“Đới Lâm, anh còn có thể đứng lên sao?” Cao Hạp Nhan lập tức nói với Đới Lâm: “Không, anh không đứng lên được cũng phải đứng lên, nếu không thì chúng ta đều sẽ chết tại nơi này!”
Đới Lâm nhìn chằm chằm vào chăn mền đang tiếp tục nhô lên, anh ý thức được rằng chỉ sợ rằng ngay cả khi cả anh và Cao Hạp Nhan hợp lực cũng không có cách nào chịu đựng được.
Chỉ còn có một cách… anh phải nghĩ biện pháp cắn nuốt càng nhiều thành phần ở trên người của con Ác Quỷ này!
Cùng lúc đó, bệnh viện số 444, tầng 12 tòa nhà khám bệnh, trong phòng làm việc cho phó viện trưởng của Ấn Vô Khuyết.
Lúc này, có thể nói là Ấn Vô Khuyết vô cùng lo lắng, không ngừng đi đi lại lại ở trong phòng làm việc.
Trên bàn làm việc của anh ta có một cái lồng, bên trong chứa một con thỏ.
Ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Ấn Vô Khuyết lập tức bước chân đi mở cửa.
Cửa bị mở ra, người đến là một bác sĩ nữ khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, gương mặt lạnh lùng, rất có khí chất.
“Chủ nhiệm Mai, cô đã đến rồi! Đóng cửa vào trước đi.” Ấn Vô Khuyết cầm sổ tay khám bệnh ở trên bàn lên, đưa tới, nói: “Làm phiền cô rồi!”
Đấy chính là sổ tay khám bệnh của người phụ nữ trung niên bị ám kia.
Nữ bác sĩ kia khóa cửa lại, nhận lấy sổ tay khám bệnh này, nói: “Phó viện trưởng Ấn, tôi muốn nói qua trước… Tôi không có nắm chắc sẽ thành công một trăm phần trăm, một vật bị nguyền rủa khác mà tôi được cấy vào đúng thật là vật nguyền rủa Ma Quỷ nhưng dù sao tôi cũng là chủ nhiệm của khoa Ác Quỷ. Nếu không phải rất bất đắc dĩ thì tôi thật sự không muốn dùng vật bị nguyền rủa này. Tôi cũng không hy vọng Cao Hạp Nhan sẽ xảy ra chuyện, nếu không thì tôi thấy rất có lỗi với Mộng Hoa!”
“Chủ nhiệm Mai, cô cũng biết là tôi không thể tin tưởng người của khoa Ác Ma. Đặc biệt là sau khi xảy ra sự việc của Âu Dương Duệ năm đó, nếu như không có chuyện kia xảy ra thì Mộng Hoa cũng sẽ không hôn mê cho đến hiện tại, tôi không thể để em gái của cô ấy cũng gặp chuyện không may được. Còn có Đới Lâm, anh ta cũng không thể chết.”
“Được rồi, tôi sẽ cố hết sức, dù sao thì chồng của tôi cũng đã từng suýt chết tại khu nội trú. Vật bị tế chính là cái kia sao?”
“Đúng!”
Chủ nhiệm Mai cầm lấy sổ tay khám bệnh, ngay lúc này, lòng bàn tay phải của cô ấy bỗng nhiên xuất hiện một vết thương đỏ chói!
Một lát sau, chủ nhiệm Mai nói: “Chỉ thông qua cảm ứng với sổ tay này thì không có cách nào xác nhận được đây có phải là Ma Quỷ hay không. Nếu có tế phẩm khác như là dê rừng thì càng tốt, bỏ đi, thời gian khẩn cấp, trước hết dùng con thỏ cũng được.”
Sau đó, Ấn Vô Khuyết thả con thỏ ra đưa cho chủ nhiệm Mai, mà cô ấy thì lấy dao giải phẫu vừa mới mang ra từ phòng phẫu thuật, hung hăng cắt qua cổ của con thỏ.
Máu của con thỏ cứ vậy mà tưới ở trên sàn nhà!
Tiếp theo đó, vết thương ở trong lòng bàn tay phải của cô ấy không ngừng mở rộng, cuối cùng nhanh chóng chia đôi toàn bộ bàn tay của cô ấy thành hai.
Rất nhanh… toàn bộ bàn tay phải của cô ấy, lấy đường ranh giới là ngón giữa, bị chia đôi thành hai nửa.
Bàn tay nứt thành hai nửa, lại còn không hề vẩy ra máu tươi.
Sau khi bàn tay của chủ nhiệm Mai tách ra làm đôi, cô ấy đưa bàn tay đặt trên mặt đất.
“Phó viện trưởng, khi con thỏ lại động đậy lần nữa thì lấy tốc độ nhanh nhất nhắm mắt vào nhé.”
Sau đó, máu của con thỏ cứ thế mà bị vết thương kia hấp thụ vào.
Đồng thời với việc hút máu của con thỏ, thi thể của con thỏ kia cũng bắt đầu phát sinh thay đổi, vào giờ khắc này, lông tơ tuyết trắng của con thỏ đó bắt đầu từ từ biến thành một màu đen kịt.
Sau đó, chủ nhiệm Mai đưa sổ tay khám bệnh đặt trước mặt con thỏ đen kịt.
Sổ tay khám bệnh, chính là môi giới của nguyền rủa.
Chủ nhiệm Mai nhìn về phía Ấn Vô Khuyết, sắc mặt có hơi biến thành tái nhợt: “Mặc dù không có cách nào định vị được nhưng mà có thể dùng đảo ngược để tiến hành nguyền rủa. Ma quỷ nguyền rủa linh hồn của nhân loại đồng thời muốn giết chết bọn họ thì yêu cầu một quá trình dài, nhưng mà giết chết bác sĩ linh dị cực kỳ nhanh. Nhưng mà chỉ là tương đối, bác sĩ cũng có thể thông qua vật bị nguyền rủa ma quỷ để tiến hành đảo ngược trình tự nguyền rủa ở khoảng cách xa. Đây cũng là một loại cân bằng.”
“Vậy thì nhanh một chút.” Ấn Vô Khuyết lộ ra ánh mắt chờ mong: “Chủ nhiệm Mai, có thể thực hiện nguyền rủa đối với nó sao? Không mong có thể phong ấn nó nhưng mà ít nhất cũng có thể trợ giúp Hạp Nhan cùng với Đới Lâm đối phó với nó…”
“Tôi phải nhắc nhở anh, phó viện trưởng, tôi không nắm chắc được một trăm phần trăm. Để bác sĩ không phải ở khoa Ác Ma đến điều trị nguyền rủa của Ma Quỷ là vô cùng nguy hiểm, Tôi không thể chắc chắn được việc thực hiện nguyền rủa ma quỷ thông qua vật bị nguyền rủa Ma Quỷ sẽ xảy ra cái gì.”
“Được rồi, tôi biết. Nhưng tôi chỉ có thể tin tưởng vào cô, chủ nhiệm Mai.”
Ấn Vô Khuyết tin tưởng cô ấy như vậy, chủ nhiệm Mai tất nhiên là không dám không đưa ra toàn lực để ứng phó: “Được rồi, tôi đã biết. Mai Khuất Chân tôi đây, nhất định sẽ cứu bọn họ trở về.”
Mà ngay vào lúc chủ nhiệm Mai Khuất Chân đang định ra tay thì trong phòng ngủ trong nhà Lâm Nhan, Cao Hạp Nhan lại phát hiện, vậy mà một hình xăm quỷ ở tay khác của cô ta lại bắt đầu từ từ lõm xuống!
Tại sao có thể như vậy.
Thậm chí chút thời gian này mà cũng không chịu đựng nổi sao? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Coi như cô ta không phải là bác sĩ của khoa ngoại Oan Hồn nhưng vật bị nguyền rủa của cô ta khi đối mặt với Ác Quỷ cũng không đến nỗi chỉ có thể chống đỡ được trong thời gian ngắn ngủi như thế được.
Cuối cùng Cao Hạp Nhan cũng hiểu rõ, vì cái gì mà Long Viễn mất đi tính mạng trong thời gian ngắn như vậy. Vốn cho rằng có nhân tố bị đánh lén ở trong đó, nhưng hiện tại xem ra thì coi như là mặt đối mặt, cứng đối cứng thì cũng có kết quả y như vậy.
Thấy cảnh này, Đới Lâm không do dự nữa, anh lại phóng thích ra nguyền rủa ở mắt trái một lần nữa.
Lần này, lấy mắt trái làm điểm xuất phát, anh chỉ cảm thấy toàn bộ đầu não cũng bắt đầu như muốn nứt ra vậy, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Mảnh đỏ máu trong tầm mắt trái bao trùm lên chăn mền, nhưng mà, theo việc chăn mền ngô lên, màu đỏ máu cũng bắt đầu chậm chạp thu nhỏ lại.
Tay của Quỷ Nghiệp Chướng cũng được thả ra ngoài lần nữa, nhưng vậy mà lần này chỉ có thể thả được một bàn tay ra.
Mà cho dù như vậy, Đới Lâm vẫn không có cách nào trở về bệnh viện.
Anh không do dự nữa mà là nhào tới, đưa tay phải… luồn vào trong chăn mền kia!
Anh… đang muốn làm cái gì?
Đây là anh đang muốn tự sát sao?
Tay của Đới Lâm ở trong chăn, rất nhanh đã bắt lấy cái gì đó!
Anh không quản được nhiều như vậy nữa, ngay tại lúc này, mắt phải biến thành không gian lỗ đen.
Mặc kệ là cái gì… Lập tức giam cầm nó đến không gian bên trong mắt phải, tiếp đó tiến hành hấp thu.
“A a a a a.”
Giờ khắc này, Đới Lâm rống to đứt hơi khản tiếng lên.
Dưới đường cùng đối mặt với sự chết chóc, theo chấp niệm mãnh liệt của anh, giờ phút này Nghiệp Lực bám vào trên cánh tay quỷ bắt đầu điên cuồng mở rộng,
Anh không thể chết ở nơi này.
Tuyệt đối không thể.
Mà tại thời khắc này, không gian lỗ đen ở mắt phải cũng bắt đầu mở rộng.
Nghiệp Lực tăng cường nguyền rủa, trái lại cũng tăng cường thêm cho năng lực bắt giữ quỷ của mắt phải.
Mà thời điểm Đới Lâm đang liều chết đánh cuộc thì bên trong bệnh viện 444, bán tay bị vỡ ra kia của Mai Khuất Chân đang thông qua sổ tay khám bệnh với tư cách là môi giới, thực hiện nguyền rủa ở trên người của Ma Quỷ!
Thi thế của con thỏ đã chết đi, giờ khắc này lại bắt đầu chuyển động.
“Phó viện trưởng, nhắm mắt lại!”
Trong giây phút này, Ấn Vô Khuyết và Mai Khuất Chân đều nhắm hai mắt lại.
Đại khái là năm sáu giây sau, Ấn Vô Khuyết nghe thấy Mai Khuất Chân nói: “Được rồi, có thể mở mắt ra.”
Sau khi Ấn Vô Khuyết mở mắt lần nữa thì chỉ thấy tay của Mai Khuất Chân đã khôi phục lại.
Mà con thỏ màu đen lại biến mất không có bóng dáng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT