Trưa nay lúc Trình An Nhã đang hâm nóng món canh mà Ninh Ninh nấu lúc sáng, vừa đặt lên bếp thì nhận được điện thoại của Dương Trạch Khôn.

"Ông cụ Dương muốn gặp em?" Trình An Nhã tắt bếp, chống nạng ra khỏi bếp, mím môi. Lúc trước ở bệnh viện Dương Trạch Khôn đã nói qua việc này, nhưng cứ kéo dài mãi bây giờ. Cô rất buồn bực, tại sao ông cụ Dương vẫn cố chấp muốn gặp cô chứ?

Ngày đó gặp được cô trong buổi tiệc, dường như ông cụ đã bị đả kích nặng nề.

Thôi thì gặp một lần đi!

Nể tình đàn anh vậy: "Được, chiều này em có thời gian!"

"Em đang ở đâu, anh đi đón em!" Khi Dương Trạch Khôn nói lời này, giọng điệu mang theo vẻ cô đơn, người của anh ta buổi sáng nói với anh ta, Trình An Nhã và Ninh Ninh đều ở nhà Diệp Sâm, cô gần như đã quên bọn họ là một cặp đôi giả.

Nhưng từ đầu tới cuối chỉ có một mình anh ta muốn thử xem có thể đến gần cô không?

Mà cô, chưa bao giờ nghĩ tới.

"Không cần đâu, anh đặt gặp mặt ở nhà hàng đi, em sẽ đến đó!"

"Em đi đứng có tiện không?"

"Không sao đâu!"

"Được, chúng ta gặp nhau ở Đức Duyệt nhé?"

"Được!" Trình An Nhã mỉm cười đáp lại rồi cúp điện thoại, cô gọi điện cho Lý Vân bảo cô ấy đến đón cô. Lý Vân là lập trình viên máy tính, thời gian làm việc khá tự do, Trình An Nhã vừa gọi điện thoại xong chưa được bao lâu thì chuông cửa đã reo.

"Oa, biệt thự này đẹp thật. Cậu mời tớ làm khách hai ngày để hưởng thụ đi!" Lý Vân phát ra tiếng than thở quái gở, chắp hai tay đáng thương cầu xin Trình An Nhã.

Cô Trình hờ hững đá Lý Vân ra khỏi cửa: "Tớ cũng là khách ở đây đó, mời cậu cách nào? Nằm mơ đi!"

"Không phải chứ, đây không phải là nhà ba của con trai cậu sao?" Lý Vân cười nói. Đi một bước nhìn lại ba lần, cô ấy rất thích biệt thự với cách bài trí độc đáo, đặc biệt là khung cảnh gần đó đẹp như tranh vẽ, cổ kính và hiện đại hòa quyện với nhau, vẻ đẹp vừa bí ẩn lại vừa mộng ảo.

"Con trai của tớ, chứ không phải tớ!" Trình An Nhã tức giận nói, vung gậy như muốn đánh Lý Vân: "Mẹ kiếp, cậu và Ninh Ninh bắt tay nhau hại tớ, tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu."

"Này này này... Người làm mẹ đừng bạo lực như vậy!" Lý Vân cười tránh đi, đỡ Trình An Nhã lên xe, đổi đề tài: "Ông nội của đàn anh tìm cậu làm gì?"

"Ai biết, lúc tớ nhập viện đã nói muốn gặp tớ rồi. Lúc đó, tớ đi đứng không tiện dù sao, mấy ngày nay cũng rảnh, gặp thì gặp thôi!"

"Chắc không phải là kiểu con dâu gặp mẹ chồng đấy chứ?" Lý Vân trêu ghẹo: "Không phải cậu và đàn anh đang đóng giả tình nhân sao? Chặc chặc, nói không chừng ông nội người ta hiểu lầm rồi. Nếu lại lan truyền chuyện tình cảm của cậu và đàn anh nữa, cộng thêm với tin đồn gần đây, ha ha, sợ là thành phố A sẽ nhộn nhịp thêm nửa năm nữa. Đúng là mối tình tay tư vô cùng đặc sắc."

"Cậu câm miệng cho tớ!" Trình An Nhã tức giận nói: "Cậu buôn chuyện như vậy, cẩn thận Cố Trăn không cần cậu đấy!"

"Không cần thì không cần. Vừa lúc bổn cô nương có thể một chân đá bay anh ta, cái cũ không đi thì làm sao cái mới tới được!" Lý Vân hờ hững nhún vai, cười hung dữ nói: "Đến lúc đó, tớ sẽ theo con trai cậu, gọi cậu là mẹ."

Lòng ham muốn của cô đối với cục cưng mạnh đến nỗi không gì sánh được!

"Cậu đừng buồn nôn như vậy được không?" Trình An Nhã rùng mình, không chịu được lời nói của Lý Vân: "Con trai tớ đã nói cả đời này sẽ không lấy vợ, ở vậy nuôi tớ đấy."

"Thôi mà bạn của tôi ơi, bạn nhỏ bây giờ chưa được mười lăm tuổi đã lên giường hôn cuồng nhiệt với con gái người ta rồi. Lúc đó làm sao nó còn nhớ cậu là ai nữa chứ?"

"Con trai của tớ sẽ không như vậy!"

"Chặc chặc, nhìn xem cậu bé có ông bố thế nào cái đã, đúng là tấm gương tốt cỡ nào!"

"Cậu im miệng cho tớ!" Trình An Nhã cầm tờ báo trong xe đánh Lý Vân tới tấp.

"Một bà mẹ lừa mình dối người. Cháu trai tớ mười lăm tuổi mới tốt nghiệp cấp hai mà bạn gái đã bụng chửa vượt mặt. Đệt, không biết dạy dỗ kiểu gì mà ra được một sản phẩm như vậy, mới bao nhiêu tuổi chứ. Chị dâu tớ đến tận nhà xin lỗi người ta, ăn phải một cái tát đau điếng của đối phương."

Trình An Nhã giật giật khóe mắt, đứa con trai vô cùng trong sáng kia của cô… Lời nói của Lý Vân khiến cô kinh hãi, cảnh tượng này tuyệt đối nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

"Do bản thân tự chủ mà thôi. Ninh Ninh tuyệt đối sẽ không!" Cô hiểu rõ con trai mình hơn ai hết, chắc chắn nó sẽ không giống ba nó.

"Cũng không thể nói chắc chắn, bọn nhỏ bây giờ mới mười bốn, mười lăm tuổi, hormone trong cơ thể đã hừng hực cháy!"

"Lời này thật kinh điển!"

"Đó là lời Arnold đã nói trong: “Lời nói dối chân thật”" Lý Vân cười rạng rỡ nhìn cô, Trình An Nhã liếc mắt nhìn cô ấy.

"Hơn nữa, tại sao chúng ta lại nói đến vấn đề này chứ?" Lý Vân rất phiền muộn: "Quả nhiên có người bạn đã làm mẹ, lúc nào đề tài nói chuyện cũng rất nghiêm túc."

"Mẹ kiếp, là cậu nói tới chủ đề này trước đấy!" Trình An Nhã cạn lời với cô gái này. Truyện Việt Nam

"OK, vậy không nói nữa. An Nhã, cậu và Diệp tam thiếu có dự định gì không?" Lý Vân đổi đề tài nhanh như chớp: "Không kết hôn?"

Trình An Nhã lắc đầu: "Gần đây tớ rất phiền khi nghe đến hai chữ này!"

"Đó là cậu ghen ghét với người ta!"

"Có thể!" Trình An Nhã nghiêm túc gật đầu: "Chuyện này để sau hãy nói, chúng tớ cũng không vội, tớ hai mươi bốn, anh ấy hai mươi bảy, nào có ai kết hôn sớm như vậy. Để mấy năm nữa hãy nói."

"Cũng phải, Ninh Ninh không ngại, vậy thì cũng chẳng sao." Lý Vân mỉm cười, nói đùa: "Đúng rồi, kết hôn với một người đàn ông như Diệp Tam Thiếu rất có tính thử thách, bởi vì khả năng ngoại tình rất cao!"

"Tờ hoàn toàn đồng ý!" Trình An Nhã ủ rũ sắc mặt. Việc này chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra, Diệp tam thiếu chính là một người dễ thu hút người khác: "Anh ấy chính là một quả trứng thối, ruồi nhặng bu đầy."

"Tớ thông cảm với cậu về mặt tinh thần!"

"Cút!"

"Không phải cậu sẽ treo cổ trên cái cây Diệp tam thiếu này cả đời đấy chứ?" Lý Vân đầy hứng thú hỏi. Cô chưa từng thấy Trình An Nhã yêu đương, cho nên không biết thái độ của cô ấy thế nào, nhưng thông thường những gì người phụ nữ này quyết định sẽ là quyết định cả đời.

Ví dụ như về mặt tình cảm.

"Tớ là kiểu người như vậy sao?" Trình An Nhã cười mỉa mai, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng, cô biết nếu mình không thật sự hạ quyết tâm, rất có thể cả đời đều rơi vào tay Diệp tam thiếu.

Nhưng người đàn ông như Diệp tam thiếu, nếu làm người tình anh ấy sẽ đạt điểm tối đa, anh sẽ khiến bạn gái cảm thấy rất thỏa mãn, lãng mạn, phù phiếm, hài lòng. Nhưng nếu làm chồng anh sẽ khiến vợ mình đau lòng rơi nước mắt, luôn nơm nớp lo sợ không biết khi nào, anh sẽ dẫn theo một người phụ nữ khác lạnh lùng lướt qua người cô.

Nếu lòng tin là nền tảng cơ bản của tình cảm thì nền tảng cơ bản của bọn họ rất yếu.

Trình An Nhã vẫn chưa đủ tin tưởng Diệp tam thiếu!

"Thỉnh thoảng cũng nên để ý những người xung quanh, cứ dán mắt vào một người mãi cũng thiệt thòi lắm. Tìm thêm nhiều người khác, biết đâu được sẽ phát hiện ra dù có chết cũng thoải mái hơn nhiều." Lý Vân cười nói, người phụ nữ này cũng bình tĩnh và lý trí không khác gì Trình An Nhã.

Hai người nói chuyện có lúc đều là thẳng ruột ngựa, bằng không sao có thể vật họp theo loài được.

"Cậu nói đàn anh sao?"

"Đàn anh cũng được đấy chứ, tính cách tốt, tính tình cũng không tệ lại là người chung tình, không cùng đẳng cấp với Diệp tam thiếu. Trong giới thượng lưu có câu nói thế nào ấy nhỉ? À đúng rồi, đám quý bà đều muốn gả con gái cho Dương thiếu, còn bọn họ thì đi cặp Diệp tam thiếu." Lý Vân nói đùa, chớp mắt: "Từ đó có thể thấy đàn anh là ứng cử viên làm chồng sáng giá nhất, còn Diệp tam thiếu là ứng cử viên làm tình nhân tốt nhất, hai người ở hai trình độ khác nhau."

"Cậu nghĩ có khả năng sao?" Trình An Nhã nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc của cô.

"Cậu không thử một lần thì làm sao biết được?" Lý Vân nói: "Từ trước tới giờ cậu chưa từng cho đàn anh cơ hội, làm sao cậu biết là được hay không?"

"Đã biết không được, tại sao phải cho cơ hội?"

"Người đẹp à, cậu quá võ đoán rồi!"

"Cậu cẩn thận kẻo tớ mách Cố Trăn Sinh cậu thay lòng đổi dạ đấy!"

"Cho xin đi, đàn anh là ứng cử viên làm chồng của mọi người, đây là điều không thể nghi ngờ đúng không? Cố Trăn Sinh cũng nói, nếu anh ấy là phụ nữ, anh ấy cũng muốn gả cho Dương Trạch Khôn, chắc chắn sẽ không chọn Diệp tam thiếu."

Trình An Nhã: "..."

Quả thật mọi người đều không tin tưởng nhân phẩm của Diệp tam thiếu!

"Đến Đức Duyệt rồi!" Lý Vân tìm một chỗ đỗ xe. Đây là một nhà hàng nổi tiếng của Trung Quốc, Lý Vân vừa xuống xe đã thấy Dương Trạch Khôn đang đợi ở cửa. Cô vẫy tay với anh ta, Dương Trạch Khôn bước nhanh tới.

"An Nhã, tớ đi dạo ở trung tâm mua sắm gần đây, khi nào cậu về thì gọi điện cho tớ!"

"Được!"

Lý Vân cũng không lái xe, qua khỏi đèn xanh đèn đỏ chính là trung tâm mua sắm Mùa xuân Paris, cô dứt khoát đi bộ tới.

"Chân còn đau không?" Dương Trạch Khôn đỡ lấy cô, dịu dàng hỏi. Giọng nói trong trẻo như gió xuân thổi qua, mát rượi lòng người.

Trình An Nhã dựa vào nạng, cười nhạt nói: "Đã không đau nữa, chỉ là tạm thời em không thể đi bộ được thôi. Đợi hai tuần nữa mới có thể làm vật lý trị liệu, lúc đó chắc có thể đi lại bình thường rồi!"

Dương Trạch Khôn cười nói: "Đi thôi, ông nội đang đợi em!"

"Rốt cuộc ông nội anh tìm em có việc gì?" Trình An Nhã nghi ngờ hỏi. Hai người hoàn toàn không quen biết bỗng dưng gặp mặt như vậy, lại là quan hệ bề trên và con cháu, cô cũng hơi ngại. Hơn nữa cô mơ hồ biết được mối thù giữa ông Dương và ông Diệp phỏng chừng là có liên quan tới Lâm Hiểu Nguyệt này.

Cũng có vô số liên hệ tới Diệp tam thiếu, cảm giác này càng khiến người ta khó chịu!

"Anh không biết, ông nội không nói cho anh biết!" Dương Trạch Khôn nói ra sự thật mà không giấu diếm điều gì. Anh ta đỡ cô chậm rãi đi vào Đức Duyệt, biết chân cô không tiện, Dương Trạch Khôn đã đặt bàn cạnh cửa sổ tầng một.

Ông Dương đã đợi sẵn ở đó.

Trình An Nhã mỉm cười gật đầu chào ông Dương. Sau đó Dương Trạch Khôn đỡ cô ngồi xuống ghế.

"Ông nội, ông nói chuyện đi, con đi trước đây, lát nữa con sẽ đến đón ông!" Dương Trạch Khôn dịu dàng nói sau đó chậm rãi đi ra khỏi nhà hàng.

"Chân của cháu đã đỡ hơn chưa?" Ông Dương phá vỡ sự im lặng trước, hỏi thăm vết thương của Trình An Nhã.

"Dạ đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn ông quan tâm!" Trình An Nhã mỉm cười, gọi người phục vụ, hào phóng gọi một ly nước cam, không có cảm giác câu nệ nào. Bởi vì cô là Trình An Nhã, không phải cô gái nhỏ chưa trải sự đời. Tuy ông Dương đột ngột đòi gặp cô, nhưng không đến nỗi khiến cô cảm thấy thấp thỏm lo lắng, cùng lắm cô chỉ tò mò mà thôi.

"Cháu muốn gọi món gì cũng được, nhà hàng này nấu ăn rất chính tông." Ông Dương gần như lấy lòng nói, như thể cô là cháu gái thất lạc đã lâu, rất nóng lòng muốn lấy lòng Trình An Nhã.

"Không cần, cháu không đói!" Đây là sự thật, cô nằm cả ngày không có cảm giác đói, Trình An Nhã vô cùng khó hiểu nhìn ánh mắt nghiêm túc của ông Dương, như thể đang mong đợi điều gì.

"Ông tìm cháu có việc gì không?"

"Cháu muốn gọi món gì cũng được, nhà hàng này nấu ăn rất chính tông." Ông Dương gần như lấy lòng nói, như thể cô là cháu gái thất lạc đã lâu, rất nóng lòng muốn lấy lòng Trình An Nhã.

"Không cần, cháu không đói!" Đây là sự thật, cô nằm cả ngày không có cảm giác đói, Trình An Nhã vô cùng khó hiểu nhìn ánh mắt nghiêm túc của ông Dương, như thể đang mong đợi điều gì.

Cũng có vô số liên hệ tới Diệp tam thiếu, cảm giác này càng khiến người ta khó chịu!

"Ông tìm cháu có việc gì không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play