Vệ Sĩ Nhà Tôi Sở Hữu Tài Sản Trăm Triệu

Chương 12


1 năm

trướctiếp

Mợ Vương vốn tưởng qua một hồi khoe khoang thì nhất định Cố Giang Khoát sẽ bị đả kích, không nghĩ tới cháu ngoại trai nhà mình và cậu bạn đẹp trai kia lại không hề cực kì hâm mộ hay tự ti như trong dự đoán, mà ngược lại hai người còn đồng thời làm ra biểu tình vi diệu.

Khương Nhu ho nhẹ một tiếng, lịch sự hỏi: “Con của bà tên gì?”

Mợ Vương bị hỏi hơi bất ngờ nhưng vẫn nghểnh cổ kiêu ngạo trả lời: “Tên Vương Hiên Tuệ, có chuyện gì?”

Khương Nhu cười khẽ: “Không có gì, thực tập sinh đại học Yến Lâm, tôi sẽ nhớ kỹ cái tên này.”

Mợ Vương: “?”

Mợ Vương lẩm bẩm: “Mày không có việc gì làm nhớ tên con tao làm gì?”

Nhưng không để bà ta có cơ hội nghĩ kỹ, lúc này Vương Vệ Quốc đã đứng ra cắt lời vợ mình: “Theo chân bọn nó nói nhảm làm gì? Một đứa vận chuyển cát ở công trường như Đại Giang thì có thể nghe hiểu chuyện cao siêu gì chứ? Chúng ta nói chuyện chính đi.”

“Cố Giang Khoát, tao nói trước cho mày biết, chuyện vừa rồi tao có thể bỏ qua nhưng trước mặt nhiều người như vậy mày lại dám động tay chân với cậu mày, tao phải báo cảnh sát! Phải tống mày vào cục cảnh sát!” Vương Vệ Quốc nói: “Nếu mọi người đều ở đây thì ra lời phân xử đi, xem ai có năng lực phụng dưỡng bà cụ?”

Vì Vương Vệ Quốc muốn ai đó xem lại vụ việc nên có người đứng ra nói: “Ôi Vệ Quốc à, bọn tôi đều là hàng xóm cũ nên chuyện trong nhà cậu bọn tôi cũng biết một chút. Quả thật Đại Giang và bà cụ sống cũng không dễ dàng, cậu lại không thiếu tiền nhưng cũng đừng xen vào! Nên xem phân chia nhiều ít như nào!”

Nhưng cũng có người nói: “Đại Giang vẫn còn là một đứa trẻ, không nói đến thu nhập không có bao nhiêu, vừa đi chính là đi cả ngày trời. Bây giờ nhà vẫn chưa dỡ bỏ, hàng xóm vẫn còn quan tâm một chút được, nhưng nếu dọn đi rồi thì bà Vương phải làm sao bây giờ? Bằng không thì vẫn nên đi theo Vệ Quốc, vợ cậu ta ở nhà cũng có thể xem chừng được.”

“Có thể tới được sao, nhiều năm như vậy cũng chưa thấy quan tâm đến, bây giờ hầu hạ cái gì?”

“Nếu giao bà cụ cho bọn họ thì chưa tới mấy ngày bị bọn họ tra tấn cho chết rồi.”

“Nhưng Đại Giang cũng không chăm sóc tốt được, thằng bé có thể tự nuôi sống bản thân đã là không tệ rồi, sau này nếu chuyển tới nơi khác thì dì Trương cũng không thể đi theo được, thằng bé có tiền thuê người giúp việc cho bà Vương sao? Người già bệnh Alzheimer không thể rời khỏi nửa bước được!”

Vương Vệ Quốc cao giọng: “Đại Giang, mày đã nghe rõ chưa? Mày không thể chăm sóc cho bà ngoại được, đừng bướng bỉnh với tao nữa. Tao có thể hại mày được sao? Bà ngoại mày cũng là mẹ ruột tao, làm sao tao mặc kệ bà ấy được?”

Cố Giang Khoát chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, một chữ cũng không đáp lại.

“Hơn nữa…” Vương Vệ Quốc lẩm bẩm: “Mày họ Cố, là cháu ngoại của bà ấy, còn cách bà ấy một tầng quan hệ đấy. Chuyện nhà họ Vương không tới lượt mày quản đâu!”

Cái giọng điệu này quen tai thật!

Cố Giang Khoát còn nhớ nửa năm trước nhận được tin xác thực phá dỡ, Vương Vệ Quốc cũng nói như vậy: “Mày họ Cố hoàn toàn không phải người nhà họ Vương, nhà này có liên quan gì tới mày? Đừng chết dí ở đây không chịu đi, mày chỉ gọi bà ấy là bà ngoại, còn con tao gọi là bà nội đấy! Bọn tao mới là người một nhà!”

Nếu như lời những người hàng xóm nói ban nãy làm anh có chút do dự, bắt đầu hoài nghi có phải mình thật sự không thể chăn sóc tốt cho bà ngoại không, có nên cho cậu một cơ hội không?

Vậy thì hiện tại suy nghĩ anh hoàn toàn kiên định, quyết không để bọn họ đón bà ngoại đi!

Vương Vệ Quốc chỉ quan tâm tới khoản tiền phá dỡ mà thôi, ông ta đón bà ngoại đi chỉ vì muốn độc chiếm số tiền kia, căn bản sẽ không đối xử với bà ngoại tốt được.

Chẳng qua là… bản thân không có năng lực chăm sóc tốt cho bà ngoại cũng là sự thật. Tuy tiền lương Khương Nhu cấp cũng không thấp nhưng bà ngoại lại mắc nhiều bệnh của người già, tiền thuốc hạ huyết áp, Bái Đường Bình (Acarbose) [*], thuốc hỗ trợ giảm bệnh Alzheimer, v…v… đều cần phải dùng tiền. Hơn nữa tiền thuê nhà thì tiền lương có thể lo được nhưng tiền thuê người giúp việc với anh là một cái giá trên trời.

[*] là một loại thuốc điều trị bệnh tiểu đường.

Ban ngày anh đi làm thì ai chăm sóc cho bà ngoại bây giờ?

Đây cũng là lý do dù đã được trả lương trước nhưng anh lại chậm chạp không chịu chuyển bà Vương dọn ra nơi khác.

Cố Giang Khoát vẫn đang suy nghĩ lung tung, mày đã cau lại thành một chỗ. Tuy nhiên suy nghĩ của anh nhanh chóng bị Vương Vệ Quốc kéo lại: “Đại Giang, mày có nghe rõ không vậy?”

Vương Vệ Quốc: “Mày cảm thấy thế nào? Nếu đồng ý thì tao sẽ đón bà cụ đi, còn nếu không đồng ý thì chúng ta phải đi tìm uỷ ban khu hoặc ra tòa, chỗ nào cũng được, xem bọn họ phán mẹ của tao theo ai? Phán đi theo một đứa con trai dư dả về tài chính hay phán đi theo một đứa cháu ngoại vất vả nuôi thân?”

Nghe ông ta chậm rãi tự tin nói vậy giống như đã hỏi ý kiến toà từ lâu rồi nên chuyện đón bà cụ thành công là điều đã tính trước.

Chân mày Cố Giang Khoát càng nhíu chặt hơn.

Anh không hiểu lắm về pháp luật, nếu Vương Vệ Quốc đi khởi tố thì liệu ông ta có thực sự đón được bà ngoại đi không? Mặc dù bà ngoại về cơ bản có thể tự chăm sóc bản thân nhưng tính tình bà giống như một đứa trẻ, nếu bị làm phiền thì hai vợ chồng họ sẽ sớm trở nên nóng nảy đúng không? Sẽ động tay chân với bà ngoại đúng không? Cũng như lần trước vậy…

Căn bản bọn họ không phải là vì muốn chăm sóc bà ngoại, chẳng qua là vì căn nhà kia thôi.

Nếu như, nếu như…

Cố Giang Khoát nắm chặt tay, thôi được, nếu bọn họ muốn thì cứ đưa cho bọn họ! Cùng lắm thì căn nhà về tay bọn họ, còn bà ngoại mình sẽ phụng dưỡng, tốt hơn là để bọn họ giày vò bà ấy.

“Cậu cả, nếu ông muốn căn nhà…”

Nhưng Cố Giang Khoát còn chưa nói hết thì Khương Nhu đã lười biếng tiếp lời: “Điều kiện của ông tốt hơn người khác thật không?”

Khương Nhu đứng dưới ánh mặt trời hồi lâu đã có chút khó chịu, nắng nóng làm làn da trắng nõn của cậu thêm chút sắc hồng.

“Ai nói anh ấy không tự nuôi sống được?” Khương Nhu có chút mệt mỏi thiếu khí lực, âm thanh không cao từ từ nói: “Hiện tại Cố Giang Khoát đã có công việc ổn định, có người nguyện ý giúp anh ấy thuê một nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp chuyên chăm sóc người lớn tuổi. Không phải muốn so điều kiện kinh tế sao? Nếu nói vậy thì ông so với anh ấy được sao?”

Vương Vệ Quốc và vợ nhìn mặt nhau, Cố Giang Khoát cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Khương Nhu.

Vừa mới nhìn qua liền thấy Khương Nhu có chút khác thường, Cố Giang Khoát không buồn xoắn xuýt chuyện khác nữa, thấp giọng hỏi: “Vào nhà uống miếng nước không?”

Khương Nhu liếm đôi môi khô khốc, cảm thấy lời đề nghị này có chút hấp dẫn, nhưng ngay lúc này mợ Vương lớn tiếng nói: “Sao có thể chứ, thuê một nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp, mày có biết tốn bao nhiều tiền không? Ai sẽ có lòng như vậy mà rảnh rỗi lo chuyện của Đại Giang chứ?”

Khương Nhu bị giọng nói lớn và kích động của bà ta làm khó chịu, có chút không kiên nhẫn đáp: “Tôi.”

Mợ Vương: “?”

Vương Vệ Quốc: “??”

Hàng xóm: “???”

Đáng tiếc Khương thiếu gia không có tinh lực để tiêu hao mà giằng co với bọn họ, dặn dò Cố Giang Khoát: “Vào nhà trước đi.”

Cố Giang Khoát cường tráng ngoan ngoãn như một người hầu, cẩn thận đỡ thiếu gia yếu ớt nhà mình vào cửa, còn chu đáo dùng bàn tay lớn che ánh mặt trời trên đầu.

“Khoan đã, sao lại vào nhà? Chuyện còn chưa nói xong đâu!” Vương Vệ Quốc bất mãn nhanh chân đuổi theo, người em vợ nãy giờ vẫn luôn im lặng thấy thế cũng nhanh đuổi theo. Đáng tiếc vừa xông lại tới trước cửa đã bị Cố Giang Khoát ngăn lại.

Căn nhà cũ kỹ thấp bé, thân hình Cố Giang khoát cao gần 1m9 kiên cố chặn ở cửa. Lúc sáu đôi mắt chạm nhau, hai người trưởng thành Vương Vệ Quốc bỗng hơi nhát.



Người một nhà Vương Vệ Quốc vốn kiêu ngạo thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi người mạnh. Vừa rồi chỉ có mỗi bà cụ ở nhà nên mới ra vẻ này nọ, bây giờ có một thanh niên như Cố Giang Khoát đánh nhau từ nhỏ tới lớn ở đây, bọn họ không dám manh động thiếu suy nghĩ nên đành phải tạm thời ngồi đợi dưới cái nắng như thiêu đốt.

Còn những người hàng xóm bên ngoài cũng đang xôn xao, thầm bàn tán: Thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp yếu đuối kia là ai vậy? Thật sự sẽ chi tiền chăm sóc bà Vương sao? Làm sao Đại Giang có thể quen biết được người có tiền như vậy?

“Khoác lác thôi, tôi nghĩ chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, Đại Giang kéo về tên tiểu bạch kiểm kia được mấy tuổi chứ? Vẫn chỉ là học sinh thôi, dù cho có là thiếu gia nhà giàu, đón một bà cụ về nhà nuôi dưỡng không phải là chuyện nhỏ, nó là một đứa trẻ cũng không thể nào làm chủ được.” Em vợ Vương Vệ Quốc không phục nói.

Từ nãy đến giờ dì Trương không cùng ra ngoài mà ở trong nhà chăm sóc cho bà Vương. Lúc này tâm trạng của bà cụ đã ổn định lại, ngồi xếp bằng trên giường gạch, có chút tò mà lặng lẽ quan sát Khương Nhu.

Cố Giang Khoát vội vàng cảm ơn dì Trương rồi nhanh chân đi rót nước cho Khương Nhu. Nhưng đáng tiếc nước trong ấm quá nóng, trời nắng nóng như vậy quạt thế nào cũng không mát được.

Nhà quay ra mặt đường, cửa lại không đóng nên chuyện xảy ra ở bên ngoài dì Trương cũng nghe được một hai. Thấy Cố Giang Khoát ân cần như vậy, cho rằng Khương Nhu là thiếu gia nhà giàu tới giúp đỡ người già nghèo khó nên nhanh nhẹn đứng dậy múc từ trong chum ra một gáo nước lạnh, trực tiếp đưa cho Khương Nhu.

Tuy Khương Nhu đang khát khô cổ họng nhưng nhìn cái gáo vừa thô vừa to vẫn ngây ngẩn cả người.

Đây là cái gì? Ly hay bát? To như vậy à?

Dì Trương hiểu lầm cho rằng cậu không dám uống nước chưa chín bèn giải thích: “Đây là nước Đại Giang kéo giếng lên, mát lạnh giải khát, có thể uống trực tiếp.”

Cố Giang Khoát vội vàng ngăn lại: “Để cháu đi lấy ly… Cậu ấy không cần uống cái này.”

Dì Trương kinh ngạc nói: “Cái này có gì mà không dùng được, những đứa trẻ lớn như tụi cháu đều không phải uống như vậy sao?”

“Cậu ấy với chúng ta không…”

Một tiếng “giống” còn chưa ra khỏi miệng, hai tay Khương Nhu đã bưng lấy gáo nước lớn uống một ngụm. Vốn dĩ cậu chỉ không muốn thêm nhiều phiền phức cho Cố Giang Khoát nên mới miễn cưỡng uống một ngụm, không nghĩ tới nước lại ngon đến như vậy.

Mát lạnh, rất giải khát.

Còn thơm ngọt sảng khoái hơn chai Evian mười hai tệ.

Khương Nhu không nhịn được uống một hơi hết hơn phân nửa gáo nước, uống xong thở phào một hơi, cảm giác hơi nóng đã giảm đi rất nhiều.

Bởi vì cậu vừa uống vội nên trên môi vẫn còn đọng lại vài giọt nước làm đôi môi thêm căng mọng, màu sắc tươi tắn làm nổi bật làn da trắng nõn nà, thật không hợp với căn nhà tồi tàn này… Người thanh tú như vậy phải nên ở biệt thự xa hoa lộng lẫy, ở trong căn phòng có điều hoà. Nếu không phải vì mình thì cậu ấy sao có thể chịu uỷ khuất mà ngồi chỗ này chịu nóng như vậy?

Cố Giang Khoát nhìn môi của cậu, buồn bực không nói lời nào mà bước ra nhà sau, lục tung mấy cái hộp tìm một gói khăn giấy mới đưa cho Khương Nhu lau miệng. Đột nhiên nghe dì Trương nói: “Đại Giang, sao cháu còn chưa giới thiệu, vị này là?”

Cố Giang Khoát: “À đúng rồi, cháu quên không nói. Dì Trương, đây là cậu chủ mà cháu đã nói, Tổng giám đốc Khương thị luôn là quý nhân của cháu, đã giúp đỡ cháu rất nhiều. Khương tổng, người này chính là dì hàng xóm của tôi, họ Trương…”

“Quý nhân?” Bà Vương ngồi trên giường bắt được mấy chữ mấu chốt, đột nhiên lên tiếng.

Từ lâu Khương Nhu đã nghe nói người bệnh Alzheimer không chịu được kích thích nên sau khi vào cửa cậu đã không hấp tấp nói chuyện với bà cụ. Hôm nay thấy bà cụ chủ động nói chuyện còn nhìn mình nên không khỏi nở một nụ cười lịch sự với bà.

“Quý nhân, đây là quý nhân của Đại Giang, bảo sao lại tuấn tú như vậy.” Bà cụ nói xong lời này cũng không nói tiếp nữa, lại càng thêm kích động.

Khương Nhu không hiểu ra sao cho lắm nên cậu chỉ mỉm cười lịch sự.

Sau đó chợt nghe bà cụ nói một câu kinh người, cao hứng chỉ vào Khương Nhu nói: “Đó không phải là cháu dâu của tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp