“Chúng tôi là quân nhân! Không phải phạm nhân! Các người không thể giam chúng tôi ở trong này!”
“Để chúng tôi về nhà!”
Nhà tù âm u chật hẹp chứa tới sáu mươi tám người lính, ngay cả mặt cũng không nhìn rõ. Những thành viên phi hành đoàn còn sống từ Odyssey trở về còn chưa kịp sum họp cùng người nhà đã bị lôi từ bệnh viện Pollieu tới nhà ngục Fimbul. Luồng sáng mãnh liệt đột nhiên chiếu vào phòng giam, ngay sau đó, một nhóm thanh niên mặc quân phục màu đen xuất hiện trong nhà tù. Bọn họ đều mang súng.
Ngục giam lập tức yên lặng, đội trưởng lực lượng phòng vệ quốc gia mới nhậm chức Romain đứng trước mặt những người sống sót đang hoảng hốt vô cùng, quan sát bọn họ bằng ánh mắt như chim ưng.
Cùng là quân phục và ủng da cao cổ màu đen, cùng là thắt lưng da bò và huy hiệu ong bắp cày trên ngực, Đồng Nguyên mặc bộ quân phục này thì tuấn tú nhưng kẻ kia lại làm người ta thấy sợ hãi. Gã ta trông có vẻ chưa tới bốn mươi, gương mặt hẹp dài dữ tợn, dáng điệu vuốt ria mép vừa tự cao lại ngạo mạn.
Hồi sĩ quan tổng chỉ huy còn chưa lên nắm quyền, Romain giữ chức giám đốc cục tình báo, trực thuộc lực lượng phòng vệ quốc gia và phụ trách các vụ ám sát. Gã ta vẫn luôn bất mãn trước việc Cận Tân quá trọng dụng và tin tưởng Đồng Nguyên, cho rằng thằng oắt con kia cùng lắm là ỷ vào thằng anh trai chiến đấu anh dũng nên mới một bước lên mây. Việc nhậm chức bất thình lình khiến gã ta ngất ngây vui sướng, cũng nóng lòng muốn lập công thể hiện. Romain biết mấy ngày nay vẫn có những người đang tìm hiểu sự thật về vụ Odyssey bị hủy diệt, vậy nên gã ta bóng gió xin chỉ thị từ sĩ quan tổng chỉ huy, mà sĩ quan tổng chỉ huy nhìn có vẻ tâm phiền ý loạn chỉ dặn gã ta một câu: Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật.
Romain móc một bức ảnh từ trong túi áo quân phục, chỉ vào người phụ nữ trên đó rồi nói với một thành viên hạm đội: “Đây là mẹ mày hả?”
Thành viên hạm đội kia cảm thấy khó hiểu, ngờ vực đáp:”Phải, thưa trưởng quan.”
“Bà ta biết mày đã trở về chưa?”
“Vẫn chưa, thưa trưởng quan. Sau khi về Địa Cầu chúng tôi đã bị đưa vào bệnh viện Pollieu, nói là phải cách ly kiểm tra, nhưng từ đầu đến cuối các bác sĩ đều không đoái hoài gì tới chúng tôi, chỉ có vài vị chỉ huy không quân tới thăm hỏi…” Dừng một chút, hạm viên kia dè dặt liếc nhìn đám lính Hornet tay vác súng đạn đằng sau, hỏi, “Thưa trưởng quan, khi nào thì chúng tôi có thể về nhà?”
Romain nhếch khóe môi sắc như lưỡi dao, không đáp mà hỏi ngược lại: “Mày làm chức vụ gì trên Odyssey?”
“Tôi là một kỹ sư, chịu trách nhiệm chính về việc kiểm tra và bảo trì máy móc.”
“Vậy tại sao mày lại quyết định chạy trốn mà không ở lại trên chiến hạm? Trong tình huống đó, một quân nhân chân chính hẳn sẽ phải ở lại tàu chiến đồng quy vu tận với kẻ địch, đúng chứ?”
“Tôi…” Anh ta khựng lại, lập tức cúi đầu lí nhí đáp, “Tôi muốn sống…”
“Xem ra mày không chỉ thất bại, mà còn là một kẻ nhu nhược.”
Đối diện với lời chỉ trích “kẻ nhu nhược”, người hạm viên may mắn trốn thoát này áy náy đến độ đầu cúi thấp hơn, mà những người sống sót quanh anh ta cũng đều để lộ vẻ mặt day dứt đau đáu.
Đôi mắt u ám trừng lên khiến người ta bỗng toát mồ hôi lạnh, ý cười trên khóe môi lại sâu hơn, Romain tiếp tục quất roi vào người thanh niên trước mắt: “Tuy những đứa bị hủy diệt theo Odyssey ngoài vũ trụ đều là bọn yếu ớt không đáng cảm thông, nhưng ít ra vẫn còn dũng cảm hơn mày…”
“Không, anh không thể sỉ nhục chiến hữu của tôi như thế!” Bị chọc giận trước cái giọng cợt nhả mỉa mai kia, thành viên chiến hạm lập tức lớn tiếng phản bác, “Chúng tôi không phải kẻ yếu! Không thắng được trận này là vì Bộ Tư lệnh Không quân bỏ lại chúng tôi, không mở ‘Tấm khiên Medusa’ vào ngay thời khắc mấu chốt nên Odyssey mới có thể rơi vào cảnh toàn quân bị diệt như thế!”
Không thèm đáp lại, đội trưởng đội cận vệ mới nhậm chức ưỡn ngực thong thả bước hai bước, sau đó đột nhiên quay đầu ra lệnh cho bộ hạ: “Giết bọn chúng.”
“Cái gì?” Một người lính Hornet không tin nổi vào những gì mình vừa nghe, vội vã xác nhận lại, “Ngài mới nói…”
“Giết bọn chúng, tất cả.” Romain mỉm cười, “Cái miệng của lũ người này không đáng tin cậy, nếu dễ dàng phát khùng lên như thế, tất nhiên cũng có khả năng bị đám đảng đối lập tóm được nhược điểm.”
“Quá không công bằng! Bọn họ đã chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, bọn họ là những anh hùng hoàn toàn xứng đáng!” Chàng trai không chịu khuất phục trước tên trưởng quan tàn bạo, lớn tiếng nói, “Nếu đội trưởng Đồng Nguyên ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ không sai khiến chúng tôi giết người một cách man rợ vô đạo đức như thế -“
Romain rút khẩu súng laser bên hông ra, nâng tay bắn một phát vào đối phương.
Thẳng ngay giữa trán, chàng trai ngã xuống.
Nhìn người đồng đội nằm trong vũng máu, không ai dám tiếp tục lên tiếng nữa.
“Tao không biết Đồng Nguyên đã làm gì khiến cho chúng mày biến thành một đám ong mật chỉ biết bay vo ve loạn hết cả lên thế này, nhưng từ giờ trở đi, trưởng quan của chúng mày là tao.” Romain thu súng lại bên hông, chậm rãi quét mắt qua những thanh niên còn chưa kịp hoàn hồn từ cơn chấn động, “Ý nghĩa tồn tại của chúng mày chính là không màng tất thảy phục vụ sĩ quan tổng chỉ huy, chúng mày là những con ong giết người, súng trong tay chúng mày là ngòi đốt! Đừng có rề rà nữa, ra tay đi!”
Sự sợ hãi và máu tươi kích thích thú tính tiềm ẩn bên trong nhân tính, đám vệ binh giơ súng bắn về phía những thành viên hạm đội, bắt đầu tàn sát điên cuồng. Thành viên chiến hạm tay không tấc sắt thậm chí không thể phản kháng, cho đến khi chắc chắn ai cũng trúng đạn bọn họ mới ngừng bắn, không còn ai đứng trên mặt đất nữa.
“Làm tốt lắm! Chúng mày sẽ nhanh chóng được thăng chức thôi.” Romain hài lòng gật đầu, mang theo thuộc hạ rời đi, để lại hai tên lính xử lý đống xác.
Trong nhà ngục Fimbul vốn có một lò thiêu chuẩn bị cho tù nhân, rất dễ tiêu hủy xác chết. Một người lính đang khuân xác chết đột nhiên dừng việc đang làm lại, vừa rồi cậu ta cũng nổ súng, giờ lại cảm thấy cắn rứt lương tâm, cậu ta thở dài nói: “Nếu đội trưởng ở đây, chắc chắn sẽ không để cho chuyện này xảy ra…”
“Đồ ngu, muốn sống thì đừng có nói thế nữa!”
Hai tên lính lắc đầu thở dài, lại tiếp tục công việc xử lý thi thể, nhưng bỗng có một người bò dậy trong đống xác chất cao như gò đất, trên cơ thể chi chít lỗ đạn lại không hề có máu.
Trước khi bọn họ kịp phản ứng thì đã bị đối phương quật ngã.
Nhanh nhẹn xử lý hai tên lính Hornet, Olivier nhanh chóng thoát khỏi nhà ngục Fimbul. Quân phục bị súng laser bắn rách lỗ chỗ, dây dẫn lộ hẳn ra ngoài, lớp sơn cách điện cao thế cũng bị đốt hỏng. May mà vụ nổ súng hỗn loạn vừa rồi chỉ gây hư hỏng một vài bộ phận máy móc râu ria, Olivier không bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng vẫn có thể tự do hành động.
Vì có được con chip máy tính mạnh mẽ nên dù ở trong bóng tối cũng không sợ lạc đường. Chẳng bao lâu sau anh ta đã tìm được đường trở lại, điều khiển chiếc máy bay mà hai tên lính để lại về nơi kia – sau khi thuyền cứu sinh trở lại Địa Cầu, anh ta vẫn lặng lẽ náu mình, nhưng chỉ cần có cơ hội, anh ta sẽ về nhà.
Đêm đen vô tận như biển cả, hàng rào hạt xung trên đỉnh đầu khúc xạ thành hình hoa văn sóng nước kỳ lạ, lẫn lộn đan xen như những con cá nhỏ màu bạc đang quẫy đuôi liên tục. Đây là dấu hiệu báo rằng mưa to sắp ghé thăm.
“Cha” anh ta đang tiếp khách, người máy thức thời lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa, quyết định không quấy rầy đối phương lo chính sự.
Khách quý của chủ tịch quốc hội là chỉ huy cấp cao Chandler của lữ đoàn không quân số hai. Hai người đã bí mật gặp nhau một thời gian nhưng vẫn không đạt tới nhận thức chung, một mặt là Chandler đã hài lòng trước tình hình hiện tại, cải cách thì khả năng cao sẽ cắt giảm lợi ích của ông ta; mặt khác thì ông ta còn đang chờ một cái giá cao hơn. Khoảng cách giữa họ không phải là không thể vượt qua, một thánh nữ giả vờ dè dặt có thể trở thành một con đĩ ai cũng có thể làm chồng bất cứ lúc nào, miễn là được giá.
Gã đàn ông có bộ râu dê được chăm chút tỉ mỉ vừa thưởng thức loại rượu quý cực ngon của đối phương vừa thỉnh thoảng liếc qua nhìn – tuy người đàn ông này mới vừa bị một thằng nhãi con dắt mũi, nhưng bây giờ trông vẫn bình thản như trước.
Cuối cùng vẫn là Chandler không kiên nhẫn nổi nữa mà mở miệng: “Đề án của ông lại một lần nữa bị nghị viện bác bỏ, nhưng có vẻ như ông lại không hề lo lắng.”
“Còn một cách… Nhưng phải chờ cơ hội.” Andreas đặt ly rượu xuống, mỉm cười nói, “Kim cương của ông cũng biến mất theo Odyssey tự kích nổ, nhưng có vẻ như ông cũng không thấy đau lòng lắm nhỉ?”
Đôi khi kim cương không chỉ là người bạn tốt nhất của phụ nữ, hai gã đàn ông ngầm hiểu liếc nhau, sau đó lập tức cười ha hả.
Nhân lúc men rượu làm say lòng người, Andreas đưa ra lời đảm bảo, chỉ cần bọn họ kết thành đồng minh quật ngã Cận Tân, ông ta sẽ lập tức đóng “Tấm khiên Medusa” được cài đặt trong vùng cấm bay, một lần nữa mở lại con đường thông giữa Trái Đất và các hành tinh quặng; thậm chí ông ta còn đồng ý sẽ chia lại phạm vi hoạt động trong không gian của từng lữ đoàn không quân. Sau khi người máy trở thành lực lượng quân đội chủ lực, không cần phải tiếp tục nuôi nhiều phi công loài người như thế nữa, tài nguyên của các ngôi sao quặng sẽ được tập trung vào tay ít người hơn. Chẳng hạn như, hai người họ.
Bảng giá thích hợp, rốt cuộc thánh nữ cũng dạng chân.
“Mấy ngày nay cựu đội trưởng đội cận vệ Đồng Nguyên đều chạy Đông chạy Tây theo chân tên bác học điên khùng kia…” Dừng lại một lúc đầy ẩn ý, Chandler nhắc nhở đồng minh, “Chắc chắn chúng nó đang tìm cách làm gì đó, có liên quan đến Hoắc Lan Hề.”
Andreas lại cực kỳ thoải mái mà cười: “Bọn nó muốn tìm cách gì thì cứ việc tìm, dù sao Hoắc Lan Hề cũng chẳng có uy hiếp gì đối với chúng ta.”
“Tôi vẫn cho rằng ông muốn dồn cậu ta vào chỗ chết, không lẽ tôi đã sai?”
“Trước khi thần thoại về Hoắc Lan Hề bị phá vỡ, đúng là tôi luôn nghĩ như vậy. Vì dù cho cậu ta đứng ở phe nào thì phe kia cũng không có phần thắng, mà cậu ta lại là anh rể của sĩ quan tổng chỉ huy, dù công hay tư thì có vẻ như cũng sẽ không về phe tôi. Nhưng khi cậu ta đã bị dồn tới tình trạng hiện tại, tôi lại không muốn để cậu ta chết.” Andreas hướng ánh nhìn về phía bộ quân phục không quân của ông ta được treo ở trên tường, từ sau khi xuất ngũ ông ta có rất ít cơ hội được mặc lại nó, nhưng chỉ cần nhìn thấy, ông ta vẫn sẽ lập tức nhớ lại những năm tháng chiến đấu trên bầu trời, lại một lần nữa cảm nhận được vinh quang.
“Không những không muốn cậu ta chết, thậm chí còn rất muốn cậu ta sống sót. Tôi cũng từng là một phi công, thứ cho tôi khoe khoang, lúc đó tôi rất đỉnh…” Andreas nở một nụ cười tự giễu bản thân rồi nói tiếp, “Chính là vì tôi cũng từng rất đỉnh, nên so với bất cứ ai, tôi hiểu rõ nhất để có thể trở nên xuất sắc như Hoắc Lan Hề là khó khăn đến nhường nào, từ trong trái tim mình, tôi rất nể trọng người này…”
“Bảo sao ông tạo nên Olivier.” Chandler bật cười bâng quơ nói, “Nhưng tiếc là vật thay thế này có lẽ cũng đã bị nổ tung trong vũ trụ rồi.”
“Không có gì đáng tiếc cả!” Cảm thấy buồn cười trước sự “cảm động” nhất thời của mình, Andreas cười lớn xua tay, như thể muốn xóa sạch toàn bộ những lời vừa rồi, “Suy cho cùng nó chỉ là người máy, ngay cả vật thay thế cũng chẳng bằng. Nếu nó ra tay giải quyết thằng ranh thiếu úy kia sớm một chút thì sĩ quan tổng chỉ huy cũng sẽ không dùng một hồi hi sinh lẫy lừng như vậy để cứu vãn thế thua. Tôi đã muốn tiêu hủy nó từ lâu rồi, giờ thành ra lại bớt phiền…”
Đôi mắt đứng đợi ngoài cửa kia không hề chớp, vẻ bi thương đong đầy trong màu xanh thẳm mê người.
Anh ta luôn cho rằng mình là một robot giỏi “suy tư”, lời này có lẽ sẽ khiến người khác phải phì cười. Nhưng giờ phút này rốt cuộc anh ta mới nhận ra so với trí thông minh nhân tạo được thiết lập toàn năng, con người thật sự quá đỗi phức tạp. Anh ta vĩnh viễn không thể nào hiểu được quần thể còn khó nắm bắt hơn cả vũ trụ này.
Giống như anh ta không hiểu tại sao con người có thể lật lọng quay lưng, kết thành đồng minh hoặc ruồng bỏ đồng bọn một cách dễ dàng như thế; tại sao con người có thể tàn sát đồng loại của mình một cách quyết đoán, tùy ý giẫm đạp giày xéo lên thứ cảm xúc anh hùng vô cùng cao thượng như vậy. Tại sao người đàn ông tạo ra mình lại không yêu thương mình, một chút cũng không.
Cũng lặng lẽ như khi về tới nhà, Olivier lại lặng lẽ rời khỏi nơi mà anh ta coi là “mái ấm” này. Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa dày đặc lập tức kết nối thành một chuỗi hạt trong suốt, tí tách lộp độp rơi xuống đất.
Chàng robot hoàn toàn không biết phải làm gì thất thểu dưới mưa, cơn mưa lập tức thấm ướt quân phục của anh ta, thấm vào cơ thể anh ta thông qua những lỗ thủng vì đạn bắn. Một vài luồng điện nhỏ màu xanh lam lạnh lẽo hiện lên trên dây dẫn, mạng lưới thần kinh bị mưa thấm ướt lập tức lan khắp cơ thể, phát ra tiếng lách tách. Olivier bắt đầu co giật run rẩy, sau đó lại ưỡn thẳng lưng, tao nhã dạo bước trong mưa.
Nhưng mưa ngày càng lớn, bước chân của người máy ngày càng chậm, cơn co giật khó coi cũng xuất hiện nhiều hơn.
Hệ thống điều khiển của “anh ta” gặp vấn đề.
Cuối cùng, Olivier rốt cuộc không thể nhích thêm bước nào nữa, đành phải dừng lại dưới cơn mưa to như trút nước. Đất trời hoang vu chỉ còn lại mình “anh ta” côi cút vò võ, mưa chảy qua làn da và hàng mi được mô phỏng như thật, chậm rãi trượt xuống từ trong vành mắt sâu. Giống như đang khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT