"Tôi chỉ là muốn gặp cháu!" Ông Dương khẽ mỉm cười, dáng vẻ rất hiền lành, khác hẳn với sự độc đoán và sắc bén mà Trình An Nhã nhìn thấy trong bữa tiệc hôm đó. Cô thầm nghĩ, có gương mặt giống Lâm Hiểu Nguyệt quả nhiên có lợi cũng có hại.

Có hại ở chỗ ông Diệp và Diệp tam thiếu hận thấu xương, có lợi là thái độ của ông Dương rất hiền lành, với trí tưởng tượng siêu phong phú của cô Trình, lúc này trong lòng cô lập tức xuất hiện hình ảnh đẫm máu của ông Diệp và ông Dương vì tranh giành người đẹp Lâm Hiểu Nguyệt năm xưa. Sau đó, ông Diệp thất bại, ôm hận trong lòng còn ông Dương giành chiến thắng.

Nhìn ông Dương cả đời không lấy vợ, trong khi ông Diệp cưới liên tục ba bà vợ cũng đủ biết ai chung tình hơn ai.

Nhưng tại sao Lâm Hiểu Nguyệt lại đi rồi?

Diệp tam thiếu đứng ở giữa giữ vai trò gì?

Trình An Nhã phát hiện dù cô nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông. Bởi vì đây là chuyện của mấy chục năm trước, suy đoán theo độ tuổi của ông Dương, ông Diệp và Lâm Hiểu Nguyệt, Diệp Sâm không thể là con trai của Lâm Hiểu Nguyệt.

Vậy rốt cuộc là chuyện gì?

"Đây là vinh hạnh của cháu!" Trình An Nhã lạnh nhạt nói, tuy trong lòng cô đã mở rộng mối quan hệ tình yêu tay ba của bọn họ, nhưng nụ cười trên mặt Trình An Nhã vẫn không thay đổi vẫn quyến rũ mê người.

"Cô Trình là người địa phương sao?" Ông Dương hỏi.

Trình An Nhã cười hờ hững nói: "Cháu nghĩ chắc chắn ông Dương đã điều tra cháu rồi, nên hẳn là ông hiểu rõ lai lịch của cháu rõ mới phải."

Sắc mặt ông Dương hơi thay đổi, ông ta nhìn cô thật sâu, vừa kinh ngạc lại vừa bình tĩnh, gật đầu: "Tôi đã điều tra rồi, mong cô Trình đừng để bụng sự thô lỗ của tôi. Quả thật dáng vẻ của cô rất giống với một người bạn cũ của tôi, cho nên..."

Trình An Nhã gật đầu hiểu rõ, Diệp tam thiếu cũng từng nghi ngờ nhưng anh chưa bao giờ điều tra, bằng không anh đã biết Ninh Ninh từ lâu rồi, phong cách làm việc của này của anh khác hoàn toàn với ông Dương.

Cô nghĩ đến vẻ mặt đau khổ và phẫn uất của Diệp Sâm sau bữa tiệc ngày hôm đó, giống như một tù nhân bị giam cầm trong ngục tù cả đời không được thả ra, trong lòng cô cảm thấy hơi đau đớn, Trình An Nhã không khó để tưởng tượng ra những gì ông Diệp đã làm với Diệp Sâm.

Ông Dương đã làm gì Diệp Sâm mà khiến anh hận ông ta như vậy, thậm chí còn không tiếc phá hủy Diệu Hoa để trả thù.

Nếu không phải đã từng ép Diệp tam thiếu đến đường cùng, anh sẽ không hận sâu đậm như vậy, hơn nữa trong nỗi hận này, còn xen lẫn sự không cam lòng, còn có…giận dữ, vấn đề này đáng để bàn bạc!

"Không đâu, Diệp tam thiếu đã nói với cháu rồi, anh ấy nói cháu và Lâm Hiểu Nguyệt rất giống nhau!" Trình An Nhã lộ ra vẻ mặt hồn nhiên nhất, mỉm cười nói. Cô nhìn thật kỹ gương mặt ông Dương, không bỏ qua nét đau đớn và hoảng loạn thoáng qua trên mặt ông ta.

Trình An Nhã kinh ngạc!

Đau đớn?

Việc này càng ngày càng bí ẩn hơn rồi.

"Thật sao? Không ngờ cậu ấy sẽ nói với cháu!" Bàn tay ông Dương hơi run lên, ông ta giả vờ bình tĩnh rút tay khỏi bàn, đặt trên đầu gối, tránh ánh mắt của Trình An Nhã.

"Sau bữa tiệc rượu tối đó, Diệp tam thiếu đã tình cờ nhắc tới!"

"Cậu ấy có nhắc gì tới tôi không?" Ông Dương nhìn Trình An Nhã, nặng nề hỏi.

Trình An Nhã mỉm cười, lắc đầu: "Không có!"

Diệp tam thiếu chưa bao giờ nhắc đến ông Dương trước mặt cô, nếu không phải chuyện của Diệp Sâm và tài phiệt Vân Thị, phỏng chừng anh cũng sẽ không bao giờ nhắc tới ông Diệp.

"Ông Dương, cháu muốn hỏi ông một câu, nếu ông đã điều tra cháu, vậy cho cháu hỏi, cháu và Lâm Hiểu Nguyệt có quan hệ gì không?" Trình An Nhã nghiêm túc hỏi, nếu ông ta đã nói, vậy cô cũng muốn hỏi cho rõ, Diệp Sâm hận Lâm Hiểu Nguyệt như vậy.

Trình An Nhã không muốn cô có bất kỳ quan hệ nào với Lâm Hiểu Nguyệt.

Tuy không phải Trình An Nhã yêu những gì Diệp Sâm yêu, hận những gì Diệp Sâm hận, nhưng cô cũng không muốn có liên quan với người mà Diệp Sâm hận.

Ông Dương chậm rãi lắc đầu, nhếch môi cười gượng: "Ngược lại, tôi rất muốn hai người có liên quan với nhau!"

"Ngại quá, nhưng cháu lại không muốn một chút nào!" Trình An Nhã khẽ mỉm cười, cô nói chắc nịch, vô cùng kiên quyết, đối mặt với sự thất vọng của ông Dương cô bất ngờ phát hiện bản thân lại vui vẻ vì được trả thù.

Trình An Nhã thầm ngạc nhiên vì suy nghĩ này của cô.

"Ông Dương, nếu ông tới đây chỉ để xác nhận mối quan hệ giữa cháu và Lâm Hiểu Nguyệt, thì ông cũng đã xác nhận xong rồi, vậy cháu có thể đi được chưa?" Trình An Nhã lịch sự hỏi. Việc cô không thích ông Dương có lẽ là bởi vì Diệp Sâm hận ông ta nhỉ?

"Chờ đã, cháu Trình, cháu hãy ngồi thêm một lát nữa!" Ông Dương vội vàng lên tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ háo hức chờ đợi, như đang nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp đã qua!

Bởi vì người ông ta yêu đã qua đời khi trạc tuổi Trình An Nhã. Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, ai rồi cũng già đi, nhưng Lâm Hiểu Nguyệt thời thanh xuân vẫn luôn ở trong tim ông ta, mãi không nhạt phai.

Cho đến chết vẫn là dáng vẻ thanh xuân đẹp đẽ.

Là thơi gian tươi đẹp nhất của cô ta.

Trình An Nhã ngồi đối diện khiến ông ta có cảm giác an ủi giả tạo.

Linh hồn tạm thời được thả lỏng!

Trình An Nhã im lặng một lúc, hơi nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố tấp nập người qua lại ngoài cửa sổ, yên lặng uống nước cam, hồi lâu không ai lên tiếng, cô nhìn cảnh đường phố, ông Dương nhìn cô, bầu không khí lặng lẽ không một tiếng động.

"Ông Dương, cháu muốn hỏi ông một câu, ông và Diệp tam thiếu…có thù hằn gì?" Trình An Nhã quay đầu lại hỏi thẳng. Bởi cô rất muốn biết vấn đề này.

Nét mặt của ông Dương và Diệp tam thiếu dường như có vài phần giống nhau.

Ông Dương khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên tia né tránh: "Thù hằn?... Chúng tôi không có thù hằn gì."

Trình An Nhã mỉm cười, che giấu ánh mắt mỉa mai.

Ông Dương nhìn cô hỏi: "Khi nào cháu và Trạch Khôn kết hôn?"

Trình An Nhã gần như phun hết nước cam trong miệng ra. Đề tài này thay đổi quá nhanh rồi. Sao lại nói đến chuyện kết hôn giữa cô và Dương Trạch Khôn chứ? Chắc chắn Dương Trạch Khôn đã không nói cho ông ta biết mối quan hệ giữa cô và Diệp tam thiếu, nhưng ông ta đã điều tra cô rồi, hẳn là ông ta biết cô đã có một đứa con trai.

"Ông Dương, ông đã điều tra cháu hẳn ông cũng biết cháu chưa có chồng mà đã có một đứa con trai bảy tuổi!" Trình An Nhã thẳng thắn nói, đối với phụ nữ mà nói chưa có chồng mà có con là việc rất nhục nhã không nên nói ra, nhưng đối với Trình An Nhã đây là chuyện may mắn nhất đời cô.

Nếu ông Dương biết cô có con trai riêng sao có thể đồng ý cho cô kết hôn với Dương Trạch Khôn chứ?

Những gia đình như bọn họ đều rất chú ý đến vấn đề môn đăng hộ đối. Dù có cưới cô bé lọ lem thì cũng không bao giờ chấp nhận một cô gái lọ lem đã có con. Điều này chẳng khác nào một cái tát vào mặt dòng máu cao quý của họ.

"Tôi biết cháu có một đứa con trai, nhưng Trạch Khôn thích cháu, tôi cũng không ngại việc cháu có con trai!" Ông Dương hờ hững nói, nhưng lời nói rất thành khẩn.

Trình An Nhã không phát hiện được bất kỳ sự giả dối nào trên gương mặt ông ta.

Nhưng mà...

"Ông Dương, lời này của ông chẳng thật tí nào!" Trình An Nhã không hề khách sáo nói: "Sẽ không có bất kỳ một bậc cha chú nào có tấm lòng rộng lượng như vậy."

Ông Dương sửng sốt, sau đó cười nói: "Cô Trình, cô thông minh hệt như Tiểu Nguyệt, sở dĩ tôi không ngại để cô gả cho Trạch Khôn, chính là vì hoàn thành ước mơ tuổi trẻ, bù đắp tiếc nuối cả đời của mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play