Bệnh Viện 444

Chương 25: Tuyệt cảnh


1 năm

trướctiếp

Đới Lâm bước lên, kéo chăn xuống... thế nhưng ở phía dưới không có bóng một người nào!

"Ra đi." Giờ phút này, Đới Lâm vẫn rất bình tĩnh: "Tôi đã đi vào rồi, sao nào? Không dám bước ra săn con mồi đã dính trên mạng nhện như tôi sao?"

Bất thình lình, mắt trái của anh cảm thấy vô cùng đau đớn!

Cảm nhận đau đớn đó...

Xuất phát từ cái chăn trên giường bị anh xốc lên kia!

Cái chăn bị xốc lên, phần lớn bị cuốn xuống cuộn thành một đống, vậy mà lúc này lại từ từ nhô lên!

Giống như ở phía dưới chăn có thêm một cái gì đó đang tới!

Đới Lâm không hề do dự, mắt trái phóng nghiệp chướng nguyền rủa ra!

Ngay sau đó, ở phía sau chỗ chăn nhô lên, bỗng nhiên xuất hiện thêm một đôi tay!

Đôi bàn tay quỷ của ông cụ Trương! Lúc này, mắt trái của anh đã nhìn thấy rõ khói đen hiện ra trên tay!

Nghiệp Lực!

Thông qua Nghiệp Lực của Quỷ Nghiệp Chướng để khắc chế Ác Quỷ ở phía dưới!

Đương nhiên vậy vẫn còn chưa đủ!

Đồng thời phải sử dụng bàn tay quỷ để giữ chặt con quỷ bên trong chăn, anh biết... chính là lúc này!

Năng lực nguyền rủa vừa mới thu hoạch được do thôn phệ nhúm tóc quỷ lúc nãy cũng được phóng thích ra thông qua mắt trái!

Trong khoảnh khắc này, Đới Lâm chỉ nhìn thấy trong tầm nhìn của mắt trái bị bao trùm bởi một đám màu đỏ, rồi sau đó hoàn toàn quây chặt thứ trong chăn trong tầm mắt anh!

Nguyền rủa của Quỷ Nghiệp Chướng kết hợp với nguyền rủa tự thân của nữ quỷ này, cùng bị áp chế! Khe hở chỗ chăn gồ lên lập tức ngừng lại, sau đó bắt đầu từ từ xẹp lại!

Sau đó, trong đầu anh bắt đầu nghĩ đến "Quay về bệnh viện, quay về bệnh viện"!

Cần phải dựa vào nguyền rủa áp chế Ác Quỷ, anh mới có thể thuấn di trở về bệnh viện! Chỉ cần về đến bệnh viện, con quỷ kia sẽ không có cách nào có thể đưa anh ra khỏi bệnh viện dễ dàng như thế nữa!

Bác sĩ Cao có còn ở trong phòng không? Hay là nói, bây giờ cô ta cũng chết rồi?

Nhưng mà, những suy nghĩ này liên tục sinh ra trong đầu, nhưng cảnh vật trước mắt chẳng hề thay đổi một chút nào!

Anh không thể quay về bệnh viện!

Phóng thích nguyền rủa công kích thế này, ngoại trừ khiến cho mắt rất đau, đầu anh cũng bắt đầu cảm thấy mơ màng.

Mà theo thời gian dần dần trôi đi, ngay cả cơ thể anh cũng cảm thấy mệt mỏi cực độ và mất sức, dù sao thời gian anh bị cấy ghép vật bị nguyền rủa cũng mới chưa được đến hai ngày, gánh nặng khi phóng thích vật bị nguyền rủa vẫn quá sức chịu đựng với cơ thể! Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ không thể chịu nổi nữa!

Hơn nữa, mặt dù trước mắt vật bị nguyền rủa của anh nằm trong trạng thái ổn định, nhưng trên đời chẳng có gì là tuyệt đối cả. Nếu Nghiệp Lực quấn quanh bàn tay quỷ bị mắt phải anh phóng ra trong thời gian dài, thời gian trôi đi càng lâu, nguyền rủa phục hồi phản phệ lại anh có thể cũng sẽ càng lớn! Đến lúc đó, chính là Quỷ Nghiệp Chướng và Ác Quỷ cùng nhau đến giết anh!

Nhưng vấn đề là, nếu dời bàn tay của Quỷ Nghiệp Chướng kia ra khỏi cái chăn, con Ác Quỷ kia sẽ lập tức chui ra!

Đến lúc đó, anh sẽ rơi vào kết cục giống như bọn Long Viễn!

Anh tuyệt đối không thể để chuyện biến thành như vậy được!

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên anh phát hiện, vậy mà chăn lại bắt đầu đội ra!

"Trời ơi!"

Đới Lâm nhìn thấy cảnh này thì mắt muốn nứt cả ra, chẳng lẽ là, thật sự đến cuối cùng anh khó tránh khỏi kiếp này sao?

Anh nhận chức ở bệnh viện số 444 mới chỉ được hai ngày, chẳng lẽ bỏ mạng tại đây sao?

Anh của bây giờ, đừng có nói cứu chữa bệnh nhân, ngay cả giữ mạng mình cũng khó khăn đến thế này!

Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy từ phía dưới chăn có một bàn tay đang vươn đến.

Mà anh đã sắp chịu đựng đến cực hạn rồi, lúc này anh giống như người đang gắng gượng nâng cử tạ năm mươi ký, cho dù biết nếu không giơ lên được chắc chắn sẽ chết, nhưng điều chắc chắn là anh cũng chẳng còn sức mà hạ xuống nữa.

Sau đó, dưới chỗ hở của chăn có một bóng dáng chui ra!

Ngay lúc Đới Lâm nghĩ rằng bản thân mình chắc chắn phải chết, cảnh vật trước mắt cũng khiến anh nghẹn họng trố mắt đứng nhìn.

Bởi vì người chui ra từ cái chăn không phải là con quỷ cái kia, mà là... Cao Hạp Nhan!

Cao Hạp Nhan vừa lao ra khỏi chăn, nhìn thấy mắt trái của Đới Lâm lúc này đã bị bao trùm trong màu đỏ rực, cô ta lập tức nói: "Để tôi! Anh ngừng phóng thích vật bị nguyền rủa trước đi!"

Rồi sau đó, Cao Hạp Nhan lập tức kéo ống tay áo lên!

Lần này Đới Lâm đã nhìn thấy rõ ràng, hai cẳng tay của Cao Hạp Nhan có hai hình xăm mặt quỷ vô cùng dữ tợn!

Cô ta nâng cánh tay lên, giang hai bàn tay ra, nhắm về phía đống chăn kia!

Ngay tại lúc này, Đới Lâm thu hồi nguyền rủa trong mắt trái, cả người hết sức lực xụi lơ, ngay cả đứng cũng không vững. Mà tầm nhìn trước mắt cũng bắt đầu dần dần trở nên hơi mờ mờ, nhất là mắt trái.

Cùng lúc đó, cái chăn khô quắt lại bắt đầu gồ lên một lần nữa!

Mà trên hai cánh tay trái phải của Cao Hạp Nhan, hai mắt trên hai mặt quỷ dữ tợn kia, vậy mà lúc này lại bắt đầu chuyển động!

Vốn dĩ là hình xăm được xăm vào cánh tay, thế mà đang bắt đầu di chuyển từng chút một, phần lớn kéo xuống mu bàn tay!

Đây là lần đầu tiên Đới Lâm nhìn thấy vật bị nguyền rủa trên người Cao Hạp Nhan!

Trong khoảnh khắc này, hai mặt quỷ đó giống như bỗng nhiên bắt đầu trở nên sống động như thật, thậm chí dần dần nhô lên khỏi bề mặt da! Thật giống như đang mọc trên tay của Cao Hạp Nhan vậy!

Cao Hạp Nhan nhìn về cái chăn trước mắt kia, cắn chặt răng nói: "Anh bám lấy tôi, bây giờ tôi với anh thử quay về bệnh viện! Nếu như không thể quay về được thì anh nghỉ ngơi một lát trước đi, chờ lát nữa lúc tôi không chịu nổi thì anh lên!" ( truyện trên app T𝕪T )

Dựa vào kinh nghiệm khám chữa bệnh phong phú của mình, Cao Hạp Nhan đã nhìn ra không gian ở nơi đây bị nguyền rủa phong bế, biết di chuyển tức thì không thể quay về bệnh viện, chỉ có thể dựa vào vật bị nguyền rủa để áp chế nguyền rủa.

Tình huống kiểu như vầy, cô ta cũng không phải mới gặp lần đầu. Nhưng mà, cái chết của Long Viễn khiến cho lòng cô ta rất sợ, con quỷ thế này tuyệt đối không phải loại bình thường! Cô ta không dám chắc lần này bản thân mình có thể sống sót thoát ra như trước đây hay không nữa.

Bởi vì hai hình xăm mặt quỷ lồi lên, cái chăn dang gồ lên lại xẹp xuống một lần nữa, hơn nữa có thể nhìn ra trình độ áp chế mạnh hơn rất nhiều so với lúc nãy khi Đới Lâm phóng thích vật bị nguyền rủa.

Biểu cảm trên mặt Cao Hạp Nhan có vẻ thoải mái hơn trước đó một chút, vật bị nguyền rủa của cô ta đã được cấy vào trong cơ thể thời gian rất dài, cơ thể đã thích ứng với quá trình dung nhập của vật bị nguyền rủa, bởi vậy có thể chống chịu được ăn mòn của nguyền rủa đối với cơ thể tốt hơn.

Mà Đới Lâm, lúc đầu... anh nắm lấy góc áo trên eo Cao Hạp Nhan, nhưng sau anh lại sợ nếu không chạm được vào cơ thể Cao Hạp Nhan thì không được tính, nên đành phải cắn răng một cái, ôm lấy phần eo của Cao Hạp Nhan. Dù sao thì chạm vào tay anh sợ sẽ sinh ra ấn tượng nào đó với vật bị nguyền rủa, nắm chân thì sợ lỡ có phát sinh chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện di chuyển cơ thể của Cao Hạp Nhan.

Cao Hạp Nhan cũng không phải là một cô gái ngây thơ trong tiểu thuyết ngôn tình õng ẹo nhăn nhó khi bị đàn ông chạm vào người một cái thì kinh ngạc, cô ta chẳng hề phản ứng chút nào về chuyện này, mà chỉ hết sức chăm chú, tập trung vào cái chăn ở trước mặt.

Trước mắt cũng coi như thuận lợi, cái chăn không biến hoá gì nhiều.

Nhưng mà cho dù là Đới Lâm hay là Cao Hạp Nhan đều đã thử biết bao nhiêu lần, muốn quay lại bệnh viện, tuy nhiên trước sau vẫn chẳng có chút phản ứng gì.

Cho dù nguyền rủa bị áp chế như vậy nhưng phong toả không gian vẫn không thể phá vỡ!

Cao Hạp Nhan cũng dần dần bắt đầu cảm thấy bất an, bỗng nhiên cô ta phát hiện, vậy mà một hình xăm mặt quỷ trong một cánh tay bắt đầu chìm xuống, trở thành trạng thái bằng phẳng với làn da!

Cùng lúc đó, cái chăn trước mặt lại một lần nữa bắt đầu nhô lên!

Mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng mà... xu thế nhô lên vẫn không hề bị kìm lại!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp