Vệ Sĩ Nhà Tôi Sở Hữu Tài Sản Trăm Triệu

Chương 18


1 năm

trướctiếp

“Còn nhớ công trình trước đây của anh không?” Khương Nhu vừa đi vừa hỏi.

Cố Giang Khoát theo sau, mở cửa văn phòng cho cậu: "Tòa nhà Kim Sáng?"

“Ừ.” Khương Nhu mở máy tính xách tay: “Ở đây có một số thông tin, anh có thể xem qua.”

Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ, rơi trên những ngón tay mảnh khảnh của cậu, ngay cả sợi lông tơ trên da khi được chiếu vào cũng trở nên mềm mại, phản chiếu màu hồng nhạt trên đôi bàn tay trắng nõn.

Bàn tay rất mảnh khảnh mềm mại, dường như chỉ cần dùng một chút lực là có thể để lại dấu vết trên đó.

Sau đó Cố Giang Khoát nhìn thấy bàn tay đó buông con chuột ra, làm động tác gọi anh qua đó, quả táo Adam của anh vô thức lăn xuống, anh ngoan ngoãn bước tới.

"Dùng máy tính này, sắp xếp tài liệu lưu rồi vào một hồ sơ đấu thầu đầu tư." Khương Nhu mở một thư mục khác: "Ở đây có một số ví dụ, nếu anh không biết, có thể dựa vào đây rút ra cách làm."

Cố Giang Khoát chôn chân tại chỗ: "Tôi?"

Khương Nhu hơi nhướng mày cười nói: "Tại sao không? Trong phòng này còn có người khác sao?"

Cố Giang Khoát: "Thiếu gia, cậu tin tôi có thể làm tốt sao?"

Đùa sao, sau này Tổng giám đốc Cố đây sẽ phụ trách những dự án kinh doanh hàng trăm triệu, không thèm nhíu mày lấy một cái đã nhận luôn một lô hợp đồng trị giá hai mươi triệu, đây không phải chỉ là chuyện nhỏ sao?

Khương Nhu nói như một lẽ đương nhiên: "Nghe nói anh chỉ ôn tập vài tháng trước khi trúng tuyển vào Đại học Yến Lâm. Chắc chắn năng lực học tập của anh không có vấn đề gì. Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp anh ôn tập lại."

Cố Giang Khoát chỉ tiếp quản cuốn sổ, vì liên quan đến bí mật thương mại, nên anh không quay lại bàn bên ngoài phòng, anh chỉ gõ máy tính trên bàn cà phê ở khu vực lễ tân.

Anh rất cao, bàn cà phê lại thấp nên phải khom lưng, tư thế không được thoải mái cho lắm nhưng làm việc rất nghiêm túc.

Trên thực tế, dù cuộc đời có đè nặng lên mình bao nhiêu đi chăng nữa, Cố Giang Khoát vẫn luôn tin rằng mình không phải là phế vật quanh quẩn một chỗ, mà phải vật lộn với số phận.

Nhưng nhiều khi, những người nghèo không xứng đáng với ước mơ của họ, cho dù được nhận vào Đại học Yến Lâm thì sao? Họ hàng, bạn bè, làng xóm vẫn chỉ biết con trai của chú anh là học bá đậu thủ khoa.

Anh thậm chí không đủ khả năng để chi trả học phí đại học, cuối cùng anh chỉ là một tên nhóc nghèo sống bằng nghề lao động chân tay.

Không một ai tin rằng anh thực sự có thể hoàn thành bất cứ điều gì cho đến khi anh gặp Khương Nhu.

Khương thiếu gia khen ngợi anh có kỹ thuật tốt, thuê anh về làm vệ sĩ; lại giao một việc quan trọng như vậy cho anh, hoàn toàn tin tưởng anh có thể làm tốt.

Cố Giang Khoát thậm chí còn cảm thấy ông trời thấy mười chín năm qua đối với mình quá vất vả, nên đã đưa Khương thiếu gia đến với cậu, và để anh...hết lòng trung thành.

Vì đây là công việc đầu tiên mà Khương Nhu giao, nên anh đương nhiên phải cố gắng hết sức, Cố Giang Khoát đã làm việc rất chăm chỉ, kiểm tra và sửa chữa dữ liệu, cố gắng làm cho tài liệu giả trở nên thật hoàn hảo, anh sẽ không phụ lòng tin của Khương Nhu.

Chủ tịch Khương trẻ tuổi ngồi sau bàn làm việc rộng rãi thoải mái của ông chủ, chống cằm nhìn Tổng giám đốc Cố, người trong tương lai sẽ trị giá hàng chục tỷ đang còng lưng làm việc cho mình, vẻ mệt mỏi vẫn làm việc đến chết đi sống lại, trong lòng cuối cùng vẫn cảm thấy có chút không đành lòng.

Khương.tư bản.Nhu: "Đã đến giờ tan làm, tiến triển thế nào rồi?"

"Về cơ bản đã xong." Cố Giang Khoát: "Nhưng để hoàn thiện tất cả thì phải làm thêm giờ, đến trước sáng mai có thể sẽ hoàn thành xong."

Khương Nhu: "?"

"Đến sáng mai đã có thể làm xong?"

Phải biết rằng, đây là một đơn hàng có tổng giá trị hàng chục triệu, gồm nhiều hợp đồng nhỏ lẻ. Dù để người chuyên nghiệp về tài chính làm thì cũng phải mất một tuần để hoàn thành, nhưng Cố Giang Khoát có thể giao cho cậu trước thời hạn cả một thời gian dài? Cái này có thể đảm bảo chất lượng không?

Cố Giang Khoát, người không có kinh nghiệm làm việc, nghĩ rằng mình đã quá chậm, anh nói một cách tội lỗi: "Đúng vậy, sáng mai là nhanh nhất rồi."

"Không cần tăng ca, đi thôi, không cần phải gấp gáp trong một ngày đâu."

Khương Nhu từ chối yêu cầu mang máy tính về nhà để tiếp tục làm việc của Cố Giang Khoát, trong lòng của nghĩ anh ấy để ngày mai làm là tốt rồi.

Hãy chuẩn bị để tự mình làm lại, càng ít người biết về chuyện này càng tốt, và tất nhiên anh không thể tìm ai khác.

Một đêm tĩnh lặng.

Trước giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Cố Giang Khoát đã giao tài liệu đã chuẩn bị cho Khương Nhu đúng hẹn.

Khương Nhu không tỏ ra hy vọng gì nhiều, nhưng vẫn không đành lòng tấn công Cố Giang Khoát quá nhiều, nên định tranh thủ bữa trưa vừa xem vừa ăn, để không mất quá nhiều thời gian.

Kết quả là ngay khi đọc bản hợp đồng đầu tiên, cậu đã bị sốc.

Chuyện này...Nếu như cậu không biết nội dung thật sự, thì ngay cả bản thân cậu cũng sẽ bị lừa, anh không chỉ làm rất chuyên nghiệp, mà còn quá chi tiết.

Trụ sở chính của tập đoàn Khương Thị có một căng tin nội bộ, một căng tin dành cho nhân viên ở tầng hai và một bếp nhỏ trên tầng dành cho những lãnh đạo cấp cao, trước đây Tiểu Vương luôn đến lấy đồ ăn cho Khương Nhu. Vì cô ấy bị ốm nên Cố Giang Khoát đã tình nguyện đảm nhận thay công việc này.

Khi Cố Giang Khoát bước vào với hộp cơm giữ nhiệt, anh thấy Khương thiếu gia đang nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay, đợi khi cậu rời mắt khỏi màn hình, cậu đã cho anh một nụ cười thật tươi. Khương Nhu với ánh mắt khen ngợi: "Làm không tồi chút nào! Nó có thể sẵn sàng được soạn thảo!"

Khi Chủ tịch Khương mặc trên người một bộ vest, tự nhiên sẽ trở thành một nam tử quý tộc nhẹ nhàng tao nhã, khiến người khác cảm thấy không thể với tới được, nhưng lại ngọt ngào đến nực cười. Trong đôi mắt đen xinh đẹp kia phản chiếu một hồ nước đầy sao, khiến cho. Làm Cố Giang Khoát liên tưởng đến dáng vẻ của người này khi không mặc vest, trắng trắng mềm mềm rất quyến rũ, còn có mùi thơm của rượu.

Cố Giang Khoát hít một hơi thật sâu rồi thở ra, khóe mắt và lông mày hạ xuống, giống như một con chó lớn ngoan ngoãn, nói: "Vậy thì tốt rồi."

Khương Nhu khoe khoang: "Thiên tài!"

"Giang Khoát" Chủ tịch Khương lợi dụng sự hưng phấn của anh, đưa ra quyết định: “Anh chuyển vào làm việc đi.” Cậu thật sự rất ngạc nhiên, Cố Giang Khoát vẫn có thể có tài năng như vậy, một nhân tài tốt như vậy, nếu như để ở ngoài cửa, làm mấy việc vặt cho thư ký Vương. Đúng là lãng phí tiền bạc, cũng là bất kính với ông chủ, đương nhiên là phải dọn vào làm!

Chủ tịch Khương làm việc rất có hiệu suất, vì vậy cậu đã chuyển bàn làm việc của Cố Giang Khoát vào luôn trong buổi chiều hôm đó, sắp xếp nó ở không xa ghế của sếp.

Khương thiếu gia khá cầu toàn, nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy chiếc bàn màu trắng làm bằng gỗ này nhìn chung đã hạ thấp đẳng cấp của toàn bộ văn phòng chủ tịch. Nhìn rất chướng mắt, cậu quyết tâm mua một cái bàn mới chất lượng và giá tốt hơn để thay thế trong thời gian sắp tới.

Nhưng Cố Giang Khoát lại rất hài lòng với vị trí này, chỉ cần anh ngước nhìn lên, là có thể nhìn thấy Khương Nhu.

Anh có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại của cậu xõa xuống trán, bị gió lạnh của điều hòa trung tâm thổi một chút, lại thấy một chút mồ hôi chảy ra từ chóp mũi vì uống cà phê nóng, còn có đôi môi đỏ mọng của cậu bị dính một vòng bọt sữa của cappuccino, nhuộm lên đó một màu trắng nhạt.

Được nhìn cậu…

Nhìn vẻ mặt cậu thay đổ bấm bụng một lúc, rồi gọi một cuộc điện thoại.

Một lúc sau điện thoại mới được kết nối, Khương Nhu ngồi thẳng người, thái độ cung kính không chút do dự nói: "Cục trưởng Chân, ngài có tiện nói chuyện không? Tôi có quấy rấy ngài không?"

Cố Giang Khoát đã quen với việc thấy Khương thiếu gia trước sau đều được đón tiếp nồng nhiệt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu nói chuyện điện thoại với một người có địa vị cao hơn. Nhiệt tình, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, với khí chất vững vàng và uyển chuyển của một thương nhân trưởng thành trong lời nói, còn có một chút tính dục khó có thể diễn tả. Cố Giang Khoát lại nhìn cậu một cách trắng trợn hơn.

“Những gì ngài nói lúc trước, tôi sẽ bàn bạc kỹ với ban giám đốc lại lần nữa…Đúng vậy, nhưng chuyện này nói qua điện thoại không tiện lắm, nói chuyện trực tiếp thì tốt hơn. Khi nào thì ngài có thời gian?...Tôi đã từng nghe bố tôi nói về ngài. Chú Chân, tôi nghe nói chú rất giỏi trong việc nếm rượu, tôi mang hai chai rượu ngon đến. Đến lúc đó làm phiền chú đánh giá rồi. Chúng ta vừa uống vừa nói chuyện...Ở đâu, đây là những gì mà công ty chúng tôi nên hợp tác...Được rồi, vậy thì, thứ Năm tuần này, hẹn gặp chú ở Cảnh viên Vọng Giang."

Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên môi Khương Nhu vẫn chưa tan, cậu bắt gặp ánh mắt của Cố Giang Khoát.

Người bên kia cụp mắt xuống như bị bắt quả tang, Khương thiếu gia tâm tình tốt, không quan tâm, tranh thủ thời cơ hạ lệnh: "In ra tất cả hợp đồng mà anh đã làm trước đó, thứ năm này mang theo."

Sau khi suy nghĩ, Khương Nhu đã chỉnh sửa và sắp xếp lại vòng bạn bè chính thức, khi Cố Giang Khoát gửi bản hợp đồng đã in qua, cậu đã chọn "chỉ có Đinh Bằng Châu và nhóm Lý Thanh có thể nhìn thấy" để gửi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp