Bọn họ nghe thấy tin sĩ quan tổng chỉ huy bị phán tội chết trên đường, từ đầu đến cuối Đồng Nguyên không hề lên tiếng, nhưng Phí Lý Mang biết chắc chắn người này rất buồn. Không vội vã an ủi đối phương, suốt dọc đường đều nói những lời ngu xuẩn lạc quẻ, kết quả thì đương nhiên là bị chửi “con rệp” mấy lần, còn bị đấm mấy cái không nặng không nhẹ. Cả hai đều cố ý, một người thì giả vờ ngớ ngẩn để đối phương chửi mắng sỉ vả, một người thì cũng phối hợp ra vẻ tức giận, sau bao lần cùng trải qua hoạn nạn và nghịch cảnh, bọn họ đã đạt tới sự ăn ý với nhau. Theo lời Junie, thì bọn họ đúng là vợ chồng già.

Mặc dù trang thiết bị và thuốc men cần thiết để chuẩn bị cho ca mổ rất cấp bách nhưng cũng tuyệt đối không thể qua loa vội vàng. Hiện tại trung tâm nghiên cứu Di truyền Sinh hóa và bệnh viện Pollieu đã trở thành một mớ hỗn độn, toàn bộ các nhà khoa học và nhân viên y tế tham gia vào nghiên cứu thí nghiệm “Sắc xanh ngày tàn” đều bị cáo buộc “tội ác chống lại loài người”. Sau khi hai người chuẩn bị xong xuôi hết thì mới tranh thủ đi ra đồng lang thang. Cánh đồng hoa được phủ kín hoa tulip màu đỏ cam và những phiến lá xanh mơn mởn. Ngay cả ánh mặt trời cũng mang tới hương thơm ngọt ngào, chiếu lên mặt bọn họ như muốn tô điểm thêm chút hoa văn hổ phách cho những khuôn mặt trẻ tuổi này.

Mái tóc ngắn của Junie đã dài qua tai, vì Olivier thừa nhận bản thân đã giết chết cha cô bé nên cô bé cũng tha thứ cho Hoắc Lan Hề. Cô vẫn giữ khư khư khẩu súng Đồng Nguyên tặng cho mình bên người không rời. Cô ngắt một bông tulip cài ở bên tai, chẳng mấy chốc đã chạy tới chỗ khác.

Đồng Nguyên lững thững đi đằng sau, hai hàng lông mày đen dài trĩu xuống, có vẻ tâm sự nặng nề.

Phí Lý Mang hỏi cậu ta: “Khi mọi chuyện kết thúc, sau này cậu có dự định gì không?”

“Cố Lâm đã về lại quân đội, sớm muộn gì tôi cũng phải về.” Đồng Nguyên liếc mắt nhìn đối phương, nở một nụ cười trẻ con, “Mặc dù tôi chưa từng chiến đấu trên không trung, nhưng suy cho cùng tôi vẫn là một người lính. Anh thì sao?”

“Tôi?” Phí Lý Mang gãi mái đầu xoăn của mình, “Có lẽ sẽ đi theo Hoắc Lan Hề, hoặc có khi sẽ ở lại trong ‘Vườn địa đàng’ của tôi.”

“Anh cũng có thể theo tôi.” Đồng Nguyên hướng ánh nhìn về phía Junie ở đằng xa, đùa một câu nửa thật nửa giả, “Junie phải ở chung với ‘ba và mẹ’ chứ.”

“Hai người chậm quá!” Junie quay đầu lại, vẫy tay la lớn, “Hai người cứ như một đôi đi dạo dưới trời chiều ấy, đúng là vợ chồng già!”

Đồng Nguyên bật cười đuổi theo, vậy nên không thấy được gương mặt của Phí Lý Mang bên cạnh. Mặt y đỏ như cà chua chín mọng, ngón tay đặt trước lồng ngực đang đập thình thịch.

Suýt nữa y đã nói, được. Đi theo cậu, được.

Hai người đàn ông còn chưa quay về đến nơi thì đã thấy Lang Xuyên lòng như lửa đốt, cậu vẫn luôn chờ bọn họ tới, y hệt như người cha đang ở bên ngoài phòng mổ.

Phí Lý Mang lo Lang Xuyên sẽ trách mình chậm trễ, nhưng không ngờ đối phương lại đưa ra lời thỉnh cầu như vậy.

“Trước khi phẫu thuật, có thể cho tôi nói chuyện riêng với anh ta không?”

“Anh ta” này là chỉ Olivier, anh bạn người máy của cậu.

“‘Cậu ta’ tỉnh được một lúc, còn chưa biết tình hình hiện tại thế nào. Bảng mạch của ‘cậu ta’ gặp trục trặc, có lẽ sẽ nói năng bừa bãi, chỉ liên tục lặp đi lặp lại những lời nói trước kia. Cậu phải chuẩn bị tâm lý, đây đã không còn là anh bạn người máy của cậu nữa.” Phí Lý Mang lặng lẽ thở dài, y không đành lòng đối diện với Olivier. Vì trong tình huống con robot này “thần trí” tỉnh táo, hành vi của bọn họ không khác gì mưu sát.

Chàng trai trẻ bước vào trong một gian phòng theo chỉ dẫn của nhà khoa học, cậu nhìn thấy một con robot sắp bị tháo rời cúi đầu ở đó, cơ thể “anh ta” đã bị tháo dỡ thành từng mảnh, nhìn như một đống phế liệu. Nhưng người máy này vẫn giữ nụ cười tao nhã mê người, đôi mắt xanh thẳm như biển cả.

Olivier gian nan cử động khớp cổ, ngẩng đầu nhìn chàng trai trẻ đứng trước mặt mình. Như bạn bè lâu ngày gặp lại, “anh ta” nở một nụ cười thân thiện, tiếp đón nồng hậu: “Xin chào.”

“Anh còn nhớ tôi là ai không?”

“Nhớ chứ.” Người máy gắng sức gật đầu, dây điện lộ ra bên ngoài cổ như sắp đứt tới nơi. Nụ cười vẫn không tắt, anh ta nói, “Tôi nhớ vào lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu đã ôm tôi khóc – giống như cậu đã làm vào lần cuối cùng chúng ta gặp nhau vậy.”

“Nghị viện đã phê duyệt cho trí thông minh nhân tạo tiến vào lĩnh vực quân sự, đương nhiên đây không phải chuyện quan trọng nhất, vấn đề là dưới sự dẫn dắt của chủ tịch quốc hội Andreas, đất nước này đã bắt đầu chuyển đổi từ hệ thống quân sự sang dân chủ cộng hòa. Rất khó để loại bỏ cả một chế độ cũ, nhưng may mà rốt cuộc cũng có người bắt đầu làm, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ thấy được một thế giới mới tự do và bình đẳng…” Lang Xuyên quỳ xuống trước Olivier, ánh nhìn hướng thẳng vào anh ta, “Anh có hiểu những gì tôi nói không?”

Olivier lại gật đầu, giọng nhuốm màu tiếc nuối: “Tiếc là tôi không thể thấy, thế giới tốt đẹp hơn đó.”

“Ừ… Xin lỗi…” Lang Xuyên nghẹn ngào, sự băn khoăn của Phí Lý Mang là đúng, vốn AI này có thể chữa trị được, nhưng bọn họ lại tàn nhẫn cướp đi “sinh mệnh” của nó.

Nhưng người máy trước mặt cậu bỗng vươn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy cằm cậu. Dường như Olivier hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương, anh ta lắc đầu nói: “Cậu không phải xin lỗi tôi, so với việc tồn tại trên thế giới này một cách tê liệt và lạnh lẽo sau khi sửa chữa xong, tôi lại muốn lựa chọn một ‘cách sống’ khác hơn.” Dừng một lát, anh ta nói đầy quả quyết, “Theo ý nghĩa đó, tôi hẳn phải nói lời ‘cảm ơn’ với mọi người, chính mọi người đã cho tôi một ‘cách sống’ mới đầy ‘sinh động’.”

Chàng trai trẻ không nói thêm, chỉ tập trung tinh thần nghe đối phương tiếp tục.

“Tôi vẫn nhớ rõ khi ở trên Odyssey, tôi đã từng nói với cậu tôi luôn suy tư… Nghe câu này vừa vớ vẩn lại vừa hoang đường, nhưng tôi thật sự là một con robot như thế đấy, dù hệ thống điều khiển không cho tôi được đáp án, tôi cũng chưa bao giờ có ý định từ bỏ việc tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của mình…” Sự vui sướng và thỏa mãn sáng lên đong đầy trong đáy mắt xanh thẳm, Olivier nhìn về phía trước không chớp mắt, nhẹ nhàng nói, “Tôi nghĩ rốt cuộc mình cũng tìm được… ý nghĩa tồn tại của mình rồi… Có lẽ một con robot không thể trở thành anh hùng, nhưng ‘anh ta’ có thể trở thành một phần của người hùng…”

Lang Xuyên cầm tay Olivier dán lên mặt mình: “Lần trước tôi chưa kịp nói cho anh biết, cuối cùng tôi cũng có thể tìm được thêm một lý do để tách biệt hai người, anh dịu dàng hơn Hoắc Lan Hề nhiều lắm…”

Cậu nhắm mắt lại, khẽ cọ mặt mình lên bàn tay anh ta, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

“Đừng khóc, được không?” Khóe môi mỏng nhếch lên dịu dàng, Olivier nở nụ cười, “Tôi là người máy, tôi sẽ gỉ sét -”

Anh ta “gỉ sét” thật. Sau khi gương mặt anh tuấn run rẩy một cách kỳ lạ hồi lâu, người máy bắt đầu liên tục phun ra những lời mê sảng đứt quãng –

“Ngài là một người phụ nữ quyến rũ phi phàm, tôi cảm thấy rất vinh dự và may mắn khi được gặp ngài…”

“Trung tâm quản lý nhân sự của quân đội xử lý đám đơn xin giải ngũ không xuể, hiện tại bên ngoài đã trở nên hỗn loạn.”

“Tôi muốn có được tình yêu của ngài, ngài giống như cha của tôi vậy…”

“Tôi tới thế giới này vì cái gì? Khi tôi rời khỏi nơi đây liệu sẽ có ai khóc cho tôi không?”

Anh ta càng nói càng nhiều, càng nói càng nhanh. Giọng nói trầm từ tính trở nên sắc lẻm chói tai, cơ thể liên tục vặn vẹo co giật. Như một người bị động kinh phát bệnh.

“Phí Lý Mang! Phí Lý Mang!” Đôi mắt vàng xanh trợn tròn, Lang Xuyên hoảng sợ hô lớn, “Mau tới xem rốt cuộc anh ta bị sao thế?! Mau tới đi!”

Nhà khoa học cũng bó tay hết cách. Cho đến khi phát ra những “lời nói mê sảng” liên tục xong, cuối cùng Olivier mất kiểm soát mới yên tĩnh lại. Cái đầu bị gãy hoàn toàn ngoẹo sang một bên vai, khóe môi vẫn giữ nụ cười lay động lòng người:

“Chúc ngủ ngon, Lang Xuyên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play