“Người này… Chẳng lẽ là bệnh nhân khoa Bám Hồn?”
Không bao lâu sau, bộ phận gồ lên cũng nhanh chóng lõm xuống.
“Cậu đừng quan tâm nó thuộc khoa phòng nào, khoa Bám Hồn cũng không phân chia theo chủng loại ma quỷ, chỉ cần bệnh nhân bị hồn ma trực tiếp nhập vào người thì đều có thể xem bệnh ở khoa ngoại Bám Hồn. Hơn nữa, bệnh nhân mà gương mặt quỷ vừa mới hiện ra cũng là bệnh nhân thuộc khoa ngoại Bám Hồn mà? Cậu có biết trong những trường hợp nào thì bệnh nhân mới đến khám bệnh tại khoa ngoại Bám Hồn hay không?”
Khoa Oan Hồn chỉ có nội khoa mà không có ngoại khoa, mà khoa Bám Hồn thì chỉ có ngoại khoa chứ không có nội khoa. Dù sao thì ma quỷ đều nhập vào cơ thể, nếu như cứ điều trị bảo tồn thì chắc chắn là không thể nào chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân được.
Đới Lâm không ngừng suy nghĩ, cuối cùng anh hít một hơi thật sâu và nói: “Em xin lỗi thầy, dưới tình huống không chắc chắn thì em không thể nào chẩn đoán được ạ.”
Không ngờ là Tưởng Lập Thành lại gật đầu đồng ý.
“Rất tốt, cực kỳ tốt. Không sai, dưới tình huống không chắc chắn thì không thể tùy tiện chẩn đoán bệnh được. Nếu như cậu bắt buộc chẩn đoán chỉ dựa vào triệu chứng hiện có để được tôi khen ngợi và đánh giá cao, vậy thì sau này cậu cũng chỉ có thể là lang băm mà thôi. Ở trong những ngành nghề khác, nếu đánh giá sai thì sẽ dẫn đến thiệt hại kinh tế, nhưng mà ở trong cái nghề của chúng ta, nếu như chẩn đoán sai bệnh thì sẽ phải trả giá bằng mạng người!”
Nghe được mấy lời này, trong lòng Đới Lâm lập tức càng thêm kính trọng với bác sĩ Tưởng.
“Hãy nhớ những gì mà cậu đã nói ngày hôm nay.” Bác sĩ Tưởng chỉ nhìn bệnh nhân trước mặt và nói: “Mỗi phán đoán của bác sĩ chúng ta đều có thể quyết định bệnh nhân có thể sống hay chết! Là một bác sĩ, cậu không bao giờ được theo đuổi danh vọng và tiền bạc mà phải là sức khỏe của bệnh nhân! Bệnh nhân đã giao mạng sống của họ cho chúng ta, chúng ta phải xứng đáng với sự tin tưởng này! Trước khi hành nghề y thì phải rèn luyện y đức!”
Hai chữ “y đức” làm cho Đới Lâm chỉ cảm thấy bản thân đã được giác ngộ!
“Được rồi, bây giờ chính thức bắt đầu giờ học!”
Khoa nội trú, tầng bảy.
Đây là một phòng bệnh một người tương đối rộng rãi.
Bên trong phòng bệnh có một người phụ nữ với làn da tái nhợt, gương mặt có sáu bảy phần tương tự với Cao Hạp Nhan.
Cao Hạp Nhan lấy một chậu nước, sau khi vắt khăn mặt xong, cô ấy cởi đồng phục bệnh nhân trên người bệnh nhân nữ ấy rồi lau người cho người đó.
Mặc dù tất cả vi khuẩn và vi rút đều không thể sống trong bệnh viện nhưng vẫn cần phải lau sạch sẽ thân thể cho bệnh nhân.
“Chị ơi.” Cao Hạp Nhan vừa lau người vừa nói: “Đôi mắt ấy, cuối cùng cũng có người còn sống sau khi ghép mắt rồi. Nếu như anh ta thật sự có thể sống sót sau phản phệ nguyền rủa, có lẽ là anh ta có thể tìm được manh mối giúp chị tỉnh lại. Chờ đến khi chị tỉnh lại thì chúng ta có thể biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, phần linh hồn còn thiếu của chị, cuối cùng là đang ở đâu… Nếu như không thể tìm được vậy thì chị thật sự không thể tỉnh lại nữa sao? Hôm nay thầy cũng nhắc tới chị đấy…”
Nói đến đây, bàn tay của cô ấy chợt ngừng lại, cô ấy nhìn về phía cửa sổ ở sau lưng.
“Ở đây không có cách nào phơi nắng được cả, màu da của chị càng ngày càng trắng luôn rồi… Bây giờ mỗi khi kiểm tra hằng năm thì em đều lo lắng có một ngày chú vật trong người chị sẽ tạo thành phản phệ nguyền rủa, điều may mắn duy nhất là dưới sự bảo vệ của chú vật thì hệ miễn dịch của chị sẽ không bị suy giảm, tay chân cũng không xảy ra hiện tượng teo cơ.”
Lúc này cô ấy đã lau xong nửa người trên của chị rồi, sau đó bắt đầu lau chân. Lau xong thì thay tã cho chị ấy.
Bởi vì phản xạ của bàng quang vẫn còn khá tốt cho nên chị ấy không cần đặt thông tiểu mà chỉ cần mặc tã là được rồi. Cũng may là do môi trường vô trùng của bệnh viện, dù là tiểu tiện thì cũng không sinh ra vi khuẩn. Mặc dù y tá ở nơi này đều rất chuyên nghiệp thế nhưng chỉ cần Cao Hạp Nhan có thời gian rảnh thì đều sẽ đến đây thay tã và lau sạch cả người cho chị gái.
Sau khi thu dọn sạch sẽ mọi thứ thì Cao Hạp Nhan đi vào nhà vệ sinh rửa tay, điện thoại di động của cô ấy chợt reo lên.
Cao Hạp Nhan lấy điện thoại ra và kết nối.
“Bác sĩ Cao.” Giọng nói của một người phụ nữ phát ra từ đầu dây bên kia: “Tôi đã gửi tất cả báo cáo kiểm tra của bệnh nhân Lâm Nhan vào điện thoại của cô rồi. Bởi vì cô là bác sĩ đầu tiên của cô ấy, cho nên cũng không được xem là không hợp phép tắc. Đúng rồi, chúng tôi đã thu được vết máu trên bộ đàm của bác sĩ Lâm, những vết máu ấy không hề bị khô lại, nó cũng đã được gửi tới khoa xét nghiệm để tiến hành kiểm tra rồi.”
“Được rồi, Tiểu Chu, cám ơn cô.”
“Không sao, lúc trước bác sĩ Cao Mộng Hoa cũng chăm sóc bọn tôi rất nhiều, chị ấy đã cứu tôi trong phòng phẫu thuật mấy lần, chút việc ấy không có là gì cả. Chẳng qua là triệu chứng của bệnh nhân này, tôi nghĩ chúng ta nên giao cho khoa ngoại Ác Quỷ điều trị thì sẽ đúng hơn, khoa ngoại Oan Hồn của các chị vẫn không nên can thiệp vào bệnh nhân này thì tốt hơn đấy ạ.”
“Vậy là được rồi…”
Cao Hạp Nhan nhìn về phía chị gái đang nằm trên giường bệnh, cô ấy nói: “Thật ra bây giờ tôi đang ở trong phòng bệnh của chị.”
“Thật ạ? Bây giờ bác sĩ Cao vẫn khỏe chứ? Gần đây tôi bận quá, chờ khi nào rảnh thì tôi sẽ đến thăm bác sĩ Cao.”
“Cũng… cũng khỏe. May mà quy định của viện trưởng vẫn rất có tình người, nhân viên y tế bị tai nạn lao động thì được miễn phí toàn bộ chi phí điều trị.”
“Ừm, được rồi, thôi không nói chuyện với chị được nữa, tôi phải đi làm việc tiếp đây.”
“Được rồi, dù sao thì cũng cảm ơn cô, Tiểu Chu.”
Sau khi ngắt điện thoại, Cao Hạp Nhan lại ngồi bên cạnh giường bệnh của chị gái Cao Mộng Hoa, cô ấy mở xem hình ảnh và tài liệu về Lâm Nhan mà cô ấy vừa mới nhận được.
“Cái này…”
Cô xem ảnh CT trên điện thoại, càng xem thì sắc mặt càng khó coi.
“Làm sao cô ấy có thể sống sót một tuần sau khi nữ quỷ tìm tới cửa và không trải qua bất kỳ liệu pháp điều trị nào cả? Chẳng lẽ thật sự là vì lá bùa bình an đấy hay sao?” ( truyện trên app T𝕪T )
…
Tưởng Lập Thành cầm dao giải phẫu, ông ấy chạm rãi rạch một đường từ giữa xương đòn đến vị trí nối liền xương mu.
Điều làm Đới Lâm ngạc nhiên chính là…
Sau khi giải phẫu, thứ lộ ra ngoài không phải là xương và nội tạng mà lại là… những mảng lớn màu đen tuyền!
“Đây không phải là phẫu thuật bình thường, thứ bị mổ xẻ không phải là thân thể của con người mà chính là linh hồn của bọn họ.” Vẻ mặt Tưởng Lập Thành không hề thay đổi, ông ta giải thích: “Linh hồn của người bình thường thường có màu hơi mờ, trạng thái giống như sương mù trắng, trong khi bệnh nhân trước mặt lại toàn là màu đen…”
Câu nói này vừa mới dứt lời, đột nhiên có một bàn tay đẫm máu chui ra từ trong mảng lớn màu đen tuyền ấy!
Sắc mặt của Tưởng Lập Thành vẫn không hề hốt hoảng, ông ta đâm mạnh con dao giải phẫu vào vị trí hổ khẩu của bàn tay ấy!
“Bây giờ cậu nhìn thử xem, con quỷ này thuộc loại nào?”
Khói đen bắt đầu không ngừng tỏa ra xung quanh vị trí hổ khẩu đã bị dao giải phẫu đâm trúng. Bàn tay không ngừng trồi lên, thế nhưng mỗi lần muốn chạm vào Tưởng Lập Thành thì lại giống như bị một bức tường vô hình ngăn cản, căn bản là không thể nào chạm vào được!
Đới Lâm bắt đầu xem xét.
“Đó có thể là trạng thái chuyển giao giữa Oan Hồn và Ác Quỷ, cũng chính là Quỷ Nghiệp Chướng. Bình thường thì Oan Hồn đều biến thành Ác Quỷ, thế nhưng lại có một vài Oan Hồn dưới sự ảnh hưởng của Nghiệp Lực hùng mạnh mà trở thành Quỷ Nghiệp Chướng, vì vậy ở dưới tình huống này, Nghiệp Lực hùng mạnh sẽ phát triển Oan Hồn biến hóa thành Ác Quỷ! Vì vậy hiện nay người ta tin rằng Ác Ma chính là một dạng biến thể đặc biệt của Ác Quỷ.”
“Trả lời đúng lắm!” Tưởng Lập Thành hỏi tiếp: “Làm sao cậu lại nhìn ra được?”
“Là ở đây.” Đới Lâm chỉ về phía bàn tay đó: “Oan Hồn được tạo ra bởi nguyền rủa đã được oán niệm hùng mạnh hỗ trợ, cũng chính là cái gọi là chú oán. Chú oán quá mạnh thì sẽ có xác suất tiến hóa thành nghiệp chướng. Nghiệp chướng sẽ chậm rãi làm tăng Nghiệp Lực của ma quỷ, từ đó chuyển hóa thành Ác Quỷ tà ác cực đoan. Mà hoa văn đen này là biểu hiện của Nghiệp Lực. Nếu như bệnh nhân và bác sĩ không chịu nổi phản phệ của Nghiệp Lực thì có thể sẽ tử vong trong quá trình giải phẫu. Bác sĩ Cao đã từng nhắc tới việc này, Quỷ Nghiệp Chướng cũng thuộc phạm vi điều trị của khoa ngoại Oan Hồn.”
“Không ngờ cậu còn biết về Nghiệp Lực. Không sai, khói đen do Nghiệp Lực sinh ra này là triệu chứng đặc biệt thuộc về nghiệp chướng và nguyền rủa, chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt thường khi dao giải phẫu đâm trúng vị trí của nó. Những con quỷ chết đói mà dân gian lưu truyền cũng thuộc về Quỷ Nghiệp Chướng.”
Sau đó ông ta rút dao giải phẫu ra, bàn tay kia lập tức rụt trở về!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT