Tại thời điểm này, việc ký kết thỏa thuận sắp kết thúc - tỷ lệ chuyển nhượng cổ phần đã sẵn sàng và không bên nào phản đối.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, nhanh hơn dự kiến, Khương Túc ký vào bản chuyển nhượng, đi đến bên cạnh Khương Nhu, đang kiêu ngạo do dự không biết nên nói vài câu với anh trai mình, thì thấy ngoài cửa có một khuôn mặt xa lạ, da màu lúa mạch, vóc dáng cao lớn, cầm bộ vest lên trông rất phong độ, khuôn mặt dữ tợn, giống như một tên sát nhân trong phim nước ngoài, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng từ thắt lưng ra, Khương Túc liếc nhìn, vô thức lùi lại, nấp sau Khương Nhu, nhỏ giọng hỏi Khương Nhu: “Đây là ai thế?”
Cố Giang Khoát cũng không biết thân phận của Khương Túc nên cao hứng đi tới, nhưng vừa bước vào cửa đã thấy một thanh niên gầy gò bám dính bên cạnh ông chủ của mình, còn núp ra phía sau Khương Nhu rồi thì thầm vài tai cậu nữa chứ!
Cố Giang Khoát không kiềm chế được cảm xúc, vẻ mặt khó coi, nghe thấy giọng cậu nhóc cao hơn một chút: “Sao anh lại thuê vệ sĩ như vậy, trông anh ta đáng sợ quá!”
Cố Giang Khoát dừng lại, nghiêm nghị nhìn về phía cậu ta.
Công bằng mà nói thì Cố Giang Khoát không xấu, lông mày rậm và mũi cao, xương ba khía, nhưng khi nhìn người không chút biểu cảm, tính tình lại rất hung dữ, nhất là đối với đồng giới, rất có khí phách ngang tàng.
Khương Túc tức giận phàn nàn: “Vệ sĩ của anh đang lườm tôi kìa!”
Khương Nhu: “?”
Khi Khương Nhu nâng mắt nhìn sang, Cố Giang Khoát lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn Khương Nhu có chút bất lực. Sự thay đổi biểu hiện cực nhanh khiến cho cậu hai Khương sợ hãi.
“Anh ta thật thật sự vừa trứng mắt tới tôi đó!” Khương Túc siêu lớn tiếng:“Anh lấy vệ sĩ từ đâu ra vậy, có phải là Khoa Thay mặt Kinh kịch Tứ Xuyên của Học viện Điện ảnh Yến Lâm không?”
Thật ra thì ánh mắt của Khương Nhu không hề rời khỏi Cố Giang Khoát, nhìn thấy ánh mắt vô lực của Cố Giang Khoát không thể duy trì, gần như sinh ra sát khí, Khương Nhu nổi gân xanh, cậu đánh mạnh vào đầu Khương Túc: “Câm miệng!”
“Xin lỗi Cố Giang Khoát đi!”
Nhưng Khương Túc là một đứa trẻ nổi loạn, không những không xin lỗi mà còn ủy khuất lên giọng bực bội: “Tại sao anh lại đối tốt với người ngoài vậy?”
Khương Nhu phát bực.
Đây chính là Cố tổng tương lai, tôi đã vất vả lắm mới mời một người như vậy để tạo mối quan hệ, nhưng cậu lại có ác cảm với anh ấy? Lúc này, bà mẹ nhỏ Lao Mỹ Cầm cũng đi ra châm ngòi thổi gió: “A Túc, con biết rõ mà, trong mắt anh trai con, con là người ngoài, cả chúng ta cả mẹ nữa.”
“...”Khương Nhu ghét nhất mấy người không ra gì này, lời châm chọc của mẹ kế khiến cho cậu tức giận gấp mười.
Cậu quá lười để đấu khẩu với bà, định trực tiếp sử dụng con át chủ bài của mình, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Cố Giang Khoát đột nhiên dịu đi.
Cố Giang Khoát cũng đang nhìn cậu ta, lúc họ bốn mắt nhìn nhau, Cố Giang Khoát đã kiềm chế khí chất của mình, bước đến, nhỏ giọng nói: “Vậy ra cậu ấy là em trai của ngài ạ?”
Bầu không khí lắng xuống ngay lập tức.
Khương Nhu miễn cưỡng thừa nhận: “Đó là đứa em trai không biết cố gắng của tôi. Giang Khoát à, thật ngại quá.”
“Không sao đâu.” Thái độ của Cố Giang Khoát lập tức mềm xuống, anh nói một cách ấm áp: “Không có gì đâu, tôi sẽ không quan tâm đến cậu nhóc đó đâu.”
Khương Túc: “???”
Khương Túc: “Ai là cậu nhóc? Cố…… Cố cái gì, anh nghĩ anh là ai, đến lượt anh nói không cần quan tâm tới tôi à, tôi và anh ta mới là người một nhà!”
“Đủ rồi!” Khương Nhu rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Khương đại thiếu gia không phải là loại anh trai nghiêm khắc có thể đánh người, vì sự tồn tại của Lao Mỹ Cầm với tư cách là mẹ kế, tuổi thơ của Khương Nhu chưa bao giờ trọn vẹn - cậu chưa bao giờ đánh em trai mình.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cậu không có uy tín như một người anh cả.
Khương thiếu gia không bao giờ dùng vũ lực trừng phạt người, thích bảy tấc tấc đất tấc vàng, văn minh cầm lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần: “Dựa vào phụ thân văn bản di chúc, cho dù chuyển nhượng vốn cổ phần cho Khương Túc, bà cũng chỉ có quyền hưởng lợi. Muốn bán lại cũng chỉ có thể bán cho nhà họ Giang — tức là tôi. ”
Lao Mỹ Cầm hơi há mồm, hình như bất mãn, nghe Khương Nhu nói tiếp:
“Tôi bây giờ là chủ tịch tập đoàn Khương thị đồng thời là cổ đông lớn nhất, nếu các người dám dùng vốn chủ sở hữu của mình làm chuyện tổn hại đến lợi ích của nhà họ Khương, tôi vẫn có cách để các người nhổ ra vốn sở hữu, hiểu chứ?”
Lao Mỹ Cầm hoàn toàn câm miệng.
“Còn nữa,” Khương Nhu gọi Khương Túc: “Cậu sao còn chưa chịu xin lỗi.”
Khương Túc: “…”
Khương Túc nhìn người anh cả của mình, với đôi mắt đen, môi đỏ và răng trắng, đặc biệt đối lập với người đàn ông da đen to lớn bên cạnh, anh ấy trông giống như một học giả da trắng yếu ớt, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác “phong lưu tộc trưởng ”, làm cho Khương Túc cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Đúng vậy, hiện tại cậu đã là người thống trị nhà họ Khương, nói năng làm việc gì cũng vô cùng cương nghị, dù có trắng trẻo mềm mại thế nào cũng không làm tổn hại đến thực lực của cậu.
Lúc này Khương Túc cảm thấy có chút sợ hãi, có chút không quen, thậm chí cảm thấy bất bình không giải thích được, trong lúc bế tắc, Lao Mỹ Cẩm vốn luôn thích chống đối Khương Nhu đột nhiên nhéo con trai của mình một cái: “Con không nghe thấy sao? Mau xin lỗi anh con đi.”
Khương Túc phục hồi tinh thần lại, mếu máo, lớn tiếng nói: “Thực sự xin lỗi!”
Nói xong cậu dường như có vẻ tức giận, mím môi, xoay người lao ra khỏi phòng họp, Lao Mỹ Cầm nhìn về phía Khương Nhu gượng cười, cầm lấy hợp đồng trên bàn, cẩn thận cất vào túi bạch kim phiên bản giới hạn rồi đuổi theo ra ngoài.
Chỉ còn lại Khương Nhu, Cố Giang Khoát và một luật sư trong phòng họp.
Luật sư thu dọn cặp tài liệu gọn gàng chào tạm biệt Khương tổng, vẻ mặt của Khương tổng không có gì thay đổi, mang khí chất của một ông chủ lớn không có cảm xúc và tức giận, nhưng sau khi nhìn luật sư rời đi, Khương tổng quay lại thành Khương thiếu gia thanh tú thở ra một hơi, không giữ được tư thế đứng thẳng, muốn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế: “Mệt chết đi được!”
Mà Cố Giang Khoát theo bản năng mà đỡ cậu một phen.
Đến nỗi Khương Nhu không ngồi vào ghế văn phòng một cách êm ái, mà được Cố Giang Khoát nâng đỡ do quán tính, chưa kể, cơ bắp của Cố Giang Khoát không phải luyện tập vô ích, ngược lại còn khá thoải mái.
Thật tiếc vì Khương Nhu đã lâu không trải qua cái ôm này, được Cố Giang Khoát cẩn thận dìu vào ghế, nghe thấy vệ sĩ của mình rầu rĩ nói: “Ngài mệt thì cần phải nghỉ ngơi nhiều vào ạ, có cần lấy thêm đệm không ạ?”
Khương Nhu ngước mắt: “Anh còn biết đệm dựa à?”
Cố Giang Khoát trịch thượng đứng nhìn, đúng lúc nhìn thấy lông mi dày như cây quạt nhỏ của cậu chủ, anh cũng không dám nhìn nhiều, ngoảnh mặt đi, nhìn mũi chân rồi thành thật nói: “Nhìn thấy cô Vương chuẩn bị.”
Khi nhắc đến đệm thỏ của mình, Khương Nhu ngay lập tức cảm thấy chiếc ghế đó không thoải mái, sau cuộc họp buổi sáng, cậu đã chiến đấu với những lão già đó trong công ty cho đến khi cổ họng khô khốc, còn phải đối phó với mẹ con của Lao Mỹ Cầm, Khương thiều gia cảm thấy cực kì mệt mỏi: “Tôi thực sự muốn quay lại văn phòng và ngủ một lát.”
“Quên đi,” cậu lập tức phủ nhận: “Buổi chiều vẫn còn việc phải làm, Giang Khoát, tôi kêu anh đến, là muốn cùng anh đi cùng tôi ra ngoài một chuyến.”
Cố Giang Khoát đương nhiên không có phản đối.
Khi hai người rời khỏi tòa nhà tập thể, chiếc Bentley màu đen đã đợi sẵn ở cửa, Khương Nhu giải thích nói: “Đến bệnh viện”, sau đó dựa vào băng ghế sau, nhắm mắt lại.
Cậu chưa bao giờ ngủ gật trên xe, chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn di chuyển thôi.
Khương Nhu mơ mơ màng màng nghĩ: Bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết có thể có khối tài sản khổng lồ bằng cách cả ngày không làm gì, rảnh rỗi rảnh rỗi để yêu, lại yêu nữ chính hay nam chính đến chết đi sống lại, quả là một nghịch lý.
Không nói tới bà đạo tổng tài của các tập đoàn đa quốc gia, một công ty cỡ vừa như Khương thị cần phải tiêu hao rất nhiều sức lực mới có thể quản lý tốt, kiếp trước Đinh Bằng Châu ở bên cạnh cậu, để cho cậu thỉnh thoảng có thời gian hẹn hò, kiếp này, cậu có thể sẽ kết thúc một mình.
Tuy nhiên, chết một mình vẫn tốt hơn là hẹn hò với một tên cặn bã.
Chỉ cần không bị phá sản, có tiền và có quyền, cuối cùng vẫn có thể một mình đơn độc kiếm tiền, xem ra rất tuyệt.
Khương Nhu đang suy nghĩ lung tung, cảm thấy có một đôi bàn tay to lớn đặt trên vai mình, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Giang Khoát: “Ngủ rồi sao? Có mệt lắm không, để tôi cho ngài bờ vai để dựa vào nhé?”
Đôi bàn tay to lớn kia hơi thô ráp, trên lòng bàn tay có lớp chai sần và vết hằn trên ngón tay, khiến cổ cậu ngứa ngáy có chút đau, Khương Nhu muốn từ chối, nhưng người bên kia đã đè xuống không giải thích được nữa, chư kể kỹ thuật của Cố Giang Khoát thực sự tốt, lòng bàn tay rộng và mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy thật là thoải mái.
Khương Nhu nuốt lời từ chối, thực sự chìm vào giấc ngủ, tận hưởng mát xa.
Khương thiếu gia lúc này đang ngủ gật đầu, không có chút phòng vệ ngã xuống, Cố Giang Khoát sợ Khương Nhu bị hất tung lên không trung nên nhanh chóng lấy tay che đầu và đỡ lấy eo cậu.
Tư thế này thực sự rất mệt là một bài kiểm tra sức mạnh của cánh tay, nhưng Cố Giang Khoát đã quen với việc làm nặng, nên cũng không cảm thấy gì cả, vấn đề duy nhất là nhịp tim của anh quá ồn.
Cố Giang Khoát sợ đánh thức Khương nhu.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Đinh.
Đinh chủ tịch đang mắng Đinh Bằng Châu: “Nhà họ Khương bây giờ là một mớ hỗn độn, đó là một cơ hội tốt để tận dụng, tốt hơn là con nên chia tay với tên nhóc Khương Nhu đó vào lúc này đi!”
Đã nhiều ngày như vậy rồi, Khương Nhu không tìm Đinh Bằng Châu để giảng hòa, Đinh Bằng Châu thực sự rất khó chịu, nhưng anh vẫn cố chấp: “Chúng còn còn chưa ở bên nhau, tại sao lại chia tay. Nhưng Khương Nhu rất thích con, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ quay lại tìm con thôi.”
“Tốt hơn hết con nên đi tìm nó và làm lành đi!” Đinh chủ tịch đưa ra sự thật và lý do: “Khương Nhu là một cậu bé, cậy ấy có thể hiểu được điều gì chứ? Cậu ấy là một miếng mỡ mà ai cũng có thể cắn một miếng, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nó? Nếu con chậm chân thì cái gì cũng chưa được hết!”
Đinh Bằng Châu sửng sốt, sẽ có người khác nhìn chằm chằm Khương Nhu sao?
“Có nghe hay không hả? Bằng Châu, ngày mai mau đi tìm Khương Nhu xin lỗi đi!”
“Được rồi, con biết rồi, con sẽ đi.”