Bác sĩ khoa ác quỷ cũng đến trực ở phòng bệnh bình thường à?

Trước mắt, quỷ được chia thành bốn cấp, âm hồn, oan hồn, ác quỷ và hung thần. Còn ác ma là một loại đặc biệt thuộc ác quỷ, nên được mở một khoa riêng.

Lúc này anh mới nhớ ra bác sĩ Hoắc ở khoa ngoại ác quỷ đã nói, các bác sĩ của khoa oan hồn và khoa ác quỷ bị thiếu rất nhiều, vì vậy trưởng khoa cử họ tham gia ngày tuyển dụng, chọn ra một vài hạt giống tốt. Có vẻ như thiệt hại số lượng bác sĩ trong khoa nghiêm trọng hơn anh tưởng, thậm chí bác sĩ khoa ác ma còn phải đến đây trực.

"Xin chào, bác sĩ Triệu. Chiều nay tôi có buổi khám bệnh với bác sĩ Cao Hạp Nhan. Tôi chưa thấy qua phòng khám bệnh ở bên kia..."

"Phải quỷ không?"

"Ừ."

"Mới bắt đầu thôi, vốn dĩ là một bác sĩ thực tập, anh hoàn toàn không có cơ hội vào phòng khám bệnh, bác sĩ nội trú mới có cơ hội này, sau này nó sẽ giúp anh mở mang kiến thức."

Sau đó, Triệu Xá đưa cho Đới Lâm một lon cà phê: "Anh sẽ gặp nhiều nguy hiểm khi trực ở khu nội trú, anh là bác sĩ thực tập, đến lúc đó núp ở sau chúng tôi là được. Việc quan trọng nhất của anh bây giờ là học hỏi, đừng can thiệp vào."

"Cảm ơn."

"Tính cách Cao Hạp Nhan rất lạnh lùng, anh cảm thấy không chịu nổi, đúng không?"

Triệu Xá hỏi câu này xong, Đới Lâm chưa kịp trả lời thì anh ta đã nói: "Chị gái cô ấy từng là con dao phẫu thuật hàng đầu trong khoa cấp cứu của bệnh viện chúng tôi, còn anh rể cô ấy là một trong ba viện phó."

"Viện phó Ấn?"

"Đúng vậy, viện phó Ấn Vô Khuyết là anh rể của cô ấy."

Nói cách khác, viện phó Ấn để cho em vợ anh ta dẫn dắt bác sĩ thực tập của mình, rõ ràng là mượn sức dẫn dắt của cô ta.

"Bác sĩ Triệu." lúc này, một nam bác sĩ đứng lên, nói: "Tôi đi kiểm tra phòng."

"Được. Tiểu Lâm, cẩn thận nhé."

Đới Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện.

Anh vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra trong khoảng không đen tối này, làm thế nào mà một bệnh viện như vậy lại ra đời, anh vẫn chẳng biết gì cả.

"Đây có phải là đôi... mắt quỷ không?"

Lúc này, gương mặt Triệu Xá đột nhiên di chuyển tới trước mặt Đới Lâm, tỉ mỉ quan sát đôi mắt anh.

Đới Lâm giật mình, hỏi: "Bác sĩ Triệu, anh..."

“Quên đi, coi như tôi chưa nói gì.” Triệu Xá về chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống, anh ta lại liếc nhìn Đới Lâm.

"Đôi mắt quỷ"?

Vật bị nguyền rủa được cấy vào anh thật sự không tầm thường, nếu không, sao Ấn Vô Khuyết lại có thể khách sáo với anh như vậy?

Đúng lúc đó.

Lâm Nhan mặc áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh đang càng cảm thấy càng lúc càng hoảng loạn.

Cô liên tục lấy tay che ngực, gương mặt ngày càng trở nên khó coi.

Lâm Nhan có dự cảm lạ...

Cô ta đang đến!

Con... quỷ đó!

Trong phòng trực của bác sĩ.

Triệu Xá cầm lấy bộ đàm chuyên dụng của bệnh viện, nói: "Tiểu Lâm, tình hình thế nào?"

Bác sĩ thực tập và bác sĩ nội trú không được trang bị điện thoại di động chuyên dụng của bệnh viện, chỉ có thể liên lạc bằng bộ đàm.

"Trong phòng bệnh không có chuyện gì. Chuyện cần nói là..."

"Chuyện gì?"

"Đêm nay yên tĩnh một cách lạ thường. Thường thì sẽ có vài âm hồn lượn lờ, nhưng tôi chưa gặp phải chúng."

"Không có âm hồn nào?"

Điều mà Đới Lâm biết cho đến nay là những cái gọi là âm hồn nói chung là những hồn ma không gây hại cho con người, chúng thường tồn tại trên thế giới vì nhiều lý do khác nhau, nhưng chúng sẽ không lấy đi mạng sống của con người.

Âm hồn như vậy, một y tá cũng có thể dễ dàng đuổi chúng đi, không có gì đáng sợ cả.

Nhưng đêm nay, không thấy một âm hồn nào...

Ngược lại có vẻ hơi không bình thường.

"Tiểu Lâm, bây giờ anh đang ở đâu?"

"Ngã rẽ cầu thang trên tầng ba. Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nên muốn lên đây kiểm tra một chút... A?"

Triệu Xá sửng sốt, hỏi: "Sao vậy? Tiểu Lâm? Tiểu Lâm!"

Cùng lúc đó, mắt trái của Đới Lâm bắt đầu đau dữ dội!

Lúc này, anh mới nhận ra... nữ quỷ kia đến rồi!

Đới Lâm nhanh chóng đứng lên.

"Cái gì? Không liên lạc được với bác sĩ đi kiểm tra phòng bệnh sao?"

Triệu Xá gọi thêm mấy lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Sau đó Triệu Xá đã dùng bộ đàm để liên lạc với những người ở trạm y tá.

"Y tá trưởng Tôn, các cô lập tức... y tá trưởng? Alo alo alo, y tá trưởng?"

Gương mặt của Triệu Xá ngày càng trở nên khó coi.

"Sao có thể được... Đa số bệnh nhân hiện đang điều trị trên tầng ba đều là bệnh nhân bị nguyền bởi oan hồn bình thường..."

Lúc này, một bác sĩ khác, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, lập tức nhấc điện thoại di động gọi.

"Trưởng khoa Trần! Tôi là Long Viễn khoa ngoại oan hồn! Đã xảy ra chuyện lạ ở tầng năm của khu nội trú! Một bác sĩ nội trú của chúng tôi đã mất liên lạc ở cầu thang tầng năm! Các anh có thể đến giúp được không?"

"Được rồi, chúng tôi đi xem ngay bây giờ!"

"Cảm ơn trưởng khoa Trần!"

Sau đó, Triệu Xá nhìn Đới Lâm như đang suy nghĩ điều gì.

"Chẳng lẽ bác sĩ Cao vừa cho bệnh nhân mới nhập viện điều trị?"

Lúc này, bác sĩ Long Viễn lập tức ra lệnh: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng! Trước khi trưởng khoa Trần cử người đến chỗ mà Tiểu Lâm mất liên lạc để kiểm tra! Tôn Bình, Lâm Hà, hai người ở lại phòng trực! Bác sĩ Triệu, anh với những người còn lại theo tôi!"

Sau đó, anh ta chỉ vào Đới Lâm.

"Anh theo sát tôi! Nói cho tôi biết, bệnh sử của bệnh nhân này, càng chi tiết càng tốt!"

Ở đây chủ yếu là bác sĩ khoa ngoại oan hồn, Triệu Xá tạm thời tới đây để hỗ trợ trực, nên trước mắt cứ nghe Long Viễn chỉ đạo đã.

Các bác sĩ gấp rút bước ra khỏi phòng trực, Đới Lâm đi đến bên cạnh Triệu Xá, kể lại chi tiết cho Long Viễn và Triệu Xá về bệnh sử và triệu chứng mà Lâm Nhan nói.

“Hai mươi năm… bệnh sử lâu như vậy à?” Sắc mặt Triệu Xá trở nên khó coi: “Nhưng dù thế cũng sẽ không thể khiến Tiểu Lâm và nhiều y tá như vậy đều bị… Đây chắc chắn không thuộc phạm vi của oan hồn! Theo kinh nghiệm đi lâm sàng của tôi, e rằng đây là ác quỷ!"

Long Viễn đáp ngay: "Bác... bác sĩ Triệu, anh là bác sĩ khoa ác ma, không phải khoa ác quỷ, đừng vội vàng kết luận! Xem tình hình hiện trường rồi nói sau."

Nếu như khoa ngoại oan hồn nhận bệnh nhân bị ác quỷ nguyền rủa vào phòng bệnh bình thường, dẫn đến thương vong cho bác sĩ và nhiều y tá, đó không phải là chuyện nhỏ.

Khi nhắc đến ác quỷ, gương mặt của các bác sĩ nội trú đều trở nên khó coi.

"Không phải chứ? ác quỷ?"

"Trước khi trưởng khoa Trần đến, hay là chúng ta cứ ở yên một chỗ đợi lệnh? Chúng ta chỉ là bác sĩ nội trú!"

"Có phải bác sĩ Cao đã sắp xếp để bệnh nhân nghi ngờ bị ác quỷ nguyền rủa ở trên tầng năm không?"

Triệu Xá nói: "Không còn cách nào, không có chẩn đoán lâm sàng chính xác, giường bệnh nhân ở khoa ác quỷ thiếu thốn, không có chẩn đoán chính xác thì không có cách nào sắp xếp cho nhập viện. Hơn nữa đây là một trường hợp nhập viện khẩn cấp..."

“Sợ cái gì!” Long Viễn lập tức nói với Triệu Xá: “Có bác sĩ Triệu và tôi ở đây, không đến lượt các anh gánh vác đâu! Bác sĩ Triệu, anh ở khoa ác ma, trước khi giám đốc Trần tới, phiền anh giúp chúng tôi một tay!"

Lúc này, họ đã di chuyển đến chỗ trạm y tá.

Chỗ này chỉ cách cầu thang một ngã rẽ.

Và tất cả các y tá đáng lẽ canh giữ tại chỗ này... đều biến mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play