Vệ Sĩ Nhà Tôi Sở Hữu Tài Sản Trăm Triệu

Chương 19


1 năm

trướctiếp

Nháy mắt đã là thứ năm, ngoài tài xế, Khương Nhu chỉ mang theo Cố Giang Khoát làm vệ sĩ riêng.

Trên đường đi, Cố Giang Khoát nhạy bén nhận ra có người bám đuôi, đó là người quen cũ, nhưng chưa kịp nhắc nhở thì Khương Nhu đã nhẹ nhàng lắc đầu, ngăn anh ta phát ra âm thanh, dùng khẩu hình hỏi: "Anh còn nhớ những gì tôi nói trước đó đúng không?"

Cố Giang Khoát lặng lẽ gật đầu.

Anh không khỏi nhớ tới bài viết mà thiếu gia Khương đăng trong vòng bạn bè chính thức hai ngày trước.

Ngoài bọn họ ra, trên xe chỉ có tài xế lão Lưu, Khương Nhu không hẳn là tin tưởng ông ta, nhưng có một số việc càng ít người biết càng tốt, đặc biệt là chuyện làm ăn thì càng phải cẩn thận.

'Thật tuyệt nếu Cố Giang Khoát biết lái xe.' Ý nghĩ này đột nhiên lướt qua tâm trí Khương Nhu.

Vườn Vọng Giang Cảnh yên tĩnh giữa đô thị nhộn nhịp hối hả, được xây dựng gần sông, là một nhà hàng cao cấp với chế độ thành viên, tính bảo mật rất tốt. Khương Nhu mang theo Cố Giang Khoát vào phòng riêng sớm để đợi khách. Khi Chân Cục đến, Cố Giang Khoát đi ra ngoài đứng canh gác ở cửa.

Hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám nhạt với quần tây đen, nếu không phải đang cầm một chiếc cặp da quê mùa, anh hẳn sẽ có một chút khí chất tinh anh, khác hẳn một trời một vực với dáng vẻ ở trung tâm thương mại ngày hôm đó.

"Phi." Đinh Bằng Châu im lặng nhổ nước bọt.

Đinh Bằng Châu chọn một chỗ ngồi có góc nhìn tốt trong sảnh, anh có thể thấy rõ Khương Nhu và Chân Cục đang đi vào trong phòng.

Hai ngày trước, Đinh Bằng Châu nhìn thấy vòng bạn bè của Khương Nhu, đó là một bài viết tuyên truyền thương vụ không mùi.

Năm nay, WeChat mới trở nên phổ biến và hầu hết mọi người chỉ đơn giản dùng nó để chia sẻ cuộc sống hàng ngày, vòng bạn bè vẫn là một lãnh địa tư nhân, chưa bị chiếm đóng bởi nghiệp vụ của các công ty kinh doanh.

Vì vậy, hành động này của Khương Nhu trông có vẻ rất đột ngột.

Tuy nhiên, Đinh Bằng Châu hầu như ngày nào cũng lướt qua các tài khoản xã hội khác nhau của Khương Nhu, bất kể Khương Nhu đăng cái gì, anh đề có hứng thú nghiên cứu lặp đi lặp lại, muốn qua vài ba câu này nhìn trộm động thái sinh hoạt của vị "bạn trai chuẩn" cũ này.

Thế nên sau khi nhìn thấy động thái của Khương Nhu, Đinh Bằng Châu không kìm được sự rung động trong nội tâm, quyết định cùng đi ra thử xem sao.

Anh không ngờ lại tận mắt nhìn thấy cậu có hẹn với lãnh đạo bộ môn liên quan!

Đinh Bằng Châu biết Chân Cục, hoặc là nói, mọi doanh nhân có uy tín ở Yến Lâm đều không ai không biết ông ta. Chân Cục có thực quyền, nhưng ông ta cũng khét tiếng khó đối phó, có bao nhiêu sếp lớn muốn mời ông ta đi ăn lại bị cho ăn bế môn canh? Khương Nhu làm sao mà đả thông được quan hệ với ông ta vậy? Chẳng lẽ...

Đinh Bằng Châu đột nhiên nhớ tới lời ngông cuồng mà thiếu gia Khương nói trong bệnh viện lúc trước: "Có được thông tin nội bộ đáng tin cậy sẽ khiến Khương thị kiếm lời cực lớn." Chẳng lẽ lời này là thật?

Cha mẹ anh rất bất mãn với anh vì chuyện anh chia tay với Khương Nhu, gần đây tài nguyên của xí nghiệp trong nhà đều nghiêng cho anh cả, Đinh Bằng Châu cảm thấy nguy cơ chưa từng có.

Nếu anh lấy được tin tức này thì tốt rồi, thế thì anh có thể thể hiện tài năng của mình trước mặt cha và chèn ép anh cả xuống. Thật sự không ngờ theo đuôi Khương Nhu lại có thu hoạch bất ngờ như vậy!

Tuy nhiên, làm sao mới lấy được tin tức này đây?

Đinh Bằng Châu nghĩ đến trường hợp hỏi thẳng Khương Nhu, sau đó anh rất tự hiểu lấy mà loại bỏ kế hoạch này.

Vậy anh nên làm gì bây giờ?

Đinh Bằng Châu có chút bực bội lườm Cố Giang Khoát, tên vệ sĩ áo đen to con này đúng là khó chịu! Cả ngày cứ theo Tiểu Nhu như hình với bóng, chả khác nào một cái đuôi cỡ lớn, đợi đã, cái cặp rất không hợp trong tay tên kia là gì vậy?

Một ý tưởng lóe lên trong đầu Đinh Bằng Châu, anh đứng dậy, đẩy chiếc kính gọng vàng cố ý đổi để ngẫu nhiên gặp được Khương Nhu, đi thẳng về phía Cố Giang Khoát.

Vào tháng bốn năm nay, Chân Cục tiếp quản một dự án phúc lợi công cộng gần như không thể hoàn thành. Nói chung, các dự án phúc lợi công cộng hợp tác với doanh nghiệp ít nhiều cũng sẽ có chính sách trợ cấp, các doanh nghiệp sẽ được đền bù từ khía cạnh khác. Nhưng dự án lần này gần như không có trợ cấp, hoàn toàn là muốn doanh nghiệp tốn tiền, thế này thì cái gì mà tình doanh nghiệp yêu thương, có mà tìm kẻ thù thì có.

Dự án đã sắp kéo dài đến tháng 9 rồi mà vẫn không có tiến triển gì, Chân Cục đang phải chịu áp lực rất lớn, tóc đều sắp trọc hết. Đúng lúc này, Khương thị tìm tới cửa

Ông ta không có lý do gì để từ chối cả!

Hơn nữa, cách nói năng của giám đốc Khương nhỏ cũng nằm ngoài dự đoán của ông ta, không có sự ngây thơ bốc đồng của những người trẻ tuổi, mà tiến thối có độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đúng là trò giỏi hơn thầy, quan trọng hơn là có quyết đoán và rất sảng khoái.

Khương Nhu không chỉ đồng ý mà còn sẵn sàng trả thêm một khoản tiền bồi thường cho nông dân địa phương.

"Giám đốc Khương, cậu... còn có yêu cầu nào khác không?" Chân Cục không thể tin được lại có chuyện tốt như vậy, ông ta cố kìm nén sự hưng phấn, thận trọng hỏi.

"Tôi đúng là có một vài yêu cầu." Khương Nhu thẳng thắn nói.

Chân Cục lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy. Trước đây không phải không có doanh nghiệp khác muốn tiếp quản dự án này, họ đều muốn có lợi nhuận cao hơn, nhưng điều này không hợp quy định. Chân Cục sắp lui xuống tuyến hai rồi, ông ta chỉ muốn về hưu an toàn, chẳng muốn mạo hiểu một chút nào mới khiến dự án bị đình trệ.

Xem ra hôm nay cũng đi một chuyến tay không rồi.

Chân Cục tỏ vẻ thất vọng và bất đắc dĩ, lại không ngờ nghe thấy Khương Nhu nói: "Tôi muốn nhờ ngài trộm giúp một điều rất nhỏ thôi, nó chẳng liên quan đến việc vi phạm quy định một chút nào đâu. Chỉ là nếu có ai hỏi ngài về việc đấu thầu tòa nhà Kim Sáng thì mong ngài nói như này..."

"Chỉ có vậy thôi sao?" Chân Cục ngạc nhiên, chuyện này quá đơn giản, chỉ một câu nói là có thể giúp ông ta giải quyết củ khoai bỏng tay đã khiến ông ta đau đầu gần năm tháng nay ư?

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng ồn ào, tiếp theo là tiếng cãi vã mơ hồ, Chân Cục không khỏi nhíu mày, định gọi người phục vụ, nhưng lại bị Khương Nhu cười ngăn lại: "Chuyện không liên quan đến chúng ta, có thể là khách hàng khác cãi nhau thôi, ngài không cần phải gọi, người phục vụ sẽ giải quyết, chúng ta tiếp tục đi."

"Đúng như ngài nghe được nhưng đó chỉ là một trong các yêu cầu mà thôi." Khương Nhu quả nhiên thành công thu hút lại sự chú ý của Chân Cục. Chờ đối phương tỏ vẻ tập trung lắng nghe, cậu tiếp tục nói: "Khương thị còn muốn trong khi thi công công trình đó, quảng cáo của công ty chúng tôi phải được in trên hàng rào chắn, đồng thời cho phép các phương tiện truyền thông và báo chí khác đưa tin, báo với công chúng rằng dự án phúc lợi công cộng này là do chúng tôi làm."

Nghe đến đây, Chân Cục có chút nhẹ nhõm.

Tận dụng cơ hội để tuyên truyền cũng là một phúc lợi ẩn, như thế mới miến cưỡng được coi là đồng giá trao đổi. So với việc chỉ để ông ta nói một câu ở ngầm, điều này có giá trị thương mại hơn nhiều, vụ giao dịch này cũng có vẻ đáng tin cậy hơn.

Ngay sau đó, ông ta nghe Khương Nhu rèn sắt khi còn nóng nói: "Chúng tôi sẽ tự trả các khoản chi phí tuyên truyền."

"!" Chân Cục đồng ý ngay lập tức: "Yêu cầu này rất hợp lý, nếu làm việc tốt thì phải để lại tên tuổi, phải tuyên truyền!

Sau đó, như sợ Khương Nhu hối hận, ông ta chủ động thêm điều kiện: "Tôi không hiểu lắm về chuyện tự tuyên truyền lắm. Hay thế này đi, tôi sẽ liên hệ với đài truyền hình giúp cậu để làm một bộ phim phóng sự để quảng bá dự án phúc lợi công cộng của chúng ta, đồng thời cũng tạo hình ảnh tốt cho doanh nghiệp các cậu."

Mắt Khương Nhu sáng lên, đây đúng là niềm vui bất ngờ, cậu tự tay rót thêm rượu cho Chân Cục, cười nói: "Chúng tôi cầu mà không được!"

Trên đài ngắm cảnh ngoài trời ở vườn Vọng Giang Cảnh, Đinh Bằng Châu với một con mắt gấu trúc bị thương, tay cầm kính, rất kích động nhưng vẫn miễn cưỡng đè giọng xuống: "Tên họ Cố kia, đồ chó điên! Sao anh dám đánh tôi?"

Cố Giang Khoát cũng đè giọng xuống, dáng vẻ không dám làm kinh động ông chủ nhà mình, lại nói rất thẳng thắn: "Tôi là chó của cậu ta, ai dám động đến cậu ta, tôi liền cắn tên đó!"

"Anh—!" Sắc mặt Đinh Bằng Châu tái xanh vì tức giận: "Anh đúng là, đúng là… dám nói! Ngay cả những lời như vậy cũng nói ra được!"

Cố Giang Khoát sửa lại cổ áo nhăn nhúm vì đánh người khác của mình, đây là bộ quần áo mà thiếu gia mua cho, anh nhất định phải nâng niu mới được. Sửa sang lại xong, anh ung dung nói: "Không như anh, còn chả tìm được bản thân mình trong lòng cậu ta."

Đinh Bằng Châu nghẹn một ngụm máu già trong cổ họng.

Anh ta thực sự muốn bỏ hết mặt mũi và dùng mọi mối quan hệ với thủ đoạn để giết chết cái tên to con này. Nhưng không phải bây giờ, trong túi anh ta vẫn còn "tài liệu quan trọng" - tài liệu bị rơi ra từ trong cái cặp đen của Cố Giang Khoát.

Đinh Bằng Châu vốn nghĩ ra một kế hoạch không chút sơ hở: chủ động chọc giận Cố Giang Khoát, nhét tiền boa cho người phục vụ để bọn họ phối hợp. Lúc này, anh ta mới lấy được tài liệu vừa nhìn đã thấy để chuẩn bị cho cuộc nói chuyện với Chân Cục mà hôm nay Khương Nhu đem đến.

Anh ta chỉ không ngờ rằng Cố Giang Khoát lại lỗ mãng như vậy, ra tay nặng đến mức suýt thì khiến anh ta phá tướng.

Muốn chọc giận tên này rất dễ dàng, chỉ cần anh ta nói mấy lời hơi quá đáng một chút về Khương Nhu, tên họ Cố kia sẽ như một con dã thú mất lý trí, quên mất nhiệm vụ mà Khương Nhu giao cho, ném xuống cái cặp và lao vào đánh nhau với anh ta mà chẳng qua tâm gì cả.

Bây giờ đồ vật đã đến tay, Đinh Bằng Châu không muốn dây dưa với Cố Giang Khoát nữa, việc bị mắng hay bị đánh gì đấy cũng chẳng muốn so đo gì nhiều, chỉ để lại một câu cảnh cáo: "Tôi chỉ khuyên anh một câu thôi, đừng nói với cậu ta chuyện chúng ta đánh nhau, nó tốt cho cả hai chúng ta."

Mà ngẫm lại thì, tên họ Cố kia để giữ được bát cơm của mình và ở bên cạnh Tiểu Nhu, chắc sẽ không nói ra đâu.

Nghĩ vậy, Đinh Bằng Châu vội vàng rời đi, trong lòng còn mắng: Tên dã thú đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Sau khi làm xong vụ này, tôi sẽ đuổi anh khỏi bên người Tiểu Nhu! '

Còn Cố Giang Khoát thì nhìn theo bóng lưng và túi quần căng phồng của anh ta, chửi thầm "Ngốc X".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp