Sắc mặt Triệu Xá trở nên khó coi.
Long Viễn trợn mắt nhìn phía trước, nói: “Đúng là trông giống Ác Qủy... Người của khu nội trú mau rút lui, các người không ứng phó nổi trường hợp này đâu.”
Lời này khiến các bác sĩ của khu nội trú như được đại xá.
“Đợi đã.” Đới Lâm đến gần Long Viễn, hỏi: “Bác sĩ Long, anh chắc chắn con Ác Qủy kia sẽ không đến khu nội trú chứ?”
Long Viễn vô cùng tự tin: “Dù là Ác Qủy đi nữa, nơi đây cũng là khu nội trú, nó lợi hại đến đâu cũng không thể xâm nhập phòng bệnh mà không gây ra tiếng động nào.”
“Vậy... chúng tôi đi trước đây, hai anh bác sĩ cố lên nhé!”
Lúc này đây, các bác sĩ nội trú đã giải tán sạch sẽ.
Long Viễn và Triệu Xá đứng sóng vai nhau, bắt đầu quan sát xung quanh.
“Nhóm của chủ nhiệm Trần cũng phải mất một khoảng thời gian nữa mới xuống đến nơi, phòng chăm sóc đặc biệt này có một điểm phiền toái, nếp gấp không gian của nó quá phức tạp, bác sĩ muốn tới đây cũng phải mất chút thời gian.”
“Hết cách rồi, người trực phòng chăm sóc đặc biệt phải làm thế mới đảm bảo an toàn tuyệt đối. Tiểu Lâm là bác sĩ nội trú, nhưng cậu ta chết cũng quá nhanh, đúng không?”
Triệu Xá phát hiện Đới Lâm không hề rời đi, anh ta sợ hết hồn.
“Sao anh còn ở đây? Anh có lầm chỗ chứ?”
Long Viễn cũng sửng sốt: “Ê nè anh điên rồi hả? Bây giờ anh mới chỉ là bác sĩ thực tập! Kẻ lần này rất có thể là Ác Qủy, anh ở lại đây để đút đầu vô ổ hả?”
Thật ra vừa rồi Đới Lâm cũng định rút lui theo các bác sĩ nội trú khác, dù sao tình hình trước mắt cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng anh phát hiện một điều, chỉ cần anh lui về phía sau, lỗ đen không gian trong đôi mắt quỷ sẽ cắn trả kịch liệt.
Vật nguyền cắn trả là tình huống mà các bác sĩ không thể tránh khỏi, bản thân chúng nó phong ấn lời nguyền của hồn ma, mà lời nguyền thì không ngừng đánh sâu vào phòng ấn, giống như phản ứng thải loại sau khi ghép cơ quan của người khác. Phản ứng thải loại có thể dùng thuốc để ức chế, nhưng không thể nào hết hẳn. Cho nên mỗi tháng, các bác sĩ phải đến trung tâm vật nguyền để kiểm tra sức khỏe, nhằm đảm bảo lời nguyền không có dấu hiệu cắn trả.
Đôi mắt quỷ này... có suy nghĩ của riêng nó! Nó không cho phép Đới Lâm rời khỏi!
Đồng thời, suy nghĩ đó cũng đang cảnh cáo Đới Lâm: Chúng nó có thể cắn trả và phá vỡ phong ấn, hoàn toàn giết chết anh!
Vì vậy cho dù biết mình ở lại sẽ gặp nguy hiểm, Đới Lâm cũng không được lựa chọn.
“Tôi cần phải ở lại nơi này.” Đới Lâm siết chặt nắm tay, nói: “Mong hai anh hiểu cho.”
“Anh muốn chết thì tùy anh!” Long Viễn không có hơi sức để ý tới Đới Lâm: “Dù sao anh chết rồi, người đau đầu đâu phải là tôi. Bác sĩ Triệu, anh tìm được nữ quỷ kia chưa?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lúc này đây, Triệu Xá đang ở kiểm tra quầy y tá.
Đới Lâm phát hiện Triệu Xá xòe hai bàn tay, hơn nữa còn để sát vào nhau, dường như anh ta đang xem xét khe hở giữa các ngón tay.
Anh ta không ngừng khép ngón tay lại, sau đó lại duỗi ra, liên tục mở rộng khe hở giữa các ngón tay.
Khoảng một phút sau, anh ta quay đầu lại và nói: “Tìm không thấy tung tích, nhưng có thể khẳng định cô ta không ở đây.”
Nghe Triệu Xá nói vậy, Long Viễn thở phào nhẹ nhõm. Dù sao Long Viễn cũng là bác sĩ khoa Ngoại Oan Hồn, Ác Qủy không thuộc chuyên môn của anh ta. Ác Ma được xem là một biến chủng đặc biệt của Ác Qủy, cho nên Triệu Xá chuyên hơn anh ta nhiều.
“Nếu đêm nay chủ nhiệm Mai trực ở bệnh viện thì hay rồi...” Long Viễn cắn răng: “Cô ấy chắc chắn sẽ... mà thôi, bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng. Bác sĩ Triệu, hay là chúng ta rút lui trước, đợi nhóm của chủ nhiệm Trần đến nhỉ?”
Triệu Xá lắc đầu: “Không được. Chúng ta rút lui sẽ là thời cơ tốt nhất để Ác Qủy kia tấn công. Sử dụng vật nguyền phải chú ý thời cơ, tôi đến cầu thang mà Tiểu Lâm mất tích xem sao, nó cách đây không xa. Bác sĩ Long, anh ở lại đây canh chừng trước đi.”
“Được, vậy anh nhớ cẩn thận.”
“Tôi hiểu mà. À nè, họ Đới gì đó, anh đi theo sau bác sĩ Long nhé. Bây giờ anh đừng có chạy lung tung, dù anh có muốn chạy trốn thì chắc cũng không còn kịp nữa rồi.”
Ngay sau đó, Triệu Xá xoa nhẹ đôi bàn tay rồi đi về phía cầu thang.
Dọc đường đi, anh ta không ngừng lẩm bẩm: “Vợ ơi vợ à, em phù hộ cho anh, em phải phù hộ anh đó. Nếu anh chết rồi, sau này không có ai rửa chân bóp chân cho em... Điểm điều trị thu được mỗi tháng cũng không thể nộp cho em... Em phải phù hộ anh nha...”
Tiền lương của bác sĩ ở bệnh viện số 444 cũng không phải tiền, mà là điểm điều trị. Bác sĩ có thể thông qua số điểm này để đổi lấy tiền tài, tuổi thọ và vật bị nguyền rủa.
Hành lang khu nội trú tương đối hẹp dài. Thực tế thì xung quanh hành lang này, có không ít nơi bố trí vật nguyền tự động kích hoạt nguyền rủa. Chúng nó không động tới bác sĩ, nhưng nếu oan hồn đi ngang qua đều sẽ chịu đòn tấn công.
“Tiểu Lâm... không biết cậu ta còn sống hay không, dù sao cậu ta cũng là bác sĩ nội trú... Vợ ơi, hay là em cũng phù hộ cho Tiểu Lâm luôn đi...”
Ngay sau đó, anh ta đi tới cầu thang.
Bấy giờ cổng vào cầu thang đóng chặt.
Hơn nữa còn có một cái bộ đàm bị rơi dưới đất.
Quả nhiên bộ đàm này của bác sĩ Lâm.
Triệu Xá cẩn thận đến gần, duỗi các ngón tay trái, từ từ xòe chúng ra, nhìn qua khe hở ngón tay, sau đó tay phải của anh ta cầm bộ đàm lên.
“Thứ này...”
Thình lình anh ta trợn mắt, bởi vì anh ta nhìn thấy máu chảy ồ ạt từ trong bộ đàm ra ngoài!
“What the fuck!”
Triệu Xá ném mạnh bộ đàm xuống đất!
“Dù sao ông đây cũng là bác sĩ của khoa Ác Ma, mày làm thế chỉ đủ dọa người bệnh thôi, muốn dọa tao hả?”
Anh ta tiếp tục xòe bàn tay trái, sau đó nắm lấy chốt cửa và mở nó ra!
Trong nháy mắt, anh ta nhanh chóng thu hồi tay phải, sau đó làm một động tác kỳ lạ.
Triệu Xá cắm ngón trỏ tay phải vào khe hở ngón giữa và ngón áp út tay trái, nhắm thẳng về phía trước!
“Tao biết mày muốn giết một người trong phòng bệnh!” Triệu Xá từ từ đi tới cầu thang, lẩm bẩm: “Mấy âm hồn bình thường sợ mày nên chạy mất, nhưng Tiểu Lâm không phải đối tượng nguyền rủa của mày, có bản lĩnh thả cậu ấy ra, tao với mày chơi một chọi một!”
Triệu Xá nói dứt lời, ngoài hàng hiên vẫn không có bất kỳ hiện tượng nào lạ.
“Haiz... tìm một con quỷ dễ nói chuyện mà cũng khó đến vậy sao?”
Tuy anh ta mạnh miệng như thế, nhưng ngón tay không ngừng run rẩy đã bán đứng anh ta.
Làm một bác sĩ điều trị, dẫu sao anh ta cũng chưa từng đứng mổ chính. Tuy ở phòng khám cũng gặp nguy hiểm, nhưng nó đều xảy ra trong phạm vi phòng khám khoa Ác Ma!
Mà nơi này lại là phòng bệnh bình thường, còn lâu mới giống phòng chăm sóc đặc biệt. Phòng chăm sóc đặc biệt được phòng thủ vững chắc, anh ta qua đó cũng chỉ trực ban hộ người ta thôi!
“Mày, mày ra chưa... hả?”
Hàng hiên u ám, không có âm thanh nào, hơn nữa cũng không có tung tích của bất cứ thứ gì.
Ngay sau đó, Triệu Xá cảm thấy đầu mình bị cái gì đụng vào, kế tiếp, thứ đó bao trùm khuôn mặt anh ta.
“Á á á!”
Triệu Xá sợ tới mức vội vàng lùi lại phía sau, nhanh chóng ném phứt món đồ đó đi.
Anh ta tập trung nhìn lại... đó là một chiếc áo blouse trắng!
Triệu Xá run rẩy cầm áo lên, trên áo blouse còn có thẻ tên của Tiểu Lâm: “Bác sĩ nội trú khoa Ngoại Oan Hồn – Lâm Đình!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT