Mặc áo tù nhân kiểu dáng cũ kỹ, nhà khoa học nóng lòng muốn thoát khỏi cảnh cá nằm trên thớt, vừa mới nghe thấy câu hỏi thì đã gật đầu lia lịa về phía mấy tên vệ binh – Cận Tân thật sự là một kẻ theo chủ nghĩa cực đoan đáng sợ, những thanh niên đội vệ binh này đều cao lớn điển trai, mặc đồng phục màu đen may ôm dáng, mũ quân đội màu đen và phù hiệu màu đỏ trên tay áo, nhìn từ xa trông không khác gì nhau.
Nhà ngục Fimbul còn chưa hồi phục lại sau cơn bạo động, hơi thở u ám dập tắt ánh nến quanh quẩn khắp nơi, ánh đèn trên đỉnh đầu trắng bệch và lạnh băng. Lính canh hoàn thành việc giao ban, hai chàng trai đang canh giữ nhà khoa học đã gặp y rất nhiều lần, một lần là khi xét xử Hoắc Lan Hề trên quảng trường sông Đông, một lần ở trong căn cứ mà trung đội V1 đóng quân, một lần ở vườn rau khi áp tải y đi… nhiều quá, không nhớ rõ, dù gì thì mỗi lần người này xuất hiện đều sẽ có đội trưởng Đồng Nguyên của bọn họ đi theo, giống như một võ sĩ anh tuấn làm lá chắn vậy.
Một người trong đội vệ binh hỏi: “Anh có biết mình có thể sẽ bị xử bắn không?”
Phí Lý Mang gật đầu rồi uể oải gục xuống. Y vẫn chưa muốn chết, rõ ràng y chưa từng bằng lòng tình nguyện tham gia thí nghiệm tàn ác đó, y cảm thấy mình rất oan.
Hai cậu lính liếc mắt nhìn nhau, sau đó một trong hai bỗng nổ súng mở xiềng xích trên cổ tay nhà khoa học, sau đó nói nói cười cười quay lưng đi.
Phí Lý Mang ngẩn ra kinh hãi, sau đó lập tức nhận ra hai người kia đang cố ý không thèm canh mình, hẳn là nể mặt Đồng Nguyên mà thả y đi.
Tên đàn ông nhỏ thó mặc áo tù nhân xoay người định chạy, đột nhiên lại bị tên lính đằng sau giữ lại.
“Anh cứ thế này ra ngoài à, nghĩ người khác mù hết rồi hay sao?”
Phí Lý Mang lo đối phương đổi ý, nhưng lại không ngờ người nọ chỉ ra vẻ chán ghét chau mày, hướng ánh nhìn qua một bộ quân phục màu đen cạnh đó.
Những binh sĩ này ăn nói hay kiểu cách liếc mắt đều y hệt đội trưởng nhà bọn họ, Phí Lý Mang bức xúc bĩu môi nhưng vẫn lập tức nhặt quân phục dưới đất lên mặc vào người, còn đeo cả phù hiệu tay và đội mũ như thật. Ngay khi mặc chỉnh tề xong, người này còn cố tình hạ thấp vành mũ, ngoài mặt thì ra vẻ bình thản nhưng trong lòng thì đã tự thấy mình ngầu chết mệ từ nãy giờ!
Hai cậu vệ binh lại quay lưng đi, bọn họ tán gẫu với nhau về mấy chuyện liên quan tới quân Melon, còn nhắc đến việc chủ tịch quốc hội đã đóng rất nhiều “Tấm khiên Medusa” trên các con đường thông giữa các vì sao, có vẻ như được cả quân đội và tài phiệt đế quốc ủng hộ… Bọn họ coi cái tên nhỏ thó rón ra rón rén sau lưng kia như không tồn tại, mặc cho y lặng lẽ rời khỏi phòng thẩm vấn của nhà tù.
Ban đầu vẫn chỉ là bước chậm rãi ra ngoài, nhưng đến khi y nhận ra cả nhà tù đều bị lính canh bỏ mặc thì không khác nào vắt chân lên cổ chạy.
Ban đêm sương mù đặc quánh, phủ đầy trên bờ tường, thân cây, lưới sắt cao áp cùng với từng nơi có thể lọt vào tầm mắt. Phí Lý Mang chạy rất vội, bước nào cũng như sắp ngã về phía trước tới nơi, hơi lạnh luồn qua miệng rót vào trong phổi khiến y không nói nên lời, thở cũng chẳng ra hơi. Dù cho mới chạy được mấy bước đã cảm thấy thể lực sắp cạn kiệt nhưng nhà khoa học không có tế bào vận động vẫn không bước chậm lại dù chỉ một giây. Y một lòng chỉ muốn nhanh nhanh được gặp lại “con gái” mình.
Còn cả cái tên tính cách tệ hại kia nữa.
Ngay bên ngoài nhà ngục Fimbul, Đồng Nguyên vừa thủ tiêu một tên cảnh vệ. Cậu ta nắm rõ từng vị trí lính canh trong nhà ngục Fimbul, không có gì khó khăn khi lẻn vào nhưng lại không ngờ sẽ bại lộ hành tung và kéo thêm phiền phức. Lực lượng phòng vệ quốc gia có rất nhiều anh em bằng lòng liều mạng vì cậu ta, đương nhiên cũng có những thằng không tử tế – người bị Đồng Nguyên xử lý là thân tín của Romain, tuy đội trưởng mới nhậm chức của gã đã ngã đài nhưng gã cũng chưa từng quá mức cung kính với đội trưởng cũ. Sáng nay gã còn kéo theo rất nhiều binh lính tới bắt Phí Lý Mang, lúc này lại làm lộ hành tung của Đồng Nguyên, định bụng bắt luôn cả cậu ta.
Hai người đàn ông bại lộ hành tung xong thì đao thật súng thật ẩu đả với nhau, vung tay đánh đấm, nhắm vào những vị trí yếu hại, chẳng bao lâu sau đã thấy máu đổ. Cuối cùng đội trưởng đội cận vệ hơi chiếm thế thượng phong quặt ngược lại cánh tay mang súng của đối phương, nhắm thẳng họng súng vào tim gã, bóp cò gần mười phát liên tục.
Con bé Junie kinh ngạc ngẩn ra một bên, đôi mắt trống rỗng nhìn xác tên lính như hai cái răng hàm khoét thành hố đen.
“Lần sau thì làm gì đó đi được không!” Đồng Nguyên thở hồng hộc, vừa tha cái xác đi vừa lạnh lùng nạt Junie, “Đừng quên cô là quân nhân. Cô từng thề sẽ nhắm thẳng kẻ địch mà nổ súng!”
Đương nhiên đội trưởng đội cận vệ cảm thấy hơi bực bội, thật sự cũng không phải chỉ vì cô bé khoanh tay đứng nhìn khi mình và tên lính kia ẩu đả: “Nếu tôi còn là đội trưởng, lũ người này tuyệt đối không dám ra tay với tôi, thậm chí…”
Thậm chí bọn họ hẳn phải nên chủ động thả bạn của cậu ta ra, thậm chí bọn họ vốn không nên đưa y đi.
“Cô canh gác, được chứ?” Đồng Nguyên nản chí vò đầu dặn dò Junie, sau đó lại kéo cái xác đi chỗ khác – cậu ta định giấu cái xác ở một chỗ kín, nếu không camera giám sát giăng kín trên tường nhà ngục phát hiện.
Con bé gật lia lịa, sau đó lại nắm chắc súng trong tay, tự nhắc bản thân phải tập trung hết sức, quyết không để cho người khác quấy rầy chiến dịch cứu người của bọn họ nữa. Sau đó cô thấy một người chạy về phía mình. Sương mù giăng kín mọi nơi khiến cô bé không thấy rõ gương mặt người nọ nhưng có thể nhận ra quân phục cùng loại với đội vệ binh, nhận ra đai lưng bằng da ánh lên, nhìn ra mũ quân đội cứng ngắc và phù hiệu đỏ trên tay áo, cơn tức giận bỗng xộc lên não, vì người cha đã chết, vì người đã bị bắt mất kia.
Cô không do dự giơ khẩu súng Đồng Nguyên đưa cho mình lên, bóp cò về phía tên lính đang đi về phía mình. Chỉ có một tiếng vang nhỏ phát ra trong khoảnh khắc tia laser xuyên thủng cơ thể, giống như tiếng mở rượu champagne chúc mừng. Người lính kia “hự” một tiếng rồi gục xuống đất, sau đó không đứng dậy nữa.
Một súng đã quật ngã tên vệ binh đang chạy, Junie cảm thấy mình vừa mới làm một chuyện cực kỳ dũng cảm, vội vàng gọi Đồng Nguyên tới: “Anh coi, tôi bắn trúng tên đó rồi!”
“Tốt lắm!” Đồng Nguyên tha cái xác tên lính kia vào trong bụi cỏ thì lại bắt tay xử lý người vừa bị Junie giải quyết.
Cậu ta đi tới chỗ tên lính ngã xuống, lúc sắp đến nơi thì bỗng cứng đờ bất động.
Junie thấy bước chân Đồng Nguyên đi tới đột ngột dừng lại, sau đó lại run rẩy như bị điện giật. Cậu ta run bần bật, há miệng trợn mắt, tay nắm chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Phí Lý Mang ngã xuống đất nhận ra Đồng nguyên tới gần mình thì ngẩng đầu lên, dùng sức nháy mắt mấy cái với cậu ta. Y gian nan mấp máy đôi môi nhoe nhoét máu, vốn định nói rằng “Hình như tôi càng làm chuyện càng nát bét” hay là “Ha, cậu xem tôi mặc đồ này ngầu không cơ chứ!”
Nhưng vì động mạch cổ đã bị một phát súng xuyên qua, ngoại trừ tiếng “xì xì”, người này không nói được gì nữa.
Y quay sang nhìn về hướng Junie, nâng tay làm tư thế “suỵt”, sau đó cười khanh khách nuốt không khí.
Ngay trong khoảnh khắc cuối cùng khi bốn mắt chạm nhau, Đồng Nguyên gần như lập tức hiểu được ý đối phương: Cô bé ấy là con trai y, là kho báu của y, là một đóa hoa bí ngô y đào được giữa mảnh đất cằn cỗi hoang vu. Y cầu xin cậu ta bảo vệ bí mật này cho mình, cậu ta phải bảo vệ cô bé.
Nhìn ra được sự cứng ngắc và rùng mình hiện ra trên người Đồng Nguyên trong tích tắc, Junie bám theo sau lâm vào căng thẳng. Cô vặn ngón tay vào nhau, thấp thỏm hỏi: “Tôi làm sai sao?”
Suýt chút nữa người đàn ông này đã ngồi thụp xuống khóc thất thanh, nhưng cậu ta quyết định giữ lời hứa với bạn mình, trả lời cô bằng một giọng nói mang ý cười: “Không… Cô làm tốt… Làm rất đúng…”
“Để tôi giúp anh!” Junie được thừa nhận thì nở một nụ cười khờ dại, vui vẻ chạy tới như muốn giúp đối phương kéo xác.
“Cô cứ tiếp tục canh gác đi…” Dùng cơ thể ngăn tầm mắt của Junie, Đồng Nguyên im lặng chảy một hàng nước mắt, sau đó cầm mũ quân đội phủ lên mặt Phí Lý Mang.
Giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cậu ta kéo cái xác về phía bụi cỏ.
Rốt cuộc cô bé không thể cứu “ba” mình về. Đêm đó cô mang súng nhả đạn như một quân nhân chân chính, đi theo một người đàn ông chạy Đông chạy Tây, cuối cùng lại như lãng phí thời giờ.
Đồng Nguyên giao Junie lại cho một cặp vợ chồng trung niên giàu có, mang theo lời hứa đêm đó với Phí Lý Mang trở lại quân đội. Cậu ta tin rằng nỗi đau mất người thân rồi sẽ được thời gian từ từ mài mòn, cô bé này vẫn sẽ lớn lên vô tư lự, sau đó sẽ biết yêu, trở thành cô dâu, thành một người mẹ, cả đời sẽ không bị sai lầm đêm đó giày vò.
Cậu ta chợt nghĩ tới câu “Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật” mà Cận Tân thường nói, gã đàn ông này cả đời đều quá tin tưởng vào sức mạnh của quyền lực và chẳng hề tin tưởng người ngoài, thật sự không ngờ ngay cả lời của thần linh cũng không thể khuyên can một người lắm miệng phải im lặng không nói, nhưng tình yêu thì có thể.Hết chương 82.
Mình đã phải đấu tranh tinh thần khủng khiếp khi gõ chương này, thậm chí còn muốn bỏ luôn cả chương không gõ nữa. Vì mình đau lắm, mình tức giận, mình phẫn nộ. Tại sao lại là Phí Lý Mang, một người sống oan, đến chết vẫn là chết oan, một người vốn chẳng có tội tình gì, để đổi lại cái gì? Đáng nhẽ tuyến nhân vật này có thể mỉm cười đón một thế giới mới tốt đẹp hơn, có lẽ hai người này sẽ đi được đến cuối, nhưng tại sao thế tác giả? Mình đã khóc rất nhiều, chửi rất nhiều vì đoạn này, nó đau đớn hơn tất thảy những cái chết từ đầu đến giờ, không phải một cái chết oai hùng như Vũ Liệt và Hạ Cách Nhĩ, không phải một cái chết xứng đáng như Cận Tân, mà lại là một cái chết oan uổng, khốn khổ và dằn vặt. Mình nghĩ mãi về cái chết của Phí Lý Mang, liệu nó có thật sự cần thiết cho mạch truyện không, tại sao lại dồn nhân vật đến đường cùng như thế, tại sao lại để nhân vật phải chịu đựng những thứ này? Junie sẽ lớn lên mà không hề hay biết, Đồng Nguyên thì phải trả giá cho mọi lỗi lầm mà mình gây ra trước đây bằng cái chết của người gần với cậu ta cuối cùng trên cuộc đời này, nếu đó là công bằng với Đồng Nguyên, thì công bằng với Phí Lý Mang không? Nếu đổi lại là bài học cho Đồng Nguyên, là cái giá cuối cùng Đồng Nguyên phải trả vì thì liệu cái giá này có quá lớn không? Mất anh trai, mất người đàn bà mình yêu thầm, mất đi trưởng quan, mất định hướng, mất niềm tin, giờ lại mất đi Phí Lý Mang. Dù nhìn từ góc độ hai người này có yêu nhau hay không, thì dù không phải thì Phí Lý Mang vẫn là người bạn duy nhất, là chỗ dựa tinh thần duy nhất sau khi Đồng Nguyên mất phương hướng, tại sao vậy tác giả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT