“Cậu đi về trước đi.”
Sau khi chủ nhiệm Tống Mẫn, Cao Hạp Nhan và Đới Lâm đi ra bên ngoài hành lang, chủ nhiệm Tống đã nói với Đới Lâm: “Tiểu Lâm, cậu chỉ là một thực tập sinh đến khoa ngoại Oan Hồn của tôi ngày đầu tiên, chuyện mà cậu làm ra… có hơi lớn đấy!”
Còn không đợi Đới Lâm mở miệng, Cao Hạp Nhan đã nói: “Là tôi khám sai cho nên người bệnh được sắp xếp vào phòng bệnh bình thường, gây ra cái chết cho hai vị bác sĩ Long Viễn và Lâm Đình. Chủ nhiệm Tống, tôi xin được chịu trách nhiệm cho việc này.”
“Hạp Nhan, tôi cũng đã được biết tình hình sơ bộ. Tình huống của vị người bệnh này, ngoại trừ bệnh sử hai mươi năm ra thì cũng không có dấu hiệu gì khác để chẩn đoán là bị Ác Qủy nguyền rủa. Chẩn đoán sơ bộ trong phòng khám có sai lầm cũng là chuyện thường tình.”
“Vẫn là sơ suất của tôi, dù sao thì cũng không tiến hành kiểm tra CT, tôi vốn nên chuyển cô ấy đến khoa cấp cứu để làm kiểm tra rồi mới nhập viện.” Rõ ràng là Cao Hạp Nhan vô cùng áy náy: “Nếu không phải do tôi phán đoán sai lầm, sẽ không dẫn tới sự hy sinh của hai vị bác sĩ và năm người y tá, thiếu chút nữa là bác sĩ Triệu khoa Ác Qủy cũng...”
Chủ nhiệm Tống lập tức vẫy vẫy tay, nói: “Việc phạt nhân viên y tế chủ yếu vẫn là do phó viện trưởng Ấn đảm nhận, chuyện lần này, phó viện trưởng Ấn tự có quyết định riêng.”
Đới Lâm đã biết Cao Hạp Nhan là em vợ của Ấn Vô Khuyết, như vậy anh ta sẽ quyết định như thế nào chứ, rõ ràng là cũng chỉ ngang với việc bắt chấy trên đầu người trọc thôi.
Sau đó, Tống Mẫn tiếp tục nói với Đới Lâm: “Tiểu Lâm, chủ nhiệm Trần không làm gì cậu đấy chứ?”
“Không... Còn chưa kịp.”
“Còn chưa kịp.” Đây là nghệ thuật nói chuyện.
“Bây giờ cậu đang thực tập ở phòng tôi, vậy thì chính là người của tôi rồi. Trần Chuẩn là khoa ngoại Ác Qủy, cũng không thể duỗi tay dài đến vậy!” Tiếp đó Tống Mẫn lại hỏi: “Vậy... Anh không nói gì với anh ta đấy chứ?”
Đới Lâm ngầm hiểu, một bác sĩ khoa ngoại Ác Qủy như Triệu Xá cũng biết đôi mắt quỷ này, như vậy thì chắc chắn là Tống Mẫn cũng biết. Ấn Vô Khuyết sắp xếp em vợ mình đến khoa ngoại Oan Hồn, vậy thì chắc hẳn chủ nhiệm Tống Mẫn chính là cấp dưới đáng tin cậy nhất của ông. Những lời này, có lẽ là cô ấy hỏi thay cho Ấn Vô Khuyết.
Nhưng vào lúc này, Đới Lâm nghe được tiếng của Ấn Vô Khuyết vọng lại từ phía sau: “Chủ nhiệm Tống, còn bác sĩ Cao nữa, mọi người về nghỉ ngơi trước đi, làm phiền hai người đêm hôm khuya khoắt còn phải chạy đến bệnh viện một chuyến. Tôi có một số việc muốn nói riêng với Tiểu Lâm.”
Tống Mẫn xem mặt đoán ý, gật đầu ngay lập tức: “Tôi biết rồi, viện trưởng Ấn, chúng tôi đi trước đây.”
Chủ nhiệm Tống có thể lên làm được chủ nhiệm, quả nhiên là cũng có trình độ, khi xưng hô với Ấn Vô Khuyết, cái chữ “phó” kia vẫn luôn được tỉnh lược một cách hoàn toàn.
Sau khi cô ấy và Cao Hạp Nhan đi khỏi, Ấn Vô Khuyết vỗ vai Đới Lâm.
“Viện trưởng... Ấn”
“Không sao cả, đừng học giọng điệu của Tống Mẫn.” Ấn Vô Khuyết cười cười, nói: “Cậu cứ gọi tôi là phó viện trưởng Ấn là được. Viện trưởng của bệnh viện chúng ta chỉ có vị trên kia mà thôi.”
Ấn Vô Khuyết không đợi Đới Lâm trả lời, anh ta nói tiếp luôn: “Cậu không cần lo đến chuyện giải quyết hậu quả của khu nội trú, sau này cứ đi làm như hôm nay là được rồi.”
“Vâng, cảm ơn ngài…”
“Ngài cái gì mà ngài, làm như tôi già lắm vậy, nói đừng giở giọng quan.”
Nói chuyện này xong, Ấn Vô Khuyết lại nói thêm một câu: “Đôi mắt này, cậu dùng có tốt không?”
Cuối cùng cũng hỏi đến chuyện chính.
“Dường như là chúng cũng có ý chí của chính mình.” Đới Lâm trả lời nói: “Trước mắt thì nó có thể phát hiện ra người cần trị liệu trong số những người thường, sau đó dường như là nó có thể cắn nuốt một bộ phận nào đó của quỷ để tiến hóa. Bây giờ tôi…”
Đới Lâm không chắc về mục đích cuối cùng mà Ấn Vô Khuyết bồi dưỡng anh, sau khi cân nhắc nhiều lần, anh vẫn quyết định nói thật. Nếu gặp phải đấu tranh phe phái thì vẫn không nên làm ngọn cỏ đầu tường, xếp hàng sớm là tốt nhất.
Ấn Vô Khuyết không để anh nói tiếp, anh ta nói: “Được, không có tác dụng phụ quá lớn là được rồi. Cậu cứ cường hóa năng lực của đôi mắt này cho tốt đi, có chuyện gì thì cứ nói với bác sĩ Cao hoặc chủ nhiệm Tống là được, đừng nói việc này vói các bác sĩ khác.”
“Tôi biết rồi. Nhưng mà, có khả năng con quỷ kia lại sẽ xâm nhập bệnh viện một lần nữa, tôi sẽ ở lại bệnh viện.”
Khu vực phòng nghỉ của bác sĩ là không gian đặc biệt, lực chống quỷ cũng là khá lớn.
“Cũng được. Cậu đừng quá lo lắng, Ác Qủy muốn giết bác sĩ chỉ là vì giết hại người bệnh, cũng sẽ không nhắm mục tiêu chính thức vào bác sĩ.”
“Nhưng mà rất kỳ lạ...” Đới Lâm vô cùng khó hiểu: “Con Ác Qủy kia... Đầu tiên coi như là Ác Qủy đi, dùng thời gian một tuần mà vẫn chưa giết được cô Lâm, nhưng lại giết chết được hai bác sĩ và năm y tá trong nháy mắt, chuyện này thực sự không bình thường mà.”
Ấn Vô Khuyết gật gật đầu, nói: “Dù sao thì cô Lâm Nhan đã được sắp xếp vào phòng hồi sức tích cực, kế tiếp chúng ta sẽ tiến hành một lần kiểm tra toàn diện cho cô ấy, đến lúc đó rồi quyết định phương án điều trị sau.”
Phòng nghỉ của bác sĩ ở vào một không gian gấp ở cầu nối giữa khu nội trú và khu khám bệnh, trước đây nếu không phải do Hoắc Bình dẫn đi thì Đới Lâm cũng không vào được. Phòng thông báo tuyển dụng trước kia cũng ở bên trong này.
Sau khi trở lại phòng nghỉ, Đới Lâm nằm ở trên giường, bắt đầu suy nghĩ về chuỗi sự kiện xảy ra trong hôm nay, cùng với nhúm tóc ở trong không gian mắt phải.
Chỉ cần bây giờ anh chấp thuận là có thể hấp thu mớ tóc này bất kỳ lúc nào. Nhưng mà việc dung hợp và hấp thu nhúm tóc của con Ác Qủy này mang đến cho chính mình phúc hay là họa, trong lòng anh cũng không chắc. Tất nhiên là lời nguyền sẽ có tác dụng phụ, cắn nuốt quá nhiều, chưa chắc có thể tiêu hóa được.
Đôi mắt này có sự đặc biệt gì, dường như là Ấn Vô Khuyết không định nói rõ cho anh biết.
Chắc chắn là Ấn Vô Khuyết có dự định đặc biệt gì đó, anh ta sẽ không vô duyên vô cớ mà xem trọng anh. Rất hiển nhiên là nó có liên quan đến đôi mắt này.
Trên thế giới này, mọi món quà đều có cái giá của nó.
Nhưng mà với cục diện bây giờ, anh cũng chỉ là một bác sĩ thực tập trong bệnh viện, Ẩn Vô Khuyết chính là người duy nhất mà anh có thể dựa dẫm. Cho nên anh cần phải nghĩ cách để biết Ẩn Vô Khuyết muốn có được thứ gì từ anh. Chỉ đơn giản là gia nhập phe phái của anh ta ư?
Cao Hạp Nhan là em vợ của anh ta, tất nhiên là người cùng phe. Mà chủ nhiệm Tống Mẫn rõ ràng cùng thuộc phe phái của Ấn Vô Khuyết, thậm chí có thể là trợ thủ đắc lực của anh ta.
Còn bản thân anh, bất kể là anh có đồng thuận hay không, trong mắt những người khác ở bệnh viện, anh cũng là người của Ấn Vô Khuyết.
Nói thật, Đới Lâm vô cùng không thích loại cảm giác này. Bị người ta điều khiển, không thể tự chủ lựa chọn vận mệnh của chính mình, thậm chí không thể cứu người giúp đời theo ý muốn của chính mình.
Nếu không thể nghĩ cách làm y thuật của mình giỏi hơn, lại gặp loại người bệnh như Lâm Nhan này, anh còn có thể may mắn như thế này nữa không? Long Viễn là một bác sĩ điều trị chính, không phải cũng đã chết rồi đấy ư? Sau khi chết, đến cả một miếng thi thể cũng chẳng còn nữa!
Anh không ngờ chuyện sẽ đến nước này.
Sau khi được công ty bảo hiểm tư vấn, anh đã quyết định đi ký kết hợp đồng bảo hiểm chính thức vào mấy ngày sau. Mà anh cũng không muốn bản hợp đồng bảo hiểm anh để lại cho cha mẹ này có hiệu lực.
“Nhưng mà…”
So với mâu thuẫn trong công việc, thứ làm Đới Lâm chú ý hơn cả chính là nữ quỷ kia.
Con nữ quỷ kia thật sự là rất đáng sợ.
Một bác sĩ điều trị chính như Long Viễn... Ở trước mặt một con Ác Qủy, vừa đối mặt với nó là đã chết, thi thể cũng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tốc độ tử vong không hề khác so với bác sĩ giường bệnh như Lâm Đình.
Bởi vậy có thể thấy được... Con nữ quỷ nguyền rủa Lâm Nhan này đáng sợ đến mức nào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT