Vệ Sĩ Nhà Tôi Sở Hữu Tài Sản Trăm Triệu

Chương 17


1 năm

trướctiếp

Thứ bảy, Khương Nhu ngủ cả buổi chiều, khi cậu tỉnh dậy thì trời đã tối hẳn, xoa xoa mái tóc ngắn rối bù, cậu bật đèn trong bóng tối. Những chiếc đèn tường màu vàng ấm áp lần lượt thắp sáng cả cầu thang.

Khương Nhu vô thức liếc nhìn sang cánh cửa đang đóng chặt bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng bước xuống lầu, gõ cửa phòng bảo mẫu.

Dì Mai còn chưa ngủ nên nhìn thiếu gia tỉnh lại vào lúc này cũng không có gì ngạc nhiên, cười nói: "Thiếu gia chắc là đói bụng rồi, cậu muốn ăn cơm trước hay là uống canh giải rượu trước?"

“Trực tiếp làm hoành thánh đi.” Khương Nhu xoa xoa thái dương nói.

Thực ra tác dụng phụ của rượu sake (清酒: rượu gạo Nhật Bản) cũng không lớn, cậu nhớ mình chỉ uống hai ba bình, ngủ một giấc dậy thì mọi thứ đều ổn, tuy vẫn còn hơi nhức đầu, nhưng chỉ là một chút, không có gì to tát cả.

Điều khiến cậu quan tâm hơn là-

"Dì Mai, đồ ngủ của tôi là ai thay vậy?"

"Là Tiểu Cố." Dì Mai vừa nói vừa đun nước: "Rượu thật sự không phải là thứ tốt lành gì. Trước khi thiếu gia mười tám tuổi, ông chủ chưa bao giờ cho phép cậu uống một giọt rượu. Bây giờ ông chủ bệnh rồi, cậu lại say mê uống rượu như vậy, sẽ hại đến thân thể...Không, hôm nay cậu đã uống quá nhiều, ngay khi bước vào phòng khách, cậu đã làm ầm ĩ muốn thay quần áo ở nhà, nếu lúc đó chúng tôi không giữ được, cậu đã tự cởi quần luôn rồi..."

Khương Nhu: "..."

Cậu đột nhiên không muốn nghe nữa.

"Lúc đó nhờ cả vào Tiểu Cố, anh ấy đã cõng cậu lên lầu. Còn về quần áo, có lẽ anh ấy đã thay cho cậu ở trong phòng."

Thật ra Khương Nhu cũng không hẳn là không có một mảnh ký ức nào, nhưng trí nhớ của cậu không rõ ràng lắm, có chút không rõ là thật hay là mơ. Tuyệt vời, hiện tại tất cả đã được kết nối.

Sau khi say rượu. Ngay khi vừa bước vào cửa, đúng là cậu đã làm ầm ĩ chuyện thay quần áo. Sau đó, trong phòng ngủ, cậu lại tự lột trần vài lần, điều này đáng lẽ khiến Cố Giang Khoát hoảng sợ. Khi Cố Giang Khoát tìm thấy bộ đồ ngủ của cậu, anh gần như không dám ngẩng đầu nhìn cậu, tay chân cứng đờ như trí tuệ nhân tạo XXXXL.

“Thằng nhóc Tiểu Cố này thật sự không tồi.” dì Mai vẫn tiếp tục khen: “Chỉ cần nó rảnh là sẽ tự tay chăm sóc bà nội, nó còn lao vào giúp tôi công việc, điều đó khiến tôi cảm thấy khá ngại ngùng. Thân hình rắn chắc, sức lực cũng lớn. Một hơi liền có thể nhấc người lên, nhưng mà thiếu gia, cũng do cậu hơi gầy nữa, cậu nên ăn nhiều một chút."

"..." Trái tim của Khương Nhu bây giờ tắc nghẽn đến mức không thể ăn nổi một cái hoành thánh.

Không biết cậu có đã... giở trò với Đại ca Cố sau khi uống rượu không. Lượng tin tức này. Là giả rồi? Bây giờ Khương Nhu rất muốn sống trên một hành tinh khác.

Khương thiếu gia vốn dĩ muốn tìm cớ để trốn Cố Giang Khoát cả ngày chủ nhật, nhưng sáng sớm Cố Giang Khoát đã dắt chó đi dạo, sau khi trở về lại đi làm trong vườn. Dường như còn muốn tránh cậu nhiều hơn cả cậu muốn tránh anh.

Khương Nhu: "..."

Khương Nhu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại thêm hai điều lo lắng, cậu đã làm gì để anh ta sợ hãi như vậy? Mất đạo đức sau khi uống rượu là một căn bệnh, thực sự cần phải được chữa khỏi.

Nếu Cố Giang Khoát mà biết được tính hướng của cậu, điều này lại càng xấu hổ hơn.

Nếu kiếp trước cậu có thể luyện được tửu lượng tốt một một chút thì hay rồi._ (: з "∠)

Sáng sớm thứ hai, Khương Nhu bị đồng hồ báo thức đánh thức với một bàng quang căng tràn, cậu mơ màng đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ. Đẩy cửa phòng tắm ra, đang định giải quyết vấn đề về thể chất của mình thì phát hiện, trong nhà vệ sinh đã có người.

Anh chàng vệ sĩ cao lớn, mặc bộ đồ ở nhà do chính anh ta chọn, tay cầm con chim, cũng đang giải quyết vấn đề sinh lý. Nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Giang Khoát quay đầu lại, sợ tới mức tiếng nước chảy cũng ngừng lại.

Khuôn mặt của Cố Giang Khoát đỏ bừng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khương Nhu: "..."

Chủ tịch Khương "rầm" một tiếng đóng cửa lại, tự nhủ: “Tốt lắm, cái sự “lưu, manh, thối” của tôi trong mắt anh ta lại nhảy thêm một bước rồi.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm lại vang lên một cách thận trọng, Khương Nhu dựa lưng vào cửa, vô cảm nghĩ: Nếu biết sớm hơn, cậu nên nhờ dì Mai dọn dẹp căn phòng trên tầng hai.

Thiết kế của căn biệt thự này không hợp lý đến mức Chỉ có một phòng vệ sinh thông nhau trên toàn bộ tầng ba. Chính là nhà vệ sinh trong căn phòng này!

Còn một ý nghĩ khác, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng có thể thấy được!...Không hổ danh là một chú chó sói to cao gần một mét chín, thật là...đáng kinh ngạc!

Điều này làm cho Khương Nhu, người cũng là đàn ông có chút xấu hổ.

Đến trụ sở của tập đoàn Khương Thị, lại tiếp tục là một ngày bận rộn.

Thứ hai luôn có một cuộc họp như thường lệ, càng ngày càng gần đến thời điểm tổng kết của báo cáo doanh thu tài chính hàng quý, mỗi chi nhánh và mỗi nhóm dự án phải thường xuyên báo cáo tiến độ. Chắc chắn Hoàng Đống Lương đã vài lần đề cập đến dự án p2p.

Dự án này là một dự án nhỏ mà Lão Khương đã giao cho cậu thực tập trước khi lên đảm nhận vị trí Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn.

Ý định ban đầu là để Khương Nhu tập luyện, nhưng không ngờ Lão Khương lại buông tay đi vào icu rồi, sống chết vẫn chưa biết, thêm vào đó là những thay đổi của môi trường đầu tư, các dự án nhỏ cũng trở thành một mớ hỗn độn.

Trong kiếp trước, Hoàng Đống Lương thường dùng sự thất bại của dự án này để gây rắc rối cho Khương Nhu. Sau này kể cả khi có sự giúp đỡ bí mật của Đinh, cậu gần như vẫn không thể vượt qua. Điều này cũng khiến cho cả nhóm cảm thấy cậu là một tên nhóc chưa trưởng thành (大任的毛头) được bổ nhiệm đến. Trong một thời gian dài, rất nhiều cấp dưới không chịu tiếp nhận cậu là Chủ tịch Khương, điều này đã gây thêm rất nhiều rắc rối cho sự nghiệp của cậu.

Lần này, Khương Nhu không đối đầu trực tiếp ăn miếng trả miếng với Hoàng Lão Hổ trong trận chiến miệng như kiếp trước. Thay vào đó cậu luôn duy trì một nụ cười ẩn ý, giữ cho mình sự bình tĩnh và ổn định. Nhìn có vẻ rất giống như đang chuẩn bị chiến lược cho một kế hoạch quay trở lại, khiến cho đối phương cảm thấy không rõ ràng. Sau cuộc họp lần này, sắc mặt của một số cổ đông bên phía Hoàng Đống Lương đứng đầu không tốt lắm.

Mà khi tâm trạng của bọn họ không vui, Chủ tịch Khương cảm thấy rất thoải mái.

Khương Nhu đang tự mình vui vẻ trong lòng.

Cùng với Giám đốc Ngô trở về văn phòng chủ tịch. Khi xung quanh không có ai, giám đốc Ngô không nhịn được hỏi: "Sếp, lời nói của mấy người bên phía Tổng giám đốc Hoàng tuy có vẻ luôn phớt lờ, tuy nhiên không đầy nửa tháng nữa, bắt buộc phải báo cáo tài chính hàng quý theo quy định. Còn nữa, dự án đó phải đối mặt với việc mua lại theo quy mô lớn, mặc dù một số người luôn ỷ lại đã không chịu được sức ép của dư luận và đã hoàn vốn, nhưng có quá nhiều chỗ trống kinh phí, không thể lấp đầy được. Đến lúc đó dự án này vẫn sẽ là một cơn bão. Có thể giấu nhẹm đi một đi thời gian, nhưng không thể giấu lâu được.

“Ai nói dự án này sắp có bão tới?” Khương Nhu ngắt lời anh.

Giám đốc Ngô: "Ông chủ, anh có cách giải quyết không? Nhưng anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Nhà họ Khương quả thật rất giàu có, nhưng việc cưỡng chế huy động vốn từ các dự án khác, chưa kể không tuân thủ theo quy định, còn có thể sẽ thu hút các tay lão làng khác có thêm điểm để nắm thóp, nếu xét riêng về lượng vốn thì không thực tế. Bây giờ nhiều vô kể các sản phẩm p2p đang gây ra một tiếng vang lớn, khiến khách hàng đồng loạt đòi thanh toán, đó là khoản thanh toán trên trời, chỉ còn nửa tháng nữa là đến hạn rồi, bây giờ rao bán tòa nhà trụ sở tập đoàn còn kịp không?

Khương Nhu nói: "Đừng lo lắng về điều này, khi đó sẽ có người tự động gửi tiền cho chúng ta."

Giám đốc Ngô: "??"

Cái quái gì thế? Ông chủ đừng để bị mấy lão già kia làm loạn hết cả lên đến điên chứ? Nói vớ vẩn gì vậy?

Khương Nhu không giải thích kĩ hơn, chỉ đi một mạch đến gian phòng bên ngoài văn phòng chủ tịch, khi nhìn thấy Cố Giang Khoát đang đợi ở đây, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Giám đốc Ngô bên cạnh: "Sắp tới tháng chín rồi, cũng là mùa tựu trường. Năm nay chúng ta đã tuyển được thực tập sinh chưa?"

Giám đốc Ngô nhất thời hơi bối rối, không biết làm thế nào mà suy nghĩ của sếp lại nhảy vọt đến vậy, nhưng anh ấy vẫn thành thật trả lời: "Đợt tuyển dụng chính thức ở tại các trường học sẽ bắt đầu vào tháng tư năm sau, nhưng hiện tại chúng tôi đang tuyển dụng thực tập sinh từ một số trường đại học nổi tiếng. Nếu họ thực hiện tốt, trong đợt tuyển dụng chính thức của trường vào năm sau, những sinh viên đã có kinh nghiệm thực tập tại công ty chúng ta sẽ được ưu tiên hơn.”

Khương Nhu: "Có ai từ Đại học Yến Lâm không?"

Vẻ mặt của Cố Giang Khoát thay đổi khi nghe những lời đó, anh nhìn sang Khương Nhu.

Nhưng vẻ mặt của Chủ tịch Khương vẫn như cũ, vẫn thoải mái như trò chuyện, Giám đốc Ngô cười nói: "Đại học Yến Lâm là cơ sở đào tạo đại học tốt nhất trong khu vực, đương nhiên là nơi có nhiều thực tập sinh nhất."

"Chà" Khương Nhu: "Nói với bộ phận nhân sự rằng có một thực tập sinh tên là Vương Hiên Tuệ của Đại học Yến Lâm, anh ta sẽ bị sa thải ngay lập tức. Người này, tập đoàn Khương Thị sẽ không bao giờ nhận vào làm việc."

"?" Giám đốc Ngô: "Hả? Tại sao?" Chủ tịch tập đoàn, tại sao anh lại phải đối phó với một thực tập sinh trẻ tuổi?

Khương Nhu nhẹ nhàng nhìn Giám đốc Ngô.

Thực ra, Khương Nhu thấp và trẻ tuổi hơn Giám đốc Ngô, theo lý thì không nên răn đe, nhưng với ánh mắt nhẹ nhàng của cậu, Giám đốc Ngô trở nên nghiêm túc: "Tôi xin lỗi, Chủ tịch Khương, tôi đã nói quá nhiều, vì vậy tôi sẽ làm ngay bây giờ."

Khương Nhu ngăn anh ấy lại, thay vào đó đưa ra câu trả lời: "Bởi vì xà trên không thẳng mà xà dưới lại cong, người lớn trong gia đình này đều đã bị suy thoái về mặt đạo đức. Tôi không thích điều này cho lắm."

Những lời này là nói cho Giám đốc Ngô, nhưng lại không giải thích cho Giám đốc Ngô.

Khương Thiếu gia không phải là nhân vật “làm việc thiện không để lại danh”, cậu đã làm việc tốt cho người khác, cho nên rất nóng lòng muốn kéo tới một tấm biểu ngữ viết lên đó, khua chiêng đánh trống thưa với Chúa, để Ngài nhớ đến việc tốt của cậu.

Khi Giám đốc Ngô rời đi, Khương Nhu nhìn Cố Giang Khoát với một nụ cười.

Đúng như trong dự đoán, cậu nhìn thấy lòng biết ơn trong mắt đối phương dày đặc đến mức gần như không thể tách rời...ừm, đó là lòng biết ơn sao? Tại sao cái ánh mắt này lại có vẻ hơi nóng rồi?

Nhưng Chủ tịch Khương chưa kịp hiểu thì đã bị thư ký Tiểu Vương cắt ngang một cách rụt rè.

Tiểu Vương ngượng ngùng nói: "Chủ tịch Khương, tôi xin nghỉ phép."

Đây là lần thứ ba cô nghỉ trong vòng gần nửa tháng.

Khương Nhu nhìn cô và ra hiệu tiếp tục, Tiểu Vương vuốt mái tóc bị rối bên tai nói nhỏ: "Tôi đã hẹn với chuyên gia đến bệnh viện kiểm tra vào buổi chiều. Gần đây tôi không được khỏe, tôi..."

“Đi đi.” Khương Nhu ngắt lời cô: “Thân thể là quan trọng, trên đường nhớ chú ý an toàn.”

Tiểu Vương cảm ơn rồi rời đi. Khương Nhu nhìn theo bóng lưng của cô ấy, không biết đang nghĩ gì, Cố Giang Khoát tiến lại gần, có chút không biết nói gì, nói: "Tiểu Vương gần đây thực sự không được khỏe."

Dường như nhận ra rằng mình đã nói điều gì đó vô nghĩa, Cố Giang Khoát nói thêm: "Gần đây da cô ấy đã chuyển sang màu vàng, có lẽ cô ấy có vấn đề về gan?"

Khương Nhu: "..."

Khương Nhu xoa trán: "Đừng nói với con gái loại chuyện ngu ngốc này, sẽ bị đánh."

"Đó là bởi vì gần đây cô ấy không trang điểm và đánh phấn nền, mà người châu Á có nước da hơi vàng. Anh có để ý rằng cô ấy cũng đổi sang giày bệt không?"

Cố Giang Khoát có chú ý đến đôi giày của người khác đâu? Nhưng anh không thể không nhìn vẻ mặt của Khương Nhu.

Sắc mặt của người Châu Á đều vàng hết, nhưng trái lại, tại sao Khương thiếu gia lại trắng đến như vậy?

Khương Nhu tiếc nuối nói: "Tiểu Vương làm việc rất có năng lực, nếu như cô ấy đột nhiên rời đi, tôi thực sự rất không nỡ."

Cố Giang Khoát đoán rằng Tiểu Vương này có lẽ đang bị bệnh rất nặng, mặc dù cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhưng anh cũng muốn nắm bắt cơ hội này như một món hời để được ở bên cạnh Thiếu gia Khương lâu hơn.

Cố Giang Khoát nói: "Thật ra, chị Vương đã dạy tôi rất nhiều, buổi chiều cậu có bất kỳ việc gì đều có thể giao cho tôi."

“Giao cho anh?” trầm ngâm nói: “Cũng đúng, chuyện này không phải thích hợp nhất chính là giao cho anh sao!"

“Lúc trước anh cũng đã đi cùng tôi mấy lần, bây giờ cũng sắp đến thời gian thích hợp rồi, anh đơn giản chỉ cần cùng tôi đi kéo lưới thôi.” Khương Nhu cười nói.

Không biết tại sao, Cố Giang Khoát luôn cho rằng nụ cười của Khương thiếu gia nhà mình rất đẹp, nhưng có vẻ như đây không phải là một ý kiến hay nên được giữ lại. Riêng câu "đã đi cùng tôi mấy lần" kia, nó có liên quan đến người họ Đinh kia sao?

Cố Giang Khoát đột nhiên trông đợi nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp