Lâm Nhan được xếp vào một phòng riêng.

Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt Hoắc Bình vẫn khá là khó chịu.

Bọn họ đi đến phía trước một vách tường hành lang, sau đó cơ thể đi xuyên tường ngay lập tức! Sau khi đi xuyên qua vách tường xong, phương hướng trọng lực của hành lang trước mắt thay đổi hoàn toàn, bọn họ vốn đứng thẳng lại biến thành nằm nghiêng trên mặt đất. Sau đó bọn họ lại đứng lên một lần nữa.

Trên vách tường phía trước cách đó không xa, họ thấy được một bộ xương khô tái nhợt chỉ có nửa thân mình ở bên ngoài vách tường, nửa còn lại bị vách tưởng hấp thụ, nó đang nâng tay lên múa may vô nghĩa.

Bộ xương khô này cũng là vật bị nguyền rủa, là một con quỷ trông cửa bảo vệ người trong phòng bệnh ICU. Nó đã được khoa vật bị nguyền rủa phong ấn, lời nguyền này sẽ đảm bảo rằng nó không gây hại cho bệnh nhân hay bác sĩ, mà có thể trở thành lưỡi dao sắc bén để đối phó với những quỷ hồn khác.

Không gian trong khu phòng bệnh ICU vô cùng phức tạp, hơn nữa sẽ xảy ra biến đổi trong từng giờ một. Cho dù là bác sĩ muốn đi ra ngoài thì cũng cần có thêm chút thời gian.

Mà Hoắc Bình lại dừng lại khi đi tới trước mặt bộ xương khô kia.

Bác sĩ Tần phía sau suýt chút nữa đã đụng vào anh ta.

“Ca bệnh này rất đặc biệt.” Hoắc Bình quay đầu lại nói: “Nếu ca mổ có thể thành công thì có thể chế tạo ra vật bị nguyền rủa vô cùng mạnh mẽ, viện trưởng cũng sẽ khen ngợi chúng ta. Vừa rồi anh nói như vậy vì muốn cho người bệnh chọn trị liệu an toàn rồi chờ chết ư?”

Bác sĩ Tần lại nói: “Cũng phải xét đến vấn đề nguy hiểm. Hoắc Bình, anh còn nói cái gì mà... trị liệu kháng nguyền rủa trong những năm sau à? Thôi đi, tôi và anh đều biết rõ, cơ bàn là cô ta không sống nổi đến cuối năm nay. Nói thật là tôi không muốn làm giải phẫu nguy hiểm đến mức đó, trên tôi có cha mẹ dưới tôi có con cái.”

“Cấp trên sẽ quyết định người làm phẫu thuật.”

“Thôi, giờ không nói chuyện này nữa... Hoắc Bình, phỏng vấn xin việc lần này anh cũng tham gia, thằng nhóc kia...” Bác sĩ Tần kề sát vào Hoắc Bình, thấp giọng hỏi: “Cặp mắt kia, cậu ta là người đầu tiên tồn tại sau khi thông qua vòng phỏng vấn được cấy vào.”

“Tôi không quan tâm chuyện đó. Bây giờ cậu ta cũng chỉ là một bác sĩ thực tập mà thôi, có lẽ cũng chẳng gây ra được sóng gió gì. Chờ cậu ta thành bác sĩ chính đã rồi nói sau. Có thể sống qua tác dụng phụ của lời nguyền hay không cũng là cả một vấn đề.”

“Phó viện trưởng Hàn vẫn rất quan tâm đến chuyện này. Anh cũng biết... tình hình năm đó ra sao đúng không?”

Hoắc Bình không nhìn vào bác sĩ Tần mà lại nhìn chằm chằm vào bộ xương khô bị khảm một nửa vào trong vách tường kia.

“Quan to đánh nhau, kẻ dưới như chúng ta cứ làm việc của mình cho tốt là được.”

Giữa trưa.

Sau khi phòng khám đóng cửa, Cao Hạp Nhan kiểm tra lại danh sách trong máy tính phòng bệnh, nói với Đới Lâm: “Cậu cứ ăn trước đi, tôi xem lại lịch hẹn buổi tối của phòng khám cái đã. Tối hôm nay cậu vẫn phải đến khu nằm viện để trực ban.”

Đới Lâm nhận thấy được tâm trạng của Cao Hạp Nhan khá không ổn.

Trong lòng của cô ấy, cô ấy phải chịu trách nhiệm cho cái chết của hai vị bác sĩ và năm vị y tá kia. Nhưng mà Đới Lâm cũng không biết an ủi cô ấy bằng cách nào.

Lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, một nữ bác sĩ đi vào.

Đới Lâm nhận ra cô ấy làm Lâm Hà, bác sĩ phòng bệnh của khoa ngoại oan hồn, ngày hôm qua Đới Lâm đã gặp cô ấy ở khu nằm viện khi trực ban. Lúc ấy anh chỉ liếc qua là đôi mắt đã nhìn rõ cái trên thẻ nơi ngực áo bác sĩ của cô ấy.

“Chị.” Lâm Hà đi đến trước mặt của Cao Hạp Nhan, nói: “Tan ca sáng của bệnh viện rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Cao Hạp Nhan trả lời ngay: “Tình hình của cô Lâm Nhan sao rồi? Dù sao thì cô ấy cũng là người bệnh mà tôi nhận khám.”

“Em nghe nói là chuẩn bị phẫu thuật, kết quả chụp CT rất xấu, chắc chắn là lời nguyền của cỡ Ác Quỷ là ít, chỉ số ca mổ được chốt ở cấp A. Chỗ chủ nhiệm Mai vì bác sĩ Triệu nên hy vọng khoa oan hồn và khoa Ác Quỷ có thể tiến hành hội chẩn một lần đối với ca bệnh này.”

“Cũng đúng, với tính cách của chủ nhiệm Mai thì thực sự không thể có ngoại lệ.” Cao Hạp Nhan nói đến đây thì gãi đầu: “Nếu hai khoa tiến hành hội chẩn thì căn cứ vào kinh nghiệm xử lý ca bệnh của hai bên, có lẽ có thể chẩn bệnh một cách chính xác.”

“Nhìn Trần Chuẩn thì chị cũng nên biết rằng khoa oan hồn và khoa Ác Qủy rất ghét nhau. Phòng của Trần Chuẩn cũng thiệt hại không ít bác sĩ, trong số những người vượt qua phỏng vấn quý này, chỉ còn một người còn sống...” Lâm Hà nói đến đây thì nhìn thoáng qua Đới Lâm: “Người bệnh này đã được ngoại khoa Ác Quỷ xử lý hoàn toàn, không nói chuyện khác, dù sao thì khoa nằm viện cũng nhờ Trần Chuẩn mới giảm thiểu được tổn thất, dù là phó viện trưởng Ấn ra mặt thì cũng khó mà thay đổi điều gì.”

Ngay sau đó, Lâm Hà thở dài.

“Nói thật là nghe tin đồn truyền ra từ khoa ngoại Ác Quỷ kia thì có lẽ người bệnh này chẳng sống được mấy nỗi nữa.”

“Ý chị là...” Tuy rằng Đới Lâm đã đoán trước được, nhưng khi nghe được những lời này thì anh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng: “Căn cứ vào kết quả chẩn bệnh của khoa ngoại Ác Quỷ, cô ấy đã không cứu nổi nữa ư?”

“Phó viện trưởng Ấn đã nói với chị rồi đúng không? Những con quỷ mà chúng ta từng đối mặt rất yếu ớt, chỉ có thể dựa vào vật bị nguyền rủa cộng thêm phương tiện của bệnh viện mới có thể sinh tồn một cách khó nhọc mà thôi.” Lâm Hà nắm lấy một lọn tóc trên vai, quấn quấn trên tay rồi lấy ví dụ: “Nếu bị Ác Quỷ nguyền rủa thì tương đương với được chẩn đoán chính xác là ung thư. Ung thư có khả năng sống được khoảng năm năm, bị Ác Quỷ nguyền rủa thì sống được khoảng một năm... Nhưng với tình trạng của cô ấy, có lẽ phải điều trị kháng nguyền rất lâu. Bị Ác Quỷ nguyền rủa, lại xét đến bệnh sử hai mươi năm, có lẽ rất khó cắt bỏ nguyên vẹn lời nguyền. Lời nguyền không biến mất, hồn quỷ cũng trường tồn. Mà chúng ta không giết chết nổi con quỷ nào.”

“Sau khi làm phẫu thuật là có thể phán đoán đại khái... cô ấy còn sống được bao nhiêu năm nữa không?”

Cao Hạp Nhan thở dài.

“Ác Quỷ có thể giết chết bác sĩ chính trong nháy mắt, tác dụng của việc làm phẫu thuật cũng không nhiều. Nếu như trị liệu an toàn thì sống thêm được mấy tháng đấy.”

Đới Lâm hiểu ra, hỏi: “Trị liệu an toàn chính là thông qua vật bị nguyền rủa để đảm bảo rằng nữ quỷ kia không tới giết cô ấy?”

“Đúng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ ngăn được vài tháng mà thôi. Hơn nữa bình thường thì vật bị nguyền rủa như vậy rất đắt.”

Lâm Hà lại nói thêm: “Trong quá trình trị liệu kháng nguyền rủa, không chỉ vật bị nguyền rủa mới vất vả, lời nguyền cũng có tác dụng phụ rất lớn lúc ấy.”

Đới Lâm chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, vuốt hốc mắt phải một chút, ở chỗ đó còn có một nhúm tóc quỷ. ( truyện trên app T𝕪T )

Cao Hạp Nhan không hề chú ý tới động tác này của Đới Lâm, nói: “Ở trước mặt của Ác Quỷ, tác dụng của vật bị nguyền rủa sẽ rất nhỏ. Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức mình để kéo dài sự sống mà thôi.”

Sự bất đắc dĩ khi bác sĩ gặp bệnh nhân mắc bệnh nan y, anh cũng rất hiểu.

Đối mặt với Ác Quỷ, tác dụng của vật bị nguyền rủa rất yếu...

Nhưng mà đôi mắt của anh lại có thể phong ấn giam giữ nhúm tóc của con quỷ này, thậm chí còn có thế hấp thu bất cứ lúc nào...

Đôi mắt này, có thể trị liệu cho Lâm Nhan được hay không?

Cao Hạp Nhan bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, nói: “Nếu là chị của tôi thì có lẽ chị ấy có thể thực hiện ca mổ này cho cô ấy.”

“Đúng vậy, bác sĩ Cao Mộng Hoa đúng là một trong số những bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất của bệnh viện chúng ta. Nhưng mà...”

“Chị tôi nhất định sẽ tỉnh lại. Nhất định!”

Đới Lâm không biết chuyện gì đã xảy ra với chị của Cao Hạp Nhan, nhưng trong tình huống không hiểu rõ mọi chuyện, anh vẫn quyết định không hỏi nhiều.

“Chắc là cô ấy làm CT cấp cứu đúng không?”

“Đúng vậy. Lúc ấy sau khi chủ nhiệm Trần đến chi viện thì đưa cô ấy tới thẳng trung tâm cấp cứu để kiểm tra. Có lẽ máy tính ngoại khoa cũng có thể tra được báo cáo hình ảnh của cô ấy.”

“Cô ấy là bệnh nhân mà tôi nhận khám, ít nhất là tôi muốn xem hình ảnh báo cáo của cô ấy.”

“Vậy chị nói một câu với phó viện trưởng Ấn đi. Có không ít người bên khoa cấp cứu là đồng nghiệp cũ của chị, chắc là cũng dễ nói chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play