Vệ Sĩ Nhà Tôi Sở Hữu Tài Sản Trăm Triệu

Chương 13


1 năm

trướctiếp

Khương Nhu: “?”

Dì Trương: “?”

Tai của Cố Giang Khoát đột nhiên đỏ lên: “Cậu, cậu đừng nghe những gì bà ấy nói.”

Dì Trương cười nói: “Khương tổng, cậu đừng bận tâm, bà lão đang bối rối, bà ấy có thể thấy cậu rất đẹp trai cho nên là nhất thời không phân biệt được cậu là nam hay nữ.”

Từ lâu Khương Nhu đã nghe nói bà cụ này không may mắc bệnh Alzheimer, đương nhiên cậu không để bụng, nhẹ nhàng nói: “Không sao, nhưng không ngờ bệnh tình của bà cụ lại nghiêm trọng như vậy, có vẻ như ngoài việc thuê một y tá chuyên nghiệp, cần phải khám sức khỏe thêm. Vì vậy chuyện này cứ để tôi thu xếp.”

Dì Trương vui vẻ nói: “Cậu thực sự định đưa thím Thẩm về để chăm sóc cho bà ấy sao?”

Khương Nhu cười: “Tôi không bao giờ nói đùa.”

Cố Giang Khoát lo lắng: “Không, điều này thật đáng xấu hổ.”

Lúc anh vừa nghe Khương Nhu nói vậy xong, tuy hơi kinh ngạc, nhưng anh cảm thấy được Khương tổng chỉ đang muốn hỗ trợ anh, do lần nói chuyện với Vương Vệ Quốc thôi.

Có thể đuổi được Vương Vệ Quốc, để anh tiếp tục chăm sóc bà của mình, làm sao anh không biết xấu hổ để cho Khương Nhu trả tiền thuê y tá riêng cho bà ngoại của mình được?

Khương Nhu: “Đã giúp người thì phải giúp đến cùng, nếu không đưa bà cụ đi sau này chú của anh lại sẽ đến làm phiền anh, nhất định sẽ càng làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, như vậy không phải ngược lại sẽ làm tổn hại đến các người sao?”

Cố Giang Khoát muốn từ chối, nhưng Khương Nhu mỉm cười ngăn lại: “giữa tôi và anh còn cái gì mà xấu hổ nữa, anh mà nói thêm nữa thì trở nên xa lạ lắm.”

Câu nói 'giữa tôi và anh' khiến Cố Giang Khoát cảm thấy ấm áp trong lòng, dư vị xúc động và cảm giác tê dại trong tim, khiến anh không biết nói thêm gì, vì sợ rằng khi nói ra lúc này, anh sẽ vô tình hình thành những ý nghĩ xằng bậy.

“Đúng rồi!” Dì Trương lo Cố Giang Khoát sẽ bỏ lỡ lộc từ trên trời rơi xuống: “Chỉ cần con nhớ đến lòng tốt của ông chủ, sau này làm trâu làm ngựa báo đáp lại là được rồi.”

Khương Nhu liên tục gật đầu: Đúng, đúng! Hãy ghi nhớ lòng tốt của tôi rồi sau này đừng quên báo đáp tôi là được mà!

Lúc này, Cố Giang Khoát mới mím môi, trịnh trọng nói: “Vậy thì, ơn nghĩa này không biết làm sao mới có thể đến đáp được.

“Thế thì được rồi!” Khương Nhu nói xong, không để anh có cơ hội từ chối, lấy điện thoại gọi cho tài xế.

Vương Vệ Quốc càng nghĩ càng tức giận, bên ngoài bức tường vỡ đầy những ký tự “phá phách”, dưới cái nắng như thiêu đốt, ông ta lau mồ hôi nói: “Tôi không phải sợ nó mà không dám vào, thằng nhóc đó từ nhỏ đã là một tên nhóc nghịch ngợm, hút thuốc và đánh nhau tập thể, mười sáu mười bảy tuổi thì như một tên côn đồ, còn Hiên Tuệ con trai tôi thì hoàn toàn khác! Nên là tôi không chấp mấy cái loại ranh con đó!”

“Trốn đi, xem nó trốn được bao lâu.” Mợ Vương cũng nói, “Không biết cái tên trai trẻ mà Đại Giang mang về là ai, địa vị gì, nhìn còn khá nhỏ, mà đã dám thuê người chăm sóc cho bà cụ, người chăm sóc không phải là chuyện trong mấy ngày, không biết là bao nhiêu tiền? Đứa trẻ có này có đủ tiền tiêu vặt không nhỉ?”

Nghe họ nói vậy, ngay cả những người hàng xóm cũng hùa theo: “Bạn của Đại Giang trông hơi giống trẻ vị thành niên, da dẻ non nớt, như một cô bé, chắc còn đang đi học, có thể là bởi vì nhất thời nóng giận mà nói đưa bà cụ về chăm sóc, là một cậu nhóc thì sao có thể là một ông chủ được?”

"Đại Giang nghèo như vậy, làm sao có thể quen được những kẻ có tiền? Chỉ là một đứa trẻ hay khoác lác, này đó là thật, khoe khoang cái gì, không phải sớm muộn gì cũng bị lộ.”

“Cho dù có giàu cỡ nào thì sao có thể so sánh được với Vương Vệ Quốc? Mà Vương Vệ Quốc nói ông ta đã đổi một chiếc xe có giá 300.000 nhân dân tệ. Có thật không?”

Em dâu của Vương Vệ Quốc khoe khoang nói tiếp: “Đương Nhiên là thật rồi, đang đậu ở đầu hẻm, là BBA!

“BBA là cái gì?”

“Audi, BMW, Mercedes-Benz, được gọi chung là bba, vậy mà cũng không hiểu à?”

“Woa! Đó đều là siêu xe mà, Vương Vệ Quốc giàu vậy sao?”

“Đương nhiên, Vương Vệ Quốc có công việc tốt, con trai cũng có triển vọng, Chẳng qua là để dành sổ lấy vợ cho thằng nhãi con, con trai ông ta sắp vào một công ty lớn nên đương nhiên dám tiêu tiền rồi.”

Lúc Vương Vệ Quốc nghe những cuộc thảo luận này, ông ta tỏ ra tự mãn, một người đàn ông trung niên đeo găng tay trắng và trông giống như một người lái xe vội vàng bước tới, vừa đi vừa hỏi thăm họ: “Xin lỗi, cho hỏi nhà của Cố Giang Khoát có gần đây không?”

Vương Vệ Quốc có một linh cảm không tốt: “... Anh tìm Cố Giang Khoát để làm gì?”

Nhưng ông chưa kịp hỏi xong thì một người hàng xóm đã chỉ đường cho tài xế Lão Lưu: “Là căn nhà kia kìa!”

“Cảm ơn.” Lão Lưu cảm ơn người chú đã chỉ đường, rồi kính cẩn gõ cửa: “Cậu chủ, tôi đến rồi đây.”

Cậu chủ??

Mấy người hàng xóm nhìn nhau, Cậu chủ? Ông ta kêu ai vậy?

Sau đó họ thấy Cố Giang Khoát ra mở cửa, người lái xe lịch sự gật đầu với anh, đi vào, một lúc sau anh bước ra, đó là Cố Giang Khoát đang cõng bà Vương trên lưng, còn dì Trương thì xách một chiếc túi nhỏ. --a nhìn Nó chỉ là dọn dẹp tạm thời thôi, không có gì to tát đâu.

Về phần người lái xe vừa rồi, ông ta cẩn thận che nắng cho người đàn ông trẻ đẹp bằng chiếc ô che nắng màu đen thoạt nhìn rất có họa tiết.

“Chuyện này… Thật sự là họ muốn chuyển nhà sao?” Vương Vệ Quốc cùng những người khác đều ngẩn ra, cho đến khi đám người kia đi xa thì mới dám nói thành tiếng.”

“Không được, đi xem thửu! Tài xế có thể giả, sao có thể lừa được tôi?” Vương Vệ Quốc không cam lòng, ông ta đứng dậy đi theo, hàng xóm cũng đi theo cùng để xem trò vui.

Kết quả quả nhiên ông ta nhìn thấy một chiếc BMW 3-series Brilliance nội địa nhập cảnh đậu ở lối vào của con hẻm, nhưng trước khi Vương Vệ Quốc kịp dùng nó để khoe khoang thì ông ta đã nhìn thấy một chiếc Bentley Mulsanne đậu bên cạnh xe của mình.

Một chiếc xe thương mại màu đen tuyệt đẹp với logo vàng ba chiều có hình đôi cánh ở phía trước.

“Đại Giang và những người khác lên một chiếc xe, đó là loại xe gì vậy?”

“Nó được gọi là Bentley. Người giàu thích lái loại xe này, hình như là mấy trăm vạn thì phải?”

Toàn thân của Vương Vệ Quốc đề bị tê rần, vốn dĩ đã chuẩn bị để chế giễu Cố Giang Khoát vậy mà lúc này lại không thể nói ra một lời nào, ông ta sững sờ nhìn họ lên xe.

Lái chiếc xe rời khỏi con hẻm, rẽ vào đường và hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Lúc này, khi nhìn thấy dì Trương đã trở về, nhịn không được hỏi: “Chị Trương, cậu ấy là ai vậy, vị thiếu gia xinh đẹp đó đó? Sao Đại Giang quen được cậu ấy?”

“Thiếu gia nào, cậu ấy là ông chủ của một công ty lớn đó!”

“Ông chủ?” Vương Vệ Quốc: “Làm sao lại có một ông chủ trẻ thế, công ty lớn nào vậy?”

Chỉ nửa tiếng trước, Vương Vệ Quốc còn muốn làm gì đó với dì Trương, nhưng dì Trương cư nhiên không thèm nhìn ông ta, trừng ông ta một cái: “Tôi không biết!”

“Tôi quyết tâm rồi.” Vương Vệ Quốc lẩm bẩm, vẻ kiêu ngạo của ông ta cũng trở nên bớt kiêu ngạo: “Tôi đoán đó không phải là một công ty lớn. Một công ty lớn có thể để một người nhỏ tuổi như vậy làm ông chủ được?”

Khương nhu chỉ đơn giản là cho mình một ngày nghỉ, yêu cầu tài xế đưa họ về nhà.

Vì bất hòa với mẹ kế, Khương Nhu đã chuyển ra ngoài ngay khi còn học cấp 3. Năm mười tám tuổi, ông Khương vì yêu thương con trai của mình nên đã tặng cho cậu một ngôi biệt thự dành trong ngày lễ trưởng thành của cậu.

Căn biệt thự mới không thua kém căn nhà cũ của vợ chồng ông Khương cả về vị trí và độ sang trọng.

Bây giờ Khương Nhu vẫn sống ở đây, chiếc Bentley màu đen từ từ lái vào khu biệt thự của Rừng Quế Uyển bậc nhất, đập vào mắt là làn đường rộng lớn và bãi cỏ xanh tuyệt đẹp, sau khi đỗ xe vào cổng sân, đã nghe thấy một tràng tiếng chó sủa, Khương Nhu vội nói: “Bà ngoại đừng sợ, Vượng Tài không cắn người đâu.”

chưa kịp nói xong liền thấy một con Alaska mập mạp le lưỡi, vẫy đuôi lao về phía Khương Nhu, trên trán Khương Nhu nổi lên một đường gân xanh: “Đừng tới đây! Vượng Tài quay lại!”

Tuy nhiên, con chó không bị lay chuyển mà vẫn hào hứng sà vào, Khương Nhu sợ hãi đến mức liên tục lùi ra sau, thấy con chó cứ bổ nhào vào cậu, Cố Giang Khoát vội vàng lao tới và dùng tay đấm nó.

Con Alaska mập mạp này cũng nặng ít nhất 70 ký, cộng với quán tính chạy lung tung, không nên coi thường tác động, nếu thật sự đụng phải thân hình nhỏ bé của Khương Nhu, nhất định thú cưng có thể làm cho chủ nhân của mình bị thương.”

Nhưng Cố Giang Khoát đột ngột chống lại tác động của nó, Vượng Tài đập mũi vào bắp thịt của Cố Giang Khoát nên có hơi choáng váng, có lẽ bị tổn thương bởi cú đánh, bất mãn ẳng ẳng kêu gào.

“Cái quái gì vậy!” Khương Nhu vỗ vào đầu con chó lớn, “Câm miệng!”

Vượng Tài to béo, khỏe mạnh, ăn một cái tát cũng không đau, nhưng nó cảm nhận được cậu chủ nhỏ đang tức giận nên do dự, cụp đuôi và rên rỉ rất thảm thiết.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên đuổi theo thở hổn hển liên tục xin lỗi: “Vượng Tài quay lại đây! Cậu chủ, thật xin lỗi, không biết hôm nay cậu về sớm nên tôi nên không xích con chó lại mà để nó chạy quanh sân, cậu chủ, cậu có sao không? Có bị nó vồ vào người rồi bị thương không?”

Khương Nhu liếc nhìn chiếc xe, may mà bà cụ đi chậm, không kịp xuống xe, vừa rồi Lão Lưu đã nhanh chóng đóng cửa xe lại, Khương Nhu nhìn Lão Lưu bằng ánh mắt tán thưởng rồi nói với người phụ nữ trung niên: “Con không sao, dì Mai, con có đưa một cụ già về, dì đưa bà ấy lên lầu, thu dọn hai phòng cho họ nhé!”

Khương Nhu giải thích ngắn gọn tình hình cơ bản của bà Vương, tiếp tục nói: “Trước khi tìm một y tá, phiền dì chăm sóc bà ấy vài ngày.”

“Vâng, cậu chủ.”

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, cậu quay lại phòng máy lạnh, Khương Nhu thoải mái thở ra một hơi, chưa kịp thay quần áo ở nhà thì Cố Giang Khoát đã ngăn lại: “Cho tôi xem cánh tay của anh đi.”

Cố Giang Khoát theo bản năng giấu cánh tay của mình ra phía sau, nhưng an đang mặc áo tay ngắn, vết bầm tím trên cánh tay đã bị Vượng Tài đụng phải bị lộ ra ngoài, hoàn toàn không thể che giấu được.

Vẻ mặt của Khương Nhu nghiêm túc, cậu ra lệnh cho anh: “Lại đây.”

Lúc này Cố Giang Khoát mới bước tới, ngoan ngoãn duỗi cánh tay đó ra, miệng vẫn còn phân bua: “Thực ra cũng không sao, trước đây tôi hay bị thương lắm, không có gì đâu, không đau đâu.”

Khương Nhu không thèm nghe, cậu nắm lấy cánh tay anh, cẩn thận xem xét vết thương, phát hiện ra vệ sĩ của cậu có thân hình rất ấn tượng, cơ bắp vạm vỡ, đẹp trai và bởi vì anh cũng có nét mảnh mai độc nhất vô nhị đối với giới trẻ, điều đó không ngoa, đó là sự mạnh mẽ và hoạt bát vừa phải.

Mọi kết cấu đều không hoạt động với sức mạnh mãnh liệt, chẳng trách một con chó to nặng như vậy lao tới và không hạ gục anh.

Tuy nhiên, sau khi quan sát cẩn thận, người ta phát hiện ra rằng vết thương thực sự nghiêm trọng - da của Cố Giang Khoát hơi rám nắng cho nên vết bầm tím không rõ ràng.

Người này dường như đã quen với việc chịu đựng, thương tích thậm chí còn không nhìn thấy, tựa như biết dù có phơi bày ra ngoài cũng không ai quan tâm.

Vẻ mặt của Khương Nhu dịu đi, cậu cao giọng gọi: “Dì Mai, hòm thuốc…”

Tuy nhiên, chỉ là sau khi nói chuyện bà dì nên chăm sóc bà Vương ở trên lầu, nên cậu đã tự mình làm việc đó.

Chắc hẳn là vì mặc quần áo bình thường mà vươn tay, Thiếu gia Khương không biết trong nhà mình là cái gì và ở đâu, tìm kiếm hồi lâu cuối cùng cũng tìm được hộp thuốc, sau khi nghiên cứu hướng dẫn sử dụng thuốc, cậu ra lệnh cho Cố Giang Khoát đưa tay ra.

Những vết thương không hở có thể phun bạch dược Vân Nam lên, mấy vết xước do mợ Vương gây ra trên mặt cần phải được phủ Iodophor, Khương Nhu yêu cầu Cố Giang Khoát ngồi trên ghế sô pha, lúc đó cậu đứng cúi người, cúi xuống cẩn thận bôi thuốc cho anh.

Cố Giang Khoát cảm thấy thiếu gia Khương ở gần anh đến mức hơi thở có thể đập vào cánh tay anh, cơ bắp của anh càng trở nên căng thẳng hơn.

“Đau lắm sao? Để tôi làm nhẹ chút.” Khương Nhu hiểu lầm phản ứng của anh, vừa nói vừa phun thuốc: “Vượng Tài là do ba tôi nuôi dưỡng, lúc ông Khương bị bệnh, nó sẽ không ăn không uống mà cứ nằm đợi ở cửa chờ ông ấy về nhà, nên không còn cách nào khác là phải thay đổi môi trường cho nó. Sau khi nhận nó từ tôi, con chó ngu ngốc nghĩ rằng nó đang đi nghỉ, nhưng được cái là nó đã có thể ăn uống bình thường.”

“Tôi cũng không thích sự ngốc nghếch của Vượng Tài, nhưng tôi không còn cách nào nữa,” Vẻ mặt của Khương Nhu ảm đạm xuống: “Tôi hy vọng ông Khương có thể xoay chuyển tình thế, hy vọng thông qua những cố gắng… thì tình thế sẽ thay đổi.”

Nửa câu sau rất nhẹ, giống như tiếng lảm nhảm trên môi, Cố Giang Khoát không nghe rõ, chỉ cảm thấy tâm trạng của cậu chủ đột nhiên sa sút, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. trong lòng có chút áy náy nhưng không biết làm sao để an ủi.

Lại nghe thấy Khương Nhu lên giọng: “Từ nay về sau anh sẽ ở lại đây, là vệ sĩ 24 giờ của tôi.”

“Vẫn là tôi kiếm thôi,” Khương Nhu nháy mắt trêu chọc, “Giờ làm việc ngày càng dài mà tôi vẫn chưa tăng lương cho anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp