Chương 8.
Thỏ hay sói ?!?
Nếu muốn nhớ rõ những lời Tạ Tử Giác nói kỳ thật cũng chẳng mất nhiều thời gian. Chỉ cần là việc liên quan đến Tạ Tử Giác, tên ngốc Giang Dụ Tiệp luôn nhạy cảm dị thường.
Hiểu rõ ý tứ lời nói của Tử Giác rồi Thỏ con luôn cảm thấy phấn khích. Địa vị của mình trong lòng đối phương càng ngày càng có bước tiến lớn nha, bây giờ trong mắt người ta mình đã không còn là 'đứa trẻ ngoan' mà đã thành 'bằng hữu' rồi đây!
Thật vui vẻ, vui vẻ quá đi, vui vẻ đến nỗi khi nấu cơm tối, không ngần ngại cầm dao cắt thẳng vào tay một nhát!
Khi cuống cuồng vọt tới phòng khách lôi hộp cứu thương nhằm sát thương, dán urgo thì bị Tử Giác nhìn thấy. Máu chảy nhiều, vết cắt khá lớn, có lẽ lực đạo khi cắt dao vào tay không hề nhỏ, Tạ Tử Giác lo lắng cầm tay Thỏ, chán nản nói: « Cậu lại làm cái quỷ gì thế? Cẩn thận một chút có được không? »
Giang Dụ Tiệp chỉ có thể cười cười, hic, để cho Tử Giác nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình thật là đáng ngại.
« Này!» – Tạ Tử Giác cầm urgo, lột lớp dán rồi đưa cho Dụ Tiệp, chờ cậu ta dán xong vết thương mới quay sang thu dọn bông băng, cất túi cứu thương.
« Cảm ơn! »
Bạn bè tốt, Tử Giác chính là luôn chăm sóc mọi người như thế. Tuy ngoài miệng gắt gỏng mắng người nhưng động tác luôn là dịu dàng cẩn thận.
« Cậu có cần hỗ trợ không? » – nhìn Giang Dụ Tiệp dán urgo, Tử Giác đột nhiên hỏi. Kỳ thật cậu vẫn áy náy khi toàn bộ việc nhà đều đổ hết lên vai Thỏ, mặc dù cậu là do tay bị thương nhưng ít nhất tay trái vẫn hoạt động được! Không nên để Thỏ gánh vác hết mọi việc mới đúng...
Giang Dụ Tiệp biết Tạ Tử Giác lại như vậy nữa rồi.
Kiểu nói này hai ba ngày sẽ hỏi một lần. Mỗi lần Giang Dụ Tiệp đều kiên nhẫn trả lời: « Không cần, mình làm tốt! »... rồi tốn đến chục phút thuyết phục Tử Giác đứng yên bên cạnh nhìn xem mình làm việc là được rồi, cuối cùng có lúc còn phải sử xuất tuyệt chiêu tất sát kỹ: mỉm cười đáng yêu – mới có thể khiến Tử Giác ngồi im.
Tạ Tử Giác đối với việc mình vô tích sự ngồi một xó rất bực bội. Giang Dụ Tiệp buồn khi thấy Tiểu Giác cứ khăng khăng cố chấp như thế. Cậu ta không rõ đến khi nào Tử Giác mới có thể thay đổi tính cách khó chịu này?
« Cậu không cần khách khí với mình. » – Dụ Tiệp nghiêng đầu, cố ý đem khuôn mặt tươi cười đáng yêu của mình đập vào mắt đối phương: « Nếu như mình cần cậu giúp đỡ nhất định sẽ gọi, được không? »
Tạ Tử Giác quả nhiên ngây ngốc gật đầu.
« Được rồi, bây giờ mình quay vào xào nốt rau, cậu cứ ngồi ở đây xem TV, lát nữa là có thể ăn cơm rồi. » – Giang Dụ Tiệp đóng nắp hộp cứu thương, đứng dậy, vừa cười vừa nói như vậy.
« Ờ... » – Tử Giác gật đầu, rất ngoan ngoãn thông minh.
Mãi tới khi ăn cơm tối xong cậu ta mới giật mình phát hiện ra vừa rồi đương nhiên bị Dụ Tiệp lừa, còn bị lừa một cách rất ngọt.
Ôi ông trời ơi – lần nào cũng như lần nào là sao????
***
Ba mẹ Tạ Tử Giác tới thăm, tới bằng chuyến xe sớm nhất, xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn và thuốc bổ cho cậu.
Mãi tới hôm nay họ mới biết cậu cả nhà mình bị thương. Tạ Tử Giác không muốn ba mẹ lo lắng nên lúc đầu không nói, ai ngờ cái miệng làm hại cái thân, tính gọi điện báo cáo mọi chuyện vẫn bình thường với ba mẹ ở nhà, che che giấu giấu loanh quanh rồi lại tự thò đuôi: « Tay của con tốt rồi, ba mẹ không cần lo lắng. » – vì thế cho nên nhị vị phụ huynh biết luôn.
Câu đầu tiên ba mẹ Tử Giác nói với Dụ Tiệp, sau khi bước vào cửa là: « Xin lỗi », nói câu thứ hai: « Ngại quá, đã làm phiền! » Mấy câu này thật sự đã dọa Thỏ không ít, đến nỗi chân tự động lùi về phía sau vài bước, miệng ơ ơ... Nhớ đến bình thường Tạ Tử Giác cũng như thế, luôn luôn là: « Bạn cùng phòng đương nhiên không có nghĩa vụ buộc phải tươi cười đón chào bạn mình đến chơi, không có nghĩa vụ chịu đựng sự quấy rầy, phiền phức của bản thân mình. Vì thế cho nên mỗi lần mời bạn đến chơi tại phòng trọ, đều sẽ báo trước, hơn nữa càng cố gắng hạn chế tụ tập bằng hữu tại phòng trọ chung càng tốt», Tử Giác vẫn hằng nghĩ quấy rầy người khác là không tốt. Quả nhiên cha nào con nấy.
Mama Trần Huệ Ngôn vào gian bếp nhỏ xíu nấu vài món canh bổ, còn làm vài món cầu kỳ ngon miệng mà bữa cơm bình thường ít khi được ăn. Giang Dụ Tiệp theo vào theo ra phụ giúp, nhân tiện học vài mẹo nấu nướng. Trong phòng bếp bà quay sang Dụ Tiệp nói vài câu cảm ơn, cảm ơn cậu đã chăm sóc Tạ Tử Giác lúc cậu bị thương, sinh hoạt không tiện. Nghe xong Dụ Tiệp cảm thấy có điểm chột dạ, không hiểu sao lại thế.
Ở lại được một đêm thăm cậu cả, vì ở nhà còn một sắp nhỏ cần chăm sóc nên ba mẹ Tử Giác sớm hôm sau lại vội vã trở về Cao Hùng.
Giang Dụ Tiệp đột nhiên ngưỡng mộ Tạ Tử Giác quá đỗi.
Cậu ta dẫu bị thương hay sức khỏe có vấn đề, việc đầu tiên là hai vị phụ huynh sẽ gửi rất nhiều tiền tới, sau đó có lẽ sẽ điện thoại thăm hỏi ân cần, nhưng chắc chắn sẽ không vội vàng đi từ Cao Hùng tới Đài Bắc thăm con bao giờ.
Từ nhỏ luôn luôn là như vậy, ốm sẽ có người mang đi khám nhưng cha mẹ không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc. « Khỏi bệnh thì ăn thêm nhiều hơn nhé! » ; « Mặc thêm quần áo đi! » ... những câu dặn dò như vậy cũng là cửa miệng mà thôi, lời vừa dứt người đã chẳng thấy tăm hơi, có khi thậm chí ốm đã vài ngày ba mẹ còn chẳng biết.
Từ khi biết nhận thức đã sống kiểu đó cho nên cũng không cảm giác có gì là lạ, Dụ Tiệp sớm coi như một chuyện bình thường hoặc giả đã thành thói quen. Mấy đứa trẻ nhà khác có ba mẹ bên cạnh, cậu ta có đồ chơi, chơi chán lại làm bạn với tủ sách của anh chị. Các bạn cùng lớp hâm mộ cậu ta đọc nhiều biết rộng, học tập giỏi giang, cuộc sống muốn gì được nấy cho nên Dụ Tiệp cũng mặc định rằng hoàn cảnh của mình như thế là tốt, chẳng cần băn khoăn so sánh với cuộc sống mọi người. Dụ Tiệp cứ như thế, một mình một thế giới, cặm cụi chơi đồ chơi, cặm cụi đọc những cuốn sách già trước tuổi như bách khoa toàn thư, tạp chí khoa học... cứ thế mà trưởng thành.
Đột nhiên bây giờ lại thấy ngưỡng mộ Tử Giác. Hâm mộ cậu vì có ba mẹ vượt đường xa đến thăm, hâm mộ cậu được mama tới nấu canh ăn bồi bổ sức khỏe, hâm mộ cậu có ba mẹ dạy dỗ cẩn thận, khiến cậu trưởng thành là một người biết quan tâm, săn sóc, biết suy nghĩ vì mọi người xung quanh...
Tâm tình vô tư đơn giản đột nhiên trống rỗng.
Nhìn bóng lưng Tạ Tử Giác, tự nhiến muốn ôm ôm, muốn cảm nhận hơi ấm từ người cậu. Nếu như thế nhất định sẽ là ấm áp, sẽ là dễ chịu, sẽ là thoải mái lắm lắm.
Dụ Tiệp khe khẽ chậm rãi tới gần, đứng ở phía sau Tử Giác, thật sự muốn ôm chặt lấy người phía trước.
Linh cảm sau lưng có người, Tạ Tử Giác quay đầu lại, đập vào mắt cậu là vẻ mặt là lạ chưa từng thấy của Giang Dụ Tiệp. Dưới ánh đèn mờ mờ một nửa, ối chao, rất dọa người.
« Anh hai của tôi ơi, làm ơn đừng có nhẹ như bóng ma đứng sau lưng tôi, dọa tôi sợ chết! » – Tử Giác cười khan một tiếng, muốn xóa đi không khí mờ ám quái dị này. Cậu chẳng rõ tại sao, chỉ cảm thấy người trước mắt thật sự có điểm quái lạ, khác thường.
« Tại sao? » – luẩn quẩn bên cạnh Tử Giác, tò tò theo cậu ra sopha ngồi.
« Bởi vì tôi từng bị người đứng sau đánh lén. » – chẳng lẽ lại nói dáng vẻ vừa rồi của Giang Dụ Tiệp giống như kẻ sát nhân cuồng trong phim kinh dị nên Tử Giác đành qua loa tìm một lý do.
« Là năm ngoái bị kẻ đó đánh bằng khóa xe sao? » – lại nghĩ đến chuyện kia, Dụ Tiệp thấy tội lỗi ngập lòng.
« Không phải, là chuyện xảy ra hồi còn học cấp 3. Cậu đừng nghĩ lộn xộn. » – Tử Giác dùng tiếng cười xóa tan màn trầm mặc vừa chụp xuống hai người.
Giang Dụ Tiệp khi nghe xong kìm lòng không đậu thầm tán thưởng một câu: quá khứ Tử Giác thật sự huy hoàng ^.^
Không chút để ý, Tạ Tử Giác đem đĩa hoa quả trên bàn đặt trước mặt Giang Dụ Tiệp, ý bảo cậu ta ăn thử hoa quả ba mẹ cậu mua trên đường đến thăm con.
« Hoa quả là mình gọt đó! » – Dụ Tiệp đột nhiên nói như vậy.
Tạ Tử Giác nhìn cậu ta: « Tôi biết. »
« Sau đó là tự tay mình mang tới trên bàn cho cậu ăn đó. » – cúi đầu.
« Tôi biết. Cảm ơn! »
« Canh bổ cậu ăn là mình và mẹ cậu cùng nhau nấu đó! »
Tạ Tử Giác không nhịn được cười, cảm thấy Giang Dụ Tiệp giống như một đứa trẻ, ngoan ngoãn làm thật nhiều việc tốt rồi ngồi chờ được khen thưởng.
« Cảm ơn. Chân thành cảm ơn. Rất rất cảm ơn! »
« Tiểu Giác... »
Giang Dụ Tiệp đột nhiên xoay người ôm lấy Tạ Tử Giác, đem đầu đặt trên hõm vai người ta, thỏa mãn thở dài một hơi. (ố ố ố ~~~ *phấn khích-ing* >.<)
« Này! » – bị hành động của người bên cạnh dọa dựng tóc, hơn nữa Tử Giác không quen bị người khác đụng chạm, theo bản năng cậu muốn đẩy phắt đối phương ra.
« Mình hâm mộ cậu! »
Đột nhiên chỉ bằng một câu nói này, động tác Tử Giác ngừng lại.
« Ba mẹ cậu thật tốt, mình thật ước ao. »
Bồi thêm câu này nữa, thành công khiến cậu cảm thấy có điểm ngần ngại, bàn tay đang giơ lên lại buông, mặc kệ người ta ôm ôm cọ cọ trên người mình.
Giang Dụ Tiệp nói hâm mộ mình sao? Thỏ bắt đầu trông người lại ngẫm đến ta, nhìn ba mẹ người khác rồi bắt đầu oán trách ba mẹ sao?
Cậu chẳng biết nên nói câu gì, chỉ có thể ngồi im mặc kệ người ta tùy ý ôm. Nếu đơn giản như thế này mà có thể an ủi được bạn.
« Tiểu Giác... »
Bởi vì không có bị từ chối cho nên cái thói được voi đòi hai Bà Trưng phát tác, ôm càng chặt, đầu đặt trên bờ vai người ta dụi dụi, Thỏ cảm giác được thật hạnh phúc, thoải mái thì thầm gọi. Cậu ta không thích gọi Tử Giác giống như cách mấy tên bạn vẫn gọi, như là 'anh Tạ'; 'đại ca'... Cậu ta thích gọi 'Tiểu Giác' cơ.
Tạ Tử Giác nhắm mắt, lòng tự bảo lòng rằng phải kiên nhẫn. Thỏ bình thường sẽ dùng cách ... ôm để biểu lộ cảm xúc, cho nên không nên nghĩ rằng đó là điều gì kỳ quái, tạm thời chấp nhận... Chỉ là....
« Này... cậu cứ nhất định phải ôm chặt như vậy sao? »
Giãy giãy...
« Tiểu Giác ôm thật dễ chịu, ấm áp quá! »
« Này!!!! »
***
Thỏ đã sớm nhận ra mình rất kỳ lạ, chẳng qua không muốn thừa nhận.
Có đôi khi cũng băn khoăn, mình rốt cuộc là làm sao thế? Rồi cảm giác nghi ngờ, đầu ong ong đầy câu hỏi. Tới bây giờ, mặc dù vẫn u mê thủy chung không biết mình trục trặc hay bị làm sao nhưng lại rõ ràng biết mình đang làm cái gì...
Chỉ là muốn đối với người kia thật tốt, rất muốn nhìn thấy người ta vui vẻ mà thôi, ý niệm rất đơn giản mà thật hạnh phúc vậy đó.
Giang Dụ Tiệp hiện đang nhìn Tạ Tử Giác dùng tay trái tỉ mẩn cắt móng tay, tâm lý ngũ vị tạp sảm.
Hành động thì vĩnh viễn chuyển động nhanh hơn so với đầu óc, cho dù lý trí kêu gào nên cách xa ra, tránh xa người ấy thật xa mới là tốt nhưng chân tay không tự chủ được mà đã tự hành động rồi.
Bước tới gần, mặt hướng Tử Giác, chậm rãi ngồi xuống, Dụ Tiệp nói: « Mình giúp cậu sửa nhé! »
Tạ Tử Giác ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, ầm ừ nói không cần, cúi đầu tiếp tục công việc.
Giang Dụ Tiệp đột nhiên tức giận. Cậu ta tại sao từ chối? Nếu cắt vào đầu ngón tay thì sao? Làm sao cậu ta lại từ chối mình?
Thừa dịp cắt móng tay rời khỏi ngón tay Tử Giác, Dụ Tiệp túm lấy.
« Tôi nói không cần! » – Tử Giác mất tự nhiên. Cậu không thích cùng người khác tiếp xúc, đặc biệt là ngón tay vốn là nơi mẫn cảm.
« Đừng có tranh giành cái cắt móng tay với mình! » – Dụ Tiệp cười cười, tiện tay bắt đầu tiến hành cuộc chỉnh sửa bộ vuốt.
Tạ Tử Giác mắt muốn trợn tròn, không hiểu rõ lắm tại sao gần đây Giang Dụ Tiệp càng lúc càng được voi đòi tiên, dám được đà lấn tới, cậu có cảm giác cậu ta đang điều khiển chính mình?
« Này! »
Mất tự nhiên, Tạ Tử Giác muốn rút tay về nhưng vừa sợ chệch chiếc cắt móng tay trong tay Giang Dụ Tiệp, vừa làm bị thương tay mình vừa tổn thương đến bạn.
Giang Dụ Tiệp đối với hành động phản kháng nho nhỏ này không đặt vào mắt, tiếp tục công việc, cẩn thận tỉ mỉ, động tác rất chậm, rất dịu dàng...
Cắt dọc theo đầu ngón tay vòng lên thoáng một chút, cắt thành hình vòng cung, vòng cung hoàn mỹ... Cậu ta cho rằng kiểu này sẽ rất hợp ý với người ưa sạch sẽ gọn gàng như Tử Giác.
Chẳng hiểu sao chỉ đơn giản là cắt móng tay giùm người ta cũng khiến Dụ Tiệp cảm giác được rất thỏa mãn, rất hạnh phúc...
Chỉ có điều Tạ Tư Giác không hề cảm nhận giống như Thỏ. Cậu thấy rất không tự nhiên, rất muốn rút tay mình về. Bởi vì có một việc cậu luôn canh cánh...
« Này, tôi nói cho cậu biết! » – thật sự là khó nói mà: « Tay của tôi rất hay đổ mồ hôi... ! » (bạn thật là nhát ý =..=)
Giang Dụ Tiệp không biết có nghe thấy không, chẳng hề thấy cậu ta phản ứng mà vẫn duy trì tiết tấu, bấm bấm, ngắm ngắm, lại bấm bấm.
« Này, cậu có nghe gì không đó? »
« Có... » – Giang Dụ Tiệp cuối cùng cũng ngừng việc làm dở, ngẩng đầu nhìn Tạ Tử Giác, ngơ ngác hỏi: « Như thế thì sao? »
Tử Giác ngây người, hoàn toàn á khẩu không biết nói tiếp thế nào nữa.
Tay cậu rất dễ chảy mồ hôi mà bây giờ là mùa hè, chắc chắn sẽ làm ướt nhẹp cả tay Dụ Tiệp. Hơn nữa mồ hôi ra tay thì sẽ dấp dính, nói không chừng làm người khác khó chịu, thậm chí bực bội... Với nhược điểm này cậu thường cảm thấy thật ngại ngần, đây cũng là nguyên do vì sao cậu ít khi chủ động thân cận người khác. Người nào không gặp phải rắc rối này đương nhiên không thể hiểu tâm tình của cậu.
« Chảy mồ hôi thì sao, lau qua là xong, cậu muốn khăn giấy à? » – Giang Dụ Tiệp xoay người lấy hộp khăn giấy, rút một tờ đưa cho Tử Giác, hoàn toàn không hiểu tâm tình người ta.
« Quan trọng không phải là điều này... » – nhận lấy tờ giấy, Tử Giác khó khăn đáp.
Giang Dụ Tiệp hoang mang nghiêng đầu nhìn người trước mắt, bộ não không sao phân tích được tình huống.
Tương đối im lặng. Tạ Tử Giác đương nhiên không có khả năng mở miệng trình bày về cảm giác tự tin của bản thân. Cậu không nói rõ, Giang Dụ tiệp đương nhiên không hiểu. Vì thế cục diện giữa hai người là vài giây mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó Giang Dụ Tiệp không nói gì, cúi xuống tiếp tục bấm móng tay.
Cậu ta biết, Tử Giác nếu đã không muốn nói thì có cạy răng cũng không được nửa chữ, tốt nhất cứ việc mình mình làm đi thôi.
Tử Giác bắt đầu sốt ruột muốn rút tay về, Giang Dụ Tiệp vẫn không ngẩng đầu lên, nói: « Cậu không ngồi yên mình sẽ hỏi cậu tại sao lại để ý chuyện lòng bàn tay chảy mồ hôi đó! »
Thật đúng là, dọa kiểu gì thế này? Kiểu trẻ con đi học lớp mầm hay còn đeo yếm dãi. Cơ mà lại trúng tử huyệt kẻ ngồi bên cạnh vì thế cho nên cũng có tác dụng làm một người run rẩy tý xíu. Giang Dụ Tiệp còn bồi thêm: « Cho nên, ngồi yên một lát, chờ chút nữa sẽ bấm xong rồi. »
Đúng là kiểu dỗ dành trẻ con. ấy thế mà Tạ Tử Giác lọt tròng ngon lành, ngây ngẩn cả người. Cậu không thể tin vào tai mình, tin rằng Thỏ vừa đối với mình nói câu đó. Hoàn toàn sững sờ tới quên bẵng cả việc vài giây trước cậu đang có ý định rút tay lại, chìm đắm trong suy tư về vấn đề « Làm – cách – nào ; Như – thế – nào »... mình lại bị Thỏ lừa. Quên luôn cả kháng cự, mặc kệ Giang Dụ Tiệp say sưa 'trau chuốt' bộ vuốt cho cậu.
Giang Dụ Tiệp nhẹ nắm bàn tay ẩm ướt của Tử Giác, cảm giác dấp dính mồ hôi cũng mặc kệ, chẳng có cảm giác ghê sợ tẹo nào. Chỉ cần bấm giùm móng tay cho người ta thôi lòng đã muốn nở hoa rồi, Dụ Tiệp thật ngạc nhiên, không hiểu rút cục Tạ Tử Giác tại sao lại để ý việc 'bàn tay chảy mồ hôi' ?
Nhưng cậu ta lờ mờ nhận ra bộ não đã sớm không quản được thân thể mình rồi.
Chỉ cần vì Tử Giác làm một việc nho nhỏ như bấm móng thôi mà cảm giác lạ lùng khó nói nên lời đã nghẹn miệng... Cảm giác khó hiểu, khó phân tích, khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt cảm giác này hiện đang tràn đầy bộ não.
Mỗi khi ở chung cùng Tử Giác, những cảm giác khó gọi tên này nhiều lắm mặc dầu cậu ta không dám chân chính đối mặt. Chỉ đôi khi bâng khuâng tự hỏi, chỉ là đôi khi âm thầm hồi tưởng những phút ở chung cùng Tử Giác, đem tất cả phân tích từ đầu đến cuối nhưng thủy chung vẫn là không có lời giải đáp. Thật giống như xem một bộ phim mà đoạn cuối lại bị hỏng nên phần kết không bao giờ diễn ra.
Có lẽ là vì Dụ Tiệp cũng không dám nghĩ tiếp, có lẽ vì cậu ta cũng e sợ mà cũng có thể là cậu ta rối rắm nghĩ không ra... Tóm lại là trước mỗi phần kết luôn là cái bảng stop, vì thế cậu ta cứ bồi hồi mãi trong mảng xám lợt, đen trắng không rõ ràng của khối ưu tư phiền muộn.
Nhưng mà, có lẽ là do cuộc sống rảnh rỗi 'Nhàn cư vi bất thiện' hoặc cũng có thể cậu ta hết chịu nổi cái mảng mông lung không minh bạch của cảm xúc hơn nữa. Ngày đó, sau lúc bấm giùm Tử Giác xong bộ móng, cậu ta quyết tâm một mình suy ngẫm hồi lâu, nghi hoặc hồi lâu, tự vấn tự trả lời hồi lâu...
Rút cục, mặc dù bản thân cậu ta cũng bị một cú shock lớn, kết luận không thể nào khác hơn:
Mình – Thích – Tử Giác – đích xác là mê mệt Tử Giác rồi.
Thích Tử Giác, muốn tâm tình cậu ấy luôn luôn tốt, suy nghĩ ấy của Giang Dụ Tiệp từ buổi đầu quen nhau cho đến tận bây giờ vẫn không thay đổi, chỉ là phình to lên thành một cảm giác che chở, khao khát muốn chăm sóc Tử Giác cẩn thận, mọi sự quanh Tử Giác đều phải được chu toàn... đến cuối cùng còn trở thành gia trưởng, bắt buộc người ta phải nhận sự quan tâm của mình, không cho phép từ chối.
Chung quy cảm giác được bản thân đại khái sắp điên rồi, tự nhiên lại thích Tiểu Giác.
Sau đó, Dụ Tiệp tin chắc đầu óc mình có vấn đề rồi, bởi vì cậu ta đương nhiên chấp nhận kết luận: Yêu thích Tử Giác, coi nó hoàn toàn là một chuyện bình thường. Đã thế lại còn bắt đầu phiền não suy tính xem làm cách nào để người ta cũng thích chính mình?
Thực ra Thỏ cũng không hoàn toàn dũng cảm như thế đâu. Sau khi xác định rõ ràng cảm tình của bản thân cậu ta cũng đã vật lộn tìm cách thoát ra, cảm giác thật sợ hãi, cảm giác muốn từ bỏ, buộc phải từ bỏ.... đối tượng mình thích vì sao lại là một người cao hơn mình (hai cen ti mét), tính tình bộc trực, so với mình hung ác hơn gấp bội (à, phải là năm sáu) lần, là người mà chắc chắn mình tuyệt đối không thể 'bắt nạt' được. Quan trọng hơn cả, là con trai, con trai hàng thật giá thật luôn. ~.~
Nhưng mà Thỏ cũng không tính 'phụ bạc' cảm tình bản thân. Càng không phủ nhận rằng Tử Giác là người tốt, một người đáng giá để yêu thương. Hơn nữa sau khi xác định được rõ ràng được tình cảm của mình thì cái cảm giác mông lung trên không tới dưới chơi vơi cũng biến mất, tâm tình trở nên an ổn, không còn thấy bất an, nôn nao, lo lắng không yên nữa.
Cho nên...
Hai mắt nhắm lại, nhảy xuống thôi.
Dù sao thân đã hãm trong bùn, nguyên tắc là, càng giãy chỉ càng sa lầy sâu thêm, huống chi Thỏ thuộc lớp người giãy dụa là như thế nào cũng không biết.
6h sáng mờ tinh sương, Giang Dụ Tiệp một mình (không có Tử Giác cùng đi) chạy vòng vòng quanh tiểu công viên cạnh nhà thể dục. Vừa chạy vừa nghĩ suy, đột nhiên cảm giác trước mắt cảnh vật mơ hồ, đầu óc choáng váng.
Bởi vì, xác định rõ ràng được tình cảm của mình nhưng cậu ta không thể nghĩ tới tương lai sẽ như thế nào...
***
Cánh tay phải Tử Giác rốt cục cũng tháo bột được. Hết buổi khai giảng Tử Giác tới bệnh viện, tháo được 'cục nợ' gắn thân và làm phiền sinh hoạt cá nhân của cậu suốt một thời gian dài. Cảm thấy như bay bổng.
« Ha ha ha ha... Tháo bột rồi! Sung sướng, sung sướng a! » – đi ra khỏi bệnh viện, tại cửa chính Tạ Tử Giác vui sướng vẫy vẫy tay phải, cười to.
Giang Dụ Tiệp cũng cười theo nhưng mặt hơi nhăn nhó. Thật là, ai lại đứng ngay trước cửa bệnh viện hò hét như trẻ con vậy chứ, chẳng giữ thể diện tuổi hai mươi tẹo nào. Nhưng mà cậu ta đối với người đột nhiên phát tính ngây thơ bên cạnh chẳng có biện pháp ngăn cản.
Y theo cá tính của Tử Giác, bình thường chắc chắn sẽ không làm như thế, đủ thấy cậu chán ghét việc cánh tay phải bị bó bột đến mức nào.
Giang Dụ Tiệp đội mũ bảo hiểm lên đầu Tử Giác, dắt xe máy ra rồi nói với cậu: « Về nhà rồi mình sẽ giúp cậu massage. »
« Cái gì? »
« Tay cậu đó, cần phải massage. Bởi vì bó thạch cao vài tháng, lớp sừng da tay bong ra, đọng bẩn nhiều lắm. Vì thế cho nên về nhà cần ngâm nước nóng, dùng dầu massage. »
« Hả... còn thế nữa? »
« Đúng vậy, vừa rồi không nghe bác sĩ dặn sao? »
Tạ Tử Giác nghe xong, ngại ngần cười cười: « Hình như có... tôi vui quá nên không để ý. »
Giang Dụ Tiệp nở nụ cười ngây thơ trong sáng đối với Tử Giác, phía sau trồi lên cái đuôi ác ma, ngoe nguẩy.
Đúng bác sĩ có nói cánh tay phải cần chú ý chăm sóc bởi vì trong thời gian dài bó bột lớp sừng biểu bì da tích tụ cùng bụi bẩn không được vệ sinh tốt. Tạm thời chỉ nên ngâm nước ấm, rửa sạch cùng dầu dưỡng, không nên sử dụng xà phòng để rửa hoặc tiếp xúc với các chất tẩy rửa mạnh. Cơ bản là bác sĩ đâu có nhắc về vấn đề "massage" (ặc, Thỏ thành tinh rồi)
Tạ Tử Giác hoàn toàn không nghi ngờ gì, đội mũ bảo hiểm xong chuẩn bị ngồi lên xe máy. đột nhiên nghĩ ra mình vừa mới tháo bột, thật muốn chạy xe, không muốn lù đù ngồi sau.
« Tôi muốn chạy. »
« Cái gì? » – Giang Dụ Tiệp mới khởi động xe xong, ngơ ngác quay sang nhìn Tạ Tử Giác đang hưng phấn chỉ chỉ vào xe máy.
« Tôi muốn chạy xe, lâu lắm rồi không chạy. »
Nhíu mày, Dụ Tiệp không nghĩ Tử Giác sẽ yêu cầu như vậy.
Cậu ta cũng không nghĩ muốn đem quyền chủ động trao trả lại Tử Giác. Cậu ta chỉ muốn Tiểu Giác ngồi phía sau. Không nghĩ muốn tiếp tục lẽo đẽo chạy theo người ta, chỉ được nhìn bóng lưng.
Dụ Tiệp đột nhiên kinh hoảng... bây giờ mình còn muốn khống chế người ta.
« Này? Cậu bị choáng sao? »
« Không... không có... này, cho cậu chạy. »
Mau mau xuống xe, đem xe trao cho Tử Giác, Dụ Tiệp ngồi vào yên sau, hít sâu một hơi. Cảm giác sợ hãi len lỏi vào tâm trí...
Cảm tình của mình đối với Tiểu Giác, giờ đã biến chuyển khó lường rồi...
____