“Chủ nhiệm Trần, các anh, các anh nhanh lên!”
Giờ phút này, Long Viễn cầm di động, vô cùng nôn nóng: “Hiện giờ tôi nghi có một Ác Qủy cực kỳ khó giải quyết đã xâm nhập phòng bệnh nơi này, bác sĩ Triệu Xá đã chạy tới xem xét cầu thang – nơi mà bác sĩ Lâm Đình biến mất, trước mắt còn chưa quay lại, các anh...”
“Xin lỗi anh, anh cũng biết tình hình bên phòng chăm sóc đặc biệt mà, phía chúng tôi cũng đang xử lý một Ác Qủy, tạm thời bị vướng chân, phiền các anh chống đỡ trước...”
“Chủ nhiệm Trần! Bên các anh là phòng chăm sóc đặc biệt đó, đâu tới mức không thể điều bác sĩ khác xuống dưới chi viện gấp chứ?”
“Anh cũng biết là phòng chăm sóc chăm biệt mà, các anh phải cố chống đỡ đấy, chúng tôi sẽ lập tức tới ngay!”
Sau đó... bên kia cúp máy.
Long Viễn căm giận nắm chặt di động, chửi ầm lên: “Trần Chuẩn, anh cố ý đúng không? Cho dù khoa Ngoại Oan Hồn không thuộc quyền của phó viện trưởng Hàn, anh cũng không tới mức mặc kệ chúng tôi sống chết chứ?”
Chửi xong, anh ta mới nhận ra Đới Lâm còn đứng cạnh mình.
Long Viễn lùi lại mấy bước rồi nói: “Anh nghe cho kỹ đây... không phải tôi nói khó nghe, mà là tôi nói anh không nghe. Nếu chủ nhiệm Trần một mực không chịu xuống, anh chắc chắn sẽ phải vào nhà xác, xui hơn nữa thì không chừng tôi nằm ngay bên cạnh anh.”
Lúc này đây, Đới Lâm cũng không đáp lại, nếu được lựa chọn, anh không hề muốn ở lại đây.
Ngay sau đó…
Long Viễn bắt đầu chú ý cái bóng dưới chân, giẫm mạnh xuống đất. Kế tiếp, Đới Lâm phát hiện cái bóng dưới chân bắt đầu kéo dài, sau đó lan đến vách tường xa hơn rồi tiếp tục kéo đến bên kia hành lang.
“Bác sĩ Triệu? Bác sĩ Triệu?”
Anh đột ngột nhìn thẳng phía trước: “Bộ đàm này? Bác sĩ Triệu? Bác sĩ Triệu anh không sao chứ? Triệu...”
Mắt trái của Đới Lâm càng thêm đau nhức kịch liệt, đồng thời con ngươi trong mắt phải không ngừng phóng to.
Rất lâu sau, mắt trái anh như bị thứ gì chộp lấy, buộc phải nhìn xem vị trí nào đấy!
Đó là khúc ngoặt ở hành lang, ngay bên trái quầy y tá.
Đái Lâm phát hiện, anh càng nhìn nơi đó, mắt càng đau nhức kịch liệt. Ngược lại, nếu dời tầm mắt, cảm giác đau đớn giảm xuống thấy rõ!
Anh lập tức nhận ra... mắt trái đang cảnh báo thăm dò!
Đúng rồi!
Ở bên kia!
Ngay sau đó, anh giơ tay lên và chỉ về phía trước: “Quỷ ở bên kia!”
Lúc này đây, Long Viễn đang điều khiển cái bóng dưới chân, anh ta hết sức tập trung. Nghe Đới Lâm nói vậy, anh ta đột nhiên giật mình, vội vàng nhìn theo hướng anh chỉ, nhưng nơi đó chẳng có gì cả.
Điều đó khiến Long Viễn rất tức giận, lạnh lùng quát: “Một bác sĩ thực tập như anh chỉ lung tung làm quái gì? Ác Qủy là thứ anh có thể dễ dàng nhìn thấu sao? Câm mồm đi, không được gây trở ngại cho tôi!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Có thể thấy, Long Viễn hoàn toàn không tin Đới Lâm.
Mà Đới Lâm cũng hiểu rõ điều này, một bác sĩ nội trú và cả nhóm y tá đều biến mất trong yên lặng, anh chỉ là một bác sĩ thực tập, vốn không có cách nào ứng phó. Nếu Long Viễn không tin, vậy anh cũng chẳng còn cách nào khác!
“Bác sĩ Long, tôi nói thật mà...”
Nhưng nói đến đây, Đới Lâm lại phát hiện, khi anh nhìn lại nơi vừa rồi, anh không còn cảm giác đau đớn kịch liệt kia nữa.
Đới Lâm chợt nhận ra điều gì, anh bắt đầu hoạt động đôi mắt.
Sau đó anh phát hiện, khi ánh mắt anh nhìn tới vị trí cách Long Viễn tầm hai mét, cảm giác đau đớn kịch liệt lại ập tới mắt trái.
Anh lập tức kêu lên: “Bác sĩ Long, ở ngay phía trước anh! Cầu xin anh đó, tin tôi đi! Nó đang tấn công phía trước anh!”
“Anh ồn muốn chết! Một tên thực tập như anh thì biết gì hả? Cái bóng của tôi đâu có phát hiện...”
Nói thì chậm, nhưng diễn tiến thì nhanh, hành lang vốn luôn u ám chập sáng chập tối, nay đột nhiên tắt hết đèn trong nháy mắt!
Đới Lâm chỉ cảm thấy cổ mình như mắc nghẹn, không thể phát ra âm thanh. Anh vừa mới lùi lại một bước, hai mắt lại sinh ra cảm giác cắn trả, cảnh cáo anh không được lùi lại phía sau!
Nhưng mà... anh biết phải làm sao bây giờ?
Hay là làm giống như lúc có “thông báo tuyển dụng”? Nhưng hiện giờ anh không biết làm thế nào để kích hoạt năng lực trong đôi mắt!
“Bác sĩ Long, bác sĩ Long anh còn ở đó không?”
Qua chừng sáu bảy giây...
Đèn lại sáng lên.
Tại vị trí mà bác sĩ Long Viễn đang đứng, chỉ còn lại chiếc áo blouse trắng dưới nền đất.
Anh ta đã hoàn toàn biến mất!
Cảnh này đủ khiến khóe mắt người ta như muốn nứt ra!
Đới Lâm nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy mắt trái không ngừng đau đớn thêm, hiện giờ anh cảm giác như có thứ gì trong mắt mình đang không ngừng xé rách.
Anh không thể lùi lại phía sau, nhưng đi tới thì tuyệt đối phải chết!
Ý chí sinh tồn mãnh liệt như vậy, mà đôi mắt anh lại không hóa thành lỗ đen như hồi thông báo tuyển dụng!
Hiện giờ trong hành lang chỉ còn một mình Đới Lâm.
Lúc này đây, sắc mặt anh còn trắng bệch hơn cả tờ giấy.
Long Viễn có thể trở thành bác sĩ điều trị chính, kinh nghiệm lâm sàng chắc chắn phong phú, cho dù chuyên môn của anh ta không phải chữa trị lời nguyền Ác Qủy, nhưng cũng không tới mức như vậy... chỉ trong nháy mắt mà đã chết trong tay Ác Qủy kia?
Kích hoạt đi mà!
Đôi mắt!
Không cho anh trốn, buộc anh phải ở lại đây trực đêm nay... vậy ít nhất...
Cũng phải để anh có cách đối phó với Ác Qủy này chứ!
Khi cơn đau lên đến đỉnh điểm, đèn lại tắt ngúm!
Khoảnh khắc ấy, Đới Lâm cảm nhận được sự tuyệt vọng!
Đôi mắt anh vẫn không biến hóa!
Ngay khi anh tiến thoái lưỡng nan trong bóng tối, đột nhiên cảm nhận được một đôi tay tóm lấy mình, sau đó vật anh xuống nền đất!
Lúc Đới Lâm cho rằng mình chết chắc rồi, anh chợt nghe thấy tiếng nói.
“Móa! Long Viễn đâu?”
Đây là... tiếng của Triệu Xá!
Ngay sau đó, đèn bật sáng.
Đới Lâm nhìn thấy người vật ngã mình, không ngờ lại là Triệu Xá!
Lúc này đây, Triệu Xá nửa quỳ dưới đất, cắm ngón trỏ tay phải vào khe hở giữa các ngón tay trái, nhắm thẳng phía trước và gọi: “Bắn ra! Bắn... Ầy, sao lại thế này, sao lại nhìn không thấy?”
Sau đó anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn áo blouse trắng dưới nền đất.
“Ù móa... Long Viễn nằm liệt giữa đường hả? Chủ nhiệm Trần vẫn chưa xuống sao?”
Đới Lâm lập tức giơ tay lên, chỉ vào vị trí phía trước: “Bác sĩ Triệu, ở đàng kia! Quỷ ở đàng kia!”
“Ở đàng kia? Tên nhóc này, chắc không đó?”
“Chắc chắn mà, tuyệt đối chắc chắn!”
“Được!” Triệu Xá lập tức nhắm thẳng ngón tay về hướng đó, hét lớn: “Bắn!”
Giây tiếp theo, Đới Lâm chợt phát hiện khi mình nhìn về vị trí kia, cảm giác đau đớn suy yếu thấy rõ!
“Móa, có thể nhìn thấy được, đánh trúng rồi! Móa nó con Ác Qủy này không có đạo đức gì cả, toàn lừa gạt với đánh lén! Ha ha tên nhóc này, anh lợi hại thật đấy, anh tên Đới gì ấy nhở?” Triệu Xá nhìn chằm chằm khe hở giữa ngón tay, vừa mừng vừa sợ: “Vợ ơi, cảm ơn em đã phù hộ anh, em không cần làm bà góa nữa!”
Bấy giờ Triệu Xá đổ mồ hôi đầy đầu, hai tay không ngừng run rẩy, nhưng giọng nói lại tràn đầy phấn khởi.
“Bác sĩ Triệu, đây là vật bị nguyền của anh sao?” Lúc này, Đới Lâm may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết, anh rất cảm kích Triệu Xá.
Triệu Xá gật đầu, nói: “Không sai! Khe hở giữa các ngón tay trái của tôi có thể thăm dò hướng đi của quỷ, kế đó là ngón trỏ tay phải có thể bắn ra... Ha hả, anh có từng xem “Hành trình U Linh Giới” không? Ngón trỏ của tôi giống như tuyệt chiêu Linh Hoàn của nam chính vậy... Móa nó! Sao, sao nó lại cử động nữa vậy nè?”
Giây tiếp theo, Triệu Xá cất giọng run rẩy: “Nè nè nè... Sao, sao lại nhìn không thấy nữa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT