*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sĩ quan tổng chỉ huy không đẩy thiếu tá không quân tới pháp trường mà từ bi chấp nhận lời thỉnh cầu cuối cùng của đối phương, gã định nhốt hắn vào trong khoang điều khiển của một chiếc Bis, sau đó cho một chiếc Bis khác bắn hạ máy bay chiến đấu của hắn trên không trung. Từ trên xuống dưới trong quân bộ cùng với trưởng lão nghị viện đều đồng ý đây là kết cục viên mãn nhất, xử tử Hoắc Lan Hề xem ra là ý của muôn dân, bọn họ chẳng còn gì do dự nữa.

Hoắc Lan Hề bị đám vệ binh áp giải từ nhà ngục Fimbul tới căn cứ của trung đội V1, hắn sẽ hoàn thành chuyến bay cuối cùng của cuộc đời mình ở đó, sau đó “chết trên bầu trời mà mình dành cả cuộc đời để yêu thương” như mong muốn.

Sĩ quan tổng chỉ huy đã chờ ở đây từ trước, để tiễn đưa người đàn ông suýt nữa đã trở thành người nhà của mình.

“Hối hận không,” Cận Tân đi tới trước mặt Hoắc Lan Hề, gã cười với hắn, “Dân chúng của đất nước này hèn mạt và ngu xuẩn thế đấy, anh vào sinh ra tử vì chúng nó suốt mười bảy năm, cơ thể ốm đau dặt dẹo, còn biến thành hình dạng đáng sợ này. Nhưng chúng nó mới hôm qua còn coi anh là tấm gương, là tín ngưỡng, hôm nay đã lập tức vứt bỏ anh chỉ vì một cây ngô.”

Cận Tân chờ Hoắc Lan Hề đáp trả bằng mấy câu hiên ngang bất khuất, đợi đến lúc đó sẽ móc mỉa hắn, nhưng đối phương lại chẳng nói lời nào, gương mặt của con người đối diện với tử vong vẫn bình tĩnh như ngày thường.

“Tình cảm của con người thường mong manh đến mức không chịu nổi một đòn, người thân của anh có thể vì chán ghét mà vứt bỏ sự tồn tại của anh, người yêu của anh có thể làm ngơ trước chân tình của anh, bạn bè của anh có thể sẵn sàng hùa theo kẻ địch bất cứ lúc nào… Chỉ có quyền lực là ma lực vĩnh hằng, chỉ cần anh nắm chắc lấy nó, cuối cùng những kẻ chán ghét vứt bỏ anh, thờ ơ với anh, phản bội anh cũng sẽ phải cúi đầu trước anh.” Cận Tân nhún vai, nụ cười dịu dàng đến quái gở hiện lên trên khóe môi, “Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời, rốt cuộc anh cũng phải chết. Không phải dũng cảm hào hùng chết trận trên bầu trời, cũng chẳng có ai nuối tiếc mà khóc cho cái chết của anh. Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao cha mình lại tin tưởng anh như thế, chị tôi thì điên đảo thần hồn vì anh, ngay cả người tôi thích…” Đột nhiên ngừng lại, gã tạm dừng rất lâu rồi mới nói nốt, “Có điều chẳng bao lâu nữa các người có thể gặp lại nhau rồi, cậu ta đã chết. Nổ thành cát bụi trong vũ trụ cùng với Odyssey…”

Hoắc Lan Hề chậm rãi quay đầu nhìn Cận Tân, đồng tử màu xám tìm kiếm những sơ hở trên gương mặt này, cuối cùng hắn khẳng định, “Cậu ấy còn sống, tôi cảm nhận được.”

Cận Tân tự nhiên cảm thấy tức giận trước câu nói này chẳng hiểu tại sao, gã vung tay gọi đội vệ binh tới áp giải Hoắc Lan Hề đi hành hình.

Hắn nhìn thấy hai chiếc máy bay tiêm kích đang đậu ở gần đó, hình dạng phô trương mà không mất đi khí thế, thân máy bay được phủ sọc tím và xanh lá xen nhau bằng chất liệu đặc biệt, phản chiếu sự rực rỡ đầy màu sắc và có thể thay đổi dưới ánh nắng mặt trời, tựa như một món trang sức khảm châu báu và sa tanh mà mà một quý cô không thể thiếu. Chúng không phải Taganrog mà là Bis. Nhưng điều này không quá quan trọng. Đôi mắt trắng xám vô hồn đột nhiên lấp lánh tỏa sáng, thậm chí không cần đội vệ binh áp giải, thiếu tá không quân đã tự mình bước về phía chúng,

Một nữ phi công đứng bên cạnh một trong hai chiếc Bis, chờ máy bay chiến đấu của Hoắc Lan Hề bay vào không trung theo cơ chế lái tự động, cô sẽ bám sát theo rồi tiêu diệt hắn.

Cơ thể sau khi biến dị khiến hắn không chịu được gánh nặng, thực tế hiện giờ dù hai tay hắn không bị trói thì cũng không còn điều khiển máy bay được nữa. Cô là con lai mang dòng máu của người da đen, nước da ngăm, mũi rộng môi dày, đôi mắt phân chia lòng trắng lòng đen rõ ràng sáng như sao Bắc Cực. Quân phục sĩ quan không quân khiến cô gái lại càng khí khái phóng khoáng, tư thế cầm mũ giáp bước đi cũng nghiêm chỉnh và khí thế như đàn ông.

“Cô là người chịu trách nhiệm bắn hạ máy bay của tôi?” Hoắc Lan Hề nhìn thoáng qua nữ binh sĩ đang bước tới, hắn hơi nhíu mày, “Tôi không biết trong V1 của Cố Lâm lại có phi công nữ.”

“Sao nào? Không được à?” Có vẻ nữ binh sĩ kia nhìn ra được vẻ khinh thường trong đôi mắt xám trắng kia, lập tức lạnh giọng đáp trả, “Đừng mẹ nó khinh phụ nữ! Dù anh có thể điều khiển máy bay tiêm kích thì tôi cũng tự tin có thể bắn hạ anh!”

“Cô rất giống một người.” Đôi môi mỏng của Hoắc Lan Hề khẽ động, “Cô ấy xuất sắc hơn bất cứ người đàn ông nào mà tôi từng biết, hi vọng sẽ có một ngày cô cũng như vậy.”

Đám vệ binh thúc giục hai người lên máy bay, thiếu tá không quân đang định xoay người thì nữ binh sĩ mặt mày dữ tợn bỗng trở nên dịu dàng, cô gọi hắn lại nói: “Tôi nhập ngũ vì anh.”

“Chuyện này thật sự kỳ quặc, dù anh đã biến thành thế này, tôi vẫn cảm thấy anh thật quen thuộc.” Cô nhìn sự nghi hoặc lộ ra trong đôi mắt kia, tiếp tục nói bằng giọng đầy nhiệt thành, “Khi tôi vẫn còn là một cô bé, mẹ tôi vẫn luôn vừa nốc rượu gin vừa túy lúy kể cho tôi nghe về chuyện của anh, là tên của anh đã khích lệ một cô nhóc luôn bị người ta bắt nạt đến ngu người trở thành một chiến sĩ không còn sợ hãi. Tôi chưa gặp anh bao giờ, nhưng anh vẫn xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Khi đó tôi đã tự nói với mình không chỉ một lần, sau này lớn lên tôi phải thành vợ anh, cùng anh sóng vai bay vào không trung…” Nữ binh sĩ dừng một chút rồi nói tiếp, “Vậy nên tôi mới chủ động đề xuất với trưởng quan của mình, tôi muốn chấp hành nhiệm vụ lần này.”

“Xin lỗi, tôi có vợ rồi.” Không mảy may thay đổi trước lời tỏ tình cuồng nhiệt, Hoắc Lan Hề bình tĩnh nói, “Tôi muốn nhờ cô chuyển một thứ cho cậu ấy thay mình.”

Hắn ra hiệu bảo đối phương lại gần mình, như muốn thì thầm điều gì đó vào tai.

Nữ binh sĩ ghé đầu qua theo ý muốn của đối phương, không ngờ người đàn ông này lại hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi mềm mại nóng rực luồn vào khoang miệng người phụ nữ, cọ xát liên tục giữa hai hàm răng, lại quấn lấy lưỡi của cô không buông. Nữ binh sĩ hết sức sửng sốt trước hành động bất ngờ này, hoàn toàn quên mất sự khinh thường và tùy tiện của thiếu tá không quân, cô phối hợp nhắm mắt lại, đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt của đối phương.

Lưỡi hai người dây dưa dính lấy nhau đầy ẩm ướt, Hoắc Lan Hề nhắm hai mắt lại, một đôi mắt vàng kim pha xanh lá đột nhiên hiện ra giữa tầm nhìn tối đen. Dường như hắn đang trở về buổi sáng ngày 12 tháng 3 năm 2965, khi hắn nhìn thấy đôi mắt ấy lần đầu tiên.

Mỗi một chi tiết của người thân quen đều đáng để một người đàn ông sắp chết nhai đi nhai lại, hắn nhớ lại cậu ngoan ngoãn liếm lên vai hắn, trong nháy mắt lại há miệng cắn hắn, hắn hốt hoảng nhìn cậu dang rộng cánh tay, chạy đuổi theo chiếc máy bay màu bạc. Nắng gắt như đổ lửa, hoét đen, chìa vôi trắng cùng với vài con chim không biết tên đậu trên cành cây, sau khi bị dọa sợ thì đồng loạt bay lên bầu trời. Nhưng cậu lao đi còn nhanh hơn cả những loài chim bay lượn.

A8Il8xniU7BCfM7O

Pied Wagtail by the edge of a lake

Thiếu tá không quân mạnh mẽ hôn môi nữ binh sĩ xa lạ này, nếu không phải hai tay bị xiềng xích khóa ở sau lưng, hắn sẽ ôm chặt lấy cô, như ôm lấy người yêu có linh hồn được kết nối chặt chẽ với mình.

Cho đến khi đội vệ binh tiến lên tách hai người ra.

“Cậu ấy tên là Lang Xuyên. Hẳn là hai người đã gặp nhau rồi.” Nhìn nữ binh sĩ vẫn còn đang ngỡ ngàng, Hoắc Lan Hề lạnh tanh nói tiếp, “Thay tôi gửi nụ hôn này cho cậu ấy.”

“Tôi sẽ…” Người phụ nữ rõ ràng vừa bị mạo phạm bỗng rơm rớm nước mắt, cô chưa bao giờ tin người đàn ông này là gián điệp của quân Melon, nhưng cô cũng không thể chống đối mệnh lệnh từ cấp trên. Cô đứng thẳng người, chào đối phương theo tiêu chuẩn quân đội, “Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự và may mắn khi có thể sóng vai bay cùng ngài…”

Ngay khi Hoắc Lan Hề bị đội vệ binh đẩy lên máy bay chiến đấu Bis thì tiếng còi phòng không đột ngột vang lên khắp sân bay quân dụng.

Vào ngày 25 tháng 1 năm 2967, cuộc bạo động tồi tệ nhất trong lịch sử Roeste từ trước tới giờ đã xảy ra. Gần như toàn bộ người của băng Godot mang theo một đám người diện mạo xấu xí đã xuất kích, những người có thân hình quái dị tấn công vào đế quốc, đội vệ binh giương súng nã đạn về phía đám quái thai nhưng chẳng lâu sau bọn họ đã nhận ra tốc độ của những kẻ kỳ quái kia cực kỳ nhanh, dù là khả năng né đạn hay tự chữa lành vết thương đều khiến người ta kinh ngạc. Trước ngực mỗi quái nhân đều có hình xăm bốn con số màu xanh đen, bọn họ không hề sợ hãi, đón lấy hỏa lực mà tiến lên, dù cho ruột thủng bụng nát cũng không hề dừng bước.

Đám vệ binh thấy một chàng trai trẻ cưỡi trên cổ một con quái vật xấu xí cao hơn bốn mét, chỉ huy đám quái thai đang phẫn nộ tấn công toàn bộ những kẻ ngăn cản bọn họ tiến lên.

“Nghĩ đến Molly đi! Nghĩ lại xem cô ấy đã chết thảm trong tay lũ người này thế nào!” Chàng trai trẻ nâng tay chỉ về hướng nhà ngục Fimbul, huơ cánh tay hô lớn, “Báo thù đi! Trút hết lửa giận của mọi người về lũ thống trị tàn bạo kia đi!”

Tất cả những người bị biến đổi gene đều nghe cậu. “Dã Thú” nổi cơn điên tấn công đội vệ binh, vung nắm đấm một cái là khiến một kẻ ngăn cản vỡ sọ. Hỏa lực hung hãn từ vũ khí laser cũng không thể ngăn lại con quái vật đang bừng bừng lửa giận, cũng hoàn toàn không thể gây thương tổn lên Lang Xuyên đang cưỡi trên người gã ta.

Đã quá muộn để sơ tán hàng chục ngàn cư dân từ các quận khác tiến vào Roeste vì vụ án của Hoắc Lan Hề, để tránh làm bị thương dân thường trong quá trình giao chiến, rõ ràng lực lượng phòng vệ quốc gia không thể triển khai phản công một cách hiệu quả. Đường phố hỗn loạn lộn xộn, dưới sự dẫn dắt của tù trưởng, người của băng Godot ranh mãnh dùng dân thường làm lá chắn, dùng đám quái vật đang tấn công làm vỏ bọc, xông thẳng vào nhà của một số chức sắc và người giàu có, điên cuồng giết chóc và phá hoại. Tình thế ngày càng cấp bách, cuối cùng tổng tư lệnh lực lượng không quân Cao Tùng Phu phải hạ lệnh điều động bộ đội chống bạo động của lục quân đế quốc, không quan tâm đến tính mạng của dân thường nữa, tiến hành đàn áp đẫm máu với mục đích thanh trừ triệt để.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play