Bỗng nhiên Đới Lâm trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm người mẹ kia, nhưng mắt trái vẫn chẳng hề có cảm giác gì!

“Bác sĩ Cao, con bé...”

Lời còn chưa dứt, trong phòng khám nhanh chóng rơi vào bóng đen!

Cũng chính trong khoảnh khắc này, mắt trái của anh bắt đầu xuất hiện cơn đau đớn!

Giống y chang như cảm giác trong khu nội trú tối hôm qua!

Đới Lâm hoảng hồn hoảng vía, lao lên phía trước nhưng lại chẳng đụng được thứ gì!

Ngay sau đó, đèn trong phòng khám sáng lên.

Trong phòng khám, chỉ còn lại đứa bé kia và người phụ nữ trung niên đang ngã hôn mê dưới đất.

Cao Hạp Nhan và Đới Lâm đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

……

Khu nằm viện, trong phòng ICU lầu 12.

Giờ khắc này đối với Lâm Nhan thật sự có thể nói là sống một giây bằng một năm.

“Phí phẫu thuật... bốn năm tuổi thọ... nếu chết một bác sĩ còn phải thu thêm ba năm nữa... Tôi không cần, tôi không cần! Nhưng mà ai có thể trả tiền phí phẫu thuật thay cho tôi? Hơn nữa, dựa theo cách nói của họ, đây chỉ là lần phẫu thuật đầu tiên, phí chữa bệnh sau này và phẫu thuật lần hai còn phải tốn thêm nhiều tuổi thọ hơn!”

Cô cảm giác được, bác sĩ và y tá ở bệnh viện này đều nhìn cô giống như nhìn người chết vậy.

Lúc khấu trừ tuổi thọ, cũng chỉ cầm một loại máy gần giống như máy POS, quét lên cô một cái, sau đó để cô ấn dấu tay trên đó, như vậy tương đương với trả tiền tuổi thọ cho bệnh viện.

“Khoan đã...” Bỗng nhiên Lâm Nhan cảm thấy nữ quỷ kia... Cô ta đến rồi!

Cô ta đi vào đây!

Nhưng vào lúc này, bên ngoài phòng bệnh truyền tới giọng của một y tá:

“Bác sĩ Cao, đây là khu phòng bệnh ICU, mặc dù trước đây người này là bệnh nhân của cô, nhưng cô chính là bác sĩ điều trị chính, đến nơi này vẫn rất nguy hiểm. Xung quanh khu vực phòng bệnh còn tốt nhưng bên ngoài hành lang thì không an toàn lắm.”

“Tôi muốn đi xem bệnh nhân của tôi một chút, chỉ một lát là được rồi.”

“Vậy... Thôi được, nhưng đừng lâu quá đó.”

Trong lòng Lâm Nhan căng thẳng, lúc này bác sĩ Cao đến là muốn đến trao đổi về chuyện phẫu thuật với cô sao?

Cửa từ từ mở ra, Lâm Nhan thấy mỗi Cao Hạp Nhan bước đến.

Nhưng mà, Cao Hạp Nhan vừa đi vào đã nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh lại, lúc nhìn Lâm Nhan, trên mặt cô ta cũng không có biểu cảm nào, cũng chẳng nói gì cả.

Lâm Nhan loáng thoáng cảm thấy có chút không ổn.

“Bác sĩ... Cao?”

Chẳng mấy chốc... mười phút đã trôi qua.

Y tá ở ngoài cửa bắt đầu cảm thấy không hợp lý.

Sao vào lâu như vậy mà vẫn còn chưa ra nữa?

Khu chăm sóc đặc biệt trong ICU, dựa theo quy định, muốn đi vào chỗ này, y tá ít nhất phải là y tá phụ trách, bác sĩ ít nhất phải là bác sĩ điều trị chính mới được vào, hơn nữa, ít nhất chính là rường cột của các khoa. Cao Hạp Nhan vẫn còn chênh lệch với vị trí rường cột của khoa một chút, cô ta có thể đi vào, chẳng qua là dựa vào quan hệ với Ấn Vô Khuyết.

“Bác sĩ Cao... Cô xong chưa? Bác... bác sĩ Cao?”

Y tá vừa mở cửa ra, nhìn thấy, cũng lộ ra nét mặt vô cùng hoảng sợ.

Bởi vì trong phòng chăm sóc đặc biệt, vậy mà chẳng có một bóng người nào!!!

Điều này sao có thể được chứ?

Không thể nào là Cao Hạp Nhan đưa bệnh nhân biến mất khỏi bệnh viện trong nháy mắt chứ? Nói đùa gì thế, đây là điều trái với quy định của bệnh viện, đây là quy định của viện trưởng, cho dù là Ấn Vô Khuyết - anh rể của cô ta cũng không thể làm trái được!

Cùng lúc đó, Tống Mẫn đã đi đến phòng khám nơi Cao Hạp Nhan và Đới Lâm biến mất, đi cùng cô ta còn có trưởng khoa Ám Hồn - Lộ Văn.

“Tôi đã kiểm tra mẹ của bệnh nhân Lương Nguyệt Nguyệt, thật sự bà ấy bị Quỷ nhập vào người, nhưng mà bây giờ đã không còn trong cơ thể bà ấy nữa.” Lộ Văn làm trưởng khoa Ám Hồn, là bác sĩ hiểu rõ ràng nhất chuyện Quỷ hồn ám vào người, ánh mắt ông ấy dần trở nên chăm chú lại: “Nếu như bác sĩ Cao cũng bị ám thì sao?”

Đúng lúc này, điện thoại trong phòng bệnh này vang lên.

Tống Mẫn nhanh chóng cầm điện thoại lên, nói: “Alo? Cái gì? Bác sĩ Cao tự tiện đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, đưa bệnh nhân Lâm Nhan đi mất rồi?`Sao lại có thể thế được? Các cô khẳng định là bác sĩ Cao sao? Bệnh nhân kia chắc chắn là Lâm Nhan? Được rồi, tôi biết rồi!”

Sau khi cô ta nhanh chóng ngắt điện thoại thì mang nét mặt nặng nề nói với Lộ Văn: “Trưởng khoa Lộ, hình như chính là con Ác Quỷ đã ám Lâm Nhan! Cô ta không có cách nào trực tiếp đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, cho nên lập tức ám lên người bác sĩ! Ám được lên người bác sĩ điều trị chính, còn khiến cho bác sĩ, y tá ở phòng chăm sóc đặc biệt đều không nhận ra, đây là sự tồn tại rất hiếm trong đám Ác Quỷ! Chẳng lẽ... đây là Ác Ma sao?”

Lộ Văn nghe đến đó thì cũng cảm thấy là khả năng này, nói: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

“Chuyện này cần phải thông báo cho phó viện trưởng Ấn!” Tống Mẫn không hề do dự, cầm điện thoại liên hệ Ấn Vô Khuyết.

“Phó viện trưởng Ấn! Tôi là Tống Mẫn! Đã xảy ra chuyện lớn rồi... Bác sĩ Cao Hạp Nhan hình như bị hồn ma ám vào người, sau đó cô ấy đã đưa bệnh nhân Lâm Nhan trong phòng ICU đi rồi!”

“Cô nói gì cơ? Chẳng lẽ là nữ quỷ nguyền rủa Lâm Nhan kia sao?”

“Đúng, thật sự có thể chính là con Ác Quỷ kia! Tình thế vô cùng khẩn cấp...”

Bây giờ Tống Mẫn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sao cô không nghĩ đến chuyện tình hình có thể diễn biến đến bước này cơ chứ.

Cao Hạp Nhan và Đới Lâm... bây giờ đã bị con Ác Quỷ kia đưa đến nơi nào rồi? Bây giờ có còn sống hay không?

Sau khi con Ác Quỷ này ám vào người sống, không riêng gì Cao Hạp Nhan, trong phòng ICU có nhiều bác sĩ như vậy cũng không nhìn ra manh mối gì! Thậm chí ngay cả vật bị nguyền rủa trong phòng ICU cũng không phát hiện được luôn! Cứ như thế, để cho con Ác Quỷ đó đưa Lâm Nhan đi thành công!

Đây... thật sự là Ác Quỷ sao?

Bỗng nhiên Tống Mẫn ngợ ra được điều gì đó.

“Phó viện trưởng Ấn, loại tình huống này... chẳng lẽ, đây thật sự là ma...”

Hiển nhiên Ấn Vô Khuyết ở đầu bên kia điện thoại cũng đã ý thức được điều đó, anh ta ngắt lời Tống Mẫn: “Cô nói là? Thì ra là thế, nếu như nói như vậy, vì sao nó có thể giết bác sĩ một cách đơn giản như vậy đã có thể giải thích được rồi!”

...

Lúc này Đới Lâm chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng choáng váng.

Trong khoảnh khắc rơi vào trong bóng tối, trong nháy mắt cảm nhận được nguy hiểm, anh lập tức làm vài chuyện.

Dùng mắt trái để phóng ra công kích nghiệp chướng nguyền rủa!

Chỉ là dù cho đã làm như vậy, anh cũng mất ý thức.

Mà bây giờ, sau khi tỉnh lại, anh phát hiện bản thân mình đang nằm trên một tấm bàn gỗ lạnh như băng.

Chỗ này là ở trong một căn phòng khách.

“Chuyện gì thế này?”

Đới Lâm nhìn xung quanh, sau khi anh phát hiện những ngôi sao và mặt trăng bên ngoài cửa sổ phòng khách, anh lập tức xác định được: nơi này không phải là bệnh viện, là ở thế giới thật!

Nếu là ở thế giới thật, vậy thì có thể di chuyển tức thì trở về bệnh viện!

Nhưng mà khi trong đầu anh nảy sinh ý niệm muốn về bệnh viện, khoảnh khắc đó, anh lại phát hiện... bản thân mình không thể quay về được!

“Vậy mà còn có thể khiến mình không có cách nào di chuyển tức thì được?”

Vào lúc này, bỗng nhiên Đới Lâm chú ý tới một tấm ảnh chụp được đặt trên bàn trong phòng khách, mà trên tấm ảnh đó, rõ ràng có thể trông thấy Lâm Nhan!

Đến bây giờ Đới Lâm đã hiểu! Ở đây là nhà của Lâm Nhan!

“Là con quỷ cái kia!”

Anh lập tức đứng dậy, dựa sát người vào vách tường.

Nữ quỷ kia biến thành người phụ nữ trung niên đưa con gái đến khám bệnh sao? Không, nếu là như vậy, không thể nào mắt trái hoàn toàn không có cảm giác gì được.

Anh lập tức nhớ đến lời bác sĩ Tưởng đã từng nói với anh: “Cho dù là bất cứ loại hồn ma nào, đều có năng lực ám trên người nhân loại, mà một số Quỷ sau khi ám được thì còn có cách có thể lừa gạt sự đánh giá, quan sát của vật bị nguyền rủa trên người bác sĩ. Điều này đem lại khó khăn rất lớn cho các bác sĩ chẩn đoán bệnh, sau này trong quá trình luân chuyển thực tập, lúc cậu đến khoa Ám Hồn thì có thể chú trọng học tập về phần này một chủ.”

Con Ác Quỷ đó... Vì sao lại đưa anh đến nhà Lâm Nhan? Người nữ quỷ này muốn giết chẳng phải là Lâm Nhan sao? Hay là do trước đó anh thám thính vị trí này giúp Triệu Xá, khiến nữ quỷ này ghim hận trong lòng?

Nhưng trước mắt, nếu thật sự là nữ quỷ này, như vậy Đới Lâm sẽ bị rơi vào tình trạng một thân một mình. Điện thoại của anh không có cách nào liên hệ được người trong bệnh viện, bộ đàm cũng chỉ có thể sử dụng bên trong bệnh viện!

Anh bước đến vị trí cửa chính, thử mở cửa ra...

Cửa... không mở ra được!

Anh đi đến cửa sổ nhìn một chút, ở đây là lầu tám.

Mà bây giờ, không ai có thể giúp được anh cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play