Chỉ còn một ngày là tới thời điểm xét xử công khai, dân thường trong Roeste tăng lên rất nhiều. Đội cảnh vệ cao lớn đẹp mã giả bộ tuần tra trên các con đường, trong lòng lại chỉ muốn đánh bạc, uống rượu, tìm đàn bà đẹp và làm sao để lấy lòng vị trưởng quan ham mê những thứ này.

Hiếm khi mưa to ba ngày liên tiếp, đến sáng nay rốt cuộc mưa cũng ngừng rơi, ánh sáng lâu không thấy xé mây chảy xuống, vui mừng đuổi theo bước chân người. Đi ngang qua khóm hoa củ cải đang rung rinh theo gió, nhà khoa học Phí Lý Mang bắt đầu tiến tới trạm thu hồi phế phẩm cơ khí ở rìa Quận 3, y vốn định tìm một cái cờ lê mô-men xoắn đầy rẫy ở đó, ai ngờ lại phát hiện ra một “người” khác người thường nhất.

“Cậu xem tôi phát hiện ra gì này,” Vóc người thấp bé khiêng đồ trên vai không chịu được sức nặng, Phí Lý Mang vừa loạng choạng đẩy cửa nhà vừa lớn tiếng gọi Đồng Nguyên tới giúp, “Này, tới giúp một tay coi, giờ cậu đang ăn nhờ ở đậu trong nhà tôi, gì thì gì cũng phải có tí ý thức chứ!”

“Im đi đồ con rệp!” Đội trưởng đội cận vệ bãi nhiệm vẫn răm rắp gọi dạ bảo vâng, tuy đôi mắt trừng lên hung dữ nhưng vẫn đưa tay giúp đối phương khiêng thứ trên vai vào nhà, đặt xuống mặt đất.

Nhìn kỹ thì thấy đây là một người máy, nửa cơ thể bên phải đã bị nghiền nát vụn, bên phải lại hoàn toàn không hao tổn gì.

Lật ngửa con robot gần như sắp rụng đầu ra, Đồng Nguyên vừa thấy gương mặt kia đã giật nảy ré lên: “Má! Cái này, cái này là…”

“Đồ đần! Đương nhiên không thể là Hoắc Lan Hề.” Quắc mắt không khách sáo, Phí Lý Mang chỉnh lại hiểu lầm của đối phương, “Đây là Olivier.”

“Đương nhiên tôi biết đây là Olivier!” Đội trưởng đội cận vệ đấm nhà khoa học một cái, nhưng vì thu hết lực lại nên dù trông rất hung ác nhưng thực chất lại chẳng hề đau. Mấy ngày nay hai người cãi nhau đã thành chuyện thường tình ở huyện, đôi lúc còn ra tay choảng nhau một trận, mặc dù còn khướt Phí Lý Mang mới đọ lại được Đồng Nguyên nhưng Đồng Nguyên vẫn luôn “hạ thủ lưu tình” đúng lúc. Cậu ta bổ sung, “Cái tôi muốn biết là tại sao con robot này lại biến thành như thế? Rồi sao lại bị anh khiêng về?”

“Tôi muốn đi tìm cờ lê.” Phí Lý Mang rút một cây cờ lê màu bạc từ cái túi sau mông ra, bắt tay vào tháo dỡ cơ thể người máy Olivier, vừa tháo vừa nói, “Ai ngờ lại thấy tên này. Tôi đoán cậu ta gặp trục trặc rồi ngừng chạy giữa đường, sau đó bị máy bay của đứa não lợn nào đó nghiền nát một tí, cuối cùng bị người ta ném vào trạm thu hồi phế phẩm cơ khí như đồ bỏ.”

Lúc này cô bé Junie đang nằm chơi cạnh Thiểm Linh, tiếng cười lảnh lót dễ nghe như tiếng chuông bạc thỉnh thoảng truyền tới, như thể chẳng có gì quấy nhiễu được cô bé. Đồng Nguyên bị tiếng cười gây chú ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay về nhìn Phí Lý Mang đang hưng phấn bừng bừng, ngờ vực hỏi: “Không lẽ… Không lẽ anh muốn dùng người này để thay thế nửa cơ thể bị lây nhiễm kia của Hoắc Lan Hề?”

“Chuẩn, không cần chỉnh… Còn ai có thể thích hợp với Hoắc Lan Hề hơn cậu ta nữa?” Đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng vui mừng, Phí Lý Mang tiếp tục cúi đầu nghịch cái tay gãy của Olivier, “Bên phải cơ thể của cậu ta bị hủy hoại, bên trái lại vẫn y nguyên, ý trời rồi còn gì?”

Cờ lê khẽ đập lên cơ thể Olivier, người máy kia bỗng lên tiếng.

Ánh mắt vẫn chăm chú thành khẩn, như một kẻ lạc lối đang chờ đợi một thiên sứ dẫn đường, anh ta nhìn bọn họ và hỏi: “Khi tôi rời khỏi thế giới này, liệu sẽ có ai khóc cho tôi không?”

Âm thanh bất thình lình vang lên khiến nhà khoa học giật nảy người, hoảng hốt làm rơi cả cờ lê, đập xuống lồng ngực bằng máy lộ ra cả đống dây điện. Bờ môi mỏng như lưỡi dao lập tức bật ra một đống ký tự khó có thể nối lại thành câu. Khuôn mặt anh tuấn trông rất sống động, đôi mắt xanh biếc như đại dương tắm nắng, nhưng con robot này đã hỏng hẳn rồi.

“Cảm… Cảm giác rõ quái… Giống như hồi quang phản chiếu của con người trước khi chết vậy…” Phí Lý Mang nhặt cờ lê lên rồi lại thả xuống, thấp giọng nói như đang tự trách mình, “Tôi cảm thấy mình như đang giết cậu ta…”

Odyssey và hạm trưởng xinh đẹp của nó đã hòa mình vào vũ trụ vô tận, hết lần này tới lần khác bước vào giấc mơ của bọn họ, trong khoảng thời gian này cả hai không thể nghe nổi chữ “tử vong” thêm nữa. Đồng Nguyên cúi thấp đầu, nước mắt lấp loáng trong vành mắt.

“Tới đây, cho mượn vai nè.” Phí Lý Mang cũng cảm thấy đau lòng trước cái chết của Vũ Liệt, y vốn cũng định cúi đầu sụt sùi một phen, nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu, ưỡn ngực mà nói với Đồng Nguyên, “Trông cậu như khóc đến nơi ấy…”

“Cút đi đồ con rệp! Ai thèm mượn vai anh!” Đồng Nguyên lại đạp đối phương một cái, vẫn cái dáng điệu phô trương hùng hổ nhưng sức dồn vào chân lại nhẹ như vuốt ve. Hiếm khi thấy cậu ta than một tiếng, “Tiếc là bọn họ đã chết hết rồi, còn cả Lang Xuyên…”

“Không, chắc chắn là cậu ta còn sống.” Lắc đầu không cần nghĩ, nhà khoa học trước giờ không đứng đắn hiếm khi tỏ ra kiên quyết, đáp lại chắc nịch, “Thằng nhóc đó là quái vật, dù cho một ngày kia con người có bị diệt sạch thì cậu ta sẽ vẫn sống thôi.” Người này bỗng chuyển ngay cách nói, mở to mắt suồng sã bổ sung, “Chờ đến khi Hoắc Lan Hề được tuyên án vô tội, tôi sẽ hoàn thành phẫu thuật cho cậu ta. Chúng ta sẽ cùng đi tìm thằng nhóc đó, sau đó hai người ấy sẽ quấn lấy nhau cả ngày làm quên trời quên đất không biết xấu hổ luôn.”

“Hình như anh rất tự tin vào phiên tòa xét xử công khai?”

“Đương nhiên!” Phí Lý Mang lại ưỡn lồng ngực quắt queo của mình lên, tỏ vẻ đầy tự hào, “Cậu thừa biết mọi người sùng bái Hoắc Lan Hề thế nào mà!”

Đồng Nguyên mím môi như đang do dự, rốt cuộc cũng lí nhí lên tiếng, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì: “Có lẽ anh có thể thay tôi… Thay tôi gửi lời xin lỗi tới anh ta, vì thái độ thù địch vô căn cứ suốt mấy năm qua của tôi, vì tôi đã tống anh ta vào tù…”

Phí Lý Mang bỗng bổ nhào lên không hề báo trước, suýt nữa cụng đầu vào mũi Đồng Nguyên: “Hình như bên ngoài có người.”

Đồng Nguyên ôm mũi, sợ hãi kêu lớn: “Chết tiệt, anh có thể đừng dở hơi như vậy không!”

Nhưng Phí Lý Mang lại gục đầu bên vai cậu ta, vểnh tai nghe ngóng ngoài cửa: “Cậu nghe đi, thật sự có tiếng động mà.”

Sau tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ, chẳng lâu sau bọn họ đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của một người đàn ông. Vị khách không mời mà tới là chỉ huy Cố Lâm của trung đội V1, có điều giờ đã không phải nữa.

“Xem ra chúng ta chung cảnh ngộ rồi.” Cố Lâm nhún vai với Đồng Nguyên, “Hôm nay tôi cũng bị cách chức.”

“Tôi là vì ẩu đả với cấp trên, anh thì là vì sao?”

“Lý do cũng từa tựa vậy…”

Bầu không khí giữa ba người đàn ông trong nhà rất thoải mái, cười cười nói nói, lại không hề nhận ra bên ngoài còn một người nữa.

Ẩn mình bên giàn nho mọc dây leo, mái tóc dài màu nâu vàng lấp ló sau bóng xanh dày đặc, một bộ quân phục đỏ tươi tượng trưng cho vị trí lãnh đạo tối cao của đế quốc. Sĩ quan tổng chỉ huy trẻ tuổi tuấn mỹ đã đứng ở đây được một lúc lâu, có khi phải hơn một tiếng đồng hồ, gã nhìn thấy nhà khoa học khiêng một con robot bị phá hủy nửa người vào cửa, rồi lại thấy y và đội trưởng đội cận vệ của mình vai kề khuỷu chạm, thân mật như một đôi tình nhân.

Mấy năm nay đối với gã, Đồng Nguyên không chỉ là một thuộc hạ trung thành và tận tâm, cậu ta giống như một người bạn quen biết lâu năm, một cái bóng nhắm mắt theo đuôi, một khúc ca bầu bạn trong cổ họng. Chỉ cần gọi tên, cậu ta chắc chắn sẽ xuất hiện đầu tiên, với nụ cười chưa thoát vẻ ngây ngô trên môi và một tư thế chào cung kính. Nhưng bắt sĩ quan tổng chỉ huy luôn cao ngạo cúi đầu nhận sai thực sự quá khó cho gã, Cận Tân đắn đo mãi không vào vừa mới định đi về phía ngôi nhà thì Cố Lâm đã tới.

Hai người này đều bỏ gã đi vì một người đàn ông, mà thậm chí người đàn ông đó còn không coi bọn họ là bạn bè.

Mặt trời sắp lặn nhuộm một màu rực rỡ tráng lệ lên nơi này, người đàn ông ngồi sau giàn nho cũng được ánh chiều tà phủ xuống, khuôn mặt tuấn tú có một không hai dường như đã bị giam trong một bức tranh sơn dầu. Đội trưởng đội cận vệ mới nhậm chức gửi tin cho gã, tranh công rằng mình đã xử lý tất cả một cách thỏa đáng.

“Cái gì?! Anh giết hết bọn họ? Tôi bảo muốn giết hết thành viên phi hành đoàn lúc nào?!” Không chờ đối phương lên tiếng biện minh, Cận Tân nhắm nghiền hai mắt, lắc đầu nói, “Quên đi… Giết rồi thì thôi…”

Đứa con trai đã từng lén nhìn cha mẹ và chị gái của mình vô số lần vẫn còn ở đây. Mặt nó tái nhợt, cơ thể suy yếu, ôm nỗi khát khao có thể sẻ chia bầu không khí gia đình với những người trong nhà, nhưng cũng luôn từ chối tiến lại gần bọn họ bằng thái độ ngoan độc và ương bướng.

Nhìn ba người đàn ông trò chuyện vui vẻ với nhau trong nhà lần cuối, đứa con trai chần chừ mãi không đi rốt cuộc cũng xoay người.

Lại một vòng bình minh mới ló ra nơi chân trời, bày tỏ cõi lòng với mặt đất bị bóng tối phủ tràn suốt một đêm. Lớp bụi cát xám xịt dần tản đi, Quận 11 trải qua nạn đói, chiến tranh, ô nhiễm và đảo chính hé lộ diện mạo chằng chịt vết thương của mình. Nơi đây chưa bao giờ là Utopia*, và con người ở đó lại bắt đầu một ngày mới không khuất phục.

*Utopia, là một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt. Thuật ngữ “Utopia” lần đầu tiên được Sir Thomas More sử dụng trong cuốn sách cùng tên “Utopia” của ông trong đó miêu tả mô hình xã hội trên một hòn đảo giả tưởng ở Đại Tây Dương.

Vài ngày trôi qua, tên có khả năng tự chữa lành đáng kinh ngạc vẫn không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt lên. Ngoại trừ trái tim trong lồng ngực vẫn còn đang yếu ớt khẽ đập, chàng trai trên giường nằm im bất động, y như một cây gỗ mục nát.

Ngày nào Dã Thú cũng ngồi canh bên giường Lang Xuyên, giờ vẫn còn đang ngáy khò khò. Mặt trời dậy sớm, gã ta thì không.

“Hầy, Lang Xuyên. Cậu có nghe thấy tôi nói không?” Tù trưởng quen dậy sớm, tỉnh là sẽ tới thăm người này. Anh ta chìa đầu ngón tay chọc vào cơ thể bị bỏng và lở loét của Lang Xuyên, sau đó lại rụt mạnh về như bị điện giật – lớp da bên ngoài, cơ thể thậm chí cả khung xương của cậu đều cháy sạch vô cùng thê thảm, nhiều vị trí chảy mủ, như thể chỉ khẽ chạm vào thôi là có thể quẹt đi một mảng da thịt lớn, lộ ra nội tạng đỏ tươi. Một người bị thiêu cháy và lở loét như vậy khó tránh việc làm người ta thấy ghê tởm, tù trưởng cố kiềm chế cảm giác buồn nôn, thở dài nói, “Mau dậy đi, Hoắc Lan Hề sắp bị xét xử rồi, lẽ nào cậu không muốn cùng nhau nghe xét xử hả?”

Nhưng đối phương không hề phản ứng, đôi mắt vẫn trống rỗng nhìn lên trần nhà, ánh mắt không có tiêu cự.

“Máy bay chi chít vết thương không thể che chắn cho cậu ta, chắc chắn cậu ta đã bị thiêu thành thế này khi rơi xuống tầng khí quyển. Đáng thương thật.” Anh ta đã từng bò hai tiếng đồng hồ trong con đường lát gạch chật hẹp toàn ống dẫn hơi nước, anh ta biết bị bỏng đau đớn thế nào. Nhưng rõ ràng đau đớn mình phải trải qua khi đó còn lâu mới bằng được một phần mười ngàn những gì Lang Xuyên đang chịu đựng lúc này. Tù trưởng lại thở dài, anh ta muốn nắm chặt tay đối phương, nhưng sợ động vào cậu lại đau, cuối cùng chỉ rón rén đặt thật nhẹ lên mu bàn tay cậu.

Một lão già từ ngoài cửa bước vào, người nọ mặc áo choàng rộng thùng thình màu đen, vành mũ cố ý kéo thấp che đi gương mặt phong trần.

“Khi trái tim của một người đã chết, cơ thể cũng sẽ héo khô theo. Dù có là một con quái vật với sức sống dẻo dai cũng thế.” Trận chiến hào hùng của Odyssey nhanh chóng lan truyền khắp đế quốc, có vài người đoán được đại khái, người đàn ông này vì cứu người yêu của mình mà dấn thân vào vũ trụ, nhưng rồi lại hủy diệt cả một hạm đội. Lão già phất tay với tù trưởng, tỏ ý muốn nói chuyện riêng với chàng trai trẻ kia.

Tù trưởng thức thời lui ra ngoài, đủ thấy lão già này rất có tiếng nói trong tổ chức. Nhưng người đàn ông mới vừa ra ngoài được nửa bước đã quay ngược lại, vừa cung kính vừa lo lắng nói: “Con của ngài… Hoắc Lan Hề…”

“Có còn nhớ những gì tôi từng nói với cậu không? La Mã tồn tại cùng với những đấu trường đồ sộ, một người đàn ông chỉ khi ở bên bờ cái chết mới có thể hấp thụ hết những bài học của cuộc đời.” Lão già có vẻ không hề quan tâm tới sống chết của con trai mình, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm vẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể cháy đen trên giường kia, “Dù cho là tình thân hay tình yêu, sa đà vào tình cảm luôn khiến mọi người đàn ông trở nên yếu đuối, và đối với một đấu sĩ thì đây chính là vũ khí trí mạng còn sắc hơn cả mũi giáo của kẻ thù.”

Tù trưởng mấp máy môi, lui ra ngoài không nói thêm lời nào nữa.

Dã Thú còn đang ngủ, lão già ngồi bên giường, hỏi chàng trai trẻ kia: “Có còn nhớ tôi không?”

“Cậu thấy phẫn nộ à? Gặp phải lừa lọc và âm mưu, trở thành vật hi sinh cho cuộc đấu đá chính trị.” Dường như lão già này hiểu rất rõ bóng ma trong bản chất lòng người, cũng sâu sắc thấu tỏ những bẩn thỉu dơ dáy trong quyền lực. Đúng như dự đoán, ông ta không nhận được câu trả lời, quyết định nói tiếp, “Không gì có thể thương tổn cậu, chính lửa giận trong lòng cậu đã đốt cậu thành ra như thế.”

Lão già chậm rãi nói chuyện với chàng trai trẻ, nói về tự do, lý tưởng và lòng can đảm… cùng với một thế giới tốt đẹp hơn mà đáng để phấn đấu vì nó, cũng giống như lần trước bọn họ gặp nhau ở ngôi làng nhỏ Kerryland. Nhưng dù ông ta nói gì đi nữa cũng không nhận được bất cứ sự đáp lại nào từ đối phương, thậm chí kể cả một cái chớp mắt nhẹ tênh.

Đôi mắt màu vàng kim pha xanh lá luôn bừng bừng sức sống cũng không tức giận, Lang Xuyên như đã chết rồi.

“Tôi vẫn muốn mời cậu đảm nhận trách nhiệm của người lãnh đạo, khoét bỏ đi những ung nhọt của thế giới cũ này, dẫn dắt mọi người đi đến một thế giới tốt đẹp hơn.”

Âm thanh lạ phát ra từ một máy thu phát tín hiệu bằng sóng điện từ sắp hỏng, cùng lúc đó, tù trưởng đột ngột mở toang cửa phòng, lắp bắp nói với người bên trong nhà: “Bắt, bắt… Bắt đầu rồi!”

Phiên tòa xét xử công khai thu hút sự chú ý của toàn thế giới đã bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play