Vệ Sĩ Nhà Tôi Sở Hữu Tài Sản Trăm Triệu

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Khương Nhu đang nhâm nhi tách cà phê đen xem công văn trong văn phòng, chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra. Cố Giang Khoát quên gõ cửa, vội vàng bước tới trước bàn làm việc, nói: “Thiếu gia, tôi muốn xin nghỉ phép.”

Kể từ lúc lão Lưu lái xe kêu hai tiếng “thiếu gia” trước mặt bản thân, Cố Giang Khoát như mở ra cánh cửa đến thế giới mới, đôi lúc nhanh mồm nhanh miệng sẽ đi theo gọi cậu là “thiếu gia” làm Khương Nhu có cảm giác như Cố tổng ở đợ cho cậu, bán đứt cả đời ảo tưởng làm cậu sợ kinh hồn bạt vía.

Tuy nhiên lúc này Khương Nhu không như lúc bình thường uốn nắn lại anh, đây là lần đầu tiên cậu thấy Cố Giang Khoát gấp gáp như vậy.

Khương Nhu bỏ công văn xuống: “Có chuyện gì xảy ra?”

Cố Giang Khoát nói nhanh: “Trong nhà xảy ra chuyện, bà ngoại tôi bà ấy… Chuyện nhất thời không giải thích rõ được, tôi phải đi ngay bây giờ.”

Mặc dù Cố Giang Khoát không giải thích rõ ràng nhưng Khương Nhu lập tức hiểu được đại khái. Trước đó cậu từng điều tra về tình hình của gia đình Cố Giang Khoát, gần như nhanh chóng nghĩ tới người cậu cực phẩm của nhà họ Cố.

“Đi thôi.” Khương thiếu gia cũng không nhiều lời, đứng dậy: “Tôi với anh tới đó xem một chút.”

Vừa rồi Cố Giang Khoát còn vô cùng gấp gáp, lúc này ngược lại bởi vì khiếp sợ mà rớt lại phía sau một bước, anh vội vàng đuổi theo: “Không cần đâu…” Cậu bận rộn như vậy, không cần lãng phí thời gian vào chuyện riêng của tôi đâu.

Khương Nhu đã gọi cho Ngô Đồng nói rõ về công việc buổi chiều, cũng bảo tài xế chuẩn bị xe xong xuôi.

Bận công tác là chính sự, quan hệ tốt với đại lão cũng là chính sự đó!

Phải biết rằng Cố Giang Khoát chính là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của Đinh Bằng Châu sau này, vậy nhưng cột mốc《Nằm thắng nhân sinh vạn người mê》đáng tiếc được viết không rõ ràng. Đến bây giờ Khương Nhu vẫn không rõ rốt cục Đinh Bằng Châu đã dùng cách gì khiến đại lão phá lệ ra tay cứu anh ta. Dù thế nào đi nữa, bây giờ cậu cần cọ Cố Giang Khoát để nâng cao giá trị hảo cảm lên, nắm chắc hơn một phần việc tương lai thuyết phục Cố tổng đừng quan tâm tới Đinh Bằng Châu.

Nhưng cũng không nên tỏ ra quá tận lực, dù sao đường đường là sếp mà lại vứt bỏ công việc tự mình đi giúp đỡ chuyện gia đình của cấp dưới thì không khỏi có hơi nhiệt tình thái quá.

Vì vậy, sau khi ngồi vào chiếc Bently màu đen, Khương Nhu nói thêm: “Anh đừng có gánh nặng tâm lý, vừa nhìn thấy công văn tôi đã cảm thấy đau mắt, tôi chỉ muốn nhân cơ hội này ra ngoài hít thở không khí một chút.”

“Vâng…” Cố Giang Khoát lặng lẽ cuộn tròn nắm đấm, kiềm lại cảm xúc hỗn loạn và chua xót: “Tôi biết.”

Mặc dù anh ở cạnh cậu không lâu nhưng cũng biết Khương thiếu gia thích nơi yên tĩnh, không thích nhiệt độ cao vào mùa hè, càng không thích ánh mặt trời bên ngoài, căn bản cậu không thích ra ngoài chút nào.

Cái lý do “hít thở không khí” này quá vụng về, trong thâm tâm Cố Giang Khoát biết rằng thực ra Khương Nhu đặc biệt đến giúp mình.

Từ lúc anh quen biết Khương thiếu gia, cậu đã giúp anh quá nhiều. Trên đời này làm sao có thể có người tốt như Khương Nhu như vậy chứ?

Năm nay Cố Giang Khoát vẫn chỉ là một chàng trai mười chín tuổi, dù có lăn lộn tại nơi phố phường từ sớm nhưng lại có tấm lòng lương thiện chân thành. Khương Nhu không biết rằng chuỗi ngày “tiện tay mà thôi” của mình lại để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng vị Cố tổng trẻ tuổi, thôi thúc trái tim chàng trai trẻ ê ẩm chua chát mà lên men.

Gen nhà mẹ Cố rất tốt, người cậu Vương Vệ Quốc cũng cao chừng 1m83, 1m84, muốn vào cửa thấp của ngôi nhà cũ cần phải cúi người xuống. Lúc này trong căn phòng nhỏ chật ních người, lần này tới có vợ chồng Vương Vệ Quốc cùng người em vợ, ngoài bọn họ ra còn có vài người hàng xóm trong phòng.

“Vẫn nên đợi Đại Giang về rồi nói sau. Đột nhiên cậu tới muốn đón bà cụ đi, lúc thằng bé trở về không thấy ai hỏi bọn tôi thì bọn tôi biết giải thích như thế nào.”

“Nếu không thì cậu thảo luận với Đại Giang trước đi.”

“Lúc ký tên khoanh tay ngồi nhìn, người xử lý chuyện dỡ nhà lần trước đến cũng bảo được thôi để Đại Giang ký tên thay bà cụ. Bây giờ cậu đón người đi cũng vô dụng thôi, nếu cậu thật sự muốn đón bà Vương đi dưỡng lão thì cũng coi là tạm được, nếu không thì đừng giày vò người lớn tuổi.”

Vương Vệ Quốc có chút bực bội đá vào chậu sắt có hình con cá vàng bơi của tổ tiên trước nhà chính một cái phát ra âm thanh chói tai làm bà Vương sợ hãi co người vào giường trong.

Tuy nhiên Vương Vệ Quốc cứ như không thấy gì mà cười lạnh một tiếng: “Đó là mẹ của tôi! Tôi muốn đón thì đón đi, Đại Giang chỉ là một thằng nhóc thì biết cái gì chứ! Còn mấy người nữa, đây là chuyện của mấy người à? Ở cái chỗ tồi tàn này tới quạt điện còn chả có, nếu mẹ tôi bị cảm nắng ở đây thì mấy người bỏ tiền thuốc men ra à?”

Mấy người hàng xóm cũng không nói nữa. Tuy họ là người sống tình cảm nhưng nếu bị Vương Vệ Quốc bới lông tìm vết dối gạt lên trên thì cũng không có lợi lộc gì. Chỉ có một người phụ nữ trung niên mập mạp đứng ra nói chuyện, chính là dì Trương: “Bà Vương ở đây đã bao nhiêu năm rồi, mùa hè năm nào cũng trải qua như vậy cũng không thấy cậu tới đây quan tâm chút nào, tất cả đều do một đứa nhỏ là Đại Giang lo trước lo sau, chăm sóc bà ấy ăn uống. Bây giờ ngôi nhà này sắp bị dỡ bỏ chia tiền, cậu lại lo bà ấy bị cảm nắng sao!”

“Bà có ý gì? Này, bà nói câu này là có ý gì? Đang chế giễu ai đó?” Vương Vệ Quốc bước lên muốn lý luận với dì Trương lại bị hàng xóm cùng vợ và em vợ nhà họ Vương nhào qua ngăn lại, mồm năm miệng mười khuyên can tách hai người họ ra.

“Quên đi, tôi không so đo với mấy người nữa.” Vương Vệ Quốc bước xuống bậc thang xông tới trước mặt bà cụ lớn giọng nói: “Đi thôi mẹ, là con đây, con của mẹ đón mẹ tới nhà lầu sống, cái mảnh đất tồi tàn này thì có gì tốt chứ? Đi thôi!”

Nói rồi anh ta kêu vợ mình và em vợ tới, ba người cùng nhau bước tới giường gạch như muốn trực tiếp bắt cóc bà cụ, miệng vẫn còn la lối: “Đây là chuyện nhà của tôi không liên quan gì tới mấy người, đừng có nhúng tay vào…!”

Cố Giang Khoát và Khương Nhu đến nơi vào lúc này.

Cố Giang Khoát bỏ lại một câu: “Chờ ở đây, bên trong có nhiều người, coi chừng bị đụng phải.” rồi trực tiếp gạt đám người sang một bên vọt vào trong.

Khương Nhu do dự một chút, đúng thật là không tuỳ tiện đi vào.

Nếu là ở tiệc rượu ăn uống linh đình thì cậu có thể bình tĩnh đối phó với bất kì nhân vật lớn nào, nhưng đối với gia đình sống tại khu nhà tồi tàn đổ nát này thì Khương Nhu quá xa lạ.

Hơn nữa trong căn nhà nhỏ còn chật kín người, mùi mồ hôi cùng âm thanh cãi vã gần trong gang tấc.

Khương thiếu gia có chút hối hận, lúc đến không nghĩ tới cảnh tượng sẽ như thế này, có lẽ nên mang theo vài bảo vệ tới.

Có điều Cố Giang Khoát cũng không để Khương Nhu đợi lâu. Không đến năm phút sau, một người đàn ông trung niên cao lớn bị anh nắm cổ áo xách như một con chó lôi ra cửa, mọi người trong phòng cũng theo sát ra sau.

Một người phụ nữ trung niên đeo túi Coach trên vai lao ra khỏi đám đông giương nanh múa vuốt vừa đánh vừa mắng Cố Giang Khoát: “Thằng nhóc này lại làm loạn nữa! Từ nhỏ tôi đã thấy nó là tên cường bạo vi phạm pháp luật, còn không phải sao, ngay cả người lớn tuổi nó cũng đánh! Mọi người ra đây mà phân xử!”

Nếu bàn về giá trị vũ lực thì Cố Giang Khoát có thể lấy một chọi mười, tuy nhiên nếu bàn về đổi trắng thay đen cố tình gây sự thì anh không phải là đối thủ của mợ ta.

Anh không những không mắng lại được mà bởi vì không đánh phụ nữ nên không cách nào đánh trả được, còn bị mợ Vương cào trúng vài cái, cả mặt và tay đều bị móng tay dài của mợ ta cào nên mấy vệt máu đỏ chói.

Thế nhưng Cố Giang Khoát vẫn cố chấp không chịu buông tay, gắt gao bóp cổ Vương Vệ Quốc. Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn ông ta, thấp giọng nặng nề chất vấn: “Tôi nói rồi, không cho phép ông tới làm phiền bà ngoại nữa con mẹ nó ông nghe không hiểu tiếng người sao!”

“Giết người giết người! Có ai không, Vệ Quốc sắp bị bóp chết rồi!” Mợ Vương hô hoán lên, hiện trường trở nên hỗn loạn. Nhưng Cố Giang Khoát lại cao to mạnh mẽ, anh không chịu buông tay, ai kéo lấy cũng không xê chuyển.

“Dừng tay!”

Bỗng có âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Cố Giang Khoát dừng lại.

“Giang Khoát, buông tay.” Khương Nhu nói: “Vì loại người này… mà phạm tội thì không đáng.”

Lý trí sắp bị đứt gãy thì cảnh cáo của cậu làm dây cung chậm rãi trở về. Cố Giang Khoát thở hổn hển nhìn chằm chằm Khương Nhu, chậm rãi thả tay ra.

Dường như lúc này tiếng ồn ào xung quanh đều biến mất, Cố Giang Khoát chỉ nghe được lời trấn an nhẹ nhàng của Khương Nhu: “Không sao, Giang Khoát, cứ giao cho tôi xử lý. Tôi sẽ giúp anh, ngoan nào, đừng xúc động.”

Bàn tay to lớn đang nắm chặt cổ Vương Vệ Quốc hoàn toàn buông lỏng. Trên cổ đối phương hằn năm dấu tay xanh tím. Có điều ông ta vẫn không sao, hớt hải chạy ra chỗ an toàn phía sau, còn la hét mẳng chửi.

Vương Vệ Quốc: “Mọi người thấy chưa? Nó muốn giết tôi đấy…! Tôi phải báo cảnh sát!”

Mợ Vương: “Thằng ranh con Cố Giang Khoát này từ nhỏ dã biết đánh nhau ẩu đả, nó là một thằng khốn, bà cụ đi theo nó thì nó có thể chăm sóc được sao? Mọi người đều thấy đấy, nó là một thằng nhãi du côn chuẩn bị phạm tội, sớm muộn gì nó cũng làm chuyện phạm pháp thôi!”

Khương Nhu chú ý thấy nắm đấm vừa mới buông lỏng của Cố Giang Khoát lại nắm chặt như thể anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế sự kích động. Khương Nhu âm thầm thở dài, lặng lẽ lấy tay phủ lên nắm đấm đang siết chặt của anh.

Cánh tay của Cố Giang Khoát cứng đờ.

Khương Nhu thuận thế xoa nhẹ an ủi, lớn tiếng nói: “Là các người tự xông vào nhà dân trước, anh ấy chỉ đang tự vệ, tại sao lại trở thành thanh niên phạm tội? Cẩn thận tôi kiện các người tội vu khống…”

Vợ chồng Vương Vệ Quốc sững sờ, lúc này mới chú ý tới Khương Nhu.

Thấy cậu là một người trẻ tuổi dung mạo vô cùng xuất chúng, dù không biết đồ cậu mặc là nhãn hiệu gì nhưng lại vô cùng lịch sự. Đứng trong đám người bình thường này lại có khí chất như hạc giữa bầy gà, có lẽ đó là “khí chất cao quý”. Có điều trông cậu quá trẻ, nhìn còn không lớn bằng Cố Giang Khoát, còn không biết đã thành niên chưa.

Đối mặt với một “đứa nhóc”, mợ Vương lấy lại được tự tin: “Mày là ai? Còn muốn kiện tao vu khống, mày tưởng đây là kịch bản phim truyền hình à? Bài tập làm xong chưa mà ở đấy xen vào chuyện của người khác!”

Khương Nhu: “…”

Được lắm, đã lâu rồi không có ai khinh thường cậu như vậy, người phụ nữ này đã thành công làm Tổng giám đốc Tiểu Khương chú ý.

Khương Nhu đè xuống sự ngu ngốc lần nữa, cầm tay Cố Giang Khoát cao giọng: “Phương án bồi thường tổn thất phá dỡ ở đây đã được định sẵn rồi, ai sở hữu giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản thì người đó sẽ được nhận bồi thường. Chắc hẳn giấy chứng nhận bất động sản là do bà cụ đứng tên nên các người mới tranh quyền nuôi dưỡng đúng chứ.”

Chẳng ai ngờ một “đứa nhóc” lại nói chuyện có trình độ, phân tích cặn kẽ mấu chốt vấn đề như vậy. Mọi người dần an tĩnh lại, chăm chú nghe cậu nói. Giang Nhu thấy thế bèn dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu vì khoản tiền phá dỡ này thì đừng làm phiền bà cụ lớn tuổi, nếu thiếu tiền thì các người không phải không thể thương lượng cùng Giang Khoát. Đều có quan hệ huyết thống thì hà tất phải làm ầm ĩ khó coi như vậy?”

Nói như vậy chẳng khác nào giật khố của vợ chồng Vương Vệ Quốc xuống.

Nhất thời sắc mặt hai người đen như đáy nồi.

Vẫn là Vương Vệ Quốc với tư cách mặt mũi người đàn ông lên tiếng nguỵ biện trước: “Ai nói tao thiếu tiền? Mày chỉ là thằng nhóc mọc chưa đủ lông ăn nói bừa bãi cái gì vậy, cũng không hỏi thăm một chút tao làm ăn như thế nào. Tao có công việc ổn định, năm trước còn vừa đổi xe, riêng chiếc xe đã hơn ba mươi vạn tệ, tao mà thiếu tiền sao? Tao chỉ thấy thương xót bà cụ thôi!”

“Đúng vậy!” Mợ Vương cũng tham gia trận khẩu chiến: “Bọn tao có đủ thực lực tài chính để phụng dưỡng bà cụ. Không chỉ mỗi Vệ Quốc nhà tao có công ăn việc làm, mà con của tao, là anh họ của Đại Giang cũng sẽ vào công ty lớn, nó là sinh viên hàng đầu của đại học Yến Lâm!”

Nghe được bốn chữ “đại học Yến Lâm”, đám đống đang xem náo nhiệt xung quanh bỗng chốc xôn xao.

Yến Lâm là một trong những đại học đứng đầu cả nước, đồng thời cũng là đại học tốt nhất trong tỉnh. Vì chuyện này mà vợ chồng Vương Vệ Quốc khoe khoang không biết bao nhiêu lần, hôm nay thấy được phản ứng của mọi người cũng vô cùng hài lòng. Đợi đám đông sợ hãi thán phục xong rồi mới nói tiếp: “Học hành liền có ích ngay, không giống Đại Giang cả ngày ăn chơi lêu lổng chỉ có thể đến công trường vận chuyển gạch. Với cái thu nhập ít ỏi kia có thể phụng dưỡng tốt bà cụ sao? Sao giống con của tôi, sớm thôi nó sẽ đi thực tập tại tập đoàn Khương thị, tiền đồ rộng mở!"

Khương Nhu: “…?”

Khương Nhu nhịn không được hỏi: “Tập đoàn Khương thị? Là tập đoàn Khương thị có tổng bộ chính tại thành phố này ư?”

“Đương nhiên rồi! Yến Lâm còn tập đoàn Khương thị thứ hai sao? Đó cũng không phải là nơi người bình thường có thể đi vào.”

Mợ Vương làm bộ dáng kiêu ngạo: “Công ty lớn tốt thật, tài đại khí thô, lương thực tập sinh cũng cỡ chừng này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp