Xế chiều hôm nay, Đới Lâm không cần ở phòng khám thực tập.
Khoa sắp xếp đi anh đi tiếp thu tọa đàm huấn luyện bác sĩ thực tập, lúc đầu bác sĩ thực tập mỗi quý đều muốn đi, nhưng quý này anh là người duy nhất thông qua thông báo tuyển dụng, cho nên tọa đàm cũng chỉ có mình anh đi.
Mỗi một tầng của phòng khám, dường như bên trong đều có không gian vô tận, mỗi lần đi đến cuối hành lang, dưới sự hướng dẫn của Cao Hạp Nhan, anh lại có thể xuyên tường đi vào khu vực mới.
“Lần này người tiến hành tọa đàm huấn luyện bác sĩ thực tập là thầy giáo có ơn với tôi, bác sĩ Tưởng Lập Thành, ông ấy là bác sĩ phó chủ nhiệm của khoa ngoại Oan Hồn.” Cao Hạp Nhan dặn dò Đới Lâm: “Thầy là cốt cán của khoa bọn tôi, am hiểu rõ về phân thân và bản thể của Oan Hồn, định vị nguyền rủa, việc cắt bỏ chính xác trong phẫu thuật, và đáp lại thế nào khi vật bị nguyền rủa cắn trả. Bình thường ông ấy bề bộn nhiều việc, là vì nể mặt phó viện trưởng Ấn nên mới đến giảng tọa cho anh. Anh nhất định phải cố gắng nghe giảng.”
“Ừm, biết rồi.” Đới Lâm gật đầu liên tục.
Anh phát hiện, nói đến vị ân sư này, biểu cảm bình thường vẫn luôn rất lạnh lùng kia của Cao Hạp Nhan trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều.
“Còn có, phó viện trưởng Ấn bảo tôi cho anh biết một việc.” Cao Hạp Nhan chỉ vào con mắt của Đới Lâm: “Nếu như đôi mắt này truyền tin tức cho anh, thì anh có thể tin cậy hoàn toàn. Bọn chúng sẽ không nói dối anh.”
Đới Lâm ngây ngẩn cả người, còn chưa đặt được câu hỏi thì bọn họ đã đến phòng huấn luyện bác sĩ thực tập.
Cao Hạp Nhan đẩy cửa đi vào, bên trong vô cùng âm u, chỉ có đằng trước đốt mấy cây nến.
Mà thông qua ánh lửa của ngọn nến, Đới Lâm bất ngờ nhìn thấy, đằng trước lại có một cái bàn phẫu thuật, vậy mà bên trên. . . Lại đặt một bộ di thể!
“Cái này?”
Thấy cảnh này, Cao Hạp Nhan lại không bất ngờ gì.
“Ừm, đúng là phong cách của thầy, cực kỳ chú trọng hoàn thành công việc.”
“Đến rồi?”
Từ trong màn tối có một bóng người đi ra.
Đới Lâm giật mình, vừa rồi anh hoàn toàn không chú ý đến trong bóng tối bên kia còn có một người đang ở đó!
Tóc hai bên tai của người đàn ông đã có chút bạc, trông có vẻ hơn năm mươi tuổi.
Ông ta đeo một cái găng tay cao su, đi đến trước bộ di thể kia rồi nhìn Đới Lâm.
“Thầy!” Cao Hạp Nhan giơ tay đẩy Đới Lâm về trước một cái: “Đây chính là thực tập sinh Đới Lâm mà bệnh viện chúng ta mới tuyển được lần này.”
“Chào thầy!” Đới Lâm vô cùng cung kính khom người một cái.
Nếu đối phương truyền bá dạy nghề cho mình thì đương nhiên phải xưng hô gọi đối phương một tiếng “thầy”.
“Đeo găng tay lên trước đi.” Lúc này bác sĩ Tưởng cũng không nhìn Đới Lâm, chỉ cầm một cái kính lúp, đang kiểm tra xem xét cỗ di thể trước mắt: “Còn có, đừng chỉ gọi tôi là thầy, còn có vị thầy đại thể(*) này.”
(*) chỉ thi hài người hiến xác.
Đới Lâm đã từng học trường y khoa, đương nhiên biết rõ quy tắc, cũng cúi đầu với di thể kia, thể hiện sự kính chào với người thầy đại thể này.
“Cỗ di thể này là người mắc bệnh phẫu thuật thất bại sau đó tử vong một tuần trước, gia đình người bệnh đã đồng ý quyên tặng di thể cho bệnh viện chúng ta.”
Đới Lâm không ngửi được bất kỳ mùi Formalin nào, nhưng mà cũng bình thường, tất cả vi sinh vật gây thối rữa đều không thể sinh sống trong hoàn cảnh bệnh viện, vì thế thi thể có tử vong bao lâu cũng sẽ không thối rữa. Nếu như xảy ra việc thối rữa. . . Vậy nó nói rõ đó là hiện tượng bị nguyền rủa, không liên quan đến vi sinh vật!
“Thầy ơi, em đi trước. Đới Lâm, đợi chút nữa kết thúc anh hãy liên hệ với tôi qua bộ đàm, tôi dẫn anh rời khỏi khu vực này, một mình anh không qua được vách tường.”
Bác sĩ Tưởng chợt hỏi: “Hạp Nhan, tình hình gần đây của chị em thế nào rồi?”
Cao Hạp Nhan lập tức trả lời: “Cảm ơn thầy đã nhớ đến, bây giờ chị cũng coi như đã ổn định, lát nữa em sẽ đến khu nội trú thăm chị.”
Tưởng Lập Thành khẽ thở dài một cái, nói: “Hiazz . . . Chị của em là học sinh tôi xem trọng nhất. Được rồi, vậy em nhanh đi đi.”
“Dạ, thưa thầy.”
Sau khi Cao Hạp Nhan rời đi rồi đóng cửa lại.
Bên trong gian phòng chỉ còn lại bác sĩ Tưởng và Đới Lâm.
Đới Lâm đeo găng tay lên, bắt đầu đến gần bác sĩ Tưởng.
Lúc này bác sĩ Tưởng đang cầm một cái kính lúp, cẩn thận quan sát di thể, mà ở cạnh đó, Đới Lâm cũng nhìn đống dụng cụ phẫu thuật anh rất quen thuộc kia một lát. Cái này khiến anh nhớ lại năm tháng xanh tươi của mình ở trường y khoa.
Lúc 16 tuổi, bản thân được đặc cách trúng tuyển trường y Yến Thanh của thành phố W, lúc ấy anh học khoa ngoại lâm sàng.
Lần đầu tiên đối mặt với thầy giáo, anh cũng vô cùng căng thẳng, nhưng rất nhanh sau đó cũng đã bình tĩnh lại. Bởi vì anh biết rõ với tư cách là bác sĩ khoa ngoại, sau khi bước lên bàn phẫu thuật thì nhất định còn phải đối mặt với nhiều tình cảnh đẫm máu hơn.
Nhưng bây giờ lại hoàn toàn là một chuyện khác. Lúc ở trường y khoa, mọi người sợ thầy đại thể, nhưng ai cũng biết rõ thầy đại thể không thể nào đứng dậy làm hại bọn họ. Nhưng ở chỗ này. . . Lại hoàn toàn khác. Người bệnh chết do lời nguyền thì lúc nào cũng có thể hóa thành một bộ phận của lời nguyền, biến thành hồn ma!
“Rất tốt.” Lúc này, bác sĩ Tưởng đặt kính lúp xuống rồi nói: “Cậu có chút can đảm hơn bác sĩ thực tập trước kia, nhưng vẫn phải gần hơn chút nữa.”
Đới Lâm cắn môi một cái, tiếp tục đến gần.
Từ từ đến gần thì mắt trái cũng dần cảm nhận đau đớn, bắt đầu trở nên mờ mờ ảo ảo!
Không hề nghi ngờ, cỗ di thể này tồn tại lời nguyền!
“Tôi kiểm tra cậu trước một chút.” Tưởng Lập Thành chỉ vào di thể mà nói: “Lời nguyền của cỗ thi thể này, là bị quỷ gì nguyền rủa? Năng lực của con quỷ này có những gì?”
Đới Lâm sững sờ.
“Tôi biết cậu muốn nói gì, cậu là thực tập sinh, còn chưa có cách nào tự chẩn đoán một cách độc lập.” Bác sĩ Tưởng đứng chắp tay, mắt nhìn thẳng vào Đới Lâm: “Nhưng mỗi một bác sĩ cũng chẳng phải trời sinh một cái là có thể chẩn đoán độc lập. So với việc tôi dạy cậu làm sao để chẩn đoán thì không bằng cho cậu phán đoán một mình trước, sau đó tôi sẽ nói cho cậu biết rằng cậu sai ở đâu, như vậy cậu sẽ nhớ sâu hơn. Huống chi, theo tôi được biết thì cậu đã thông qua việc chẩn đoán độc lập, khiến cho người bệnh bị Ác Quỷ nguyền rủa vào bệnh viện.” ( truyện trên app T𝕪T )
Đới Lâm vô cùng tán thưởng phong cách của vị thầy giáo này, khiến anh nhớ đến thầy giáo chỉ đạo anh viết luận văn năm đó.
“Được.”
Anh đến trước mặt di thể.
Thông qua ánh lửa của ngọn nến, anh cẩn thận mà nhìn.
Di thể là người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi, dáng người không cao không thấp, làn da tái nhợt dị thường, lốm đốm trên thi thể có thể thấy rõ (lốm đốm trên thi thể xuất hiện không có liên quan gì với vi sinh vật).
Cơ thể anh ta. . . Lại không có bất cứ vết tích khâu lại nào. Nhưng mà rõ ràng bác sĩ Tưởng nói, anh ta tử vong vì phẫu thuật thất bại.
Lúc xích lại gần để nhìn, cảm giác đau đớn của mắt trái lại bắt đầu tăng lên.
“Bây giờ trong cơ thể anh ta. . . Có lời nguyền. . .”
“Vì vậy là quỷ gì? Cậu đừng vì tôi là bác sĩ khoa ngoại Oan Hồn mà phán đoán là Oan Hồn, sau khi di thể được quyên tặng thì thuộc về tất cả các khoa chung nhau.”
Đới Lâm rất muốn trực tiếp trả lời rằng không biết, nhưng mà anh lại muốn thử xem sao.
Lúc đứng trước Ác Quỷ ở khu nội trú, sự đau nhức ở mắt trái mạnh hơn bây giờ, nhưng Ác Quỷ kia quá đặc biệt, chỉ sợ rất khó lấy ra tham khảo.
Âm hồn có thể loại bỏ sớm nhất. Thậm chí khoa âm hồn còn không có ban khoa ngoại, người bệnh chỉ bị quỷ hồn quấy rối, không bị nguyền rủa.
Lời nguyền của Oan Hồn, bác sĩ có kinh nghiệm bình thường là có thể cắt bỏ hoàn chỉnh lời nguyền trong lúc phẫu thuật, nhưng lại không có sự chắc chắn, dù sao đây cũng là người bệnh tử vong sau khi phẫu thuật thất bại.
Đột nhiên, anh lại chú ý đến phần dưới bụng của người bệnh, nó thế mà lại bắt đầu dần nhô lên!
Bộ phận nhô ra kia vậy mà bắt đầu lần lượt hình thành nên hình dáng tương tự ngũ quan!
Vậy mà lại biến thành một khuôn mặt con người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT