Vệ Sĩ Nhà Tôi Sở Hữu Tài Sản Trăm Triệu

Chương 16


1 năm

trướctiếp

Đinh Bằng Châu vốn đến để "tình cờ gặp được" Khương Nhu. Lúc anh ta nhìn thấy cậu, đối mặt với đôi mắt kia, anh ta chỉ thấy cảm xúc trong lòng trào dâng.

Trước đây, khi Khương Nhu chạy theo anh ta như cái đuôi nhỏ, Đinh Bằng Châu không có cảm giác gì, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy phiền. Nhưng từ khi Khương Nhu đột ngột chia tay với anh ta, Đinh Bằng Châu cảm thấy sự cô đơn chưa từng có.

Con người đôi khi đúng là tiện như vậy.

Không biết trân trọng những gì mình đang có, đến khi mất đi mới hối hận không kịp.

Nhưng Khương Nhu ngay cả liếc mắt nhìn anh ta một cái cũng không thèm, như hoàn toàn không nhìn thấy anh ta vậy!

Đinh Bằng Châu cuống lên, ỷ vào việc trong tay mình không có bảy tám túi đồ với cốc cà phê, bước nhanh vượt lên, đứng ngăn trước mặt Khương Nhu: "Tiểu Nhu, tôi biết mình sai ở đâu rồi! Hãy cho tôi một cơ hội để giải thích đi!"

Khương Nhu: "?"

Ánh mắt của Đinh Bằng Châu rất chân thành, vẻ hối hận không giống giả vờ. Trong chớp mắt, Khương Nhu có chút nghi ngờ, người này không phải cũng có ký ức về đời trước như mình chứ?

Thiếu gia Khương không thể không dừng lại và cho Đinh Bằng Châu một cơ hội để nói.

Cố Giang Khoát, người vốn định đuổi kịp để thực hiện nghĩa vụ vệ sĩ của mình và tát bay Đinh Bằng Châu, đành phải dừng bước chân. Anh vô thức siết chặt tay cầm cốc cà phê, cốc cà phê giấy mỏng manh phát ra tiếng động nhỏ, tiếc rằng ở khu trung tâm mua sắm tràn ngập tiếng nhạc tiếng người, tiếng động ấy không thể thu hút sự chú ý của người khác dù chỉ một chút.

Đinh Bằng Châu tập trung toàn bộ sự chú ý vào Khương Nhu, sợ mình không nắm được cơ hội giải thích, anh ta nói liền một mạch: "Trước kia là tôi sai, còn trách cậu nổi tính tình đại thiếu gia, nhưng tôi biết cậu tuy rằng hơi kiêu ngạo chút lại sẽ không tức giận vô cớ, vậy nên chắc chắn là do Hứa Gia Tư rồi."

Khương Nhu: "?"

Cái tên Hứa Gia Tư này nghe quen quen.

"Cậu đã xem lịch sử trò chuyện của chúng tôi, đúng không?" Đinh Bằng Châu phán một câu chắc nịch: "Giữa tôi với cậu ta thật sự không có gì cả, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi! Cậu ta chỉ là thích chia sẻ mấy việc lặt vặt trong sinh hoạt với tôi thôi. Ở trong lòng tôi, cậu ta với cậu là hoàn toàn khác nhau."

… Khương Nhu nhớ ra rồi, Hứa Gia Tư là đối tượng có quan hệ mập mờ với Đinh Bằng Châu. Ở đời trước, sau khi hai người xác định quan hệ, Khương Nhu đã cãi nhau với Đinh Bằng Châu vì người này, nhưng cha mẹ nhà Đinh đã nhanh chóng can thiệp, hình như còn trình diễn tiết mục máu chó "cho cậu x trăm triệu, hãy rời khỏi con trai tôi", mạnh mẽ đuổi vị yêu tinh nhỏ họ Hứa kia đi.

Lúc ấy, Khương Nhu rất biết ơn cha mẹ nhà Đinh, lại niệm tình Đinh Bằng Châu với người nọ không phạm phải sai lầm thực chất gì nên mới không chia tay với anh ta.

Có điều bây giờ xem ra, cha mẹ nhà Đinh cũng không thích cậu lắm, họ chỉ coi trọng nhà họ Khương sau lưng cậu mà thôi.

Đó là cả một gia tài lớn mà.

"Tiểu Nhu?" Đinh Bằng Châu quan sát vẻ mặt của Khương Nhu, khẽ cắn môi: "Nếu cậu thật sự để ý thì từ nay về sau tôi sẽ không liên lạc với cậu ta nữa! Tôi sẽ chặn cậu ta ngay bây giờ!

… Thật ra cũng không cần thiết.

Đời trước, cậu với Đinh Bằng Châu vì người đó mà cãi nhau kịch liệt, anh ta lúc ấy nhất định không chịu nhả ra, cứ khăng khăng khẳng định là Khương Nhu nghĩ quá nhiều. Bây giờ cậu không cần anh ta nữa, Đinh Bằng Châu lại có giác ngộ như vậy.

Chẳng cần phải làm vậy đâu.

"Tùy anh." Khương Nhu trả lời một cách thiếu hứng thú, cậu bỏ qua anh ta và nói với Cố Giang Khoát: "Đi thôi, tôi sắp chết đói rồi."

"!" Vẻ mặt vốn ảm đạm của Cố Giang Khoát lập tức vui mừng lên, không cần Khương Nhu phải nói lần thứ hai, anh "vô tình" đụng vào vai Đinh Bằng Châu khi đi qua, xách túi đồ lớn nhỏ, giống như mắc treo áo hình người, bước nhanh đến bên Khương Nhu.

Tốc độ quá nhanh khiến Khương Nhu đột nhiên nhớ đến con chó Vượng Tài ngốc ở nhà.

Khi con chó to ngốc ngốc ấy vui vẻ, nó cũng chạy như bay đến với chủ nhân như thế này.

Con chó ngốc và giám đốc Cố... Khương Nhu vội vàng dừng liên tưởng lại. Đừng nghĩ lung tung.

Đinh Bằng Châu muốn đuổi theo lần nữa, nhưng lại bị Cố Giang Khoát chặn lại, đành phải nói to với bóng lưng của cậu: "Tiểu Nhu, tôi nói được thì sẽ làm được, tôi sẽ không liên lạc với Hứa Gia Tư nữa!"

Khương Nhu không dừng lại, trả lại nguyên si cho Đinh Bằng Châu câu nói của anh ta năm đó: "Không cần làm đến mức đấy đâu, anh nghĩ nhiều quá rồi."

Đinh Bằng Châu, người đột nhiên bị ném vào mặt một câu trích lời của tra nam: "..."

Cùng lúc đó, tên vệ sĩ cao to kia nhìn anh ta với ánh mắt khiêu khích chẳng thèm che giấu. Sau đó ngay trước mặt anh ta, tên vệ sĩ kia duỗi tay hơi chắn sau lưng Khương Nhu, ngăn cách cậu với đám người. Anh ta biết rõ tay tên kia không chạm vào Khương Nhu, nhưng nhìn từ phía sau, hệt như tư thế ôm người vào lòng để bảo vệ vậy.

… Khá khen cho mày đấy tên khốn trà xanh cơ bắp!

Đinh Bằng Châu tức điên lên được.

Tuy nhiên, anh ta đuổi theo được hai bước, rồi suy sụp dừng lại, nhìn theo bóng dáng của Khương Nhu đang đi lên thang cuốn ngắm cảnh, Đinh Bằng Châu đột nhiên cảm thấy vô lực. Sau hai ba lần cố gắng, cuối cùng anh ta cũng nhận ra một điều: Tiểu Nhu không phải đang cáu kỉnh mà thật sự không cần anh ta nữa.

Trong lòng chợt trào dâng cảm giác hối hận và buồn bã mãnh liệt, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh ta, hình như là bản thân đã già, quỳ gối trước bia mộ lạnh băng, nước mắt giàn giụa gọi tên Khương Nhu lại không nhận được đáp lại.

"Anh gì ơi, anh không sao chứ?" Một giọng nữ xa lạ gọi lại suy nghĩ của Đinh Bằng Châu, anh ta nhận ra mình vừa nãy đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã.

Là nhân viên tiếp thị nhanh tay nhanh mắt đỡ được anh ta.

"Cảm ơn, tôi không sao..." Đinh Bằng Châu cảm ơn cô nhân viên rồi lẩm bẩm: "Có vẻ chỉ là mơ giữa ban ngày thôi."

"Giấc mơ" vừa rồi đến rất nhanh rồi đi cũng rất nhanh. Khi nói chuyện, Đinh Bằng Châu đã quên mất nội dung rồi, nhưng trong lòng vẫn nhớ như in cảm giác đau triệt nội tâm đấy.

Cái tay đang ấn ngực di chuyển lên, khi tay sờ lên mặt, anh ta quả nhiên cảm thấy nước mắt ướt đẫm trên tay.

Thế này… Là sao vậy?

Đinh Bằng Châu không biết mình bị làm sao, chỉ càng chắc chắn rằng nếu không thể theo đuổi lại được Khương Nhu, anh ta nhất định sẽ rất hối hận, rất buồn bã.

Lượng người đi ăn ngoài vào những ngày cuối tuần rất đông đúc, trước cửa những quán đắt khách có đầy khách đang đứng đợi bàn, nhưng những quán ăn cao cấp lại không ở trong số đó.

Năm nay món Nhật rất được ưa chuộng, cá ngừ vây xanh được vận chuyển từ Hokkaido về được đầu bếp cắt thành món sashimi ngay trước mặt, thịt săn chắc, ngọt lành tươi ngon.

Nhưng lực chú ý của Khương Nhu hoàn toàn không ở trên đồ ăn, cậu nhìn chằm chằm nước tương sushi tạo hình hoa văn núi Phú Sĩ một hồi, lẩm bẩm: "Thảo nào mọi người đều nói ngoại tình chỉ có không lần với vô số lần."

Thì ra Đinh Bằng Châu đã có điềm báo ngoại tình sớm như vậy, chính mình đời trước đúng là có mắt như mù, lẽ ra nên ngăn ngừa tổn hại từ sớm chứ.

Khương Nhu rót cho mình một ly rượu sake, đột nhiên lại có hứng nói chuyện, cậu hỏi: "Giang Khoát, anh nói xem, giữa người với người thì quan trọng nhất là gì?"

Thiếu gia Khương vốn chỉ chú ý đến vấn đề làm ăn, đột nhiên có hứng thú với vấn đề tình cảm như vậy, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là liên quan đến tên họ Đinh kia.

Cố Giang Khoát rầu rĩ lắc đầu.

Cũng may Khương Nhu không định đợi câu trả lời của anh, vì vậy cậu lại rót một ly rượu sake ấm và tự nói: "Đó là tinh thần khế ước, giống như khế ước giữa những người yêu là họ không thể ngoại tình trong mối quan hệ, khế ước giữa ông chủ và nhân viên là hợp đồng lao động, mọi người đều hành động theo các quy tắc. "

"Một tên ngay cả tinh thần khế ước cũng không có, không thể ở chung." Nói xong, Khương Nhu đã tự mình uống non nửa bình.

Nói chuyện làm ăn thì không thể tránh được việc uống rượu bia, thói quen uống rượu đã được rèn luyện trên bàn rượu từ đời trước, đáng tiếc là cơ thể 19 tuổi này còn khá ngây ngô, tửu lượng còn kém.

Thiếu gia Khương rất nhanh liền say, mặt hơi ửng hồng, da cậu rất mỏng nên chút phấn hồng ấy càng khiến da cậu trở nên trắng nõn, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp muốn chết.

Cố Giang Khoát có chút không dám nhìn thẳng, sợ xem nhiều sẽ có những suy nghĩ xằng bậy không nên có. Tuy không muốn thừa nhận nhưng tên khốn Đinh Bằng Châu kia nói rất đúng, anh và thiếu gia Khương là người của hai thế giới khác nhau...

Khương Nhu cúi người lên phía trước, đột nhiên nắm chặt tay Cố Giang Khoát.

Cố Giang Khoát: "!!!"

Thiếu gia Khương nhìn anh với đôi mắt đẹp long lanh của mình, nói rõ: "Tuy nhiên, đây là yêu cầu cơ bản nhất, là 'điểm mấu chốt' của đạo đức, ngoài ra còn có tình người."

Anh có hiểu tình người là gì không? Tình người! Tôi giúp anh, anh giúp tôi, đây gọi là tình người!

Khương Nhu nhìn Cố Giang Khoát một cách nóng bỏng, hy vọng rằng anh có thể hiểu được ý của mình, tay cũng nắm chặt hơn nữa.

Thật đáng tiếc, khuôn mặt của Cố Giang Khoát đã đỏ bừng, dưới ánh mắt nhiệt tình của thiếu gia Khương, cả người đều sắp chín, đại não như chết máy.

Khương Nhu đợi nửa ngày không đợi được câu trả lời, sau đó phản ứng lại, cậu đang nắm chặt tay người trẻ tuổi, lại nói đạo lý về cuộc đời, còn không phải là người đàn ông trung niên dầu mỡ tiêu chuẩn ư? Chắc chắn sẽ gây phản cảm.

Cậu ho nhẹ một tiếng, hậm hực buông tay ra, nhưng chưa chịu thua, tóm gọn lại: "Một câu thôi, anh Cố, cẩu phú quý, chớ tương quên!"

Cố Giang Khoát: "..."

Cố Giang Khoát chắc chắn rằng ông chủ của mình đã say rồi, chính mình nghèo trắng tay, làm sao có ngày phú quý hơn cậu được chứ? Hơn nữa, tại sao cậu lại gọi mình là "anh"?

Tửu lượng của Khương Nhu còn kém, uống lại nhiều, tóm lại là đã yếu còn thích ra gió, cậu quả nhiên chuốc say chính mình thành công, bị Cố Giang Khoát nửa đỡ nửa bế về trên xe.

Sau khi lên xe, thiếu gia Khương còn không thành thật, trực tiếp dựa vào trên người Cố Giang Khoát. Một bên ghét bỏ lòng bàn tay anh quá thô, lót mặt ngủ không thoải mái, một bên còn khen ngợi cơ bắp anh rắn chắc, hoàn toàn phù hợp để dựa vào ngủ.

Lăn lộn đến mức Cố Giang Khoát có phản ứng không nên có, đứng ngồi không yên, tùy tay nắm một túi đồ để che, sợ bị tài xế phát hiện.

Tuy nhiên, lão Lưu tài xế rõ ràng chuyên nghiệp hơn anh nhiều, khi lái xe mắt nhìn thẳng, còn bật nhạc rất tri kỷ, cố hết mức có thể để giả vờ rằng ông ta không biết ông chủ mình làm càn thế nào khi say.

Cố Giang Khoát thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy yêu cầu của thiếu gia Khương: "Cà phê của tôi đâu?"

Đúng là khó cho cậu khi mà còn nhớ được, Cố Giang Khoát nâng cậu dậy, đưa cho cậu cốc cà phê có nhiệt độ gần với nhiệt độ phòng, không ngờ Khương Nhu lại cau mày nhìn cốc giấy nhăn nhúm, ghét bỏ nói: "Sao nó lại nhăn thế này?"

Cố Giang Khoát lúc này mới nhớ ra, xin lỗi: "Do tôi vô tình bóp nó, nhưng cà phê bên trong không sao cả."

"Vứt đi." Khương Nhu hình như đã sửa được tật xấu nói lải nhải về đạo lý lớn khi say, “Đồ vật với người đều như nhau cả thôi, hỏng, thì không thể dùng nữa."

"Cho dù chỉ ngoại tình một lần, cũng đã bẩn, tuyệt đối không được cho cơ hội nữa."

Biết rõ Khương Nhu chỉ đang nói những lời say xỉn, không cần người khác đáp lại, Cố Giang Khoát vẫn nghiêm nghị nói: "Tôi hiểu rồi."

Sau một hồi suy nghĩ, anh nhỏ giọng bổ sung thêm: "Thật ra, tôi là một người rất có tinh thần khế ước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp