Lần trước ở khu nội trú, còn có Triệu Xá, còn có trưởng khoa Trần trợ giúp, chỉ là bây giờ…
Một mình anh phải chiến đấu một mình!
Trước mắt, trong phòng khách vô cùng tĩnh lặng, mà mắt trái của anh tạm thời cũng không có cảm giác gì.
Đới Lâm bắt đầu suy xét đến thế mạnh và điểm yếu của bản thân mình.
Muốn nói đến điểm yếu thì đương nhiên không cần phải nói nhiều nữa, khoảng thời gian trước hai ngày trước, anh vẫn cầm dao phẫu thuật bình thường, là bác sĩ chữa bệnh cho bệnh nhân. Mà một bác sĩ điều trị chính như Long Viễn cũng chỉ trong nháy mắt đã chết trong tay con Ác Quỷ kia. Một bác sĩ điều trị chính ở khoa Ác Ma như Triệu Xá, vào khoảnh khắc đứng trước mặt quỷ cũng khá chật vật. So với họ, Đới Lâm thật sự quá yếu.
Nhưng mà, bây giờ anh đã thông qua việc cắn nuốt một ngón tay của Quỷ Nghiệp Chướng để cắn nuốt nghiệp lực nguyền rủa, mặc dù nghiệp lực được hấp thu vô cùng ít, nhưng mà có thể khiến cho bên mắt phải từng chút từng chút một biến quá nghiệp chướng trở nên mạnh mẽ hơn. Đương nhiên, bởi thì thời gian còn quá ngắn, anh chỉ có thể dùng nó để cường hóa cho cánh tay quỷ của ông cụ Trương trước, đầu tiên là chuyển biến nguyền rủa oan hồn của ông cụ Trương thành nguyền rủa của Quỷ Nghiệp Chướng! Bởi vì Ác Ma vốn là con Ác Quỷ mạnh mẽ, cho nên Quỷ Nghiệp Chướng gần bằng Ác Ma là có đủ thủ đoạn để đấu với Ác Quỷ một trận!
Đương nhiên, đây chỉ là nói theo lý thuyết mà thôi, bây giờ chỉ có chút xíu nghiệp lực đó, đối mặt với con Ác Quỷ khủng bố thật sự có thể nói là còn khuya mới bằng được!
Đầu tiên anh đi đến trước cửa chính, thử phóng thích nguyền rủa trong mắt trái để mở cửa ra. Trong các ca bệnh trong bệnh viện, có rất nhiều trường hợp bởi vì bị nguyền rủa khiến cho cửa sổ không mở ra được, bệnh nhân không thể thoát ra, cho nên các bác sĩ ở bệnh viện số 444 thường xuyên phải ra ngoài, khám bệnh tại nhà bệnh nhân. Vào những lúc thế này, các bác sĩ thường phải nhờ đến vật bị nguyền rủa để phá mạnh cửa ra mà vào.
Chỉ là, nguyền rủa công kích vào cánh cửa khóa hoàn toàn không có hiệu quả gì. Đới Lâm thử mấy lần cũng không dám thử nữa, kiểu công kích này cũng không phải có thể tạo ra vô cùng vô tận, anh cần phải giữ năng lực công kích dể đến thời điểm then chốt dùng trực tiếp trên con Ác Quỷ kia.
Bây giờ, anh còn có một đòn sát thủ nữa, đó là nhúm tóc quỷ trong không gian mắt phải! Căn cứ theo ý chí của mắt phải, nếu cắn nuốt nhúm tóc này cũng không chắc có thể hấp thu thành công một trăm phần trăm, nếu hấp thu thất bại thì sẽ phải đối mặt với phản phệ, không loại trừ khả năng có thể phá tan giam cầm trong không gian mắt phải!
Anh lại dùng mắt trái nhìn lướt qua phòng khách một lần nữa.
Cũng may, trước mắt anh cũng không cảm nhận được cơn đau tràn đến.
"Được, nếu đã như vậy thì dứt khoát liều mạng luôn đi!"
Sau đó, anh bắt đầu cắn nuốt nhúm tóc trong không gian mắt phải!
Trong quá trình bị cắn nuốt, nhúm tóc kia bắt đầu điên cuồng phát triển nhanh chóng! Nhưng mà tốc độ tăng trưởng của nhúm tóc này lại không theo kịp tốc độ cắn nuốt của không gian mắt phải!
Trong quá trình này, mắt phải bắt đầu truyền đến đau nhức. Kiểu nhức nhối này còn mạnh hơn rất nhiều so với cảm giác đau đớn so với mắt trái, sắp vượt ra cả năng lực chịu đựng của Đới Lâm!
Nhưng Đới Lâm vẫn cắt chặt khớp hàm, cắn chặt môi, nhắm mắt phải lại, đồng thời mắt trái vẫn mở thật to như trước đó, cứng cả người dựa sát vào tường.
Nhưng vào lúc này, đôi mắt bên trái của anh cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn! Nhưng bởi vì cảm giác đau đớn bên mắt phải quá kịch liệt, cho nên anh rất khó xác định được vị trí truyền đến cảm giác đau của mắt trái.
Bờ môi của anh bị cắn đến mức chảy máu được thả lỏng ra một chút, còn Đới Lâm thì đang cầu nguyện, nhất định phải hấp thu hoàn toàn trước khi con Ác Quỷ kia lao ra giết anh!
Nhanh... Nhanh lên... Nhanh lên mà!
Mặc dù quá trình này khá gian nan, nhưng ước chừng khoảng hơn ba mươi giây sau cũng hoàn thành một cách thuận lợi! Nhúm tóc quỷ kia cuối cùng cũng đã bị mắt phải hấp thu hoàn toàn, gần như không còn gì nữa!
Năng lực nguyền rủa trong mắt trái cũng có thể tăng cường một cách toàn diện rồi!
Đới Lâm bắt đầu thở hổn hà hổn hển từng hơi từng hơi một.
Căn cứ theo những kiến thức y học thần quái cơ sở anh đã học được trước mắt, anh có thể xác định: Quỷ cũng không phải là muốn giết người thì có thể giết người. Phần lớn quỷ đều là những âm hồn không thể tạo thành uy hiếp tính mạng với nhân loại.
Lúc ban đầu, anh cũng không hiểu rõ về điểm này cho lắm, bệnh tật không thể dễ dàng giết chết con người là bởi vì có sự tồn tại của hệ thống miễn dịch của cơ thể, nhưng mà chẳng lẽ con người cũng có thể thống miễn dịch đối phó với hồn ma à? Nhưng mà chuyện này Cao Hạp Nhan cũng không có cách nào giải thích được, cho nên Đới Lâm cho rằng, có lẽ có một loại khắc chế nào đó giữa âm phủ và dương gian? Nếu không thì quỷ đã sớm giết sạch toàn bộ người sống mất rồi.
Nhưng mà, điều không thể nghi ngờ chính là, bệnh viện số 444 khi đối mặt với những quỷ vật thần quái thì nằm ở thế hạ phong tuyệt đối. Loại khắc chế này cũng không phải là đối với loại quỷ nào cũng có tác dụng.
Nhưng... con Ác Quỷ kia... lại có thể ung dung giết chết bác sĩ!
Theo mắt phải dần dần bớt đau, cảm giác đau trong mắt trái lại bắt đầu trở nên mạnh mẽ.
Anh vẫn không có cách nào có thể xác định được vị trí của con quỷ kia.
Điều này khiến trái tim anh trở nên kinh hoàng.
Sau khi hấp thu tóc quỷ, cuối cùng sẽ có năng lực như thế nào, bây giờ anh cũng không có cơ hội để tiến hành thử nghiệm, dù sao thì năng lực như vậy hiển nhiên không thể liên tục sử dụng trong một khoảng thời gian ngắn được, anh phải mài dao trên lưỡi dao mới được.
Lúc này, cảm giác đau trong mắt trái của anh hoàn toàn khác hẳn so với trước đó! Hiển nhiên là chuyện đó có liên quan đến nhúm tóc quỷ vừa mới được hấp thu xong, bây giờ anh chỉ cảm thấy trong mắt trái hình như có vật lạ gì đó thì phải!
Đới Lâm nhanh chóng rút điện thoại di động ra, sau khi rời khỏi bệnh viện, điện thoại sẽ tự động khởi động máy. Anh mở chế độ chụp ảnh selfie, nhìn lại bản thân mình một chút... anh phát hiện, giờ phút này mắt trái của anh là một mảnh màu đỏ máu, dưới hốc mắt thì có rất nhiều sợi tơ máu đang trải rộng.
Mắt trái đỏ lừ một màu khiến cho Đới Lâm không xác định được chuyện này có ý gì?
Nhưng cũng đúng vào lúc này, một chuyện khiến cho Đới Lâm không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Một cách cửa bên trái của phòng khách bỗng nhiên mở ra!
Đây tuyệt đối không phải là bị gió thổi mở cửa! Trước đó, cánh cửa này rõ ràng là bị khóa rất chặt!
Chỉ là bây giờ cửa lại mở! Nhưng mà, phía sau cánh cửa... lại không có ai!
Như vậy, là ai đã mở... cửa?
Dựa theo tình hình hiện tại, sợ là phần lớn mọi người đều không có can đảm bước vào.
Nhưng mà, Đới Lâm cũng hiểu, không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.
Trước nguyền rủa công kích của mắt trái, đương nhiên là có phạm vi tầm bắn.
Nếu không liều mạng đánh một trận với con Ác Quỷ này, hẳn là không có cách nào thoát ra ngoài được.
Vì vậy, Đới Lâm cố gom góp can đảm sải bước đi vào.
Học y mấy năm nay, anh đã sớm hiểu rằng: Muốn có giác ngộ vượt qua cái chết thì vĩnh viễn không thể bị sợ hãi nắm mũi kéo đi. Nếu như bệnh nhân không có ý chí muốn sống, như vậy anh cũng không có cách nào khiến họ bình phục khỏe mạnh.
Làm bác sĩ, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lý phải chiến đấu với Thần Chết!
Nhưng mà, anh vừa mới bước vào, cánh cửa phía sau lưng... bỗng nhiên đóng sầm lại!
Anh thử vặn mở tay nắm cửa, nhưng quả nhiên là không mở ra được.
Con quỷ này đang nhốt người vào trong rọ à!
Trong phòng này, tất cả rèm cửa đều bị kéo ra, khiến căn phòng rất tối tăm.
Anh nhìn thấy rất rõ, trên một cái giường, Lâm Nhan đang nằm trên đó, đắp một cái chăn, giống như mỹ nhân đang say ngủ.
Mắt Đới Lâm vẫn vô cùng đau đớn như trước đó, không có cách nào có thể xác định vị trí của quỷ ở đâu.
"Tôi đến đây." Đới Lâm nghiêm nghị nói: "Cô dám thả tôi vào, có bản lĩnh thì xuất hiện trước mặt tôi đi!"
Anh không rõ lắm là quỷ có trúng kế khích tướng hay không, nhưng để cứu tính mạng người bệnh, tất cả những biện pháp anh nghĩ đến được trước mắt thì đều cố hết sức để thử một lần. Nếu không được thì anh còn phải suy nghĩ biện pháp khác.
Không có chút phản ứng nào.
Trong phòng vẫn tĩnh lặng như vậy.
"Chẳng phải cô là con quỷ rất lợi hại sao? Hay là nói, cô sợ tôi, muốn làm con rùa đen rụt đầu hả?" Đới Lâm cất cao giọng, đồng thời bắt đầu di chuyển về phía Lâm Nhan.
Đới Lâm làm như vậy, nhìn mặt ngoài là đang tìm đường chết, nhưng Tưởng Lập Thành đã từng nhắc nhở anh, đối với bác sĩ mà nói, điều đáng sợ nhất chính là không thể xác định được vị trí của quỷ, rơi vào thế bị động! Mà đối với bác sĩ mà nói, định vị, quan sát, đánh giá được vị trí của quỷ chính là điều khó khăn vô cùng lớn! Cho nên, nhất định phải nghĩ cách định vị được quỷ! Vì vậy cho dù có phải trào phúng thì cũng không ngại.
Là anh bảo Lâm Nhan đi vào bệnh viện số 444, như vậy anh phải chịu trách nhiệm an toàn tính mạng cho cô.
Nhích đến đầu giường, Đới Lâm lập tức nhào tới!
Bây giờ phải đưa cô ấy đi trước!
Nhưng ngay sau đó, đầu Lâm Nhan giống như đang bị thứ gì đó giữ chặt, lại chui vào trong chăn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT