Ấn Vô Khuyết vô ý thức nháy nháy mắt.

“Vất vả rồi chủ nhiệm Mai. Chờ chút nữa tôi chuyển điểm điều trị cho cô.”

“Cái này thì không cần đâu, phó viện trưởng, trường hợp này của Hạp Nhan thuộc về tai nạn lao động, bệnh viện có thể thanh toán được.”

“Một ngựa đổi một ngựa. Cô cứ cầm đi.”

Mai Khuất Chân lau mồ hôi ở trên trán, nói: “Người bệnh bị Ma Quỷ nguyền rủa, chỗ khó khăn nhất chính là rất khó để chẩn đoán chính xác được bệnh gì, nguyền rủa của Ma Quỷ gần như có rất ít biểu hiện bệnh đặc hữu, báo cáo qua hình ảnh cũng rất khó để tiến hành phán đoán, chỉ có dựa vào sau phẫu thuật mới có thể đưa ra kết luận chính xác được. Không có cách nào kết luận được chính xác là bệnh gì, càng không phải nói đến chuyện tiến hành dùng các phương pháp kháng nguyền rủa hữu hiệu để trị liệu, chờ tới khi kết luận được chính xác bệnh rồi chuyển tới khoa Ác Ma để điều trị thì chỉ sợ đã không còn kịp rồi.”

Ấn Vô Khuyết nhìn vết máu đã tan biến ở trên mặt đất, sắc mặt ảm đạm, nói: “Dù sao thì người phương Đông cũng có quá ít các tư liệu về các trường hợp bệnh bị Ma Quỷ nguyền rủa. Không có đủ tư liệu với hàng mẫu đủ tư cách, khoa Ác Ma là một khoa mang tính độc lập cao cũng sẽ không tiến hành giao lưu với các khoa khác, đến mức rất khó để thành lập một hệ thống tiêu chuẩn để khám bệnh.”

Lúc này đây, anh ta đã đưa hết sức lực ra. Chỉ hy vọng… Hạp Nhan có thể được cứu.

Mà đồng thời, anh ta cũng đặt niềm hy vọng to lớn nhất lên trên người Đới Lâm.

“Đới Lâm… anh ta là người đầu tiên còn sống sót sau khi được cấy ghép đôi mắt kia lên, nếu là Ma Quỷ thì ngược lại đôi Đôi Mắt Ác Ma này mới chính là thứ có thể khắc chế nguyền rủa của Ma Quỷ nhất. Ma Quỷ vốn cũng là oan hồn được sinh ra dưới sự nguyền rủa của Ác Ma.”

Mà lúc này!

Trong lúc lỗ đen của mắt phải mở ra thì anh chợt phát hiện là chăn mền triệt để… lõm xuống hoàn toàn!

Nhưng vẻn vẹn chỉ qua một giây, chăn lại bị xốc lên. Lâm Nhan chui từ trong đó ra.

Nữ quỷ kia… đi rồi sao?

Có thể trở về bệnh viện rồi chứ?

“Bác sĩ Cao, cô Lâm, chúng ta đi thôi.”

Một tay Đới Lâm bắt lấy Lâm Nhan, một tay nắm lấy sau lưng của Cao Hạp Nhan, sau đó, chỉ với một ý nghĩ ở trong đầu thì đã di chuyển tức thì về bệnh viện.

Ngay lúc trở về bệnh viện, Đới Lâm lập tức bưng kín mắt phải của anh.

“A a a a a a.”

Một nỗi đau như xé rách tim can mà trước nay chưa từng có lan truyền từ mắt phải đến!

Loại đau đớn thống khổ này khiến cho anh không thể kiềm chế được mà phát ra tiếng hét thảm thiết!

“Để tôi xem mắt của anh đi. Lấy tay ra.”

Cao Hạp Nhan cầm lấy tay của Đới Lâm, cưỡng ép kéo ra, kiểm tra mắt phải của anh.

“Cái này?”

Lúc này, vậy mà mắt phải của Đới Lâm không thể nhìn thấy con ngươi ở đâu nữa, chỉ thấy tròng mắt trắng vô cùng vô tận.

Nhưng không bao lâu sau, tròng mắt trắng này lại bị một màu đỏ máu bao trùm từ đầu đến cuối!

“Trời ơi…”

Đau khổ mãnh liệt khiến Đới Lâm sống sờ sờ mà ngất đi.

Thời điểm anh tỉnh lại thì anh đã nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện.

Lúc này mắt phải của Đới Lâm đang bị quấn băng vải rất dày, cũng cơ bản là không mở ra được.

“Anh tỉnh rồi?” Một y tá đang ngồi ở trước giường bệnh của anh, nói: “Đã tiêm thuốc giảm đau cho anh rồi, để tôi đi gọi bác sĩ.”

Ngược lại là Đới Lâm không nghĩ đến chuyện bệnh viện này cũng có những dược phẩm như bệnh viện phổ thông.

“Bác sĩ Cao cùng… cô Lâm?”

“Bác sĩ Cao không có chuyện gì, người bệnh Lâm Nhan đã được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt.” Y tá ghi chép lại thời gian mà Đới Lâm tỉnh lại: “Tốt nhất là anh không nên động đậy. Tình huống của anh cực kỳ phức tạp, khả năng là phải yêu cầu bác sĩ từ Trung tâm quản lý Vật bị nguyền rủa tới để tiến hành khám bệnh và trị liệu.”

Trong đầu của anh, hiện tại trong không gian của mắt phải bị một mảnh màu đỏ máu bao trùm.

Ngay sau đó, anh bắt đầu cảm nhận được trong biển đỏ máu kia mơ hồ có một thân ảnh vặn vẹo!

Là nữ quỷ kia!

Cái này khiến Đới Lâm trợn mắt há hốc mồm, vậy mà mắt phải của anh có thể nhốt hết con ác quỷ đấy… vào trong sao?”

Thế mà anh lại có thể hấp thu một con quỷ mà ngay cả bác sĩ thường trú cũng không thể nào tùy tiện giết chết được sao?

Cái này làm sao có thể? Quỷ Nghiệp Chướng mà anh cũng chỉ có thể nuốt được một đầu ngón tay thôi! Sao anh có thể nuốt được hoàn toàn con ác quỷ này vào không gian chứ?

Đới Lâm cảm thấy có bản là cái này không hợp lý lắm.

Nhưng vào lúc này, ý chí của không gian bên mắt phải lại truyền đến.

“Cái gì?”

Lúc này nữ quỷ ở bên trong không gian đỏ máu đấy đang bị nhốt lại, nhưng mà, không có cách nào để hấp thu hết.

Loại giam cầm này vô cùng yếu ớt, nhiều nhất chỉ có thể duy trì được nửa năm, nửa năm sau, nữ quỷ này lập tức sẽ phá được giam cầm để ra ngoài.

Mà lại… đây không phải là quỷ phổ thông.

Đây là…

“Ma Quỷ?”

Bệnh viện số 444 có một khoa, gọi là Khoa Ác Ma.

Mà nữ quỷ này, không phải ác quỷ, cũng không phải Ác Ma mà là… Ma Quỷ!

Ma Quỷ, là hồn dữ được sinh ra dưới sự nguyền rủa của Ác Ma!

Tỷ lệ bị Ma Quỷ nguyền rủa của người phương Đông ít hơn rất nhiều so với người phương Tây. Cho nên trong bệnh viện có tương đối ít các tư liệu ghi lại các bệnh liên quan đến Ma Quỷ, cũng không có các vật bị nguyền rủa đặc trị. Nhưng mà có một ít chuyện có thể khẳng định chính là…

Khi một bác sĩ bị Ma Quỷ công kích thì sẽ chết nhanh hơn so với người bệnh!

Khó trách đã qua một tuần mà con quỷ này còn chưa giết được Lâm Nhan nhưng lại giết chết bác sĩ nhanh như vậy!

Đúng lúc này, một người đi vào trong phòng bệnh.

Vậy mà là… Ấn Vô Khuyết!

Sau khi anh ta tiến vào, đóng cửa phòng bệnh lại, đi đến trước giường bệnh của Đới Lâm.

“Hiện tại con mắt có cảm giác như thế nào?” Anh ta xích lại gần để kiểm tra xem xét Đới Lâm, dò hỏi.

“Không có cảm giác, giống như đã tê liệt rồi vậy…”

“Hiệu quả của thuốc giảm đau sẽ suy yếu rất nhanh, đến lúc đó khả năng là anh sẽ tiếp tục cảm nhận được cảm giác đau đớn kịch liệt. Trước mắt anh cứ yên tâm tiếp nhận điều trị, trường hợp của anh thuộc về tai nạn lao động, điều trị miễn phí, sẽ không trừ đi tuổi thọ của anh.”

“Con mắt của tôi… sẽ thế nào?”

“Loại phẫu thuật cấy ghép vật bị nguyền rủa vào trong cơ thể này, không có cách nào có thể lấy đi. Chúng tôi đã điều mấy bác sĩ chủ nhiệm đến xem xét qua, hiện tại con ác quỷ trong nhà Lâm Nhan đã đi mất.”

Sau đó, Ấn Vô Khuyết cẩn thận quan sát Đới Lâm.

Ánh mắt của anh ta, Đới Lâm ý thức được là anh ta nhìn thấu được tất cả.

Ấn Vô Khuyết ngồi ở trên đầu giường bệnh của Đới Lâm, nói: “Anh không cần phải lo lắng, bên ngoài phòng bệnh đều là người của tôi, Tôi có thể hứa với anh, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương đến anh, ngược lại sẽ dùng hết sức bồi dưỡng anh, đảm bảo trong thời gian ngắn nhất anh sẽ trở thành một bác sĩ linh dị có thể tự mình đảm đương một phía. Cho nên, đại khái là anh có thể nói thật với tôi. Con Ma Quỷ kia… là bị anh nhốt lại vào mắt phải rồi sao?”

Nghe được câu này, Đới Lâm lập tức hiểu rõ, muốn che giấu cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Anh ta hiểu rất rõ đôi mắt này.

“Anh cũng không cần lo lắng, tôi sẽ không nói cho người khác. Đương nhiên, nếu như anh không chịu nói bất cứ cái gì vậy thì cũng không còn cách nào. Tình huống của anh sớm muộn gì cũng sẽ khiến bên khoa Vật bị nguyền rủa chú ý, mà Chủ nhiệm của khoa Vật bị nguyền rủa chính là một trong ba Phó viện trưởng – Phương Thâm, bọn họ sẽ đối xử với anh như thế nào, tôi cũng không có cách nào để đảm bảo.”

Nghe được câu này, Đới Lâm lập tức hiểu rõ, Ấn Vô Khuyết sớm đã biết trước rồi, hiện tại hỏi như vậy chẳng qua là để xem Đới Lâm có nói thật hay không mà thôi. Câu nói này có cả ban ơn lẫn uy hiếp, không thể không nói thật với anh ta.

“Đúng vậy. Hiện tại nữ quỷ quỷ bị nhốt ở trong con mắt phải của tôi.”

“Nói chính xác là Ma Quỷ. Năng lực của bản thân đôi mắt này có thêm sự giúp đỡ của chủ nhiệm Mai, anh có thể thành công nhốt con Ma Quỷ này vào không gian bên trong mắt phải. Mà đây cũng là bởi vì, đôi mắt này của anh chính là một đôi Đôi Mắt Ác Ma.”

Nghe tới bốn chữ này, sắc mặt của Đới Lâm thay đổi đột ngột.

“Đôi Mắt Ác Ma.”

“Hiện tại, chúng ta nên thảo luận một chút, liên quan tới đôi mắt này của anh, còn có vấn đề về chuyện nhốt Ma Quỷ vào bên trong đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play