Vệ Sĩ Nhà Tôi Sở Hữu Tài Sản Trăm Triệu

Chương 10


1 năm

trướctiếp

“Khương Nhu, rốt cục cậu muốn như thế nào mới không làm khó nữa?” Đinh Bằng Châu nói như thể rất mệt mỏi.

Thú vị lắm, cái giọng điệu này làm Khương Nhu giống như một người cố tình gây sự, giống như đang áp chế người phụ nự chanh chua đang dọa “chia tay”. Khương Nhu tức tối cười một cái, xoắn lại ống tay áo, hơi đẩy Cố Giang Khoát ra rồi đứng đối mặt với Đinh Bằng Châu.

Cậu thậm chí còn nở một nụ cười: “Anh Bằng Châu à, anh lớn tuổi hơn em, trước đó em đều gọi anh như vậy.”

Khương Nhu có kiểu mặt hệ nùng nhan [*] thon dài, mặt mày thâm thuý tuấn tú, cười rộ lên trông vô cùng đẹp, lúc nhìn thẳng người khác còn mang theo hương vị đầu độc. Đã rất lâu rồi Đinh Bằng Châu chưa thấy cậu cười như vậy, anh ta mở to hai mắt, cho rằng Khương Nhu đã đồng ý hoà giải nên khoé miệng không khỏi nhếch lên theo: “Đúng vậy.”

[*] hệ nùng nhan: là kiểu mặt dễ khiến người khác chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi gương mặt sắc nét, ngũ quan lập thể, mang lại cảm giác mạnh mẽ, là kiểu “vẻ đẹp mang tính công kích mạnh”.

Bầu không khí bỗng nhiên vô cùng hài hoà. Cố Giang Khoát bị đẩy nhẹ sang một bên không biết sao trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Rõ ràng chuyện chẳng liên quan đến anh, cậu chủ của anh yêu ai, thích đàn ông hay cầm thú gì đi nữa lẽ ra cũng không liên quan gì tới anh mới đúng, tại sao lại khó chịu như vậy chứ?

Tuy nhiên Khương Nhu lại trở mặt trong phút chốc, thu lại nụ cười, trừng đôi mắt nhìn Đinh Bằng Châu: “Vậy anh nghe cho rõ, đây là lần cuối tôi gọi anh như vậy.”

“Đinh Bằng Châu, anh là cái loại phổ tín nam [*] gì vậy?”

[*] phổ tín nam: ngôn ngữ mạng, ám chỉ người đàn ông bình thường nhưng thích ảo tưởng.

Ở thời đại này còn chưa có cái khái niệm gọi là “phổ tín nam”. Đinh Bằng Châu nghe mà không hiểu ra sao, có điều Khương Nhu lập tức nói rõ ràng hơn: “Anh hỏi tôi muốn như thế nào mới không làm khó anh nữa, vậy tôi ngược lại cũng muốn hỏi, muốn tôi làm thế nào thì anh mới không làm phiền tôi nữa?”

Đinh Bằng Châu không thể tin nổi thốt lên: “Tiểu Nhu?”

Khương Nhu: “Nếu anh nghe không hiểu tiếng người thì tôi có cách khác trực tiếp hơn. Cố Giang Khoát!”

Cố Giang Khoát lớn tiếng đáp: “Có!”

Tiếng hô vang dội, giống như binh sĩ được lệnh xông pha trên chiến trường khiến Khương Nhu cũng bị chấn động. Nhưng Khương thiếu gia cũng rất bình tĩnh, khống chế lại sự rụt rè của một cấp trên, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: “Đây là bệnh viện, đừng ồn ào ảnh hưởng đến người bệnh nghỉ ngơi.”

“Rõ.” Cố Giang Khoát ngoan ngoãn hạ thấp âm thanh xuống, sau đó xoay qua hướng của Đinh Bằng Châu. Dáng người Cố Giang Khoát cao lớn mạnh mẽ, ánh mắt hung ác, càng bước tới gần, hormone giống đực thuần tuý áp bức càng mạnh mẽ. Đinh Bằng Châu bị hù đến nỗi liên tiếp lùi về phía sau: “Không đừng, con mẹ nó anh dám…”

Câu mắng như tát nước chưa kịp mắng xong đã bị Cố Giang Khoát tát một cái làm cho im miệng lại.

“Chờ đã.” Bỗng nhiên Khương Nhu gọi anh lại.

Cố Giang Khoát lên tiếng rồi dừng lại, giữ nguyên tư thế bắt giữ Đinh Bằng Châu. Thật ra Đinh Bằng Châu cũng không thấp, anh ta cao chừng 1m8, cũng thường tới phòng tập gym rèn luyện nhưng giờ bị Cố Giang Khoát xách lên không cách nào phản kháng như thằng nhãi gà con.

Anh ta phẫn uất miễn cưỡng ngưng lại theo động tác của Cố Giang Khoát, lại nghe thấy Khương Nhu nói: “Đinh Bằng Châu, không phải lúc trước anh luôn mồm nói không có anh, tôi không thể làm nên trò trống gì sao? Hôm nay nói rõ cho anh biết, tôi đã lấy được tin tức nội bộ đáng tin cậy rồi, Khương thị sẽ kiếm được một con số lớn, anh cứ chờ mà xem.”

Lúc nói lời này, chiếc cằm thon trắng như tuyết của Khương Nhu hơi nhếch lên, rơi vào trong mắt Đinh Bằng Châu lại giống như một chú mèo nhỏ kiêu ngạo, cào ngứa lòng anh ta.

Nhưng Cố Giang Khoát lại chỉ cảm thấy kì lạ. Anh đối với cậu cũng hiểu rõ, Khương thiếu gia không phải là người sẽ nói cái gì để chứng minh với bạn trai cũ rằng mình đang sống tốt chứ đừng nói tới giao dịch nội bộ gì đó? Cậu sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Có điều Khương Nhu chỉ nói ra một chút rồi ngưng lại, nói xong xua xua tay: “Đuổi đi, nhìn thật chướng mắt.”

Mệnh lệnh của cậu chủ phải nghiêm túc chấp hành, Cố Giang Khoát bịt chặt miệng Đinh Bằng Châu, kéo tên này ra khỏi hành lang mà không làm anh ta phát ra âm thanh nào.

Khương Nhu như có điều suy nghĩ mà nhìn bóng dáng bọn họ cho đến khi khuất dạng, nghĩ thầm: Đinh Bằng Châu có bị mắc lừa không nhỉ? Vừa rồi mình diễn có hơi bị giả không?

Có điều Đinh Bằng Châu chưa bao giờ để ý tới mình, bản thân cư xử hơi ngu ngốc một chút chắc cũng không thấy được đâu.

Nói tóm lại, nếu hôm nay gieo mầm hoài nghi trong lòng anh ta thì tương lai cũng không cần phải vội vàng để đạt được thành công ngay lập tức.

Khương Nhu vẫn suy nghĩ, một lúc lâu sau mới định thần lại. Nhìn sang chỗ khác, bắt gặp khuôn mặt của cô y tá nhỏ đang gần trong gang tấc, cả hai đều giật mình.

Khương Nhu: “…!”

Cô bác sĩ nhỏ phản ứng còn lớn hơn cậu, tựa như rất sợ hãi nói: “Tôi, tôi sẽ không nói gì cả!”

Khương Nhu: “…”

… Đây là coi bản thân là **?

Khương Nhu bắt đầu ngẫm lại, có phải vừa rồi mình hung dữ quá không? Không đúng…! … Vậy chắc chắn là do Cố Giang Khoát quá dữ tợn rồi.

Sợ cô ý tá nhỏ hoảng sợ, Khương Nhu cố gắng hết sức nở nụ cười hoà ái: “Vậy tôi đi trước, ba tôi còn phiền mọi người chăm sóc thêm vài ngày, vất vả rồi.”

Cô bác sĩ nhỏ sững sờ nhìn mặt của Khương Nhu, khuôn mặt từ từ đỏ bừng, sau đó điên cuồng gật đầu: “Nhất, nhất định nhất định! Không dám lơ là!”

“…” Khương Nhu từ bỏ, gật đầu với cô ấy rồi rời đi.

Cô bác sĩ nhỏ nhìn thoáng qua bóng lưng của cậu, vuốt mặt thở dài một hơi: người nhà vị này lớn lên giống như minh tinh, không nghĩ đi đường lại ngông cuồng như vậy, dáng vẻ đàn em tay chân cũng rất hung dữ…! Thật đáng sợ thật đáng sợ.

Nếu không cần thiết, bình thường sự cường ngạnh này của Khương thiếu gia sẽ không duy trì được bao lâu. Cậu là người không chịu được khổ cực, rất dễ cảm thấy mệt mỏi, xử lý chuyện Đinh Bằng Châu đã tiêu hiêu không ít tinh lực, lại còn đứng quá lâu, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện khiến cậu khó chịu.

Khương Nhu chậm rãi sải bước, thế nên khi cậu quay lại bãi đỗ xe thì Cố Giang Khoát đã xử lý xong Đinh Bằng Châu rồi trở lại xe trước một bước, đang đứng chờ cậu.

Cơ bắp của Cố Giang Khoát làm căng chặt bộ vest đen phẳng phiu, ngũ quan thâm thuý ẩn hiện dưới ánh đèn lờ mờ của bãi đỗ xe dưới tầng làm thoạt nhìn qua có vài phần sát khí.

… Cũng khó trách cô bác sĩ nhỏ kia lại sợ hãi.

Khương Nhu không nhịn được hỏi: “Đinh Bằng Châu không sao chứ?”

Cố Giang Khoát không biết như thế nào mà không gọi là Khương tổng mà học theo cách gọi của lão Lưu lái xe, bật thốt gọi “thiếu gia”: “Thiếu gia, tôi nghe lời cậu không làm nên động tĩnh gì, anh ta không có việc gì lớn, có điều cũng không dám đến tìm chúng ta một mình nữa.”

Đột nhiên Khương Nhu cảm thấy Cố Giang Khoát làm việc rất có chừng mực, chẳng trách sau này anh ta phát đạt.

“Không có việc gì” mà nói thì Khương Nhu cũng có chút tiếc nuối, nhưng nếu “có việc gì” thì chuyện sau đó lại khó xử lý, còn “không có chuyện lớn” thì rất có linh tính, vô cùng tốt.

Khương Nhu thoả mãn gật đầu, nở một nụ cười khen ngợi với vệ sĩ cường tráng tài giỏi nhà mình.

Nhưng Cố Giang Khoát rất không có tiền đồ, chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, luống cuống tay chân mở cửa xe cho cậu chủ nhà mình. Ngược lại Khương Nhu không chê anh tay chân vụng về, cúi đầu ngồi vào trong xe.

Ngồi ở băng ghế sau rộng rãi thoải mái, cậu theo thói quen định nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Bình thường cậu không ngủ được, cho dù có là xe sang trọng đến đâu cũng không có giường nào êm ái.

Tuy nhiên Khương Nhu lại nhớ đến cánh tay của Cố Giang Khoát, có vẻ như chiếc “đệm da” này khá thoải mái. Cậu vô cùng mệt mỏi, lại đang quá giờ ngủ trưa nên đúng thật chỉ muốn chợp mắt trong chốc lát. Nghĩ như vậy, Khương Nhu quay đầu ngước mắt nhìn, kết quả tình cờ đụng phải bộ dáng muốn nói lại thôi của Cố Giang Khoát.

Khương Nhu: “?”

Cố Giang Khoát mở to miệng, chỉ làm ra khẩu hình miệng một chữ “Đinh”, không hỏi tiếp.

Có lẽ là ngại có tài xế ở đây, cũng có lẽ biết mình chỉ là một vệ sĩ, không nên hỏi quá nhiều về chuyện riêng của cậu chủ nên cuối cùng Cố Giang Khoát vẫn không hỏi điều anh muốn hỏi.

Khương Nhu khá hài lòng với tính biết tiến lùi này của anh, trong lòng ngày càng ưa thích. Tuy vậy cậu không muốn nhắc lại Đinh Bình Châu nữa, tất nhiên không muốn giải thích với Cố Giang Khoát.

Cậu chỉ vẫy tay với Cố Giang khoát, ngáp một cái lười biếng nói: “Để tôi dựa một chút.”

“…”

Một phút sau, Khương Nhu thuận lợi nghiêng đầu dựa lên vai Cố Giang Khoát. Lạ thật, người này thân hình cơ bắp cuồn cuộn, sờ tới sờ lui rất cứng rắn, rõ ràng vô cùng thôi miên. Khương thiếu gia gần như rơi vào mộng đẹp ngay lập tức.

Suy nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ chính là: thật sự tìm được rồi.

Cho dù không xét đến những yếu tố khác, thì việc có một trợ thủ đắc lực như vậy ở bên cạnh cũng không tồi.

Cứ như vậy Cố Giang Khoát thuận lợi trôi qua thời gian một ngày 9 giờ làm 6 giờ tan, sinh hoạt cũng dần đi vào quỹ đạo.

Chớp mắt một cái, một tuần đã trôi qua. Có đôi khi anh cảm thấy hơi hoảng hốt, rõ ràng một tuần trước anh vẫn còn kiếm ăn tại công trường bụi đất tung bay dưới cái nắng như thiêu đốt. nhưng hôm nay, anh đang ngồi trong phòng làm việc đang thổi điều hoà, đôi lúc ra ngoài cùng Khương Nhu, may mắn mà nói, còn có thể làm đệm dựa bằng thịt cho cậu, ngửi được mùi thơm cơ thể tươi mát của cậu.

Tất cả những chuyện này đều từ ngày hôm đó, trong con hẻm thật dài, một vị thiếu gia tuấn tú với làn da trắng đến quá mức giống như thiên thần giáng thế, ném một chiếc điện thoại di động ra để cứu mình mà bắt đầu.

Mọi điều may mắn đều là Khương Nhu mang đến cho anh.

Cố Giang khoát đắm chìm trong hạnh phúc, có đôi khi anh cảm thấy hạnh phúc này tới không chân thật.

Tuy nhiên, một cuộc điện thoại đột nhiên kéo anh về thực tại.

Hôm nay Cố Giang Khoát vẫn đi làm như thường lệ và bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ dì Trương vào khoảng 3 giờ chiều.

“Đại Giang, con mau tranh thủ thời gian trở về đi, không tốt rồi, cậu con lại đến đây nữa, lần này còn dẫn theo rất nhiều người!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp