“Dùng hết nhiệt tình hồi cậu còn bé ở trong núi tuyết kia, chạy mau!”
Gần như cùng lúc khi câu nói này vang lên, Hoắc Lan Hề nói với nữ binh sĩ trước mặt: “Rất xin lỗi.” Sau đó hắn nhanh chóng thoát khỏi cô. Dù cho nửa cơ thể đã biến dị nhưng hành động của người đàn ông này vẫn rất linh hoạt, nữ binh sĩ bị tập kích cũng có ý phối hợp, động tác nổ súng của cô vốn như muốn mở xiềng xích cho hắn.
Gông xiềng được mở ra. Thiếu tá không quân lập tức tấn công binh lính bên cạnh, binh lính đứng ở một góc xa cũng nắm thời cơ nổ súng về phía hắn. Hoắc Lan Hề bẻ gãy cổ một binh sĩ một cách gọn gàng, dùng xác của người đó làm lá chắn, vừa ngăn cản những phát súng liên hoàn của đám cảnh vệ vừa lấy khẩu súng trong tay kẻ kia bắn trả.
“Hoắc Lan Hề, tốt lắm.” Phí Lý Mang lớn tiếng kêu lên, một tên cảnh vệ nổ súng về hướng phát ra âm thanh – nhưng ngay khi kẻ kia bóp cò, Hoắc Lan Hề đã bắn nổ đầu kẻ đó trước.
Giơ tay bốn lần, bốn tên vệ binh ngã xuống. Những người còn lại bị kỹ thuật bắn súng của hắn dọa cho chết trân, tốc độ nhắm vào kẻ chạy trốn cũng chậm lại. Tranh thủ kẽ hở ngắn ngủi, Hoắc Lan Hề đẩy cái xác chắn trước người ra, dùng tốc độ nhanh nhất để lao về phía Cận Tân. Ba tên lính bên cạnh Cận Tân lần lượt bị giết, trước khi đối phương kịp phản kháng, hắn đã dùng khuỷu tay khóa vai gã lại, dùng ngón tay siết chặt cổ gã.
Ngón tay sắc bén như đao chĩa vào cổ họng sĩ quan tổng chỉ huy, thiếu tá không quân thở hổn hển, nói: “Liên lạc với Cao Tùng Phu… Lệnh cho quân chống bạo động lùi về, lệnh cho bọn họ dừng việc giết hại dân thường lại.”
Câu nói ấy rõ ràng đã khiến mọi người chấn động. Đây là thời khắc sống còn, nhưng dường như người đàn ông này hoàn toàn không màng tới an nguy của bản thân.
“Ha!” Dù cho cổ họng như sắp bị bóp nát, Cận Tân vẫn nhoẻn cười tỏ vẻ bình tĩnh, “Chẳng lẽ anh đã quên… Lũ người hạ đẳng ngu xuẩn này vừa mới phán anh tội chết… Anh không thèm lo mình có thể toàn thân thoát ra hay không, lại đi lo cho sống chết của bọn chúng…”
“Mau ra lệnh.” Thiếu tá không quân hoàn toàn không bị lay chuyển, giọng nói vừa lạnh vừa trầm.
“Nếu tôi là anh, tôi tuyệt đối sẽ không cầu tình cho những kẻ đã ruồng bỏ mình, tôi sẽ ước bọn họ chết hết đi…”
“Hạ lệnh.” Hoắc Lan Hề co cổ tay lại, ngón tay sắc như dao gần yết hầu gã đàn ông thêm một tấc – cổ họng bị cắt một vết thương rất nhỏ, máu bắt đầu chảy ra.
“Được… Được rồi…” Trong khoảnh khắc tử thần gõ cửa, cuối cùng Cận Tân cũng thay đổi sắc mặt, thuận theo ý của đối phương, “Cao Tùng Phu, nghe lệnh tôi…” Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ sĩ quan tổng chỉ huy bị ép buộc sẽ hạ lệnh cho robot chống bạo lực rút khỏi đường phố thì người đàn ông này lại bật cười một tiếng lạnh buốt, rú lên nói, “Giết sạch toàn bộ người trên đường! Không được phép để lại bất cứ đứa nào -“
Âm tiết cuối cùng còn chưa kịp phun ra, sau lưng đã phải hứng một đòn nặng nề, Cận Tân hộc máu, ngã dúi xuống đất.
“Tại sao không giết tôi?! Vì nghĩ đến Cận Á à?” Gã chật vật ngồi trên mặt đất ngửa đầu về phía người đàn ông kia, cười ha hả không kiểm soát được. Máu tươi trong miệng dính vào kẽ răng, vẽ nên hình dạng từng cái răng trắng bóng, cũng khiến gương mặt gã đàn ông trở nên vặn vẹo, dữ tợn vô cùng, “Hoắc Lan Hề, anh quá vô dụng! Nhưng tôi sẽ không nương tay với anh đâu!”
Còn chưa nói xong, gã lập tức phát hiện ra người đàn ông trước mặt bỗng giãy giụa lảo đảo một chút, như thể một cơn gió đã đẩy hắn xuống đất. Rõ ràng vừa rồi đội cảnh vệ đã bắn trúng hắn, vảy giáp cứng rắn bị xỏ xuyên thủng lỗ chỗ, máu đen liên tục chảy ra từ vết đạn bắn.
Vốn còn miễn cưỡng đứng thẳng nhờ dựa vào cơ thể Cận Tân, Hoắc Lan Hề giờ mất đi điểm tựa đã chạm tới ngưỡng cực hạn của thể lực, hắn từ từ quỳ xuống đất.
Trong ánh hoàng hôn rực lửa, dưới họng súng của đám vệ binh, người đàn ông nửa quái vật gục đầu, nhắm mắt lại. Nửa bên mặt con người lại nở nụ cười, như biết rằng sinh mệnh của mình đã đi đến hồi kết. Không thể coi như buông xuôi từ bỏ, cũng không phải là hoàn toàn không mảy may tiếc nuối, nhưng hắn vẫn bùng cháy đến thời khắc cuối cùng.
Phí Lý Mang rơm rớm nước mắt, run lẩy bẩy nói: “Tôi nghĩ… Có lẽ dáng vẻ tuyệt vời nhất mà một người đàn ông khi còn sống có thể thể hiện ra, hẳn chính là như Hoắc Lan Hề…”
Đồng Nguyên lặng lẽ nắm tay đối phương, nhéo mạnh lên ngón tay y, sức mạnh truyền qua truyền lại giữa những ngón tay thay cho sự đồng tình những lời y nói từ tận đáy lòng.
Cận Tân lộ ra vẻ mặt của kẻ thắng cuộc, hạ lệnh với binh lính của mình: “Giết chết anh ta! Giết chết Hoắc Lan Hề!” Gã lại nhìn sang bên đám Đồng Nguyên, hung ác quát lớn, “Giết cả bọn nó! Giết hết lũ phản đồ này! Giết chết hết chúng nó!”
Gã gào thét giết, giết, giết như một kẻ điên, như thể chỉ có vậy mới có thể xả hết thảy những áp lực và tổn thương mà gã phải chịu đựng vì người đàn ông này.
Nhưng không ai nghe theo mệnh lệnh của sĩ quan tổng chỉ huy, mấy chàng trai đang do dự.
“Chúng mày làm gì đấy?! Chúng mày định làm trái lệnh của cấp trên à?! Tao bảo chúng mày giết bọn nó!” Nhìn những chàng trai đứng chết trân, Cận Tân trừng mắt hung dữ kêu lên, “Nổ súng! Ai nổ súng giết Hoắc Lan Hề sẽ được thăng cấp, mau nổ súng đi!”
Nhưng toàn bộ dụ dỗ ép buộc đều mất hết tác dụng, binh lính của trung đội V1 và đội cảnh vệ nhìn nhau, đồng loạt bỏ súng xuống như đã đạt tới nhận thức chung.
“Sĩ quan tổng chỉ huy, rất xin lỗi.” Một cảnh vệ liếc nhìn sĩ quan tổng chỉ huy của mình, lại quay sang Đồng Nguyên đang đứng ở chỗ khác, “Chúng tôi không thể nổ súng vào cấp trên của mình.”
“Phải, chúng tôi không thể.” Chàng trai thuộc trung đội V1 kia cũng liếc nhìn cấp trên của mình, sau đó lại nhìn con quái vật bất động đang quỳ dưới đất – thân hình nặng nề đang phập phồng, Hoắc Lan Hề quỳ ở đó, chống một tay xuống đất để đảm bảo cơ thể không đổ xuống. Chàng trai đã từng là cộng sự với đối phương trên Odyssey trong một khoảng thời gian ngắn ngủi rốt cuộc cũng không kìm được chua chát dâng lên trong họng, mắt đỏ hoe nói, “Chúng tôi không thể nổ súng vào một người anh hùng.”
Cậu ta ném súng trong tay xuống, đi tới chỗ người đàn ông hấp hối, đứng trước mặt hắn, chào hắn theo đúng tiêu chuẩn quân đội.
Cho đến khi Mặt Trời đã nấp sau mái nhà, người yêu của hắn cũng đã chạy tới.
Cận Tân còn chưa kịp đứng dậy khỏi mặt đất, chỉ có thể ngẩng mặt nhìn Lang Xuyên đi về phía mình. Gã không thể tưởng tượng được những đau đớn mà cậu phải chịu để trở lại Địa Cầu, vì gương mặt của chàng trai trẻ trước mắt xinh đẹp như tượng sáp, đồng tử vàng kim pha xanh lá lấp lánh ánh sáng, như thể hết thảy những dơ bẩn nhơ nhuốc trong cuộc đời đều đã bị loại bỏ.
Gã xúc động cười với cậu, sự vui mừng và tự hào chảy trong giọng nói: “Tôi biết ngay mà… Tôi biết cậu còn sống… Vì cậu là sức sống vô hạn, vì cậu là mùa xuân mãi mãi không cúi đầu…”
Nhưng đáp lại gã đàn ông xinh đẹp lại là bóng tối phủ trên gương mặt, chàng trai trẻ lạnh tanh nâng tay lên, dí súng vào trán gã.
“Lang Xuyên, không!” Bản năng quân nhân khiến cậu ta không thể để sĩ quan tổng chỉ huy bị người ta bắn chết, Đồng Nguyên quát lớn, “Không thể nổ súng!”
Lang Xuyên buông bàn tay định bóp cò xuống, quay sang hỏi Phí Lý Mang: “Tôi nhớ trước kia anh từng nói với tôi, cách gì nhanh gọn nhất để đối phó với sĩ quan tổng chỉ huy nhỉ?”
Phí Lý Mang ngẩn người, sau đó lập tức nhớ lại và đáp: “Nhổ nước bọt vào mặt cậu ta!”
Lang Xuyên hắng giọng ra vẻ phô trương, trữ một lượng nước bọt lớn trong họng rồi phun vào mặt Cận Tân.
Lệnh cho Dã Thú cõng người yêu mình lên, chàng trai trẻ định rời đi.
Một nữ binh sĩ nước mắt còn chưa kịp khô bỗng lên tiếng gọi cậu, Lang Xuyên quay đầu lại. Cậu nghi hoặc nhìn cô, không nhớ rõ mình từng quen với một cô gái có dòng máu da đen xinh đẹp thế này từ khi nào.
Nữ binh sĩ bước lên, nói: “Anh ấy nhờ tôi chuyển cho cậu một nụ hôn, ngay lúc nãy.”
Hơi khựng lại, sau đó chàng trai trẻ lập tức hiểu ra. Cậu tự tay kéo tay cô gái lại, ghé lại gần hôn cô.
Đôi mắt nhắm nghiền, đầu lưỡi nghịch ngợm lao vào miệng đối phương, hung dữ mút liếm không sót chỗ nào. Kết thúc một nụ hôn dài cuồng nhiệt, Lang Xuyên thỏa lòng chép miệng, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi quay đầu bỏ đi.
Tất cả mọi người đều đã rời đi.
Sân bay trống trải chỉ còn lại một người đàn ông không đứng dậy nổi, chấm nhỏ bò dần về phía đường chân trời, gã nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng quệt nước bọt trên mặt. Đợi đến khi tâm lý ổn định lại, Cận Tân lập tức ý thức được một cơn bão đủ để nhấn chìm gã hoàn toàn sắp ập tới. Đồng thời gã cũng sâu sắc nhận ra, cục diện bị cô lập và phản bội này là do gã tự gây nên, nhưng dường như cũng chẳng có gì đáng để hối hận. Gã chỉ hơi tiếc nuối, chẳng có ai mạo hiểm vì gã, cũng không có ai phúng viếng chia buồn cho gã.
Đây là cuộc bạo loạn nghiêm trọng nhất trong lịch sử Roeste. Ngoại trừ những thi thể không đếm xuể, cả đế quốc đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Marden không còn nằm trong vòng tay bất cứ người đàn bà nào nữa, bị đạn lạc bắn thủng dạ dày, Chandler thì sợ đến mức trốn vào tủ quần áo, mấy ngày sau khi đội cảnh vệ tới mới dám bước ra, đói khát đến độ chỉ còn da bọc xương. Andreas thì vẫn không từ bỏ việc buộc tội Cận Tân. Ông ta lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này để lại mở một cuộc họp nghị viện lâm thời, mà lần này thì cả nghị viện bao gồm cả các trưởng lão đều đứng về phía ông ta.
Sau một thời gian dài nói chuyện mở lòng đầy chân thành, trưởng lão nghị viện và người đứng đầu băng Godot đã đạt đến nhất trí trong tình huống mà cả hai bên đều có thương vong: Lịch sử đã nhiều lần cảnh báo, chế độ độc tài quân sự chỉ tổ biến thành mảnh đất màu mỡ cho lũ mất trí sinh ra, chỉ khi tiến hành cải cách táo bạo và triệt để, thế giới đổ nát này mới có thể tái sinh.
Tại cuộc họp nghị viện lâm thời, Andreas lấy lọ thuốc thử thí nghiệm quý giá kia ra và sử dụng người đột biến gene đã tấn công Roeste lần này làm ví dụ – vừa chiếm được cảm tình vừa chiếm được sự căm hận và sợ hãi, người đàn ông này chẳng tốn công đao to búa lớn cũng đạt được sự tin tưởng của nghị viên.
Vì chính miệng ra lệnh giết hại dân thường, sĩ quan tổng chỉ huy sẽ phải đối mặt với tội danh “tội phạm chiến tranh”, lại thêm hàng loạt thí nghiệm sinh hóa tàn độc, gã cũng sẽ bị xét xử vì “tội ác chống lại loài người”. Đám thân tín không ai may mắn thoát thân đồng loạt ngã ngựa, bao gồm cả tổng tư lệnh tối cao của lực lượng không quân Cao Tùng Phu, đội trưởng lực lượng phòng vệ quốc gia Romain mới nhậm chức cùng với Maule chịu trách nhiệm cho thí nghiệm “Sắc xanh ngày tàn”, tất cả đều sẽ bị đưa ra tòa án quân sự. Và trên tòa án, Cao Tùng Phu vì muốn giảm án cho mình mà thậm chí còn chủ động khai ra việc Cận Tân mưu hại quân chủ, tự tiện can thiệp vào thiết lập của dòng máy bay không người lái Tử Thần cùng với việc ngắt “Tấm khiên Medusa” dẫn đến toàn bộ Odyssey bị hủy diệt, lại một lần nữa dấy lên giông bão trong quốc hội.
Gần như mỗi một tên tội phạm chiến tranh đều dốc hết sức lực để minh oan cho mình, khàn giọng kiệt quệ, khóc lóc kể lể. Chỉ có một người đàn ông vẫn giữ nụ cười mỉm đầy ẩn ý, không nói một lời. Mái tóc dài màu nâu vàng phủ xuống bộ quân phục đỏ rực, sĩ quan tổng chỉ huy trên băng ghế xét xử vẫn xinh đẹp như trước.
Đối diện với những buộc tội của Andreas, Cận Tân thoải mái nhận tội. Gã chỉ nói ra tọa độ của một hành tinh không nằm trên bản đồ các vì sao, nói rằng chị của tôi ở đây, nếu ông đồng ý với tôi sẽ đón chị ấy về, tôi bằng lòng nhận tội.
Cả đời gã vẫn luôn khát vọng có thể chia sẻ bầu không khí gia đình với người nhà, có thể làm bạn với người tâm đầu ý hợp, có thể nắm tay người mình yêu đi đến cuối đời, nhưng chẳng hiểu tại sao, cuối cùng vẫn luôn phản tác dụng.
Vì Cận Tân chủ động yêu cầu, án tử hình được chấp hành rất nhanh. Trong khoảnh khắc tia laser xuyên qua sọ não, gã bỗng nhìn thấy một người được bao bọc trong một quầng sáng chói lòa, đang lại gần gã từ đằng xa, dần dần trở nên rõ ràng. Không phải người cha đang hấp hối trên giường bệnh, cũng không phải chàng trai có đôi mắt màu xanh lá pha vàng kim kia, mà là một đứa bé trai gầy gò yếu ớt nhưng lại xinh đẹp tinh xảo như một món đồ bằng sứ.
Thỉnh thoảng có tiếng cười khúc khích của bé gái truyền tới, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng lững thững bước cạnh nó, dường như đứa bé trai có vẻ rất mệt mỏi với việc phải cật lực lấy lòng người cha luôn mãi thờ ơ và uy nghiêm, nhưng lại phấn khởi nhảy nhót chạy tới trước mặt gã.
Cận Tân thấy dưới khóe mắt đứa bé trai có một nốt ruồi lệ màu đỏ thẫm như máu, lấp lánh mỗi khi nó cười lên, thật sự vô cùng đẹp. Đứa bé trai kia ngẩng mặt nhìn gã, cười hỏi: “Sao cậu lại luôn chỉ có một mình? Đi cùng tôi đi, theo tôi đi chơi nào.”
Nhìn vào đôi mắt ngập tràn khao khát kia, gã say mê vuốt lên hai má đứa bé trai, sau đó gục đầu xuống nở nụ cười.
Nốt ruồi lệ dưới khóe mắt lấp lánh khi cười rộ lên, thật sự vô cùng đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT