Đối với bất cứ ai, đây cũng là một loại trải nghiệm vô cùng đáng sợ, nhất là lúc trước anh vừa trải qua một kiếp nạn kinh hoàng ở khu nội trú. Nếu không phải bác sĩ Triệu đến cứu anh kịp thời thì hậu quả tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Lúc đó, khi đối mặt với con Ác Quỷ khủng bố kia, cơ bản là anh không có cách nào khiến cho bàn tay quỷ mà anh cắn nuốt được của ông cụ Trương trước đó xuất hiện!

Giống như chính là một kiểu kiềm chế tuyệt đối.

Con Quỷ Nghiệp Chướng này đương nhiên là đáng sợ, nhưng cũng không tính là Ác Ma. Ác Ma là một loại biến chủng đặc thù của Ác Quỷ, còn đáng sợ hơn cả Ác Quỷ nữa.

Nhưng nói lại một chút... ông cụ Trương thì sao?

Có lẽ ông ta thuộc loại Oan Hồn. Những người được thông báo tuyển dụng nếu chỉ có anh còn sống, vậy thì thứ các ứng viên khác gặp phải, chắc chắn ít nhất cũng là Oan Hồn.

Những người chết mang theo oán niệm mạnh mẽ, sau khi chết sẽ trực tiếp thông qua chú oán, hoá thành Oan Hồn. Nhưng điều chắc chắn không thể nghi ngờ, ông cụ Trương còn cách Quỷ Nghiệp Chướng thật xa, xa đến mức còn không sinh ra được Nghiệp Lực. Cũng có lẽ bởi vì nguyên nhân đó mà đứng trước mặt con Ác Quỷ đó, thậm chí không có cách nào ra ngoài được.

Ngọn nến vẫn đang cháy, nhìn không thấy có gì lạ cả. Nhưng mà cũng không sao, mắt trái của anh có tác dụng cảnh báo tốt hơn cả ngọn nến này.

Trong bệnh viện, di động sẽ tự động tắt máy. Ở đây cũng không có đồng hồ, nên anh không thể nào biết được thời gian đã trôi qua bao lâu.

Lúc này, ý thức trong đầu anh chìm vào trong không gian của mắt phải, quan sát nhúm tóc kia.

Nếu Quỷ Nghiệp Chướng phá vỡ phong ấn thì anh sẽ lập tức cắn nuốt nắm tóc quỷ này. Anh cũng không dám gửi gắm hy vọng vào việc cầu cứu rồi sau đó thoát được một mạng dưới tay Quỷ Nghiệp Chướng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên anh bắt đầu nhìn về phía bị cắt của di thể.

Bởi vì anh phát hiện, trong lúc này, mắt phải bắt đầu có phản ứng.

Không gian trong mắt phải bắt đầu từ từ chuyển thành một cái hố đen!

Trong khoảnh khắc này, lại có một bàn tay bỗng nhiên chui ra ngoài!

Nhưng đến vị trí cách má Đới Lâm chỉ có không tới một centimet, thì không có cách nào có thể tiến thêm được nữa!

Nhưng mà, Đới Lâm lại nảy sinh một suy nghĩ: Nuốt lấy nó... nuốt lấy... dùng nguyền rủa Nghiệp Chướng biến thành thứ cho mình dùng! Như vậy, có lẽ là có thể hình thành nguyền rủa khắc chế nhúm tóc kia!

Lời bác sĩ Tưởng nói là: Không chủ động chạm vào sẽ không sao, nói cách khác, nếu chủ động chạm vào...

Không gian hố đen trong mắt phải đã xuất hiện, nói cách khác là đã có thể cắn nuốt rồi.

Nhưng cảm giác đau đớn trong mắt trái dần tăng lên, cũng khiến anh cảm thấy nguy hiểm.

Đới Lâm bắt đầu cân nhắc đến lợi và hại.

Đây là phân thân của Quỷ Nghiệp Chướng, sau khi cắn nuốt, thật sự có lẽ cũng không bị phát hiện, anh đã dựa theo ngọn nến để phát hiện vị trí theo dõi, góc độ đó không thể phát hiện được động tác cắn nuốt của anh.

Đầu tiên, anh có thể triệu hồi bàn tay quỷ của ông cụ Trương, dùng tay quỷ để khắc chế bàn tay quỷ kia.

Nếu trong quá trình có xuất hiện nguy hiểm gì, anh có thể thông qua việc cầu cứu vào hấp thu nhúm tóc trong mắt phải để chờ đến khi bác sĩ Tưởng vào cứu anh. Nhìn tổng thể, vẫn có đường sống rất lớn.

Dựa theo suy đoán của những bác sĩ, cho dù là nội khoa hay ngoại khoa, năm nào cũng xuất hiện việc bác sĩ bị thương. Nếu anh vẫn chỉ là một thực tập sinh, ở trong bệnh viện này, sớm hay muộn cũng phải đón nhận những nguy cơ sinh tử rất đáng sợ.

Huống chi, ý chí của đôi mắt này cũng sẽ không ngừng ép anh phải chủ động đón nhận những nguy hiểm.

Cứ tiếp tục như vậy, khó tránh được sẽ có một này không chịu nổi nguyền rủa phản phệ. Nếu không bởi vì đôi mắt này, anh vốn cũng không cần phải đối mặt với con Ác Quỷ kia.

Phải nâng cao y thuật, sau đó anh mới có thể có thủ đoạn bảo vệ mạng sống của mình trong nơi quỷ hồn khủng bố trước mắt này, mới có thể cứu những bệnh nhân bị hãm sâu trong nguyền rủa!

Vì vậy, anh mở to đôi mắt, sau đó bắt đầu thả bàn tay quỷ của ông cụ Trương ra!

Vào lúc anh mở to hai mắt như chuông đồng, bàn tay quỷ đang vươn tới đã bị hai bàn tay từ hai cánh tay phía sau lướt qua, bao phủ chặt chẽ lại!

Trong khoảnh khắc này, cảm giác đau đớn trong mắt trái lập tức yếu đi!

Đới Lâm không hề do dự, vươn tay phải ra, nắm lấy bàn tay của con quỷ kia!

Ngay sau đó, bàn tay trái của quỷ ngược lại cũng tóm được Đới Lâm!

...

Bỗng nhiên Đới Lâm cảm thấy hai mắt tối sầm lại!

Ngọn nến hai bên cũng lập tức tắt ngúm!

Anh chỉ cảm thấy trong phút giây này, mắt phải cũng bắt đầu đau nhức!

Ý thức đại não chìm vào trong không gian của mắt phải, phát hiện mắt phải lúc này đã trở thành một mảnh tối đen.

Qua một lúc lâu, bóng tối tan đi, anh nhìn thấy rõ ràng, ngoại trừ tóc thì còn xuất hiện thêm một cái ngón tay!

Cố lắm cũng chỉ thu được một ngón tay!

Lúc đó cũng vậy, anh nắm được một nhúm tóc thật to của con Ác Quỷ, nhưng chỉ thu được một nhúm!

Sau đó, ý chí của mắt phải lại truyền đến cho anh: có thể hấp thu ngón tay này cùng với Nghiệp Lực được ẩn chứa trong đó! Mức độ phản phệ của Nghiệp Lực này có thể chịu được!

Vì vậy, trong không gian của mắt phải, ngón tay bắt đầu bị cắn nuốt từng chút một, trong quá trình này, có một ngọn khói đen toả ra, bị không gian mắt phải hấp thu từng chút.

Một lần nữa ngọn nến lại cháy lại.

Nếu như trước mặt Đới Lâm có gương, anh sẽ phát hiện, bây giờ mắt phải của mình trở nên tối đen như mực, không có sự phân cách giữa tròng đen và tròng trắng nữa! Bên trong cả hốc mắt, đều là một màu đen tinh khiết!

Sau đó, làn da xung quanh hốc mắt phải, bắt đầu xuất hiện hàng loạt màu đen.

Sau quá trình giằng co hơn hai mươi giây, màu đen kia bắt đầu lặn đi, cuối cùng tất cả đều hoàn toàn tập trung vào trong tròng mắt phải.

Giờ phút này, ý thức của Đới Lâm rất mơ hồ.

Hấp thu Nghiệp Lực của một ngón tay đã khiến anh cảm thấy vô cùng thống khổ. Trong quá trình này, mắt phải gần như ở trong trạng thái mù kéo dài.

Lại qua thêm mười giây nữa, đồng tử của anh đã có thể khôi phục lại như bình thường.

Anh lại nhìn về phía trước một lần nữa.

Bàn tay từ trong bụng di thể vươn ra đã thiếu mất ngón áp út.

Nhưng mà, chẳng mấy chốc, cái ngón tay kia lại mọc ra thêm một lần nữa!

Mà trong quá trình này, Đới Lâm thấy được khói đen bao trùm trên đó một cách rõ ràng!

Bây giờ, Đới Lâm đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy Nghiệp Lực của nghiệp chướng!

Dưới tác dụng của phong ấn, cái tay kia vẫn muốn chạm vào Đới Lâm như cũ, nhưng bởi vì hiện tại Đới Lâm đã thả tay ra, cho nên nó không thể chạm được đến anh.

Sau đó, Đới Lâm phát hiện, mắt trái của anh truyền ý chí đến.

Nghiệp Lực bị anh hấp thụ có thể dùng để cường hóa hai bàn tay quỷ của ông cụ Trương đã bị anh hấp thu hoàn toàn. Cũng bắt đầu chuyển hoá chú oán nguyền rủa được sinh ra sau khi ông cụ Trương tử vong thành Nghiệp Chướng!

Nhìn thấy bàn tay của quỷ kia, mắt trái của Đới Lâm nhìn qua, sau đó, anh nói ra một từ: "Cút!

Cái tay kia khựng lại trong thoáng chốc, ngay sau đó nó rụt về lần nữa!

Đới Lâm thật không ngờ vậy mà lại có tác dụng lớn như vậy.

"Thì ra là thế, bởi vì nguyên do Nghiệp Lực này bị phong ấn, Nghiệp Lực nguyền rủa mình phóng ra có thể áp chế nó xuống!”

Nếu có thể thêm Nghiệp Lực vào cặp tay quỷ của ông cụ Trương, theo đó tạo ra nguyền rủa của Quỷ Nghiệp Chướng, như vậy sau này có gặp lại con Ác Quỷ kia, anh cũng không rơi vào trạng thái không thể làm gì, chỉ có thể chờ chết nữa!

Đối với bác sĩ bình thường mà nói, phản phệ của vật bị nguyền rủa vô cùng đáng sợ, nhưng mà ý chí của mắt phải nói cho anh biết: chỉ cần có năng lực hấp thu và tiến hành cắn nuốt nguyền rủa, trái lại sẽ tăng cường năng lực nguyền rủa bị phong ấn bên trong đôi mắt quỷ này! Kể từ đó, nguyền rủa hấp thu được và nguyền rủa vốn có của mắt quỷ có thể tạo thành cân bằng tuyệt diệu! Nguyền rủa được hấp thu càng mạnh thì vật bị nguyền rủa lại càng ổn định!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play