Đêm nay Đới Lâm không thể ngủ nổi, dù sao thì chỉ cần bác sĩ đã được cấy chú vật muốn là họ có thể không ngủ trong một khoảng thời gian dài, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi nhúm tóc kia đi vào trong trong mắt phải, nó vẫn luôn yên lặng không phản ứng gì, cũng không có dấu hiệu muốn phá tan phong ấn trong không gian mắt phải.

Khi nhìn thấy đồng hồ điểm bảy giờ sáng, anh cũng đi khỏi phòng.

Đây là giờ mà bệnh viện bắt đầu nhận bệnh nhân.

Dọc theo đường đi, Đới Lâm phát hiện ra rằng bác sĩ và y tá trên đường mà anh đi qua đều sẽ chỉ trỏ về phía anh, anh chỉ có thể nghe được đại khái: “Chính là anh ta đã mời người bệnh bị Ác Qủy nguyền rủa kia đến bệnh viện ư?” “Nghe nói anh ta không thèm nể mặt của chủ nhiệm Trần.”

Trước khi đi vào phòng khám của khu y tá, y tá Trịnh trước giờ lạnh lùng như băng cùng nhìn anh thêm vài lần

“Đới Lâm.”

Đới Lâm nghe được giọng nói này, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Chính là Cao Hạp Nhan.

“Ngày hôm qua anh làm rất tốt.” Cao Hạp Nhan đi lên phía trước, dí sát vào người Đới Lâm: “Tôi nghe nói rồi, cậu giúp bác sĩ Triệu giữ chân con Ác Qủy kia thành công.”

“Nhưng con nữ quỷ kia vẫn chạy thoát được...”

“Bất kể là khu nội trú hay khu khám bệnh, không có một nơi nào là an toàn tuyệt đối. Có thể tồn tại, chính là chiến thắng.” Cao Hạp Nhan những bác sĩ đang khe khẽ nói nhỏ bên cạnh: “Chúng ta làm bác sĩ, chữa bệnh cứu người phải được đặt lên trước nhất, không thể bởi vì nguy hiểm mà từ bỏ người bệnh. Cậu cho cô Lâm danh thiếp là không sai, không cần áy náy.”

Đới Lâm rất ngạc nhiên vì Cao Hạp Nhan nói như vậy.

“Bác sĩ Cao...”

“Tôi không cần biết cậu có bí mật gì, tôi chỉ cần biết mọi chuyện cậu làm đều là vì người bệnh, vậy là đủ rồi. Cậu cứ theo tôi mà học tập cho tốt, chờ sau này có quyết định luân chuyển khoa thì cậu phải suy nghĩ cẩn thận xem nên vào khoa nội hay khoa ngoại.”

Đới Lâm nghe được lời này thì không khỏi xúc động, anh nhớ về lời thề của mình khi xưa: “Tôi quyết tâm dốc hết sức mình để tiêu diệt bệnh tật của nhân loại, làm họ khỏe mạnh hoàn toàn, giữ gìn sự trong sáng và cao thượng của y học. Cứu người giúp đời, không ngại gian khổ, vững bước theo đuổi, phấn đấu cả đời vì sự nghiệp y dược của Tổ Quốc và sự khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần của nhân loại.”

...

Khu nội trú, phòng bệnh ICU.

Phòng bệnh ICU cũng chính là thứ gọi là phòng bệnh nặng cộng thêm chăm sóc tận giường, chữa trị cho toàn bộ bệnh nhân có triệu chứng nặng trong bệnh viện 444. ( truyện trên app T𝕪T )

Lúc này Lâm Nhan đang nơm nớp lo sợ mà nằm ở trên giường bệnh, nhìn vài vị bác sĩ trước mắt.

Nếu Đới Lâm ở đây, thì anh sẽ phát hiện một người trong số đó chính là bác sĩ Hoắc Bình cường tráng trong ngày tuyển dụng nhân viên.

“Cô Lâm.” Bác sĩ Hoắc Bình nói: “Bởi vì làm kiểm tra khám gấp cho nên báo cáo kết quả chụp CT của cô đã có. Ca bệnh của cô được chủ nhiệm Trần của khoa ngoại Ác Qủy tự tay xem xét, tuy rằng còn chưa kiểm nghiệm thông qua phẫu thuật chính thức nhưng đã có thể chắc chắn hơn 99% rằng thứ nguyền rủa cô ít nhất là một Ác Qủy. Bệnh viện của chúng tôi đã thiệt hại một bác sĩ chính, một bác sĩ nội trú và năm y tá.”

“Cho nên là... xin mọi người, cầu xin mọi người làm phẫu thuật cho tôi đi!”

“Đây là lời nguyền của Ác Qủy.” Hoắc Bình nghiêm túc phân tích lợi và hại cho Lâm Nhan nghe: “Tình huống của cô rất phức tạp, chúng tôi cần nghiên cứu và thảo luận phương án phẫu thuật, lại cần tiến hành phân tích thủ thuật, trong khoảng thời gian này cô cần ở lại trong phòng bệnh ICU liên tục, nếu ở trong phòng bệnh bình thường thì bác sĩ ở đó không có năng lực để đối phó. Vấn đề bây giờ là sự khủng khiếp của con Ác Qủy này đã vượt qua tình huống bình thường, lần phẫu thuật này sẽ rất nguy hiểm.”

“Nguy, nguy hiểm đến mức nào?”

“Nguy hiểm này không chỉ là với cô, còn bao gồm cả bác sĩ chúng tôi nữa. Làm phẫu thuật cho cô, bác sĩ khoa ngoại Ác Qủy chúng tôi cũng có tỉ lệ hy sinh. Bởi vậy chắc chắn là phí chữa bệnh sẽ tăng lên. Cô phải biết là bệnh viện chúng tôi không nhận tiền mà chỉ nhận tuổi tác. Bác sĩ Long Viễn đã chết, chúng tôi tính toán sơ qua về phí phẫu thuật, kỳ đầu tiên là bốn mươi năm tuổi đời. Nếu trong quá trình phẫu thuật có bác sĩ thương vong thì mỗi một bác sĩ chết đi sẽ là ba mươi năm tuổi đời. Mức phí này được viện trưởng quy định, bởi vì ca phẫu thuật của cô đã được chúng tôi định giá ở mức A. Đó là còn chưa tính đến những bước trị liệu tiếp theo, cùng với tình huống của ca phẫu thuật thứ hai. Chúng tôi đã xem xét dựa trên hệ thống của bệnh viện, cho dù không tính đến ca phẫu thuật thứ hai, trị liệu kháng nguyền mỗi năm tương đương với hai năm tuổi đời của cô.

Lâm Nhan nghe xong thì biến sắc.

“Cô có chắc sẽ làm ca phẫu thuật đầu tiên không? Nếu làm thì sẽ phải đảm nhận mọi nguy hiểm.”

“Sao, sao lại thế được? Rốt cuộc là tôi còn bao nhiêu năm tuổi tự nhiên? Có thể chi trả bao nhiêu phí khám chữa bệnh?”

“Tôi cũng không biết.” Hoắc Bình lắc đầu nói: “Điều này được đánh giá dựa trên hệ thống của bệnh viện, chỉ có viện trưởng mới biết được giới hạn sống của cô. Đương nhiên là đánh giá tuổi đời như vậy không hoàn toàn chính xác, sẽ có khả năng xuất hiện biến số, nhưng trước mắt thì bệnh viện chúng tôi chỉ chấp nhận thanh toán bằng tuổi tự nhiên. Tôi chỉ có thể nói rằng trước mắt là chúng tôi đã cố gắng hết sức để dự đoán phí chữa bệnh trong tương lai gần. Rất xin lỗi, mọi điều đều do viện trưởng quy định, bất kì một bác sĩ nào trong cái bệnh viện này cũng không vi phạm nổi. Suy xét đến độ nguy hiểm của ca mổ, cô có thể chọn phẫu thuật hoặc trị liệu an toàn.

“Anh… Các anh… Ý của các anh là tôi không trả nổi phí phẫu thuật, trị liệu an toàn thì tốt hơn ư?”

Lúc này, một bác sĩ nam khác nói: “Ừm, để tôi nói đi. Với tình hình trước mắt của cô, nếu không ở lại phòng ICU như bây giờ thì chắc chắn là lúc nào cũng có khả năng gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, đến phòng ICU thì chắc chắn là con Ác Qủy kia không vào được. Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, ca mổ của cô rất nguy hiểm, bất kể là đối với cô hay bác sĩ chúng tôi mà nói. Bệnh viện muốn tiến hành đánh giá lại tài nguyên chữa bệnh, nếu hy vọng chữa khỏi của cô quá thấp thì cô khó có thể chi trả phí trị liệu trong tương lai, chúng tôi không hy vọng những bác sĩ khác sẽ mất đi. Hoặc là theo tôi mà nói, cô trị liệu an toàn thì có khi còn sống lâu được thêm một chút.”

"Bác sĩ Tần." Hoắc Bình khó chịu nói: "Anh nói hơi khó nghe đấy."

"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Anh đừng quên là bác sĩ Long Viễn cũng chết rồi. Vốn là khoa ngoại Ác Qủy năm nay cũng đã mất đi hai vị bác sĩ rồi, nói thật là bác sĩ Cao sắp xếp người bệnh nguy hiểm như vậy vào phòng bệnh bình thường gây ra cái chết cho bác sĩ Long và mấy người y tá kia, nếu không phải cô ta có anh rể làm phó viện trưởng thì chắc chắn phải chịu trách nhiệm rồi!"

Lâm Nhan bắt đầu run rẩy cả người, cô ấy không ngờ rằng bệnh tình của bản thân lại nghiêm trong đến mức đó.

"Tôi cho cô một con đường." Dường như Hoắc Bình khá bận lòng, nói: "Nếu cô không muốn thiệt hại nhiều năm tuổi đời như vậy thì có thể đi kiếm phí phẫu thuật. Cha mẹ người thân của cô, nếu có bất kỳ ai có đủ tuổi để chi trả phí phẫu thuật thì chúng tôi sẽ sắp xếp ca mổ cho cô ngay."

"Cha mẹ tôi... chết cả rồi... bị con quỷ nữ kia giết chết..."

"Thôi." Bác sĩ Tần mất kiên nhẫn mà nói: "Cô Lâm, bây giờ tôi chỉ cho cô hai con đường, một là làm phẫu thuật, hai là trị liệu an toàn!"

Lâm Nhan cắn chặt răng, cuối cùng cũng nói: "Được, vậy thì tôi làm phẫu thuật!"

Lúc này, nước mắt của cô ấy rơi xuống như vỡ đê, nhưng mà cảm xúc của các bác sĩ xung quanh không hề thay đổi.

Có lẽ là trong mắt của bọn họ, sự sống và cái chết đã trở nên chết lặng, dù sao thì mỗi người bọn họ đều đánh cược cả mạng sống để cứu chữa người bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play