Vệ Sĩ Nhà Tôi Sở Hữu Tài Sản Trăm Triệu

Chương 15


1 năm

trướctiếp

“?” Cố Giang Khoát: “Mua cho tôi?”

Những lời nói của Khương Nhu đã làm dịu đi sự thù địch của Cố Giang Khoát đối với Đinh Bằng Châu, thành công chuyển hướng sự chú ý của anh.

“Sao lại mua cho tôi?”

Khương Nhu sợ anh xấu hổ không chịu nhận, mới đẩy người đi trong trung tâm mua sắm người qua lại, cố ý giả bộ không chịu nhìn thẳng, kéo áo thun của anh, “Bởi vì tôi không thể chịu được một người nào đó đi quanh nhà tôi trong chiếc áo sơ mi cũ.”

Tai Cố Giang Khoát đỏ bừng, đúng là anh không còn từ chối nữa, ngoan ngoãn đi theo Khương Nhu.

Anh thầm dự định dù thiếu gia Khương chọn quần áo nào cho anh thì anh cũng sẽ tự bỏ tiền ra mua và sẽ không bao giờ lợi dụng cậu, kết quả là, ý tưởng đã bị đổ vỡ ngay tại cửa hàng đầu tiên.

Đây là một thương hiệu nước ngoài mà Cố Giang Khoát không biết, tên cửa hàng không phải tiếng Anh mà là tiếng Pháp, nội thất trang trí thuộc loại cao cấp sẽ khiến người bình thường cảm thấy chật chội ngay khi bước vào cửa, thiếu gia Khương đã thông thuộc đường xá, thích đến thăm phòng áo choàng của chính mình, một lúc sau, cậu chọn ra một bộ áo sơ mi và quần tây, yêu cầu nhân viên mua cỡ lớn nhất, và vội vàng đưa Cố Giang Khoát mặc thử.

Cố Giang Khoát lặng lẽ lật qua bảng giá trong phòng thử đồ, anh ngay lập tức bị sốc - giá một chiếc áo sơ mi bằng hai tháng lương của anh!

Đã biết là mức lương mà Khương tổng đặt ra cho anh là tiêu chuẩn cao nhất trong ngành vệ sĩ của toàn thành Yến Lâm, ngay cả trong tầng lớp lao động của toàn Yến Lâm cũng được coi là thuộc hàng trung lưu và thượng lưu, cửa hàng này đắt đỏ đến nỗi Cố Giang Khoát thậm chí còn không dám thử.

Tuy nhiên, thiếu gia Khương đang ở bên ngoài phòng thử đồ thúc giục anh, Cố Giang Khoát không còn cách nào khác, đành cắn viên đạn và đeo nó vào đầu tiên, khi anh bước ra, anh nhìn thấy đôi mắt của thiếu gia Khương sáng quắc lên.

“Đúng thật là người đẹp nhờ lụa.” Thiếu gia Khương hài lòng nói.

Cố Giang Khoát cao gần 1,9 mét, vai rộng, eo hẹp, tỷ lệ chân dài tương xứng, anh là một giá treo quần áo tự nhiên, mặc mấy cái áo sơ mi cũ kỹ ấy cả ngày thì đúng là phí của trời lắm.

Trên thực tế, theo tiêu chuẩn của Thiếu gia Khương, ngoại trừ một vài nhãn hiệu có thể để mắt tới, những bộ quần áo còn lại đều không thể gọi là quần áo được.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn mua hai bộ quần áo mặc nhà cho Cố Giang Khoát có thể bắt mắt, sau đó thêm một bộ đồ tương tự, nhưng không ngờ lại mặc đẹp như vậy, anh thực sự có bóng dáng của tầng lớp tinh anh của Cố tổng trong tương lai.

Điều này đã kích thích thành công mong muốn mua sắm của Khương Nhu.

Sự nhiệt tình của thiếu gia Khương nổi lên, không ai có thể ngăn cản được, Cố Giang đã từ chối nhiều lần nhưng đều vô dụng, sau hơn một giờ, cậu đã có trong tay bảy hoặc tám chiếc túi có logo sang trọng.

Cố Giang Khoát đã tính toán một cách thận trọng, và dự tính một cách thận trọng rằng với những thứ anh đang mang theo, anh có thể đến cửa hàng 4S trong nước để đổi được một chiếc xe.

May mà Khương Nhu thể lực trung bình, đi mua sắm cũng đã hơi mệt, bây giờ đã gần đến giờ ăn trưa, Thiếu gia Khương cuối cùng cũng chịu dừng lại: “Lát sau lại lựa tiếp, giờ lên lầu ăn cơm thôi, nghỉ ngơi một chút, đúng là mệt chết đi được.”

Cô Giang Khoát không hỏi được nên đương nhiên đồng ý, Khương Nhu lại hỏi: “Anh muốn đi vệ sinh à?”

Cố Giang Khoát lắc đầu, Khương Nhu đẩy ly cà phê đang pha dở vào tay anh: “Thế anh đứng đây chờ tôi một lát.”

Hôm nay là cuối tuần và mật độ giao thông đặc biệt đông đúc. Hàng đợi vào nhà vệ sinh nữ đã xếp hàng dài bên ngoài. Mặc dù nhà vệ sinh nam sẽ không được xếp hàng nhưng sẽ có rất nhiều người. Cố Giang Khoát ước tính rằng anh ấy sẽ phải đợi một lúc, anh đi thẳng ra cửa, đứng trên mặt đất nhìn mũi, miệng, cố gắng không bị phân tâm, nhìn Đinh Bằng Châu đang ở cách đó không xa, đi theo bọn họ một đường.

Có trời mới biết Cố Giang Khoát ghét cái tên ngốc tự xưng là “bạn trai chuẩn men” này của Khương Nhu đến nhường nào.

Nhưng Khương Nhu đã đích thân ra lệnh không được phép xung đột với anh ta, nên Cố Giang Khoát đành phải ép mình giả vờ như không nhìn thấy gì.

Tuy nhiên, Cố Giang Khoát chịu đựng được, nhưng cái tên “bạn trai tương lai tự xưng này” lại không thể chịu đựng được.

Mấy ngày nay, không chỉ có người nhà họ Đinh đang mắng anh ta vì đã đánh mất Khương Nhu, bạn trai của “Thần tài”, mà ngay cả bản thân Đinh BằngChâu cũng không thể bỏ qua, cho nên anh ta đã lên kế hoạch hành động trong “cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên”, anh ta cố tình mặc quần áo trang diểm tỉ mỉ rồi lặng lẽ đi theo Khương Nhu, nhưng không ngờ lại thấy cậu lại mang theo tên vệ sĩ to lớn vạm vỡ này.

Sau những gì xảy ra lần trước, Đinh Bằng Châu có chút khiếp sợ đối với Cố Giang Khoát, cho nên anh ta thận trọng giữ khoảng cách một lúc, nhưng lại nhìn thấy Tiếu Nhu đang mua quần áo cho cái tên to con đó!

Vẫn là một thương hiệu xa xỉ! Nếu Đinh Bằng Châu ban đầu nghi ngờ thiếu gia Khương có tâm trạng tốt, tiêu một số tiền cho cấp dưới coi như phúc lợi của nhân viên, thì sau này, khi Đinh Bằng Châu nhìn thấy thiếu gia Khương đích thân chọn quần áo cho cho tên đô con kia, Đinh Bằng Châu mới nổi cơn ghen, hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Phương thức mua đó, lợi ích cho người lao động ở đâu? Rõ ràng là phải tiêu rất nhiều tiền mới có thể khiến cậu hài lòng!

Rốt cuộc là bọn họ có quan hệ gì chứ?!

Đinh Bằng Châu nhìn chằm chằm Cố Giang Khác từ một cửa hàng cách đó không xa, anh ta hơi bị cận, ở khoảng cách này, anh ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của Cố Giang Khoát, nhưng anh ta có thể nhìn thấy đường nét cao to vừa vặn của anh.

Tiểu Nhu sinh ra đã cong rồi, điều này Đinh Bằng Châu là người biết rõ nhất- từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, anh thậm chí không thể đếm được những bức thư tình từ những cô gái mà anh đã từ chối thay mặt cho Khương Nhu.

Quả thực có rất nhiều người đồng tính thích cậu trai cong này.

Hào quang giữa những con đực đôi khi rất tinh tế, và không cần nhìn vào nó, Cố Giang Khoát có thể cảm thấy sự thù địch giết người bùng phát từ xa đến gần.

Anh ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy mặt Đinh Bằng Châu đen như đáy nồi.

Đinh Bằng Châu gần như nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm vào chiếc túi xa xỉ trên tay của Cố Giang Khoát: “Anh đang xách cái gì vậy?”

Thật trùng hợp, Cố Giang Khoát cũng tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy Đinh Bằng Châu, nhưng anh vẫn ghi nhớ lời cậu chủ dặn dò, không dám thừa nhận mình đã phát hiện ra anh ta từ lâu, anh cố kìm lại sự nóng nảy và giả vờ ngạc nhiên: “Anh Đinh ? Thật trùng hợp, anh cũng đến đây để đi mua sắm sao?”

Nhưng mà Đinh Bằng Châu không muốn bao biện với anh nên gặng hỏi từng chữ: “Anh không hiểu lời người ta nói sao? Cho tôi hỏi anh, cái gì, cái gì, phía đông, phía tây?”

Thái độ này thật tệ, nếu là như trước thì Cố Giang Khoát đã sớm cho anh ta một đấm, nhưng đây không phải là nơi có thể vung ống thép mà đánh người, mà là một trung tâm mua sắm cao cấp với những người ra vào, phong cách đối phó thô lỗ đó không được áp dụng. Tuy nhiên, Cố Giang Khoát nhanh trí nhấc túi hàng lên, nhẹ nhàng nói: “Tất cả đều là những thương hiệu lớn, nếu anh không biết thì chứ lên mạng tra.”

Đinh Bằng Châu: “?”

Đinh Bằng Châu: “!!”

Đinh Bằng Châu không ngờ rằng người đàn ông da đen to lớn với tay chân phát triển tốt này thực sự có hàm răng sắc nhọn và cái miệng sắc nhọn, anh ta cười giận dữ: “Anh thì nhất rồi.”

Cố Giang Khoát không biết phải nghĩ gì, anh nhấn mạnh: “Tất cả đều là do Khương Nhu mua cho tôi đó.”

Vẻ giễu cợt vừa mới toát ra lập tức đông lại trên mặt, sắc mặt Đinh Bằng Châu lập tức dài ra.

Nhìn thấy bộ dạng ảo não của anh ta, Cố Giang Khoát vui mừng khôn tả.

“Tôi xem thường anh, tâm tư lại còn xấu xa, đúng là cái đồ hai mặt.”

Đinh Bằng Châu bình tĩnh nói: “Ở trước mặt Tiểu Nhu, anh làm sao có thể đơn giản thành thật? Xem ra anh nói không giỏi đúng không? Đây có phải là cách để dụ dỗ cậu ấy không?”

Khi nghe thấy từ “dụ dỗ", vẻ mặt của Cố Giang Khoát “Vụt” thay đổi.

“Anh nói cái gì?”

Cố Giang Khoát thực sự lờ mờ cảm nhận được Đinh Bằng Châu dường như đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng sau khi nghe anh ta nói thẳng như vậy, Cố Giang Khoát không khỏi bị sốc, nhưng ... nó không hoàn toàn tức giận, giống như sau cơn tức giận, trái tim anh như ngừng đập một nhịp, khiến toàn thân nhất thời tê dại.

Như thể một niềm vui nho nhỏ, ẩn chứa trong cơn tức giận, khiến anh chết cóng tại chỗ.

“Ồ, đừng giả vờ bối rối với tôi,” Đinh Bằng Châu: “Tôi sợ trước đây anh thậm chí còn không dám vào trung tâm mua sắm này, đúng không? Thế còn, khi tiếp cận được với Khương tổng, mà đã tự cho là bản thân là được leo lên một giai cấp cao cấp hơn á? Nằm mơ đi?”

"Dù có khoác lên mình một món đồ hiệu nổi tiếng thì cũng không thể che giấu được cái mùi chua của mình đâu, anh đã ở cạnh cậu ta một thời gian, anh biết cậu ta bị dị ứng với những kẻ nghèo hèn mà phải không?” Đinh Bằng Châu tiến lại gần anh và thì thầm hằn học: “Tiểu Nhu đối xử tốt với anh cũng chỉ là để đổi mới tí thôi, đừng quá coi trọng bản thân.”

“Thông minh lên, chỉ có một người như tôi mới có thể sánh bước bên cạnh cậu ấy thôi.”

“Anh và cậu ta hoàn toàn đến từ hai thế giới khác nhau, đừng mơ mộng hão huyền nữa.”

Những ngón tay cầm túi hàng của Cố Giang Khoát trở nên trắng bệch.

Xung quanh người đông như trẩy hội, trong không khí có một mùi ngọt ngào xen lẫn mùi trang điểm và nước hoa, nhưng hai người họ dường như bị cách ly khỏi tất cả sự náo nhiệt, bầu không khí lạnh cóng, và gần như sắp tan vỡ. Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Giang Khoát, để anh chờ lâu rồi, hôm nay người đông quá.”

Cố Giang Khoát và Đinh Bằng Châu đồng thời nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy thiếu gia Khương, người đang mặc quần áo bình thường, trông tuấn tú và đẹp trai phi thường.

Khương Nhu không ngạc nhiên về việc hai người họ sẽ gặp nhau, ánh mắt cậu ở trên mặt Đinh Bằng Châu trong chốc lát, sau đó cậu phớt lờ anh ta, tiếp tục nói với Cố Giang Khoát: “Đi thôi, tôi đưa anh đi ăn tối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp