Đột phá được vòng phong tỏa đầu tiên nơi đội vệ binh nã đạn loạn xạ, Lang Xuyên và tù trưởng đi tới nhà ngục Fimbul. Lính Hornet ở lại nhà tù không nhiều lắm, vì nghe thấy tiếng còi báo động phòng không nên phần lớn mọi người đã ra ngoài trợ giúp. Chẳng bao lâu sau người của băng Godot đến sớm đã đoạt được quyền kiểm soát nhà tù, bọn họ tước súng ống của đám lính, đánh cho cả đám nghiêng ngả trên mặt đất.

Cả đời này tù trưởng cũng không muốn trở lại cái nơi quỷ quái này lần thứ hai, anh ta thúc giục Lang Xuyên tìm được Hoắc Lan Hề xong thì mau chóng rời đi.

Nhưng hai người đàn ông tìm khắp toàn bộ nhà giam cũng không thấy bóng dáng thiếu tá không quân. Cuối cùng một tên cảnh vệ không chịu thêm nổi cú đấm nào nữa phải khai ra, Hoắc Lan Hề bị giải tới căn cứ của trung đội V1 và thi hành án tử hình của mình ở đó.

Tình thế nguy cấp, Lang Xuyên quay đầu bước đi, còn chưa kịp ra khỏi nhà tù ưu ám với vô số hành lang cách âm dài ngoằng, cậu đã quay trở về.

Cậu nhìn thấy có hai con mắt đang nhìn về phía mình trong phòng giam, đôi mắt đó như roi vọt trong bóng tối. So với việc xông vào cứu người yêu của mình, cậu còn muốn cứu vớt những phạm nhân này hơn. Lang Xuyên không nghĩ là bản thân cao thượng, chỉ đơn giản là không nhìn mà để vậy được. Cậu xách tên cấp cao nhất trong đám vệ binh cai ngục từ mặt đất lên, ép gã ta mở cửa một phòng giam.

Nhưng điều khiến người ta cảm thấy thất vọng chính là người phạm nhân trong nhà giam kia khúm na khúm núm liếc mắt một cái ra ngoài cửa, cuối cùng lại quyết định co rúm trong góc tường không chịu đi ra.

Lang Xuyên lại bắt tên lính mở cửa hai phòng giam nữa, nhưng tình trạng tương tự lại diễn ra, vẫn không ai bước ra ngoài.

“Đi thôi!” Lang Xuyên siết chặt nắm tay, hô hào với các phạm nhân: “Mấy người đã được đặc xá! Mau đi thôi!”

Bàn tay của một sĩ quan thuộc lực lượng phòng vệ quốc gia lại có thể mở tất cả cửa phòng giam, Lang Xuyên tức giận chặt đứt cánh tay của gã trai đội cảnh vệ, nắm bàn tay máu chảy tong tỏng giơ cao qua đầu. Gã quân nhân mất một bàn tay ngã xuống đất, đau đớn kêu rên, còn chàng trai thân trong nhà tù lại giơ cao bàn tay đầm đìa máu kia, như giơ cao ngọn đuốc Prometheus*.

*Thần Prometheus là một vị thần của trí tuệ và bác ái, vì lòng thương xót và muốn đánh thức tiềm năng lớn lao trong con người, nên đã lén đánh cắp ngọn lửa thiêng trên đỉnh Olympia xuống trao cho con người. Nhờ ngọn lửa này, con người đã từng bước khai phá thế giới tự nhiên, từng bước mở mang nhận thức của mình và xây dựng nền văn minh trên Trái Đất. Nhờ ơn của vị thần đã ban ngọn lửa cho mình, loài người gọi ngọn lửa ấy là Ngọn lửa của sự Khai sáng – Ngọn lửa Prometheus – Ngọn lửa của Trí tuệ và sự Thông thái”.

Cậu mở toàn bộ cửa ra. Bản tính của cậu là đại bàng đi săn, là ngựa hoang, là dòng sông dù cho giá rét căm căm cũng không thể đóng băng, cậu nghĩ người khác cũng như mình, lại không lường được bọn họ lại phản ứng như thế – không ai hưởng ứng lời kêu gọi của cậu, không một ai, không một phạm nhân nào nghe theo lời hô hào của cậu. Dù trong tình thế đã chiếm được thế chủ động tuyệt đối, đám phạm nhân vẫn đờ đẫn đưa mắt nhìn nhau, thà bị nhốt trong không gian chật hẹp âm u còn hơn là bằng lòng bước ra khỏi cánh cửa ngục tù.

Lang Xuyên sững sờ, lập tức nhìn quanh, cảm xúc thất vọng dần lan lên trên mặt cậu.

“Nghĩ đến người nhà của các người, nghĩ về những gì các người có thể chiến đấu vì bọn họ, nghĩ lại xem tại sao các người lại sống sót ngắc ngoải mà chẳng hề làm gì!?! Tại sao thà lựa chọn chờ chết cũng không quyết định đấu tranh?! Tại sao khi tự do đã gần ngay trước mắt, các người lại chọn cách thờ ơ phớt lờ?!” Máu nơi bàn tay đứt ra chảy xuống dính vào đuôi mày, gương mặt tuấn tú vì thế mà trở nên hết sức dữ tợn. Lang Xuyên không quan tâm, chỉ giơ cánh tay lên cao hơn nữa, hô to: “Tự do!”

“Đừng để ý tới những người này, bọn họ không còn linh hồn nữa, bọn họ đã hết thuốc chữa rồi!” Tù trưởng hoàn toàn không thể hiểu được sự chuyển biến tâm lý như thằng điên của Lang Xuyên, anh ta vốn tưởng rằng chỉ cần hỏi được tung tích của Hoắc Lan Hề thì người này sẽ vui đến mức khua tay múa chân. Anh ta tự tay túm cậu qua, thúc giục nói: “Đi nhanh lên, Hoắc Lan Hề vẫn còn đang chờ cậu. Trì hoãn thêm có lẽ sẽ không kịp nữa.”

“Không… Anh không hiểu… Không hiểu…” Lang Xuyên đẩy cánh tay đang lôi kéo mình của tù trưởng ra, đột nhiên đi vòng quanh tại chỗ như phát rồ. Cậu bỗng ôm đầu ngồi xổm xuống đất, khóc nức nở như một đứa trẻ con mới chào đời; chốc lát sau lại cong lưng như một kẻ ăn mày đang van xin, gõ lên một cánh cửa phòng giam đã mở. Cậu nhìn về phía gương mặt người phạm nhân trắng bệch và chết lặng, hành động điên cuồng, vừa khóc vừa cầu xin, “Tôi xin các người, xin các người hãy dũng cảm bước ra từng bước… Chỉ cần bước một bước thôi, các người sẽ chứng tỏ được những hi sinh của bọn họ không phải đều vô nghĩa, các người sẽ chứng minh đây là một thế giới đáng để bọn họ đổ máu mà chiến đấu…”

Âm cuối chữ “Please” kéo thật dài, cậu bi ai như sắp chết, sự bi thương cùng cực đến độ chẳng ai có thể hiểu được tại sao cậu lại đau khổ như thế.

Nhưng đám tù nhân vẫn còn do dự không tiến lên, cuối cùng một phạm nhân nữ còn trẻ mới lên tiếng trả lời cậu: “Sau khi ra ngoài chúng tôi sẽ ăn cái gì? Tuy trong này đám lính Hornet thường nhổ nước bọt vào mặt chúng tôi, nhưng nuốt nước bọt vẫn còn dễ chịu hơn chết đói… Tôi cảm thấy ở đây rất tốt, ít nhất ở đây tôi có thể no bụng…”

So với phẫn nộ, lúc này cậu càng cảm thấy uể oải thất vọng. Sự hi sinh của Vũ Liệt hay Hạ Cách Nhĩ đều không hề có ý nghĩa, bọn họ trả giá cả sinh mạng, lưu lại máu tươi, kết quả lại chỉ là để cứu vớt một lũ người như thế này. Một đám người này, lý trí không mất đi, tay chân vẫn vẹn toàn, nhưng lại vì thứ lợi ích nhỏ nhặt mà phán xử tội chết cho một người anh hùng, và chùn bước trước tự do chỉ còn cách trong gang tấc.

Cậu vẫn cho rằng bản thân dù không coi là anh hùng nhưng cũng chưa từng sống uổng phí thời gian, nhưng thời khắc này, rốt cuộc Lang Xuyên cũng hiểu rõ sự thật, trong mắt tuyệt đại đa số người, cậu chỉ là một thằng hề. Không chỉ chính mình, cả Hoắc Lan Hề, Vũ Liệt hay Hạ Cách Nhĩ cũng vậy. Bọn họ đứng giữa sân khấu cô độc khắc nghiệt, dùng máu tươi vẽ ra từng gương mặt ra sức bán rẻ tiếng cười, nhưng kết quả chỉ đổi lại những khuôn mặt lạnh như băng và chết lặng. Thậm chí trong một khoảnh khắc, cậu bỗng ác độc mà nghĩ, một thế giới như vậy thà hủy diệt còn tốt hơn.

“Những kẻ này đáng bị cầm tù trong nơi nhỏ bé này mãi mãi, đáng ra lần trước khi vào tù cậu phải biết rồi chứ!” Tù trưởng lại thúc giục, “Đừng có cứng đầu nữa! Thời gian của Hoắc Lan Hề không còn nhiều đâu!”

Lang Xuyên xoay người định đi, nhưng chưa được vài bước đã lại lộn ngược về. Nước mắt ầng ậc nơi vành mắt, cậu giơ bàn tay bị chặt đứt kia lên, hô to không ngừng bằng tất cả hơi trong phổi: “Tự do! Tự do! Tự do!”

Vẫn không ai hưởng ứng lời kêu gọi của cậu.

Không còn hô lên khẩu hiệu cũ mềm với những phạm nhân này nữa, Lang Xuyên cảm thấy kiệt quệ song hành cùng thất vọng. Cậu ném bàn tay trong tay xuống, bóng lưng khi quay đi trông có vẻ cô độc lạc lõng vô cùng.

Cho đến khi tất cả những người xông vào đều đi mất, một tù nhân mới thử thăm dò xem có thể bước ra khỏi phòng giam hay không. Chẳng hiểu có phải là bị ảnh hưởng bởi chàng thanh niên bi thương đến chết kia không, người nọ dè dặt bước thật chậm, được nửa bước rồi lại rụt về, giống như dùng tay không thử độ nóng của nước sôi. Khoảng cách từ dưới chân đến cửa phòng giam chỉ có hai ba bước, vậy mà người nọ lại thấy dài như cả năm ánh sáng.

Nhưng rồi cũng gom hết can đảm bước ra ngoài.

Người này đã lớn tuổi, cũng vì tuổi tác mà ông ta không phù hợp để làm vật thí nghiệm cho “Sắc xanh ngày tàn”, sống qua ngày một cách đơn điệu nhạt nhẽo trong ngục, vậy nên ông ta cũng đã quên mất mình bị giam ở đây bao lâu rồi. Trong khoảnh khắc bước ra khỏi nhà giam, ông ta cảm thấy dường như có ánh sáng thần thánh đang bung nở và rơi lả tả xuống từ trần nhà, dịu dàng như bàn tay của người mẹ.

Người đàn ông này chưa bao giờ nghĩ đến dù là sự ràng buộc của tình thân hay sự kết nối của tình yêu, nhưng ngay khi bước ra khỏi cửa nhà lao, hết thảy đều trở nên khác biệt đến độ đất trời chao đảo. Ông ta bỗng nhớ lại những ngày xưa cũ vùi thân xác trong những xô bồ, nhớ lại đứa con gái đang bi bô tập nói và người mẹ đầu tóc bạc phơ, nhớ lại mép thuyền rêu bám cùng với chiếc áo đậm mùi cá tanh năm này qua năm khác, nhớ lại hàng hoa cẩm đái xinh đẹp đỏ mọng như môi của mỹ nhân hai bên đường núi.

Ông ta cũng nhớ lại mình từng nắm tay một người phụ nữ xinh đẹp dưới ánh mặt trời ấm áp, bằng lòng muốn chết cùng cô.

“Thật ngọt… Thật ngọt…” Ông ta ngẩng đầu lên, tham lam há to miệng, hơi thở gấp gáp, “Hương vị của tự do thật ngọt ngào… Trước kia tôi lại chẳng nhận ra…” Ông ta nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng thần thánh vốn không hề tồn tại, nước mắt khô cạn từ lâu giờ lại hiện ra trong hốc mắt.

Hành động lớn mật của một người nhanh chóng ảnh hưởng tới người khác, lại thêm một phạm nhân ra khỏi nhà tù.

“Các người… Mau trở lại!” Đám vệ binh trong nhà ngục Fimbul đang giằng co đánh nhau với người của băng Godot, bọn họ gian nan bò dậy khỏi mặt đất, dùng vũ khí trong tay ra lệnh ép những phạm nhân lùi vào trong nhà tù.

Sắc mặt đều vàng như nến, cơ thể đều gầy gò ốm nhom, những tù nhân cũng đều không thèm nghe lời quát nạt của đám cảnh vệ nữa, từng người bước lên phía trước, miệng vẫn thều thào: Tự do…

Một người. Một người. Lại thêm một người. Càng ngày càng nhiều phạm nhân ra khỏi nhà lao, miệng lẩm bẩm: Tự do…

“Cút… Cút trở về mau!” Đám vệ binh vốn định nổ súng đe dọa những phạm nhân lùi về nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra có một thứ tình cảm vượt xa hết thảy những cảm xúc của con người, nó có thể chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi, có thể bị lãng quên dần theo thời gian trôi, nhưng một khi được khơi dậy và thức tỉnh, nó sẽ trở nên không thể ngăn cản.

Tiếng còi phòng không cảnh báo thê lương làm người ta sợ hãi rú vang đất trời Roeste, robot chống bạo lực vũ trang do lục quân điều khiển xuất kích xoay chuyển chiến cuộc trong nháy mắt. Dân thường và người của bang Godot không kịp chạy trốn, thậm chí đội cảnh vệ cũng không may mắn thoát được. Quái thú sắt thép như máy xay thịt ùn ùn càn quét trên đường, không một ai sống sót ở những nơi chúng đi qua. Tiếng thét gào xé gan xé ruột vang lên khắp chốn, Roeste biến thành địa ngục trần gian, nhìn bừa cũng thấy mảnh thi thể đứt lìa, máu và bộ phận cơ thể bị hất văng lên cao mười mét.

Bức tượng quân chủ bằng đá trên quảng trường sông Đông vẫn sừng sững ở đó, cái bệ bị nhuộm đỏ máu tươi, gương mặt cương nghị uy nghiêm cũng bị sơn máu đỏ. Bọn họ im lặng nhìn chằm chằm vào cảnh con dân của mình chìm trong bùn lầy khổ đau đen tối, dường như đôi mắt cũng nhuốm vẻ bi thương.

Những trưởng lão trong nghị viện tạm thời được đưa tới nơi an toàn dưới sự bảo vệ liều mình của đội cảnh vệ, ba lão già có bộ lông mày rậm tận mắt nhìn thấy một người mẹ dắt theo hai đứa con trai đang gào thét chạy trốn, trong nháy mắt đã bị robot chống bạo lực vặn thành từng mảnh nhỏ.

Một mảnh vải dạ kẻ caro nhuốm máu cô đơn rơi trên mặt đất, gia đình ba người đã không còn lại cả xương cốt lẫn cơ thể. Những lão già không đành lòng nhìn tiếp, lắc đầu thở dài liên tục.

“Ông là ai?!” Một vệ binh phát hiện có kẻ xông vào, vừa mới hô một tiếng đã bị đối phương đánh ngã.

Hành động của kẻ xâm nhập vừa nhanh vừa ác, chẳng bao lâu sau đã giải quyết xong toàn bộ đám lính Hornet bảo vệ, đi tới trước mặt các trưởng lão trong nghị viện.

“Ông là người của băng Godot?” Trưởng lão nghị viện phát hiện ra kẻ xông vào là một lão già xấp xỉ tuổi mình, gương mặt từng trải gió sương được che đi dưới vành mũ, đôi mắt màu xám xanh sâu xa kiên định khiến bọn họ cảm thấy như đã từng quen biết, “Ông muốn giết chúng tôi sao?”

“Không.” Lão già thả hết vũ khí trên người xuống, giơ hai tay lên tỏ ý mình không có ác ý, “Tôi muốn tìm một người chung nhận thức. Tôi muốn nói chuyện với các vị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play