Vừa nãy khi mà mặt mày Triệu Xá còn trông có vẻ hớn hở, nước miếng bay tứ tung mà giới thiệu vật bị nguyền của chính mình tuyệt vời đến mức nào, Đới Lâm lại đi thẳng đến để quan sát những kẽ hở trong ngón tay của anh ta.
Khi mà anh ta nói đến thứ gì đó tên là “Hành trình U Linh Giới”, bởi vì nói quá hưng phấn, tay cũng bắt đầu lắc qua lắc lại, nhưng mà...
Đới Lâm vẫn lờ mờ nhìn được một bóng đỏ!
Anh định chờ tay của Triệu Xá ngừng lại thì mới xem xét cẩn thận một lần nữa, bỗng nghe được Triệu Xá hoảng sợ mà hô to: “Sao lại thế, sao lại không nhìn thấy?”
Cái gì?
Đới Lâm nhìn về phía kẽ ngón tay, quả nhiên… Không nhìn thấy gì cả!
Lúc này, Triệu Xá bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nhìn về phía Đới Lâm, vội vã hỏi: “Trả lời tôi! Bây giờ con Ác Qủy kia đang ở đâu?”
Triệu Xá cũng biết bây giờ bản thân rất mất mặt, thân là bác sĩ chính, vậy mà lại phải hỏi một bác sĩ thực tập!
Mà Đới Lâm nhìn lướt qua xung quanh.
Lúc này đây, bất kể là nhìn về hướng nào, anh cũng không cảm nhận được bất kỳ một cơn đau nào.
Chẳng lẽ là nó lánh tạm đi?
Hay là năng lực ẩn thân của con quỷ này đã tăng lên, làm cảm giác của mắt trái anh giảm đi?
“Cậu nói đi chứ! Tiểu Lâm!” Bấy giờ Triệu Xá đã hoàn toàn nóng nảy: “Có thấy không?"
Đới Lâm cắn chặt môi rồi lắc đầu nói: “Không thấy.”
Trong phòng bệnh.
Người bệnh trên hai chiếc giường bên cạnh đã ngủ yên, nhưng Lâm Nhan lại không buồn ngủ chút nào.
Dù đã đắp chăn cẩn thận nhưng cơ thể cô ấy vẫn run rẩy vì lạnh, nhưng mà quan sát cả bốn phía vẫn không thấy gì cả.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, hai nữ bác sĩ đi vào.
“Lâm Nhan giường ba, là cô đúng không?” Một nữ bác sĩ trong đó đi đến trước mặt cô ấy, hỏi: “Cô còn tỉnh thì tốt quá, cô có thể kể lại bệnh sử của cô một cách kỹ càng cho tôi nghe được không?”
Lâm Nhan sợ hãi đến mức run rẩy, cơ thể không ngừng cuộn tròn về phía sau.
“Sao, sao lại thế?”
“Chúng tôi phán đoán có lẽ là tình trạng của cô không hợp để ở lại phòng bệnh bình thường, chỉ sợ là phải chuyển cô đến phòng bệnh bậc cao hơn. Đương nhiên là viện phí cũng sẽ tăng. Bây giờ cô kể rõ bệnh sử của cô cho chúng tôi nghe trước đã, chúng tôi muốn chẩn đoán chính xác xem nên chuyển cô đến phòng bệnh bậc nào...”
Một nữ bác sĩ khác đứng ở phía sau cũng vội vàng đi lên phía trước, giữ chặt tay cô ta, nói: “Chị này! Chị còn nói nhiều làm gì nữa! Bây giờ Ác Qủy cũng đã xâm nhập vào phòng bệnh bình thường rồi, bác sĩ Triệu và bác sĩ Long còn cầm cự được bao lâu nữa chứ?”
“Trần Lộ, vậy cô có dám đưa cô ấy đến phòng hồi sức tích cực không?”
“À... Ừm, ừm...”
“Thang máy ở ngay lối rẽ bên trái ngoài cửa, cô có dám đưa cô ấy đi không?”
“Chị… chị ơi, em chỉ tiện miệng hỏi một câu thôi… chị cứ làm.”
Tiếp đó, chị gái kia tiếp tục nhìn về phía Lâm Nhan, nói: “Tôi là Lâm Hà, bác sĩ ngoại khoa oan hồn, hiện tại bác sĩ Long của khoa chúng tôi và bác sĩ Triệu khoa Ác Qủy đang lấy tính mạng ra để đánh cược, đại khái là đang gắng sức tiêu diệt Ác Qủy của cô, cho nên hãy nói bệnh sử chi tiết của cô cho tôi biết đi! Chờ đến khi bác sĩ của phòng chăm sóc đặc biệt ở trên lầu xuống là có thể quyết định xem chuyển cô đến tầng nào là an toàn nhất!”
Lâm Nhan vội vàng xông lên để bắt lấy tay của Lâm Hà, nói: “Là, là như thế này, hai mươi năm trước, con quỷ kia giết mẹ của tôi...”
...
Bên khu y tá.
Triệu Xá thả tay xuống, không ngừng quan sát thông qua kẽ hở ngón tay.
Nhưng mà cánh tay anh ta đã tê hết cả rồi, vẫn không nhận được kết quả gì.
“Không phải chứ... Kể cả là Ác Qủy, cũng không đến mức có thể ẩn thân liên tục như vậy chứ, nó rốt cuộc là thứ quỷ gì? Ý kiến chẩn đoán ban đầu của bác sĩ Cao Hạp Nhan ở phòng khám bệnh là gì?”
Đới Lâm nhớ lại lời của Cao Hạp Nhan, nói: “Bác sĩ Cao cho rằng, trải qua thời gian hai mươi năm, cho dù lúc ấy là Oan Hồn, bây giờ cũng có khả năng biến thành Ác Qủy, nhưng sau khi cô ấy khám xong cũng khó có thể chắc chắn...”
“Đúng vậy, quá trình oan hồn biến thành Ác Qủy rất dài, cho dù trôi qua hai mươi năm thì cũng khó mà phán đoán nó có trở thành Ác Qủy hay không. Nhưng mà chẩn đoán sơ bộ cũng có thể tìm ra được một số manh mối, đương nhiên là phải kết hợp với tình hình bệnh lâm sàng để phán đoán.” Triệu Xá tiếp tục hỏi: “Lời nguyền của con Ác Qủy kia có biểu hiện rõ ràng gì không?”
“Lúc ban đầu là nhìn qua mắt mèo, nhưng lại không đi qua vách tường để giết chết người bệnh. Người bệnh nói là bất kể sau này có đi đến đâu, nơi đông đúc cũng sẽ trở nên vắng vẻ, luôn nghe được tiếng bước chân.”
“Hả… Từ những chứng bệnh này mà đoán thì không giống Ác Qủy. Nếu là tôi thì tôi sẽ chỉ định người bệnh đi chụp CT linh hồn, chụp CT xong là có thể đoán đại khái rồi.”
“Nhưng mà khoa chụp CT đã tan làm.”
“Người bệnh kể từ khi có triệu chứng thấy Ác Qủy nhìn cô ấy qua mắt mèo đến khi nhập viện trị liệu là bao lâu?”
“Một tuần.”
“Một tuần? Chỉ xuất hiện một lần? Chỉ làm hoàn cảnh xung quanh người bệnh trở nên vắng vẻ?”
“Đúng vậy…”
“Hoàn toàn không có triệu chứng điển hình của Ác Qủy mà! Nếu không xét đến bệnh sử hai mươi năm thì tôi tuyệt đối sẽ không chẩn đoán là Ác Qủy nguyền rủa.”
Triệu Xá nói đến đây thì nhìn về phía Đới Lâm.
“Tiểu Lâm, tôi thấy… cậu dũng cảm lắm đấy!”
“Bác sĩ Triệu.” Lúc này Đới Lâm mới làm ra vẻ mặt đau khổ nói: “Bây giờ tôi nói tôi có nỗi khổ riêng trong chuyện này, anh có tin không?”
“Tôi hiểu tôi hiểu, không bốc đồng thì làm sao gọi là người trẻ được đúng không?”
Triệu Xá nói xong câu đó thì lại suy tư nói: “Vấn đề bây giờ là con quỷ này tuyệt đối không thể chỉ là oan hồn, Long Viễn không yếu đến vậy.”
“Tôi cảm thấy…”
Đúng vào lúc này, mắt trái của Đới Lâm bỗng nhiên trở nên đau nhức!
Mà tầm mắt trái của anh chính là khoảng không chưa tới 1 mét giữa anh và Triệu Xá!
“Quỷ đang ở đây!”
Đới Lâm chỉ vào giữa bọn họ ngay lập tức!
Triệu Xá phản ứng rất nhanh chóng, anh ta nhảy về phía sau ngay lập tức, cắm ngón trỏ tay phải vào giữa khe hở ngón tay, nhắm về phía trước.
“Bắn!”
Trong nháy mắt mà chữ “Bắn” này buột ra khỏi miệng, anh ta cảm thấy bàn tay phải tê rần ngay lập tức!
Sau khi làm xong, Triệu Xá mở to mắt ra.
Chỉ thấy cẳng tay phải của anh ta xuất hiện một dấu tay màu máu!
“Ngấm ngầm giở trò thì có gì hay? Giỏi thì tới đây này!”
Triệu Xá nhanh chóng duỗi ngón trỏ tay phải ra đưa vào trong miệng, cắn mạnh một cái!
Sau đó, anh ta nhanh chóng cắm ngón trỏ đầy máu và khẽ tay, hô lớn: “Ngừng!”
Sau khi chữ “Ngừng” này thốt ra, anh ta bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu!
Ngụm máu này bắn ra rất xa, kể cả là Đới Lâm đã né tránh, anh vẫn bị bắn một ít lên mặt.
“Há há, ghim được mày lại, chắc chắn mà mày phải hiện hình!” Lúc này Triệu Xá lại cười một cách dữ tợn, lau đi vết máu trên miệng: “Cánh tay này của ông đây phải dành để đấm lưng rửa chân cho vợ yêu, mày dám chạm vào cơ à?”
“Định thân thuật?” Đới Lâm ngẩn ra.
Triệu Xá gật đầu: “Đúng vậy, điều đáng tiếc duy nhất là trong lúc bị ghim thì không thể sử dụng lời nguyền loại tấn công.”
Cùng lúc đó… Ý chí mãnh liệt của mắt trái xâm nhập vào trong ý thức của Đới Lâm, sử dụng anh, muốn anh lợi dụng cơ hội này!
Cơ hội!
Tóc… Làn da… Máu thịt… Bất kể thứ gì cũng được… Đôi mắt này vô cùng khát vọng!
Chỉ cần thu chúng vào trong không gian của mắt để cắn nuốt là đã có thể làm đôi mắt này tăng lên một bước!
Cùng lúc đó, anh cảm ứng được không gian bên mắt phải bắt đầu biến thành một cái hố đen!
Đới Lâm nhớ lại cái bàn tay quỷ mà anh cắn nuốt khi thông báo tuyển dụng!
Mà cũng trong nháy mắt mà nữ quỷ bị nhốt lại, Đới Lâm chạy đến bên cạnh Triệu Xá, nhìn vào trong kẽ tay của anh ta.
Anh thấy được…
Cái bóng của một người phụ nữ tóc dài nhuốm đầy máu tươi!
“Cậu đi trước đi!” Triệu Xá nuốt ực đống máu còn vương trong miệng vào lại bụng: “Cậu chỉ là một thực tập sinh, tôi giữ chân con quỷ này xong thì cậu cố gắng chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt để gọi người đến đây là được! Bây giờ cậu trốn đi! Trước mắt không thể chắc rằng con quỷ trước mắt là quỷ gì, cho nên tôi cũng không biết giữ nó được bao lâu… này này này, cậu?”
Anh ta nhìn thấy, thế mà Đới Lâm lại đi lên!
Anh ta nhớ rõ vị trí trong kẽ ngón tay!
Giờ khắc này, Đới Lâm vươn tay… bắt lấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT