Cao Hạp Nhan nói, Ấn Vô Khuyết bảo cô ta chuyển lời cho anh, nói những tin tức đôi mắt truyền tới có thể tin tưởng được.

Như vậy, nếu tạm thời có thể tin tưởng...

Hiện tại Đới Lâm có thể căn cứ vào ý chí mà hai mắt truyền tới, kết thành phán đoán như sau: mắt phải có năng lực cắn nuốt, giam cầm, hấp thu nguyền rủa, mà năng lực bị hấp thụ có thể cường hoá năng lực nguyền rủa công kích của mắt trái.

Chúng có ý chí tự thân của mình, hy vọng dựa vào ký chủ là anh mà trở nên mạnh mẽ hơn. Mà điều đó có liên quan mật thiết đến ý chí muốn sống của anh, ý chí càng mạnh thì càng có thể kích phát năng lực này.

Đối với mắt phải mà nói, có thể cắn nuốt nguyền rủa thì nhất định có thể giam cầm, nhưng không nhất định có thể hấp thu thành công. Nếu có thể cắn nuốt, khoảnh khắc lúc mắt phải ở gần thì có thể dựa theo ý chí bản thân của nó mà biến thành một cái lỗ đen. Mà chỉ cần cắn nuốt thành công, cho dù nó ở trong mắt phải có phát triển trở thành nguyền rủa mạnh hơn, cũng không thể nào thoát khỏi xiềng xích của mắt phải, chỉ có thể cường hoá khả năng quan sát, đo đạc và công kích nguyền rủa của mắt trái.

Còn một điều rất quan trọng nữa chính là: Đôi mắt quỷ này đã không có cách nào có thể dễ dàng uy hiếp đến hành động của Đới Lâm thông qua cách nguyền rủa được nữa. Cơ hội tốt nhất nó có thể phản phệ Đới Lâm là ở thời điểm nằm trong khu nội trú. Bây giờ, bởi vì nguyền rủa nghiệp chướng bị hấp thu, đồng thời đang lúc cường hoá năng lực giam cầm của mắt quỷ, cũng tạo thành khắc chế cho bản thân mắt quỷ, do đó nó rất khó phản phệ Đới Lâm. Nói cách khác, trước mắt Đới Lâm có thể nói là một trong những bác sĩ không cần lo đến chuyện bị vật bị nguyền rủa phản phệ nhất trong bệnh viện này.

Đương nhiên... điều kiện tiên quyết là không được tuỳ tiện cắn nuốt cơ thể quỷ vật mà mắt quỷ khó có thể hấp thu. Nếu không, trong tình huống không thể hấp thu thành công, nguyền rủa vẫn có khả năng có thể phá tan giam cầm.

Nhưng vào lúc này, cửa phía sau lưng được mở ra.

Tưởng Lập Thành thấy Đới Lâm vẫn đứng trước thi thể như trước, dùng âm thanh chỉ có bản thân ông ấy mới nghe được, lẩm bẩm: “Ngược lại cũng có chút can đảm, là bởi vì đôi mắt kia sao? Âu Dương Duệ, cuối cùng là trước đây anh đã tìm được đôi mắt quỷ này từ đâu ra vậy?”

Sau đó, ông ấy đi đến, nói: “Chúng ta tiếp tục buổi học hôm nay đi. Tiếp theo, tôi sẽ dạy cho cậu làm thế nào để phân biệt Oan Hồn nguyền rủa thông thường.”

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng.

Mặc dù đang ở trong bệnh viện số 444, không cảm nhận được chuyện mặt trời mọc đằng Đông, lặn ở đằng Tây, nhưng trong phòng ICU ở lầu mười hai, Lâm Nhan vẫn run rẩy cả người như trước.

Cô ấy lại nhấn chuông gọi y tá một lần nữa.

“Lại sao nữa thế?”

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, y tá vô cùng sốt ruột bước đến.

Lâm Nhan giữ chặt chăn trên người, cơ thể vẫn đang phát run như thường.

“Cô ta đang đến... cô ta sẽ đến... con quỷ cái kia! Cô ta sẽ giết chết tôi! Ngay tối hôm nay đó!”

Y tá đỡ trán, nói: “Nếu không thì tôi tiêm cho cô một liều thuốc an thần nhé? Ở chỗ chúng tôi cũng có thuốc an thần. Cô Lâm, đây đã là lần thứ bảy cô nhấn chuông gọi rồi đó! Y tá phòng chăm sóc đặc biệt của bọn tôi rất nhiều việc đó biết không? Cô ở chỗ này, sâu trong tầng tầng nếp gãy không gian, ở bên ngoài có rất nhiều bác sĩ thường xuyên đi kiểm tra phòng, chỗ nào cũng có vật bị nguyền rủa! Con Ác Quỷ kia cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng không thể lặng lẽ không tiếng động mà giết vào được không? Cho dù là ác thần cũng không làm được!”

“Không, không đúng!” Lâm Nhan cũng lắc đầu, nói: “Đêm nay cô ta nhất định sẽ đến! Tôi cảm nhận được mà! Cô ta sẽ liều mạng đến giết tôi, đến giết tôi! Các cô mau giải phẫu cho tôi đi nhanh lên, làm luôn tối hôm nay được không?”

Lâm Nhan phải chờ ở trong này, không có chút cảm giác an toàn nào cả.

Cô ấy biết, con Ác Quỷ kia sẽ đến nhanh chóng thôi! Đến đòi mạng của cô ấy!

Nhất định sẽ như vậy!

Kể từ tuần trước, sau khi nhìn thấy con quỷ cái đó thông qua mắt mèo, cô ấy bỗng có một mối liên hệ tâm linh quái dị nào đó với nữ quỷ đó!

Cô ấy ta nhất định sẽ giết vào!

“Cô giết mẹ tôi... Cô giết cha tôi... Bây giờ, ngay cả tôi cô cũng không tha! Vì sao? Vì sao chứ? Cuối cùng thì cả nhà tôi đã đắc tội với cô chỗ nào, một hai cô phải đuổi tận giết tuyệt như vậy!”

...

Tám giờ tối, thời gian khám bệnh ban đêm.

Kết thúc chương trình huấn luyện của bác sĩ Tưởng, thời gian còn lại Đới Lâm tiếp tục thực tập trong phòng khám của Cao Hạp Nhan.

“Bệnh nhân số 104 Lương Nguyệt Nguyệt đến phòng khám số 7 để xem bệnh.”

Theo lời thông báo phát thanh bên ngoài, cửa phòng khám được mở ra, bệnh nhân mới đi đến.

Đó là một người phụ nữ trung niên và một cô bé khoảng chưa đến mười tuổi.

“Bác sĩ...” Người phụ nữ trung niên ngồi xuống nói: “Tôi tới để tái khám cho con gái tôi, lần trước bác sĩ Long Viễn khám giúp tôi, nhưng mà hôm nay cậu ấy nghỉ không khám...”

“Bác sĩ Long... tạm thời có chút việc.” Nhắc đến Long Viễn, mắt Cao Hạp Nhan có chút mất tự nhiên: “Chị nói một chút về tình hình của đứa bé đi?”

Đới Lâm nhìn thấy đứa bé kia cũng không bất ngờ. Bệnh viện này không có khoa Nhi. Dù sao thì nguyền rủa của hồn ma với người trưởng thành hay trẻ con cũng chẳng có gì khác biệt, cách chữa trị cũng không có gì khác cả.

Mà điều không thể nghi ngờ... tiền chữa bệnh đương nhiên là do cha mẹ đứa bé trả thay. Trẻ con không hiểu chuyện đời, cũng không biết cái giá cha mẹ phải trả cho mình chữa bệnh chính là tuổi thọ.

“Lúc bác sĩ Long khám và chữa bệnh cho nhà chị, có viết bệnh án vào sổ khám bệnh đầy đủ cho nhà chị không?”

“Có...” Người phụ nữ trung niên nhanh chóng lấy sổ khám bệnh ra.

Cao Hạp Nhan mở sổ khám bệnh, nhìn bệnh án trên đó một chút.

Sắc mặt cô ta dần dần trở nên có vẻ hơi nghiêm túc.

“Khoan đã, vật bị nguyền rủa Long Viễn kê cho nhà chị... sao lại có thể kê loại vật bị nguyền rủa thế này chứ?”

Sắc mặt Cao Hạp Nhan trở nên khá xấu.

“Long Viễn... Tên khốn kiếp...” Cao Hạp Nhan dùng giọng khẽ mà chỉ Đới Lâm đang ở sát gần cô ta mới có thể nghe thấy, mắng một câu, sau đó nói: “Bây giờ triệu chứng còn giống trước đó không?”

“Giống, giống. Cứ đến ban đêm, đứa bé sẽ bỗng nhiên bay lơ lửng trên không, lúc ban đầu là liên tục cả tiếng đồng hồ, sau khi sử dụng vật bị nguyền rủa do bác sĩ Long kê thì thời gian trở nên lâu hơn so với trước đó! Tôi, hôm nay tôi vốn định đến hỏi bác sĩ Long là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Long Viễn đã cho nhà chị siêu âm Linh Hồn chưa?”

“Chưa...”

Đới Lâm cũng không nghe tiếp nổi nữa, anh ngạc nhiên hỏi: “Chưa cho nhà chị làm siêu âm Linh Hồn luôn?”

“Đúng... Sao vậy, phải siêu âm Linh Hồn sao? Vậy, bây giờ có thể siêu âm Linh Hồn luôn được không?”

“Lập tức chuyển qua bên cấp cứu! Tôi đã xem sổ khám bệnh, đây là quá trình Oan Hồn nhập vào người điển hình, quá trình này rất chậm, nếu muốn khắc chế, không thể sử dụng vật bị nguyền rủa kiểu này được!”

Cao Hạp Nhan nhìn về phía đứa bé kia.

“Tôi kiểm tra cho con bé một chút. Đới Lâm, giữ chặt con bé giúp tôi!”

“Được...”

Đới Lâm đến gần cô bé, lúc này anh mới phát hiện hai mắt mình hoàn toàn không có cảm giác gì.

Vì sao lại không có cảm giác?

Anh giữ cơ thể của cô bé, sau đó, Cao Hạp Nhan mở đèn pin, kiểm tra đồng tử của cô bé.

Dưới ánh sáng mạnh đang chiếu xuống, vậy mà đồng từ của cô bé hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

Đới Lâm biết, đây cũng không phải đèn pin bình thường.

Hơn nữa, anh cũng chú ý đến chuyện lúc anh nhìn thấy cái đèn pin này, đồng tử trong hai mắt cũng không hề có phản ứng gì, không hề cảm giác ánh sáng này quá mạnh.

“Cô bé, cháu có thể nói chuyện không?”

Nhưng mà đứa bé kia lại không hề có phản ứng gì.

Cao Hạp Nhan đành phải nói: “Như vậy, bây giờ cô hỏi cháu. Nếu cô nói đúng thì cháu gật đầu, không đúng thì lắc đầu nhé. Đầu tiên...”

Mà Đới Lâm đang giữ lấy tay cô bé cứ luôn cảm thấy tay cô bé đang run rẩy khá mạnh.

Nhưng vào lúc này, ngón tay của cô bé bỗng dưng chọc vào trong lòng bàn tay phải của Đới Lâm, bắt đầu vẽ vẽ trên đó.

“Bác sĩ Cao...”

“Khoan hãy nói!” Cao Hạp Nhan lập tức ngắt lời Đới Lâm: “Sau khi tôi kiểm tra xong thì anh hãy nói sau. Cô bé, cháu hãy nghe cô nói, tình hình giấc ngủ buổi tối của cháu gần đây thế nào?”

Ngón tay cô gái tiếp tục vẽ trong lòng bàn tay Đới Lâm.

Đới Lâm dần dần phát hiện ra, cô bé đang... viết chữ trong lòng bàn tay anh!

Cô bé muốn viết điều gì?

Đới Lâm cảm nhận thử... không bao lâu, bỗng nhiên hai mắt anh trợn to, nhìn về phía mẹ của đứa bé bên cạnh!

Bởi vì... chữ cô bé viết là - “Bà ấy không phải mẹ cháu”!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play