Tòa án quân sự không chứa đủ hàng ngàn hàng vạn con người chờ nghe xét xử tới từ từng quận, vì vậy địa điểm xét xử được chuyển sang quảng trường sông Đông. Trải qua cuộc tập kích của băng Godot, quảng trường sông Đông hiện tại đã được tu sửa lại hoàn toàn.
Có một vài bức phù điêu các vị anh hùng nổi tiếng được trưng bày hai bên quảng trường, xung quanh là một hàng những cột đá xếp thành hàng theo kiểu Hy Lạp, tượng các nguyên thủ quốc gia của đế quốc được bố trí ở trung tâm của quảng trường, quay mặt về hướng Đông nơi mặt trời mọc. Chính giữa là quân chủ đương nhiệm Cận Phổ, tượng đá của ông cũng là pho tượng to lớn và tinh xảo nhất. Hành vi mang sắc thái chủ nghĩa sùng bái cá nhân rõ ràng này đã từng dấy lên dị nghị trong quốc hội, nhưng sĩ quan tổng chỉ huy khư khư cố chấp ngăn lại toàn bộ lời chỉ trích bằng thái độ mạnh mẽ kiên quyết nhất – gã tống toàn bộ những người chống đối vào tù.
Ghế thẩm phán được dựng lên tạm thời rất hoành tráng, các vệ tinh bay theo quỹ đạo gần Trái Đất sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình xét xử, đảm bảo mọi nơi trên đế quốc đều có thể thu được tín hiệu vệ tinh sớm nhất có thể.
Vào cuối mùa đông đằng đẵng, thời tiết lại đẹp đến lạ. Nếu không phải hơi thở của sự căng thẳng sinh ra trong ngày trọng đại đặc quánh trong không khí thì ánh nắng ấm áp rực rỡ có thể làm người ta buồn ngủ. Quảng trường sông Đông tắc nghẽn chật ních nhưng mọi người vẫn duy trì trật tự. Lực lượng phòng vệ quốc gia vũ trang đầy đủ, tất cả đều được huy động, đội cảnh vệ đồ đen ủng da tuần tra qua lại trong phạm vi quảng trường sông Đông, một khi phát hiện ra có ai định gây sự thì bọn họ sẽ hạ gục không do dự.
Thành viên bồi thẩm đoàn gồm bảy mươi bảy người tới từ mười một quận đã đồng loạt vào chỗ, những thành phần quan trọng trong quân bộ và quốc hội cũng lần lượt ngồi xuống trên đài cao, cuối cùng, sự xuất hiện của sĩ quan tổng chỉ huy Cận Tân khiến cả quảng trường sông Đông xôn xao. Dân chúng đã nghe nói đến sự trẻ trung và tuấn mỹ của sĩ quan tổng chỉ huy, nhưng đều không ngờ được rằng nhìn tận mắt còn hơn cả lời đồn. Người đàn ông kia ngồi đó như một pho tượng điêu khắc sống của một vị thần, làn da trắng như ngà voi, đôi môi mọng như mã não đỏ. Thần thái kiêu ngạo không thèm kiềm chế tụ lại nơi cuối chân mày, những đường nét hoàn hảo và tinh tế trên khuôn mặt không hề làm giảm đi phong thái đế vương của gã.
Nhưng mọi người tới vì thiếu tá không quân nhiều hơn, nhất là mấy cô gái.
Đã vô số đêm hắn lái máy bay chiến đấu vào trong giấc mơ của bọn họ, tựa như một anh hùng trên chiến mã, lặng lẽ lấy đi trái tim của các nàng.
Cận Tân trên đài cao nhìn thấy Đồng Nguyên, Cố Lâm và Phí Lý Mang chen chúc giữa đám người, ba người bọn họ tới sớm, chiếm ghế hàng đầu. Gã còn nhìn thấy một đội lính Hornet đi qua bên cạnh Đồng Nguyên, bọn họ dừng bước, dường như đang do dự có nên đứng nghiêm chào trưởng quan cũ hay không, nhưng cuối cùng vẫn rời đi mà không làm gì khác. Cận Tân khinh thường xùy một tiếng, chuyển ánh nhìn qua chỗ khác ngay trước khi Đồng Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Quảng trường sông Đông ồn ã tiếng người bỗng nhiên im phăng phắc, Hoắc Lan Hề đã xuất hiện.
Dân chúng hi vọng nhìn thấy một người anh hùng vì bị cường quyền hãm hại mà lừa vào tù, nhưng lại chẳng ngờ sẽ nhìn thấy một con quái vật. Tuy hộp sọ và khung xương trên khuôn mặt chưa biến dị vẫn giữ dáng vẻ của con người, nhưng nửa mặt trái đóng kín vảy vẫn vô cùng xấu xí. Vai trái nhô cao, mô cơ cánh tay bên trái phát triển to lớn vạm vỡ, vảy giáp màu xanh mốc và bướu thịt đỏ như máu kéo dài từ cổ xuống háng, chưa kể những ngón tay sau biến dị biến thành móng vuốt khổng lồ, như có thể cắt đứt cổ họng của người khác bất cứ lúc nào.
Vì thân hình cồng kềnh sau khi biến dị khiến hắn không thể mặc quần áo, Hoắc Lan Hề để trần nửa thân trên, tay đeo xiềng xích nặng trịch chậm rãi bước về phía trước.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, tiếng xì xào thất vọng phát ra từ phía người xem, vì có rất nhiều người nên âm thanh vang to như tiếng cười.
Đợi đến khi thiếu tá không quân chật vật bước lên bục phạm nhân giữa quảng trường, Chandler là một trong những đại diện phía quân đội, bắt đầu đưa ra chất vấn.
Hoắc Lan Hề từ chối luật sư bào chữa từ quân bộ, quyết định tự biện hộ cho mình. Dù không hề tin tưởng người trong quân bộ nhưng Phí Lý Mang thân là bạn vẫn thấy lo lắng vô cùng: Người đàn ông này kiệm lời đến mức hiền khô như khúc gỗ, làm sao chống đỡ được những đợt oanh tạc ném bom từ phía quân đội và quốc hội.
“Cậu đã đi lính bao nhiêu năm?”
“Mười bảy năm.”
“Bắt đầu từ đội dự bị của học viện quân đội Saint-Clair?”
“Phải.”
“Trong thời gian làm lính, cậu đã chiến đấu tổng cộng bao nhiêu lần?”
“Một trăm sáu mươi bảy trận chiến lớn với quy mô hơn mười ngàn người, những trận còn lại thì nhiều vô số.”
“Xem ra cậu nhớ rất rõ.” Thiết bị khuếch đại âm thanh siêu nhỏ có thể đảm bảo hàng chục ngàn người trong quảng trường nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Chandler dừng lại và hỏi, “Chưa bao giờ bị bắn hạ à?”
“Chưa bao giờ. Tác chiến trong vũ trụ, bị bắn hạ đồng nghĩa với tử vong.”
“Đương… Đương nhiên là tôi biết.” Người đàn ông này là tướng quân của đế quốc, lãnh đạo một lữ đoàn không quân và mấy chục trung đội bay như V17, nhưng bản thân ông ta lại chưa bao giờ tự mình trải qua một trận chiến. Ông ta vuốt chòm râu dê được cắt sửa tỉ mỉ, ra vẻ bình thản nói, “Ý của tôi là, cậu chưa bao giờ bị thương à?”
“Máy bay bảo vệ giúp tôi không bị tổn thương bên ngoài, nhưng nếu ông nói đến những căn bệnh hàng không thường gặp ở phi công thì đúng là tôi có một vài.” Đôi mắt xám bình thản nhìn thẳng về phía trước, Hoắc Lan Hề ung dung đáp, “Việc bay trong thời gian dài khiến tôi bị điếc tạm thời, đến giờ vẫn còn chướng ngại về thính giác. Đồng thời thường xuyên bị đau nội tạng, có điều cũng không quá quan trọng.”
Nhận ra mình lại hỏi một câu ngu xuẩn, biểu cảm trên mặt Chandler trở nên hung dữ, xoay người trình một tập hồ sơ tới trước mặt thành viên bồi thẩm đoàn: “Tôi có một vài thông số bay thử nghiệm của người này ở trường quân đội, phải thừa nhận những thông số này cực kỳ rực rỡ, từ khi học viện quân đội Saint-Clair được thành lập đến giờ cũng không ai có thể phá thậm chí là gần chạm tới kỷ lục này. Nhưng tại sao một thiếu niên mười bảy tuổi lại có thể làm được như thế này? Gene của cậu ta khiến người khác cảm thấy rất đáng ngờ.”
Đối mặt với lời chất vấn hùng hổ, Hoắc Lan Hề lạnh tanh hỏi ngược lại: “Ông đã từng chạy bằng đôi chân trần trên núi tuyết trong trời rét âm ba mươi độ chưa?”
“Chưa.”
“Ông đã từng nhảy xuống hồ nước đóng băng trong tình trạng tay chân bị chói chưa?”
“Cũng chưa.”
“Ông đã từng vì một săn một con nai mà vật lộn chiến đấu với một con sói hoang đói khát chưa?”
“Đương nhiên là chưa!” Chandler mất kiên nhẫn cao giọng, “Vừa rồi tôi hỏi cậu làm thế nào để đạt được thành tích kia, cậu hỏi mấy cái thứ bất khả thi đó để làm gì?”
“Vì tôi đã làm rồi.” Hoắc Lan Hề bình thản nói, “Từ năm tám tuổi, tất cả những thứ đó đã tạo nên cuộc đời tôi.”
“Suýt nữa thì tôi đã quên, cậu tới từ Quận 11.” Chandler tỏ ra hiểu rõ, “Quân đội có chế độ thăng tiến rất rõ ràng ngặt nghèo, người xuất thân từ Quận 11 không được phép tấn chức, vì bọn họ không được trải qua sàng lọc và cải tạo gene từ khi còn là bào thai cho đến lúc được sinh ra từ cơ thể mẹ, gene của bọn họ đã được định sẵn là thứ phẩm.” Ông ta lại quay về với bồi thẩm đoàn, “Đối với một người có loại gene kém như vậy, sao chúng ta có thể tin tưởng những công trạng trong quá khứ của cậu ta không phải do quân Melon ban tặng?”
“Khi tôi còn là một đứa trẻ thì gần như ngày nào cha tôi cũng quất roi ngựa sau lưng tôi, lớn tiếng ra lệnh cho tôi phải chạy, chạy không ngừng. Tôi nhớ con đường núi đó rất dài, khoảng chừng năm cây số. Có khi ông ấy còn thả chó săn đuổi theo, đôi khi lại ném tôi vào hồ nước lạnh như băng, đối mặt với sói hoang, ông ấy cho tôi hai lựa chọn, từ bỏ con nai có thể giúp cho cả một gia đình không lo đói khát, hoặc là bản thân sẽ bị sói hoang làm thịt. Nhưng tôi đã đưa ra lựa chọn thứ ba, để cho sói làm thịt nai, còn tôi dùng dao găm đâm nát cơ thể con sói, làm thịt nó.” Hoắc Lan Hề liếc mắt nhìn những người trên ghế bồi thẩm đoàn, sau đó lại quay về phía những người đang xem, hắn nói, “Tôi cũng không tin tưởng gene có thể sinh ra tác động đáng kể tới cuộc đời của một con người, làm được hay không làm được, đôi khi chỉ phụ thuộc vào việc bạn có được sự can đảm của một đứa trẻ tám tuổi khi phải đối mặt với một con sói hoang hay không.”
Quá trình xét xử phiền phức dài dòng, thiếu tá không quân trên bục phạm nhân không ngại phiền mà trả lời những câu hỏi lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, cảm xúc của hắn ổn định, giọng nói chất phác và ngập tràn sức mạnh, người đàn ông không giỏi ăn nói này, đã vì chính mình, vì chính người yêu của mình mà dốc hết sức lực.
Lại thêm một khoảng thời gian tạm dừng để bàn bạc, bảy mươi bảy người trong bồi thẩm đoàn rời khỏi phiên tòa đã trở lại một lần nữa, lần lượt cử đại diện lên đọc nội dung trong phong bì trên tay.
Cuộc bỏ phiếu bắt đầu.
“Thay mặt cho bảy thành viên bồi thẩm đoàn của Quận 1 Roeste, tôi trịnh trọng tuyên bố, chúng tôi đã nhất trí phán quyết, thiếu tá Hoắc Lan Hề vô tội!”
“Thay mặt cho bảy thành viên bồi thẩm đoàn của Quận 2 Dudamel, tôi trịnh trọng tuyên bố, chúng tôi đã nhất trí phán quyết, thiếu tá Hoắc Lan Hề vô tội!”
“Thay mặt cho bảy thành viên bồi thẩm đoàn của Quận 3 Leon, tôi trịnh trọng tuyên bố, chúng tôi đã nhất trí phán quyết, thiếu tá Hoắc Lan Hề vô tội!”
…
Có lẽ sự hủy diệt huy hoàng của Odyssey đã thức tỉnh lương tri của bọn họ, có thể bọn họ muốn thiết lập hình ảnh khoan dung và độ lượng trước mặt mọi người, hoặc có thể họ chỉ đơn giản là không thèm “đá một con chó sắp chết” nữa, vậy mà những người thượng đẳng vốn dễ dàng bị lừa gạt và tác động nhất lại nhất trí phán quyết Hoắc Lan Hề vô tội.
“Tốt quá rồi!” Trước khi năm quận đầu tiên bỏ phiếu xong, Phí Lý Mang đã rơm rớm khóc. Y không kìm được mà quay sang ôm lấy Đồng Nguyên, Đồng Nguyên cũng vui mừng ôm lại y thật chặt. Nhưng không ngờ rằng được “phiên xét xử công khai” công bằng và chính nghĩa nhất lại gặp vấn đề, Đồng Nguyên và Phí Lý Mang chìm trong vui sướng không ngờ được, ngay đến chính Hoắc Lan Hề cũng không nghĩ đến.
“Thay mặt cho bảy thành viên bồi thẩm đoàn của Quận 6 Krutoy, tôi trịnh trọng tuyên bố, chúng tôi đã nhất trí phán quyết, Hoắc Lan Hề có tội!”
“Thay mặt cho bảy thành viên bồi thẩm đoàn của Quận 7 Hefner, tôi trịnh trọng tuyên bố, chúng tôi đã nhất trí phán quyết, Hoắc Lan Hề có tội!”
…
Thành viên bồi thẩm đoàn cuối cùng đứng dậy đi tới trước sân khấu. Đây là một người phụ nữ trung niên đến từ Quận 11, chị ta vươn tay vuốt mái tóc rối bù trên đầu, hắng giọng nói: “Thay mặt cho bảy thành viên bồi thẩm đoàn của Quận 11 Gomorrah, tôi trịnh trọng tuyên bố, chúng tôi đã nhất trí phán quyết…” Liếc mắt nhìn mấy chục ngàn dân chúng đang nín thở chờ đợi, chị ta hắng giọng, sau một khoảng lặng rất lâu mới nói tiếp, “Hoắc Lan Hề, có tội.”
Đọc kết quả xong, người phụ nữ đầu bù tóc rối rời khỏi bục cao, còn chưa kịp tắt thiết bị khuếch đại âm thanh, chị ta đã nóng lòng hỏi một tên cảnh vệ dẫn đường: “Tôi lĩnh ngô ở đâu?”
Những người hạ đẳng này luôn đói khát quanh năm, nếu may mắn thì có thể đào được giun đất từ trong đất đỏ để giải tỏa cơn đói. lúc xui thì ngay cả một hạt lép để no bụng cũng không tìm được. Đối với bọn họ ngô chính là sự ban ơn tối thượng, đừng nói trong lúc phiên tòa tạm dừng, sĩ quan tổng chỉ huy tới hỏi thăm lại chính miệng nhận lời sẽ cung cấp cho bọn họ cả pho-mát, rượu vang và cả thịt bò. Vậy nên những người này không hề do dự mà đưa ra lựa chọn, hoàn toàn quên đi người phạm nhân trên bục kia đã từng năm lần bảy lượt phát quân lương cho mình không cần điều kiện.
Sáu phiếu đấu với năm phiếu, dựa theo nguyên tắc “đa số”, Hoắc Lan Hề bị phán tội chết. Kết cục nực cười mỉa mai đến nhường nào.
Rõ ràng kết quả cuối cùng của phiên tòa khiến tất cả mọi người đều chấn động. Đội trưởng đội cận vệ Romain trong đám vệ binh giương súng theo chỉ huy, định mạnh mẽ trấn áp những kẻ quấy nhiễu.
“Không! Kết quả bỏ phiếu bị thao túng rồi! Không công bằng!” Phí Lý Mang giơ cao nắm tay hô lớn, y cố thử một lần cuối, cố khiến đám đông quần chúng gây áp lực lên bộ quân sự. Đồng Nguyên và Cố Lâm bên cạnh cũng lập tức hiểu được ý của y, nhìn quanh rồi giơ nắm đấm hô to: “Không công bằng! Chúng tôi yêu cầu bỏ phiếu lại một lần nữa!”
Nhưng giọng nói của ba người đàn ông lại chìm nghỉm giữa những tiếng la lối đồng loạt vang lên – vì có một đứa trẻ thường chơi gần quảng trường sông Đông bỗng xuất hiện, nó vọt tới giữa quảng trường, ném đá vào thiếu tá không quân trên bục, lớn tiếng chửi bới: “Quái vật! Đánh chết cái con quái vật này!”
Một đứa trẻ “can đảm tiến lên” lập tức kéo theo một lũ oắt con, thậm chí không bao lâu sau, cả người trưởng thành cũng tham gia vào, Tất cả mọi người ngoại trừ bọn họ đều đang hét: “Xử tử con quái vật này! Xử tử hắn ta!”
Đá mà lũ trẻ con ném vào người không hề đau, Hoắc Lan Hề chậm rãi nhìn quanh một lượt, nhìn đám đông quần chúng đang kích động. Tim hắn bỗng nhiên mềm như nước chảy. Hắn mở miệng thỉnh cầu: “Vậy ít nhất hãy để một người lính chết trên bầu trời mà người đó dành cả cuộc đời để yêu thương…”
Từ trên nhìn xuống thiếu tá không quân đang bị lũ người bao vây tấn công, sĩ quan tổng chỉ huy trên đài khẽ nhếch môi, lặng lẽ mỉa mai: Đây là thế giới mà anh cống hiến hi sinh đấy, có thể ruồng rẫy từ bỏ anh chỉ vì một chút ngô.
Nghe hết toàn bộ quá trình xét xử qua máy thu phát tín hiệu, tù trưởng cũng hét lên: “Chắc chắn kết quả bỏ phiếu đã bị thao túng! Không công bằng chút nào!”
Lão già cũng không hề lo lắng cho đứa con trai sắp bị xử tử, quay sang nói với chàng trai trên giường: “Cậu có nghe thấy không? Nó sẽ chết.”.
||||| Truyện đề cử:
Thần Y Ở Rể |||||
Tù trưởng nhìn thấy ngón tay Lang Xuyên giật giật.
Lão già nói tiếp: “Cậu hi sinh toàn bộ thanh niên của cả một hạm đội, lại để làm một chuyện không hề có ý nghĩa… không phải không có ý nghĩa, vốn là do trí thông minh của cậu phá hỏng mọi thứ, là chính cậu khiến nó phải chịu đủ nhục nhã ngày hôm nay, cũng do một tay cậu đẩy nó đến cái chết…”
Nước mắt trào ra từ vành mắt đã bị cháy khô, ngón tay Lang Xuyên lại giật giật.
“Đừng nói nữa…” Dường như bộ hài cốt hấp hối ra sức đấu tranh, ngay cả tù trưởng tự nhận mình có trái tim sắt đá cũng không thể chịu được việc tiếp tục xoáy vào nỗi đau của đối phương nữa, “Cậu ấy… Cậu ấy đang khóc…”
Nhưng lão già vẫn không buông tha: “Đây là thế giới mà các cậu đang cố gắng chiến đấu, nhưng nó quá lạnh, dù các cậu có vắt kiệt máu tươi cũng không thể khiến nó ấm áp hơn…”
Lang Xuyên lật mu bàn tay lại, mười ngón bấu chặt lấy ga giường. Cậu run rẩy kịch liệt vì đau đớn, cả người như một khúc gỗ cháy đen, theo cơn co giật của cơ thể, những mảng da thịt cháy đen như than bắt đầu rơi xuống. Sau đó gương mặt của cậu cũng tróc ra.
“Để nó cháy đi, để sự phẫn nộ của cậu thiêu hủy thế giới cũ nát này đi!”
“Không!” Tù trưởng căng thẳng kêu lớn, “Cậu ta sắp vỡ vụn rồi!”
Nhưng kỳ tích lại xảy ra, nơi da thịt bẩn thỉu tróc xuống lại hiện ra lớp da mới, trắng nõn không tỳ vết, mịn màng như trẻ con.
Tựa như chồi xanh nhô lên từ trong gỗ mục, cậu đã thức tỉnh hoàn toàn.
Hết chương 76.
Đây rồi cái chương uất nghẹn phát khóc này:) Mà vì bản chất con người nó là vậy rồi, viết thực tế quá nên mới buồn, vì cuộc đời vốn buồn vậy mà…