Trước khi tiến hành phẫu thuật, Phí Lý Mang lại đưa ra một yêu cầu.

“Ca mổ này không giống với phẫu thuật cắt chi thông thường, tôi không thể chờ vết thương của cậu ấy lành lại và thành sẹo xong mới lắp các chi cơ khí lên người cậu ấy, vì điều đó sẽ tương đương với việc chặt cậu ấy ra và để cậu ấy chờ chết. Nếu theo cách này, ca mổ sẽ không thể hoàn thành… hơn nữa sẽ bị chảy máu rất nhiều trong quá trình phẫu thuật. Tôi sợ rằng dù có chuẩn bị nhiều huyết tương nữa cũng không đủ…”

“Anh muốn nói gì,” Đứng trước lớp bảo hộ y tế, chàng trai trẻ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngủ bên trong – Hoắc Lan Hề đã hôn mê sâu, nửa gương mặt con người trắng bệch gầy yếu, y hệt như đá cẩm thạch.

“Đây là một phỏng đoán cực kỳ táo tợn và chưa từng được khoa học kiểm chứng.” Phí Lý Mang đưa ra ví dụ, y hình dung ca mổ của Hoắc Lan Hề như một ca cắt cụt chân do vết thương bị vỡ, nhưng phải dùng kháng sinh để loại bỏ nhiễm trùng, “Dựa theo ghi chép mà Ngụy Bách Luân để lại, mấu chốt thành công của thí nghiệm ‘Sắc xanh ngày tàn’ có lẽ liên quan tới người Melon. Chúng ta vốn có thể lấy được một ống ‘kháng sinh’ có khả năng cứu Hoắc Lan Hề, nhưng nó đã bị chủ tịch quốc hội chiếm đoạt, tôi nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ có được nó nữa…”

“Máu của tôi…” Lang Xuyên nằm lên lồng bảo vệ, cọ mặt lên người yêu cách một lớp kính, “Có thể thử bằng máu của tôi…”

Chẳng hiểu tại sao, Hoắc Lan Hề nằm trong lồng bảo vệ bỗng mở mắt.

“Má!” Phí Lý Mang bị đôi con ngươi xám trắng vằn vện tơ máu kia dọa cho nhảy tót về phía sau, nhưng Lang Xuyên lại hoàn toàn không sợ hãi, cậu nhìn chằm chằm vào hắn, mỉm cười nói, “Hi, người đẹp.”

Hoắc Lan Hề giật móng vuốt đã biến dị, để lại một dấu tay lớn sau lớp vỏ bảo vệ, Lang Xuyên cũng đặt tay mình lên trên.

Bàn tay của cậu đặt lên những ngón tay biến dạng như lưỡi dao trông có vẻ rất nhỏ, trong khoảnh khắc mười ngón liền kề, Hoắc Lan Hề nhắm mắt lại.

Hai người đảo ngược vị trí cho nhau, nhưng hết thảy vẫn chẳng khác gì ngày trước.

Lang Xuyên bỗng nghĩ đến, bản thân từ đầu đã bằng lòng thân cận với Hoắc Lan Hề khả năng cao là vì bị ảnh hưởng bởi gene của người Melon trong cơ thể, bọn họ là cùng một loại người. Nhưng đương nhiên điều này chỉ là thứ yếu, dù cho không bị lây nhiễm giống nhau, bọn họ vẫn không thể ngăn cản bản thân tới gần đối phương. Giống như hai con chim cô độc hót một mình, cuối cùng sẽ tìm được nhau dựa vào tiếng hót chỉ đối phương nghe hiểu.

Ca mổ tốn rất nhiều thời gian, mùi máu tươi ngập ngụa trong không khí. Máu được máy móc chậm rãi rút ra khỏi mạch máu Lang Xuyên rồi lại rót vào trong cơ thể Hoắc Lan Hề, cậu cảm thấy mình như sắp bị rút kiệt hết lần này tới lần khác. Cơ thể bên ngoài hơi nóng lên, cơ chế tự chữa lành được đẩy lên tốc độ cao nhất khiến cậu khó chịu toàn thân, thậm chí trong quá trình phẫu thuật còn xuất hiện tình trạng sốc tim ngắn.

Nhưng chỉ cần tỉnh táo, cậu sẽ nghiêng đầu nhìn gương mặt người yêu, đôi mắt vàng kim pha xanh lá tỏa ánh sáng ra khắp nơi, tham lam miêu tả dáng hình anh tuấn của người tình.

Đến Phí Lý Mang cũng không biết rốt cuộc máu của người này có hiệu quả hay không, kết quả của ca mổ này cũng phải phụ thuộc vào ý trời, không thể nào đoán trước.

Sau một ngày, Hoắc Lan Hề tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, hắn đã phát hiện mình gần như quấn quýt một chỗ với Lang Xuyên.

Người yêu dưới thân tỉnh dậy, chàng trai đang ngủ cũng nhanh chóng dậy theo. Bọn họ đối diện với nhau. Tay nghề của nhà khoa học không đẹp đẽ cho lắm, nửa bên mặt của thiếu tá không quân như được đeo một lớp mặt nạ, da nhân tạo thay thế cho lớp vảy giáp bị loại bỏ, dấu vết cấy da rất rõ ràng. Có những vết sẹo rất khủng khiếp nơi máy móc và da thịt kết hợp lại, nhưng may mắn là chẳng bao lâu sau khi những vết thương trên cơ thể khép lại, màu xám trắng trong đôi mắt sâu cũng rút đi sạch sẽ, con ngươi trở về với màu xanh xám thăm thẳm.

Nhận ra Hoắc Lan Hề đã hồi phục thần trí, Lang Xuyên chậm rãi giãn đôi mày. Cậu nằm trên người hắn, cúi đầu nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt vàng xanh kia quả thực có thể thiêu rụi hết nao núng hoảng loạn của con người.

Cổ họng khô khốc như nuốt phải lửa than, cả người đau nhức, đau đến mức trong khoảnh khắc còn quên mất mình là ai, bản thân đang ở nơi nào, Hoắc Lan Hề gắng mấp máy môi, hỏi: “… Tôi là ai?”

“Anh là người yêu của em.”

“… Tôi đến từ nơi nào?”

“Từ trong giấc mộng của em.”

Sắc mặt vẫn trắng bệch đáng sợ như cũ, Hoắc Lan Hề nặng nề chớp mắt, sau đó không mở lên nữa. Hắn hỏi một cách cực kỳ mệt mỏi: “Vậy em còn đang chờ gì nữa?”

Lang Xuyên dán môi mình lên môi Hoắc Lan Hề, luồn đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng vào trong.

Chẳng bao lâu sau bọn họ đã quấn lấy lưỡi của nhau, như hai dòng nước ấm đang róc rách chảy từ nông đến sâu, lướt qua từng tấc nỗi nhớ hằn sâu trong đáy lòng.

Bọn họ đã bay quá lâu, quá xa, bay qua đồng cỏ, rừng rậm, bay qua núi lửa phun trào mà chưa từng khuất phục lùi bước, bay qua cõi thần tiên cũng chưa từng đắn đo không tiến, chỉ để đến được bên nhau. Hai người vẫn hôn đến khi suýt ngạt thở mới tạm thời tách ra, Lang Xuyên nói với Hoắc Lan Hề: “Người đẹp ơi, ngay vừa rồi, em phát hiện ra em yêu anh yêu đến mức phát điên.”

Qua loa “Ừ” một tiếng, Hoắc Lan Hề giật cánh tay cố ôm Lang Xuyên vào lòng.

Chàng trai trẻ vốn định co tay lên ôm lấy người yêu của mình nhưng lại sợ chạm tới vết thương của hắn, vì vậy chỉ có thể dè dặt vùi mặt vào cổ đối phương. Cậu mỉm cười ôm nhẹ lấy hắn, an tâm và thỏa mãn chưa từng có đong đầy trong tim. Sau nụ hôn dài quyến luyến, trông bọn họ đều như kiệt sức tới nơi, cả hai nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Tiễn bác sĩ được mời tới từ bệnh viện Pollieu đi, Phí Lý Mang và Đồng Nguyên lặng lẽ đi ra ngoài. Nhà khoa học nhỏ thó tháo gọng kính hồng xuống, đưa tay lau khóe mắt.

“Khóc gì chứ? Chẳng phải ca mổ thành công à?” Tuy nói vậy nhưng đội trưởng đội cận vệ kiêu ngạo cũng không thoát ra được khỏi cảm xúc mãnh liệt mà dịu dàng này, cậu ta ngẩn ra, họng như bị đá tảng chặn lại.

Ngoài cửa có khách tới.

Điều khiến bọn họ không ngờ được là kẻ tìm tới cửa là vài chàng trai Hornet mặc quân phục màu đen. Đồng Nguyên quá quen thuộc với bộ quân phục siêu ngầu này, cậu ta cau mày hỏi: “Các người tới tìm tôi à?”

“Không, thưa trưởng quan.” Một người trong nhóm cảnh vệ lắc đầu với Đồng Nguyên, khách sáo trả lời, “Chúng tôi tới bắt người.” Người nọ liếc mắt qua bên cạnh đối phương, ánh mắt lạnh băng khóa vào người đàn ông nhỏ thó kia, nói, “Toàn bộ những người tham gia thí nghiệm ‘Sắc xanh ngày tàn’ đều phải chịu xét xử, đây là mệnh lệnh tối cao từ nghị viện. Vậy nên chúng tôi phải dẫn Phí Lý Mang đi.”

Nếu là trước kia, chắc chắn người này sẽ sợ đến mức tè ra quần, xoay người cầu cứu người bạn quân nhân của mình. Nhưng Phí Lý Mang quay lại nhìn thấy Junie bước ra từ phòng ngủ, y lập tức nhớ ra cô bé đáng thương này mới mất cha không lâu, mãi mới chậm rãi cứu lại được nét ngây ngô trẻ con bây giờ, gì thì gì y cũng không đành lòng để con bé phải chịu nỗi tổn thương mất đi người thân nữa.

“Xin đừng bắt tôi trước mặt trẻ con, tôi không chạy trốn đâu.” Thấp giọng nói xong, Phí Lý Mang quay đầu làm mặt xấu với Junie, muốn chọc cười cho cô bé đang nhíu mày này. “Biết ngay là không thể nào bỏ được một người thông minh như tôi mà! Con xem, chủ tịch quốc hội đang sốt sắng muốn mời tôi tới bàn chuyện, có lẽ là muốn giao nhiệm vụ quan trọng nào đó cho tôi đấy.”. Chí𝑛h chủ, rủ bạ𝑛 đọc chu𝑛g ﹟ TRu 𝑴TRUY𝗲𝑁.𝑽𝑛 ﹟

Đồng Nguyên vốn định ngăn cản hành vi cưỡng chế áp giải người của đội cảnh vệ, nhưng khi nương theo ánh mắt của Phí Lý Mang mà nhìn Junie, cậu ta cũng cảm thấy không đành lòng. Cậu ta siết chặt nắm tay cúi đầu xuống, không lên tiếng biện hộ.

Máy bay của đội vệ binh đứng ở một nơi cách xa “Vườn địa đàng”, Phí Lý Mang bị bắt đi tới giữa những thanh niên này, đôi lúc còn bất chợt quay đầu nháy mắt với Junie, khua tay múa chân giả vờ ngốc nghếch vui vẻ.

Nhưng cô bé vẫn nhíu mày như trước, mím môi thật chặt. Cô bé gần như lập tức hiểu được bi thương đau buồn sau nụ cười của người đàn ông này, cũng giống hệt như những gì cô bé cảm nhận được trong mắt cha mình.

Cô bỗng nhiên cất bước bỏ chạy, đuổi tới sau lưng y, lớn tiếng hô to: “Ba ơi!”

Ý thức được mình sẽ lại một lần nữa phải trải qua nỗi đau mất cha, cô bé nhạy bén thông minh khóc đầy khổ sở, cứ thế chạy theo sau Phí Lý Mang, chạy mãi, chạy mãi. Một đám mây lớn trôi trên bầu trời, trong chốc lát lại từ từ nở rộ như một đóa hoa trắng tinh, cảm giác như cũng đuổi theo bước chân cô bé. Đuổi theo thật xa.

“Ba ơi, đừng đi! Đừng bỏ Junie lại!”

“Junie! Giải quyết vướng mắc của chủ tịch quốc hội xong thì ba sẽ lập tức trở lại!” Phí Lý Mang bị áp giải lên máy bay, quay lại về phía Junie đang đuổi theo không ngừng, vẫn giữ gương mặt tươi cười vui vẻ. Y giơ tay lên chỉ về phía Đồng Nguyên, vừa cười nói vừa không kìm được nước mắc, “Junie! Chăm sóc ‘mẹ’ con nhé!”

Người đàn ông này chưa từng kết hôn, đương nhiên cũng chẳng có đàn bà, thậm chí ngoại trừ tiểu thư Cà Chua động lòng người, y cũng chưa từng tiếp xúc với bất cứ cô gái nào. Nhưng khoảnh khắc này lòng y ngập tràn can đảm và trách nhiệm của một người đã thành cha. Nhìn đứa con gái vẫn bám sau lưng mình, y bỗng có chút bận tâm không biết tại sao, y lo cô bé đáng yêu này lớn lên sẽ biến thành một cô gái hoàn toàn không ra dáng phụ nữ; lại càng lo mình không thể bảo vệ kho báu vô giá là cô một cách vẹn toàn.

Máy bay phi lên bầu trời, để lại những chiếc lá cây và đóa hoa bị cuốn dập nát.

Đồng Nguyên biết lần này Phí Lý Mang lành ít dữ nhiều, y sẽ bị giam trong nhà ngục Fimbul trước, sau đó bị xét xử vì “tội ác chống lại loài người”. Maule đã bị xử tử theo Cận Tân, những người tham gia thí nghiệm khác cũng không thoát được liên lụy. Những người bị tấn công cần đòi lại công bằng, lũ thống trị rồi cũng sẽ để cho nhà khoa học này quýt làm cam chịu để cứu vãn lại hình ảnh.

Siết chặt tay, nghiến chặt răng, Đồng Nguyên đứng im tại chỗ run lên một hồi, cuối cùng cậu ta quyết định.

Cậu quỳ một chân xuống trước mặt cô bé, nói với cô rằng: “Chúng ta đi cứu anh ấy về, được không?”

Lau khô nước mắt trên mặt, Junie chào Đồng Nguyên theo kiểu quân đội, nặng nề gật đầu: “Tôi là quân nhân, tôi biết nổ súng! Anh biết kỹ thuật bắn của tôi tốt lắm mà!”

Đương nhiên Đồng Nguyên biết, kỹ thuật bắn của Junie là do đích thân cậu ta dạy. Cậu ta gật đầu, nói với cô bé, để tránh đêm dài lắm mộng, bọn họ sẽ hành động ngay trong đêm nay.
Hết chương 81.

Bất ngờ không? Làm gì có chuyện tiệc tàn nhanh thế được haha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play