Nghĩa trang, những tấm thập giá màu trắng xếp thành hàng. Vì xương cốt đã tan vào vũ trụ, trong quan tài gỗ chỉ có quần áo. Quốc kỳ phủ lên trên nắp của từng chiếc quan tài.

Không mặc bộ quân trang thuần sắc đỏ của sĩ quan tổng chỉ huy nữa, Cận Tân đổi sang quân phục Hornet màu đen, mái tóc vàng nâu buộc sau gáy, đôi môi mím chặt đầy bi thương. Sĩ quan tổng chỉ huy trẻ tuổi là nhà hùng biện trời sinh, mà nhà hùng biện bẩm sinh đôi khi không khác gì kẻ tâm thần. Gã nói với những người ở đây: “Có lẽ cuối cùng chúng ta không thể thoát khỏi vận mệnh cá lớn nuốt cá bé, giống như chúng ta không thể tránh được bóng tối ập đến sau buổi hoàng hôn. Khi Mặt Trời lặn xuống không cách nào ngăn cản, các vị sẽ lựa chọn thế nào? Quyết định nhắm mắt lại thuận theo bóng tối buông xuống, hay quyết định thiêu cháy hài cốt của mình, cạnh tranh ánh sáng với Mặt Trời lần cuối?”

Dừng lại một lát cho mọi người thời gian suy nghĩ, gã nói tiếp: “Thật may là những chàng trai trẻ này đã lựa chọn vế sau, đây là lý do mà chúng ta có thể đứng ở nơi này, đây cũng là lý do mà trải qua trăm triệu năm chọn lọc tự nhiên, con người vẫn còn sừng sững ở đây. Ở bọn họ tồn tại những phẩm chất cao đẹp mà chúng ta đang mai một theo từng ngày, là sư dũng cảm, không sợ hãi, kiên trì bền bỉ và mãi mãi không khuất phục!”

Sĩ quan tổng chỉ huy giơ tay lên, chào theo kiểu quân đội với những chiếc quan tài sắp hạ huyệt. Bài diễn thuyết tạm dừng không có tiếng vỗ tay, nhưng cảm xúc hào hùng lại bao phủ lấy từng người.

Dàn nhạc quân đội mặc quân phục trắng tấu lên khúc nhạc buồn. Trong tiếng nhạc du dương như nước chảy, mọi người ném những cánh hồng trắng vào những chiếc quan tài đã được hạ một nửa xuống lòng đất, thay cho lời cáo biệt những linh hồn trẻ tuổi thiêng liêng.

Lễ tang cử hành xong xuôi, đám người mặc đồ đen lục tục rời khỏi nghĩa trang, chỉ còn lại Cận Tân và Cố Lâm vẫn đứng trước hàng bia mộ.

Mọi người không ngờ được gã đàn ông đã nhúng tay gây ra bi kịch này lại đang ướt nhòe vành mắt, biểu cảm bi thương, im lặng hồi lâu không lên tiếng.

Người đàn ông kia đi tới sau lưng gã, nói: “Chỉ có hai chiếc thuyền cứu hộ thành công trở lại Địa Cầu, còn lại đều bị sóng địa chấn khi Odyssey tự phát nổ lan tới, mất xác ngoài vũ trụ.”

Cận Tân hơi quay lại: “Cậu ta… có ở trên đó không?”

“Trên phi thuyền cứu sinh chỉ có thành viên hạm đội, không có phi công. Radar cho thấy có vật thể bay không xác định rơi xuống và vỡ nát ở Quận 11, tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra.” Dừng một lát, Cố Lâm bổ sung thêm, “Nhưng tôi nghĩ, thiếu úy Lang Xuyên đã bỏ mình rồi.”

“Đi điều tra xem.” Nói vài chữ đơn giản, Cận Tân lại quay về dãy bia mộ, không nhắc lại nữa.

“Trưởng quan, có vài việc tôi không hiểu.” Không đợi được phản ứng từ đối phương, đại tá không quân nãy giờ vẫn nhíu mày nói tiếp, “Tôi đã hỏi thành viên chiến hạm, bọn họ nói kế hoạch dùng Odyssey dụ địch để bắt quân Melon là do ngài và thiếu úy Lang Xuyên đề ra, chính ngài là người hạ lệnh ngắt ‘Tấm khiên Medusa’, cũng chính ngài đã hứa sẽ mở hệ thống phòng thủ ngay sau khi quân Melon rơi vào bẫy, nhưng tại sao cuối cùng ‘Tấm khiên Medusa’ lại không khởi động?”

“Có lẽ hệ thống điện tử gặp trục trặc gì đó, quân bộ sẽ lập tức bắt tay vào điều tra.” Sắc mặt Cận Tân rất khó coi, liếc mắt nhìn đối phương đầy khinh thường, “Anh phái người trông chừng những hạm viên còn sống, tránh gây thêm phiền phức không đáng có, anh phải đảm bảo chắc chắn bọn họ sẽ không nói chuyện này ra cho những người khác.”

Thái độ cứng rắn lại thờ ơ này của sĩ quan tổng chỉ huy đã hoàn toàn xác thực nghi ngờ của anh ta, Cố Lâm không thuận theo mà tiếp tục gặng hỏi: “Ngài không thấy chuyện này quá trùng hợp hay sao? Bốn năm trước chuyện tương tự cũng đã xảy ra, cũng là Andreas yêu cầu một cuộc họp nghị viện lâm thời để tiến hành cải tổ hệ thống nghĩa vụ quân sự, cũng chính ngài phải đối mặt với cục diện bất lợi bị ép xuống đài, kết quả là gì, máy bay không người lái Tử Thần gặp vấn đề…”

Cận Tân quay sang, lạnh lùng cắt lời Cố Lâm: “Anh muốn nói gì?”

“Tôi muốn biết, ngài không phái V1 cùng đi chấp hành nhiệm vụ lần này có phải do ngay từ đầu ngài đã định hi sinh những thanh niên trẻ kia không?” Không sợ hãi trước ánh mắt lạnh băng của đối phương, Cố Lâm ưỡn ngực tiến lên, đáp trả bằng giọng nói cứng rắn, “Tôi muốn biết, có phải vì cuộc đấu đá chính trị dơ bẩn ngu ngốc này, chính ngài đã bày ra vụ Tử Thần-961 quay ngược lại tấn công cùng với diệt sạch Odyssey hay không?!”

“Anh lắm lời quá!” Lạnh giọng cắt đứt đối phương, tiện thể lộ ra một nụ cười không thèm đoái hoài. Sĩ quan tổng chỉ huy không rảnh thừa nhận, cũng không cố tranh luận, chỉ nói một câu nước đôi lập lờ, “Bảo vệ sự thật luôn cần đổ máu và hi sinh, từ xưa đến nay bao nhiêu triết gia và nhà khoa học đều như thế, hiện tại cùng lắm chỉ là mất đi mấy thằng nhóc, bọn họ thậm chí còn không phải là Socrates và Bruno* -“

*Sokrates (Socrates) là một triết gia người Hy Lạp cổ đại, ông được coi là một trong những người đã sáng tạo ra nền triết học phương Tây, và là nhà triết gia đạo đức đầu tiên của nền tư tưởng đạo đức phương Tây.

Giordano Bruno là một tu sĩ dòng Đa Minh, nhà triết học, nhà toán học và nhà thiên văn học người Ý.

Nụ cười trên mặt bỗng cứng lại, gã nhìn thấy đôi mắt sau lưng Cố Lâm.

Hai hàng lông mày chùng xuống, đôi mắt đen mơ hồ phiếm đỏ, tơ máu chằng chịt bên trong. Tiếng bước chân dần vang lên, gương mặt với làn da ngăm đen, đường nét cứng cỏi lộ ra sau đôi mắt, là đội trưởng đội cận vệ trung thành tuyệt đối của gã.

“Cậu đã tới trễ lễ tang của đại tá Vũ Liệt.” Cận Tân tiếp tục cười hờ hững, hướng ánh mắt về phía một ngôi mộ, “Chào tạm biệt cô ta đi.”

Trên bia mộ khảm một bức ảnh người phụ nữ, lúm đồng tiền rạng rỡ như hoa, đường mày nét mặt tuyệt mỹ. Như còn sống vậy.

Cậu ta uống rượu, lúc này đã ngà ngà say, nhưng vẫn nghe được rành rành cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người.

“Đồng Thanh vào quân ngũ khi mới mười bảy, anh ấy không sợ sệt trước chương trình huấn luyện tàn khốc trong quân đội, vẫn tự hào cống hiến vì quốc gia…” Đồng Nguyên bước tới trước mặt Cận Tân, lửa bùng lên trong mắt, “Còn Vũ Liệt, một người phụ nữ xinh đẹp như thế, lại dâng hết toàn bộ thời gian cho chiến hạm của mình…”

Đối diện với lời lên án của đội trưởng đội cận vệ, thậm chí còn lười phản ứng, gã bình thản sửa lại găng tay da của mình, đôi môi đỏ mọng nhoẻn nụ cười quỷ quyệt, “Phiên tòa xét xử Hoắc Lan Hề sẽ tiến hành vào tuần sau, toàn bộ đế quốc đều theo dõi cuộc xét xử này, tôi rất lo sẽ có người mượn cơ hội này gây chuyện, tôi hi vọng lực lượng phòng vệ quốc gia có thể đảm bảo không có sơ hở -“

Còn chưa dứt lời, một cú đấm mạnh mẽ đã vung thẳng lên mặt gã.

Động tác quá nhanh, người bị đánh và người chứng kiến đều không kịp trở tay. Trước khi Đồng Nguyên định tung ra cú thứ hai, Cố Lâm đã túm chặt cổ tay cậu ta: “Đồng Nguyên! Cậu phát điên làm gì!”

Dù trúng một đấm ngã ngửa xuống đất, vẻ mặt của sĩ quan tổng chỉ huy vẫn ngạo mạn như trước, gã nâng tay lau vết máu trên miệng, bỗng nhiên cười khùng khục.

Men rượu, lửa giận, lại thêm tiếng cười kích động tất cả cùng dâng lên, Đồng Nguyên còn định tiến tới vung nắm đấm dạy dỗ Cận Tân nhưng lại bị Cố Lâm cương quyết đứng sau chặn lại.

“Bình tĩnh chút đi!” Đại úy không quân gào lên với đội trưởng đội cận vệ đã hoàn toàn mất lý trí, “Cậu muốn bị tước quân tịch à?”

“Khỏi cần tước.” Giật phù hiệu trên tay áo của mình ra, đồng thời cũng giật cả huy hiệu hình con ong trước ngực, cậu ta ném hai thứ mà vô số chàng trai trẻ tha thiết ước mơ về phía người đàn ông dưới đất, sau đó rời đi không thèm cúi chào.

Cố Lâm vốn định chào Cận Tân, nhưng suốt một lúc lâu anh ta cũng không giơ nổi cánh tay phải nặng trịch của mình, cuối cùng anh ta buông thõng tay trong sự do dự, đuổi theo bước chân của đội trưởng đội cận vệ, cũng rời đi.

Cận Tân ngồi dưới đất, khuôn mặt hơi sưng, cảm giác nóng rát dần dịu lại nhưng gã vẫn không muốn đứng dậy. Nhìn quanh một lượt, cả một nghĩa trang rộng lớn chỉ còn lại mình gã.

Đối với một người đàn ông từ bé đã phải đấu tranh với cơ thể suy nhược của mình, đây không phải lần đầu tiên gã giành được chiến thắng bằng thủ đoạn như vậy. Khi cha gã định vĩnh viễn trục xuất gã ra khỏi Roeste, gã đã không do dự đầu độc ông ta; khi Andreas bừng bừng dã tâm khởi xướng trận chiến với người vừa kế vị ngôi vương, gã quyết đoán lôi kéo tổng tư lệnh lực lượng Không quân Cao Tùng Phu, tự mình lên kế hoạch cho vụ máy bay không người lái giết hại phi công loài người.

Lần này cũng thế.

Bầu trời xanh ngắt đến độ thiếu đi sức sống, mây cũng lác đác chẳng có bao nhiêu. Dường như nghĩa trang buồn bã này đã giam cầm mọi âm thanh, xung quanh vắng lặng tịch mịch.

Đến tận bây giờ gã vẫn chỉ có một mình.

Trời dần trở lạnh, đặc biệt là ở Quận 11 không có gì che chắn. Gió thổi như những ngọn thương tước đi can đảm của con người, nhưng những người luôn hướng về tự do sẽ mãi mãi không bao giờ bị nó trói buộc.

Tù trưởng đang định bàn bạc đại sự với mấy người của băng Godot thì cánh cửa sắt đóng chặt bỗng bị mở ra nghe “loảng xoảng”. Truyện Điền Văn

Tấm sắt dày mười inch bị biến dạng hoàn toàn, một gã đàn ông dáng người to lớn cúi đầu bước vào cửa.

Bước chân hiếm khi rón rén, “Dã Thú” cẩn thận nâng hai tay lên, có một thứ trông giống như con người được giữ giữa hai cánh tay – là con người, nhưng rõ ràng đã chỉ còn lại một bộ xương bị đốt trơ trụi. Làn da bị thiêu cháy hoàn toàn, mô cơ và xương thuần một màu than đen khủng khiếp, như thể chỉ cần khẽ chạm vào là sẽ bong ra thành từng mảng và hóa thành tro tàn.

Nhưng dấu hiệu của sự sống từ bộ xương này vẫn tồn tại, người này vẫn chưa chết.

Gã khổng lồ đặt người trên tay mình xuống giường, sau đó ngồi xuống cạnh người nọ, trông chừng một tấc không rời.

“Cái gì đây?” Mùi thịt cháy xộc vào mũi, tù trưởng gào lên, “Tại sao mày lại vác cái thứ thối hoắc này về? Mau tống ra ngoài! Mau tống ra ngoài!”

“Dã Thú” bất đắc dĩ quay lưng lại, mặc cho tù trưởng thở hồng hộc xô đẩy đằng sau, gã ta cũng không quan tâm. Mãi cho đến khi bị đẩy dúi dụi đến độ khó ở, gã ta không chịu được nữa mới quay khuôn mặt xấu xí qua, hung hãn rống lên một tiếng.

Không ai dám trêu chọc con quái vật này khi nó tức giận, tù trưởng phẫn nộ lùi về chỗ.

“Lát nữa sẽ chỉnh mày sau, hiện giờ bọn tao đang bàn bạc chuyện hệ trọng!” Dù có dỗ dành thế nào thì vẫn khó có thể nắm giữ tên đột biến gene này hoàn toàn. Tù trưởng không muốn tỏ ra yếu thế trước đối phương, đành phải vờ vịt nói, “Đội trưởng đội cận vệ ban đầu đã bị cách chức không lý do, nhưng đội trưởng đội cận vệ mới nhậm chức lại chỉ là một thằng giá áo túi cơm. Tôi đã hỏi ‘lính cũ’, tuy rằng sắp có ‘phiên tòa xét xử công khai’ nhưng an ninh của Roeste lại không nghiêm ngặt như thường ngày. Nếu chúng ta có thể nhân lúc Hoắc Lan Hề bị xét xử -“

Khi nghe tới cái tên này, bộ hài cốt cháy đen trên giường bỗng mở mắt.

“Trời ơi!” Một người của băng Godot sợ đến mức la toáng lên, “Anh xem này! Vậy mà cái thứ cháy đen thui này lại vẫn chưa chết!”

Đôi mắt kia bất khuất mở to, mở rất to. Trên cơ thể cháy đen bỗng xuất hiện màu sắc thứ hai, màu vàng kim pha xanh lá.

Tù trưởng đi tới bên giường, cúi người tỉ mỉ quan sát người hấp hối này. Dù cho đã thay đổi hoàn toàn, anh ta vẫn có thể tinh tường nhận ra đôi mắt kia, rất hiếm người có được đôi mắt thế này.

Lang Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play