Vệ Sĩ Nhà Tôi Sở Hữu Tài Sản Trăm Triệu

Chương 9


1 năm

trướctiếp

Tận cho đến khi chiếc Bently màu đen lái vào bãi đỗ xe tại bệnh viện nhân dân số một thành phố Yến Lâm, Khương Nhu vẫn chưa tỉnh dậy. Cậu ngủ rất say, đầu dúi vào lòng bàn tay của Cố Giang Khoát, hô hấp đều đều.

“Ôi! Sao thiếu gia lại ngủ mất rồi? Lạ thật.” Lái xe là lão Lưu đỗ xe xong rồi mới phát hiện tình huống ở ghế sau, kỳ lạ lên tiếng.

Cố Giang Khoát: “Có gì không ổn sao?"

“Từ nhỏ thiếu gia đã kén chọn, không thích chỗ ngồi không thoải mái, dù cho buồn ngủ tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không chịu ngủ trên xe.” Lão Lưu cười nói: “Hôm nay đúng là mặt trời mọc phía Tây.”

Tiếng nói chuyện của hai người làm Khương Nhu tỉnh giấc. Cậu nói mê mấy tiếng hàm hồ, sau đó chuyển động đầu khiến má cậu cọ vào lòng bàn tay của Cố Giang Khoát, rất nhanh tự mình tỉnh lại.

“Tôi mơ một giấc mơ, giống như đang ngủ trên giấy nhám…” Khương Nhu cau mày, mơ màng xoa xoa mặt. Da cậu rất trắng, lại mỏng manh, vừa nãy cọ vào lòng bàn tay của Cố Giang Khoát làm đỏ lên một mảng.

Cố Giang Khoát vội vàng thu tay lại, thấp giọng: “Thực xin lỗi.”

Khương Nhu vẫn chưa tỉnh ngủ, “Ừ” một tiếng đầy giọng mũi, hỏi lại: “Xin lỗi vì cái gì?”

“Không có gì.” Cố Giang Khoát giấu tay ra phía sau: “Đến bệnh viện rồi.”

“À…” Khương Nhu nói: “Đi thôi.”

Sau chuyện của Lý Thanh, Khương Nhu có chút chim sợ cành cong. Nếu lúc rời công ty không mang theo người này bên cạnh thì trong lòng sẽ có chút không an tâm nên mới mang theo Cố Giang Khoát ra ngoài.

Phòng ICU của bệnh viện có thời gian thăm hỏi đặc biệt. Trước lúc tới thăm ba Khương đã có hẹn trước nên sau khi khử trùng và sát trùng, Khương Nhu đã có thể vào phòng bệnh nói chuyện trực tiếp với ba Khương.

Ba Khương vẫn hôn mê như cũ. Ông mặc quần áo cho bệnh nhân, hai mắt nhắm nghiền, trên người cắm các loại ống dẫn và máy thở, không biết ông có nghe được hay không.

Khương Nhu nửa quỳ trước giường bệnh, cầm chặt tay ba mình, nói nhỏ: “Ba, nếu bác sĩ tại thành phố Yến Lâm không thể chữa khỏi cho ba, con sẽ chuyển ba đến bệnh viện khối u tốt nhất trong nước tổ chức chuyên gia hội chẩn. Con dự định sẽ bắt đầu lại, thử một cuộc sống mới, con có thể, ba cũng có thể.”

“Ba, con đã giao cổ quyền trước cho Khương Túc. Con biết rõ điều băn khoăn của ba, cũng biết em ấy và dì Lao không thể gánh vác nổi trọng trách này. Nhưng con nghĩ, thay vì chờ bọn họ mắc phải những sai lầm lớn trong tương lai thì không bằng trước tiên dạy cho bọn họ một bài học."

“Con sẽ nuôi dưỡng Khương Túc cả đời, sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, nhưng còn công ty… Con không cho phép bọn họ làm xằng bậy, không thể nhìn mấy năm sau bọn họ u mê đần độn bán cổ quyền cho nhà họ Đinh được. Ba nói con ích kỷ cũng được, con sẽ khiến Khương Túc cam tâm tình nguyện mà giao cổ quyền ra, Khương thị có thể phát triển được như thế nào đều phải nghe theo con.”

Cố Giang Khoát ngồi ở khu băng ghế nhựa bên ngoài phòng bệnh, cúi đầu nghiêm túc nhìn tay mình.

Vừa thô vừa to, mạnh mẽ, có vài đường nét đứt khúc, nghe nói tay như thế này đánh rất đau, là một đôi tay giỏi làm việc nặng, khung tay tài giỏi. Cố Giang Khoát vẫn luôn thấy hài lòng, nhiều năm như vậy cũng không cảm thấy có vấn đề gì nhưng hôm nay lại vô cùng ghét bỏ nó. Tại sao lại thô ráp như vậy chứ, làm đau cậu.

Cố Giang Khoát cảm thấy bản thân mình gần đây hơi kỳ lạ, trước đó không hiểu tại sao lại ghét Khương Túc, sau đó biết được cậu ta là em trai của Khương Nhu lại cảm thấy nhẹ nhõm, mà bây giờ lại đặc biết chú ý vẻ bề ngoài…

“Xin hỏi, phòng bệnh của Khương tiên sinh ở đâu? Hôm nay có người tới thăm hỏi sao?” Dường như có một vị khách mới đến trạm y tá.

Cố Giang Khoát tinh ý bắt được ba chữ “Khương tiên sinh”, đột nhiên ngẩng đầu lên. Đôi lúc từ trường chính là kì quái như vậy, vị khách tới thăm kia cũng đúng lúc nhìn qua.

Ánh mắt hai người “xoẹt” một cái giao nhau, thiếu chút nữa va chạm ra tia lửa vô hình trong không khí.

Là một thanh niên tầm 24, 25 tuổi, cả quần áo lẫn khí chất đều không tầm thường, có phần giống với Khương Nhu, vừa nhìn vào đã biết ngay là người có tiền, nhưng cũng khác so với Khương Nhu. Cố Giang Khoát cảm thấy chán ghét người này từ cái nhìn đầu tiên.

Không phải riêng mình anh thấy vậy, người thanh niên kia có vẻ cũng không thích anh, hơi nhíu mày rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói chuyện với y tá rồi đứng dậy đi về phía khu vực phòng bệnh.

Y tá bước ra ngăn anh ta lại: “Thưa tiên sinh, ICU không cho phép vào thăm hỏi!”

Người này bước vào đứng sang bên cạnh nói: “Tôi không vào, tôi sẽ chờ bạn tôi ở cửa.”

Trực giác của Cố Giang Khoát bảo người “bạn” từ miệng người này chính là Khương Nhu bèn đứng dậy sải bước tới. Cô y tá nhỏ không ngăn được người thanh niên kia đã gấp đến không chịu được. Vào lúc này, Cố Giang Khoát đã đuổi tới, duỗi cánh tay dài ra, lạnh lùng hỏi: “Anh đang tìm ai?”

Đinh Bằng Châu không kịp chuẩn bị mà bất ngờ bị ngăn lại, thấy đó là người cao to vừa rồi không khỏi cảm thấy khó chịu: “Anh là ai? Tôi tìm ai thì liên quan gì đến anh?”

“Cậu chủ của tôi ở cạnh đây, không muốn bị người khác quấy rầy, tất nhiên là có liên quan đến tôi.” Cố Giang Khoát không kiêu ngạo không nịnh bợ nói ra lý do.

“Anh bạn à, tôi đi gặp bạn của tôi, sẽ không quấy rầy cậu chủ nhà anh đâu.” Đinh Bằng Châu nói xong bèn nghiêng người bước vào bên trong.

Tuy nhiên Cố Giang Khoát cũng bước sang một bước, dùng thân thể cao to chặn lại, mặt không đổi sắc nói: “Không được.”

“Anh…” Đinh Bằng Châu dù sao cũng là cậu ấm nổi danh ở thành phố Yến Lâm này, đi tới đâu cũng có người xu nịnh, chưa từng bị nhắm đến như vậy bao giờ. Máu nóng anh ta xông lên, vô thức giơ nắm đấm lên muốn dạy cho người này một bài học, chợt nhìn đến vóc người của Cố Giang Khoát… anh cũng cao to, chừng 1m8, người này vậy mà còn cao hơn anh ta, cũng cường tráng hơn… nên rất thức thời mà thu tay lại.

Đinh Bằng Châu hừ mũi, đổi qua công kích bằng ngôn từ: “Mấy người tới nằm viện, lại còn không cho người khác tới thăm hỏi, phô trương lớn như vậy à, cậu chủ của anh là ai? Nói ra nghe thử nào, có câu đạo lý cửa miệng ‘đánh chó cũng phải ngó mặt chủ’, trước khi tôi xử anh cũng phải xem anh là chó nhà ai đã.”

“Tôi là cậu chủ của anh ta.” Một giọng nam réo rắt truyền tới, đúng là Khương Nhu không biết đi ra từ lúc nào.

Hai người đang giằng co đồng thời dừng lại, cùng nhau nhìn sang.

Khương Nhu liếc nhìn Đinh Bằng Châu, khoé môi nhếch lên thành một đường cong lạnh lùng: “Mở miệng ra ngậm miệng lại đều kêu người khác là chó, vậy còn anh là cái thứ gì?”

Mắng người ư…, có gan thì mắng tiếp đi! Anh dám mắng cậu chủ là chó, tương lai anh thất thế xem cậu chủ có cứu anh không!

Tuy nhiên sau đó, Cố Giang Khoát chứng kiến Đinh Bằng Châu không mở mồm mắng nữa, chẳng những không mắng mà thái độ còn quay ngoắt 180 độ, tươi cười với Khương Nhu: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, Tiểu Nhu, cậu đừng giận tôi. Cái tên cao to cũng thật là, mới vài lời không hợp đã nói năng thô lỗ cho nên tôi mới tức giận như vậy, nếu anh ta là bạn của cậu vậy tôi sẽ không so đo.”

Cố Giang Khoát trừng mắt khiếp sợ, có chút gấp gáp giải thích với Khương Nhu: “Không phải…”

Đột nhiên nghe tiếng cô y tá nhỏ đứng ra cáo trạng: “Không phải đâu, vừa rồi vị Đinh tiên sinh này cố gắng muốn xông vào, là vị tiên sinh đây có lòng tốt ra tay ngăn cản.”

Khương Nhu chẳng buồn quan tâm bọn họ ai đúng ai sai, chẳng qua vừa vặn nghe được đáp án vừa lòng bèn mượn đề tài nói chuyện của mình: “Đinh Bằng Châu à, sao anh có thể làm chuyện không có tố chất như vậy, thật khiến người khác thất vọng.”

Đinh Bằng Châu: “?”

Đinh Bằng Châu thở hổn hển: “Khương Nhu, cậu cố ý đúng không?”

Khương Nhu: “?”

Cố Giang Khoát tiến lên một bước, cố ý bảo vệ cậu chủ của mình ở phía sau.

Đinh Bằng Châu tức giận cười một cái: “Đây là chuyện riêng của tôi với ông chủ của anh, không có liên quan gì tới anh, ra chỗ khác.”

Cố Giang Khoát sao chịu rời đi, trở nên giống như con thú dữ nằm im giữa hai người, như là chuẩn bị bất cứ lúc nào nghe Khương Nhu ra lệnh một tiếng sẽ nhào tới xét nát yết hầu của Đinh Bằng Châu.

“…” Đinh Bằng Châu có chút kinh hãi, cuối cùng vẫn “không chấp nhặt” với anh, có chút khó chịu mà tức giận nói với Khương Nhu đang cách một Cố Giang Khoát: “Tiểu Nhu, lâu như vậy rồi hẳn cậu cũng nên tức giận đủ rồi chứ? Cậu đang đợi tôi tới xin lỗi cậu đúng không, bây giờ nếu cậu đã đến thì tôi nhận thua, tôi xin lỗi.”

“Bây giờ tha cho tôi được rồi chứ? Chúng ta trở về được rồi, Tiểu Nhu.”

Cố Giang Khoát nghe vậy không hiểu chuyện ra làm sao, cảm giác lời này của Đinh Bằng Châu có hơi là lạ, sao lại giống như cặp đôi đang yêu nhau giận dỗi sau đó xin tha thứ? Nhưng bọn họ đều là đàn ông mà…

Hình như người cùng giới có thể trở thành người yêu của nhau, có thể là do Cố Giang Khoát vẫn chưa tận mắt thấy qua nên vô thức cảm thấy xác suất nhỏ này sẽ không xảy ra trên người Khương Nhu.

Chợt nghe Khương Nhu nói: “Không có gì là tha thứ hay không tha thứ, Đinh Bằng Châu, chúng ta không có quan hệ gì cả.”

Đinh Bằng Châu vẫn không chịu buông tha: “Khương Nhu, rốt cục cậu muốn tôi thế nào? Giữa chúng ta sao có thể không có quan hệ gì được, rõ ràng cậu thích tôi mà, rõ ràng chúng ta chỉ kém một chút nữa là ở cùng nhau rồi kia mà!”

Khương Nhu bình tĩnh nói: “Anh cũng nói ‘kém một chút’, hiện tại chúng ta đều không là gì.”

Cố Giang Khoát: “??”

Khiếp sợ, cậu chủ của tôi thật sự thích đàn ông sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp