Mở cửa một nhà máy bỏ hoang, tên đàn ông nhỏ thó đẩy gọng kính hồng trên sống mũi, “Wow” một tiếng đầy phô trương.
Một chàng trai vai rộng eo thon, quân phục màu đen đứng sau lưng y, nhìn nhà kho chất đầy những bộ phận tách rời hoặc đầy đủ của người máy AI và nói: “Đây đều là những mô hình robot vứt đi, hiện tại chỉ còn hai loại người máy nội trợ hình người còn lưu hành trên thị trường, một là robot nội trợ Sumer cao một mét bảy và một là robot quản gia David cao một mét tám, sợ là hai loại người máy đó không phù hợp với Hoắc Lan Hề. Có lẽ anh sẽ tìm được thứ mình cần ở đây.”
Tất cả các robot phục vụ con người phải được đăng ký nghiêm ngặt, trong đó mọi robot từ lúc thai nghén, thiết kế, ra đời cho đến lúc được lưu hành trên thị trường không những phải chịu giám sát bởi các bộ ngành liên quan liên tục mà còn phải ứng phó với các cuộc thanh tra và kiểm tra đột xuất từ quân đội, chỉ cần có bất cứ sai lầm nào trong kết cấu thì người máy đó cũng sẽ bị cưỡng chế tiêu hủy – nếu như không có đội trưởng đội cận vệ thì chỉ sợ không một ai có thể tìm tới nơi toàn robot bỏ đi này, nhà khoa học điên khùng sẽ phải ôm cái mặt khổ sở cả đời.
“Trời ơi! Đó, đó là một đứa trẻ!” Phủi tầng bụi dày bám trên một cái đầu máy, Phí Lý Mang sợ đến mức la lớn – tóc vàng, mắt xanh, làn da trắng như tuyết, sống mũi cân đối và tàn nhang lốm đốm, cái đầu này trông rất sống động, nhìn qua như thể một đứa bé trai tám tuổi bị cắt đầu ra.
“Những nhà khoa học chuyên nghiên cứu trí thông minh nhân tạo đã lên kế hoạch tạo ra một đứa trẻ đặc biệt để mang lại niềm vui cho các gia đình hiếm muộn. Quá trình từ thiết kế, nghiên cứu và phát triển cho đến khi cho ra thành phẩm đầu tiên vẫn luôn thuận lợi, nhưng vào ngày công bố thử nghiệm, ‘đứa bé trai’ này bỗng phát động tấn công một con mèo trước trăm ngàn ánh nhìn, suýt nữa đã bóp chết con vật đáng thương kia. Chương trình hoàn hảo, mạch điện của bảng điện không bị lỗi, các nhà khoa học tìm mãi mà không ra được lý do thứ này sinh ra hành vi tấn công, cuối cùng buộc phải dùng lý do ‘có thể gây thương tích cho con người’ để tiêu hủy ‘nó’.”
“Tàn nhẫn quá… Giống như sảy thai vậy…” Phí Lý Mang nhìn cái đầu bé trai đáng yêu tinh xảo trong tay, y khẽ vuốt ve gương mặt nó – cảm giác làn da không khác gì con người, nhưng chính vì thế lại khiến y thổn thức không thôi, “Con người vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, bị dục vọng chi phối mà sáng tạo bất kể hậu quả, một khi cảm thấy mọi chuyện vượt quá tầm tay thì công khai hủy hoại…”
Lựa chọn hai tiếng đồng hồ giữa đống xác robot, Phí Lý Mang thấy hơi uể oải: Y không thể tìm thấy được khung cơ thể hoàn toàn khớp với Hoắc Lan Hề, thân hình robot ở đây không thừa chỗ này thì lại thẹo chỗ kia.
“Không có gì phù hợp à?” Đội trưởng đội cận vệ vẫn luôn kiên nhẫn đi cùng đối phương không nhịn được mà khinh thường lườm một cái, “Đừng có kén cá chọn canh thế! Tìm một cái na ná là được rồi!”
“Nếu có thể làm theo cỡ cơ thể như may một bộ đồ vừa vặn mới thì tốt rồi. Phải ghép phần cơ thể bằng máy này với cơ thể Hoắc Lan Hề một cách chặt chẽ, chỉ một chút khác biệt nhỏ thôi cũng có thể khiến cậu ấy cực kỳ khó chịu.”
“Tôi khuyên anh nên bỏ suy nghĩ này đi, anh ta là kẻ mang tội, anh một mình phẫu thuật cho anh ta đã là phạm pháp rồi, nếu để cho tất cả mọi người biết được thì không ai cứu được anh đâu.”
“Tôi biết thừa đám thượng đẳng các người vẫn luôn chờ để bỏ đá xuống giếng với Hoắc Lan Hề, các người ghen tị với cậu ấy.” Nhà khoa học nghiêm nghị nói, vẻ mặt cứng rắn vỗ ngực khăng khăng, “Nhưng tôi có quyết tâm không sợ cường quyền, tôi sẽ dốc hết sức mình để giúp cậu ấy hồi phục, ai bảo tôi là bạn của cậu ấy chứ.”
Đồng Nguyên tỏ vẻ khinh thường, mắng một tiếng: “Sâu bọ nhà anh cũng dũng cảm nhỉ.”
Sau hàng ngàn lựa chọn cuối cùng cũng tìm được một người máy nam giới tàm tạm. Phí Lý Mang quả quyết vác “anh ta” lên vai. Cơ thể máy kia quá nặng, tên đàn ông nhỏ thó bế “anh ta” xong thì không thấy nổi đường đằng trước, lảo đảo loạng choạng suốt dọc đường.
Đội trưởng đội cận vệ liếc mắt đầy khinh thường, sau đó theo sau nhà khoa học đang nghiêng trái nghiêng phải, lặng lẽ đưa một tay ra khiêng.
Từ khi Hoắc Lan Hề vào tù, đứa con gái Junie của Ngụy Bách Luân đã quyết đi theo Phí Lý Mang. Mỗi khi rảnh thì Đồng Nguyên sẽ dạy cô bé tập bắn và ném bom, con bé này có năng khiếu, manh nha khả năng của tay súng thần. Lần này con bé cũng đi theo, ngoan ngoãn chờ trên máy bay của Đồng Nguyên.
Đặt người máy vào ghế ngồi phía sau, Phí Lý Mang tỏ ý có qua có lại mới toại lòng nhau, y cũng muốn đưa Đồng Nguyên tới một nơi tốt đẹp của mình.
Đội trưởng đội cận vệ kéo cần điều khiển máy bay xông lên trời mây, người đàn ông bên cạnh cậu ta lại tỏ vẻ phật lòng: “Cậu lái chậm quá đó. Cậu khác hẳn Hoắc Lan Hề, y như con ốc sên bò lồm cồm và một con báo săn chạy băng băng -“
“Nếu anh còn lảm nhảm nữa tôi sẽ đạp anh ra khỏi máy bay của tôi ngay lập tức!”
“Cái đồ đố kỵ hẹp hòi!”
“Đồ cóc thối vọng tưởng theo đuổi thiên nga!”
“Đại tá Vũ Liệt sẽ mãi mãi không bao giờ chọn cậu, đồ ngu ngốc chỉ được cái mã ngoài!”
“Ngu ngốc vẫn còn hơn sâu bọ! Anh có kiễng chân lên cũng chỉ bám được tới váy của chị ấy!”
Một người là đội trưởng lực lượng phòng vệ quốc gia người gặp người sợ, một người là nhà khoa học thiên tài của Roeste, hai tên đàn ông trưởng thành ồn ào chí chóe suốt dọc đường y như hai đứa trẻ con, đoạn đường bay không hề gần này bỗng trở nên nhanh như chỉ trong nháy mắt.
Phí Lý Mang dẫn Đồng Nguyên tới “Vườn Địa Đàng” của mình, không ngoài dự liệu, vườn rau dưa hoa quả không ai chăm sóc đều đã chết héo.
Phí Lý Mang đau lòng la lớn, Đồng Nguyên ghét y ồn ào bèn vung tay bịt kín miệng y lại.
“Bí ngô của tôi chết hết rồi… Sau khi bị đội vệ binh bắt đi, tôi không còn cơ hội về đây nữa.”
Dù cho trong vườn hoa chỉ còn lại vài gốc cây và cành cây quắt queo nhưng niềm vui của Junie vẫn khó có thể đong đếm. Tựa như cánh cửa đóng lâu ngày được mở ra, trái tim khao khát mùa xuân rốt cuộc cũng không còn bị giam cầm. Nụ cười đã lâu không thấy trở về trên mặt cô bé đáng yêu, cô chạy dưới vòm trời rộng lớn, cười to la lớn, quên đi hết thảy, cho đến tận khi đã thở hồng hộc vẫn còn chưa muốn dừng. Cảm giác như từ nay về sau, cô đã không còn liên can tới mặt đất nữa.
Phí Lý Mang xung phong làm thợ chụp ảnh, tìm được một nơi đáng để ghi lại khoảnh khắc ở trước hàng rào thường xuân giăng kín.
Mặt trời đúng lúc thả một dải sáng uốn lượn xuống, có lẽ phía sau những sinh mệnh um tùm này chính là Chúa đang hiển lộ hào quang.
Phí Lý Mang chụp rất nhiều ảnh cho Junie, chụp lại những dáng vẻ đáng yêu khi cô bé nhíu mày, bĩu môi, mỉm cười hay nhõng nhẽo.
Junie có đủ ảnh rồi hất mái tóc vàng, vẫy tay kêu to về phía hai người đàn ông: “Hai người cũng qua chụp đi! Hai người như một cha một mẹ ấy, để tôi chụp cho hai người!”
“Ai thèm cha mẹ với đồ con rệp này! Rõ ngớ ngẩn!” Đồng Nguyên kỳ thị liếc Phí Lý Mang, mà nhà khoa học cũng không chịu yếu thế mà trừng mắt lại với cậu ta.
Thật sự không lay chuyển được cô bé nằng nặc đòi hỏi, cuối cùng đội trưởng đội cận vệ và nhà khoa học cũng đồng ý đứng trong cùng một khung hình chụp. Bọn họ nhất quyết không chịu tới gần đối phương, tuy vậy cũng vẫn cười đến mức ngại ngùng.
Cố Lâm gặp Cận Tân trên tầng cao nhất của cao ốc Empire State.
Anh ta không tới cầu kiến đối phương, đối phương cũng muốn tìm tới anh ta. Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, chủ tịch quốc hội đang tích cực vận động mở cuộc họp nghị viện lâm thời, mà ba lão già kia cũng đã đồng ý. So với phiên tòa xét xử công khai Hoắc Lan Hề, có vẻ như đây mới là cơn bão sẽ làm rung chuyển thế giới.
Nghe thấy tiếng bước chân có người tới gần, sĩ quan tổng chỉ huy đang lộ nửa người trên đài cao quay đầu lại. Đập vào mắt gã là gương mặt đàn ông chằng chịt vết kiếm chém, gã vẫy tay gọi đối phương tới gần, sau đó nhẹ nhàng sờ lên mặt anh ta, hỏi: “Có đau không?”
Sự ôn tồn này làm cho người ta sợ hãi, Cố Lâm lắp ba lắp bắp đáp: “Không… Không đau…”
Anh ta lập tức nhớ lại dáng vẻ hồi còn nhỏ của người này khi mới gặp lần đầu, mái tóc mềm mại màu nâu vàng óng ả, gương mặt xinh đẹp như con gái, đôi mắt lại ngập tràn thù hận với hết thảy mọi thứ xung quanh. Sự căm hận đó lại khiến người ta thấy đáng thương.
Dường như gần gũi cấp dưới chỉ xuất phát từ ý đồ lôi kéo, sĩ quan tổng chỉ huy vỗ lên vai đại tá không quân: “Mấy năm gần đây anh và Đồng Nguyên giống như trợ thủ đắc lực của tôi, hai người một thì quản lý quân đội chính quy, người kia thì bảo vệ lá chắn cuối cùng của Roeste, vì có hai người, tôi mới có thể không cần lo nghĩ.”
Người đàn ông nghiêm mình cúi chào: “Tôi sẽ mãi mãi không thay đổi ý nghĩ ban đầu, tôi thề sẽ trung thành với ngài đến chết.”
“Hiện giờ chính là lúc anh thể hiện sự trung thành của mình đấy.” Cận Tân nheo mắt nở một nụ cười rạng rỡ, nói với đối phương bằng giọng dỗ dành, “Tôi muốn gặp mặt những thành viên bồi thẩm đoàn tới từ khu hạ đẳng, nhưng cấp dưới của cậu lại ngốc nghếch không linh hoạt.”
Cảm giác không lành chợt nảy ra trong lòng đại tá không quân, anh ta lẳng lặng đánh trống lảng: “Tại sao ngài phải gặp bọn họ? Bọn họ cùng lắm chỉ là mấy người hạ đẳng hoàn toàn không đáng nhắc tới, vốn không xứng được ngài triệu kiến -“
Cận Tân mất kiên nhẫn phất tay cắt lời: “Trước khi trung đội V17 chiến thắng trở về, tôi muốn kết thúc phiên tòa xét xử Hoắc Lan Hề.”
Cố Lâm vừa hoảng sợ tột độ vừa cảm thấy đau đớn vô cùng. Anh ta nhíu chặt đôi mày kiếm, lớn tiếng chất vấn: “Binh sĩ V17 vào sinh ra tử ngoài tiền tuyến, ngài lại muốn bí mật xử tử cấp trên của bọn họ?!”
“Không phải bí mật xử tử, mà là xét xử công khai.” Cận Tân lắc đầu, nở nụ cười hờ hững, “Tôi chỉ hứa với Lang Xuyên sẽ đồng ý cho Hoắc Lan Hề nhận xét xử công khai chứ chưa hề nói sẽ tiến hành khi cậu ta trở lại.”
“Tôi xin ngài hãy tha cho Hoắc Lan Hề đi, tha cho một quân nhân lòng không tạp niệm đó đi! Ngài đã dồn cậu ta tới tuyệt cảnh rồi, ngài -“
“Anh nói nhiều quá!” Mặt mày âm u, sĩ quan tổng chỉ huy không thích ai trái lệnh đã sắp bùng nổ, “Giờ thì hạ lệnh cho người của mình rút đi! Nếu không tôi sẽ đích thân ra lệnh!”
“Lệnh của ngài vô dụng thôi, bọn họ chỉ nghe lời tôi, giống như lính của V17 chỉ nghe lệnh Hoắc Lan Hề vậy!”
“Anh muốn làm phản à!” Cận Tân túm cổ áo quân phục của Cố Lâm lên, mạnh mẽ siết như đang bóp cổ anh ta, “Tôi lặp lại lần nữa, cho người rút hết!”
“Không, tôi không thể tuân lệnh!” Cố Lâm đáp trả đanh thép, trong mắt ngập tràn sự quyết đoán, “Tôi có thể hiến dâng mạng sống của mình cho ngài, nhưng lần này tôi phải đảm bảo tính công bằng tuyệt đối của phiên tòa. Nếu hôm nay tôi thỏa hiệp với ngài, những chàng trai trong phi đội V17 cũng sẽ không đồng ý!”
“Vậy tôi sẽ tước chức của anh!”
“Vậy cũng được! Như thế tôi sẽ có thể tự mình bảo vệ cho những thành viên trong bồi thẩm đoàn, tuyệt đối không bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào ảnh hưởng đến phán quyết của bọn họ!”
“Được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi.” Thái độ cương quyết của đối phương làm Cận Tân bất ngờ, gã đành phải chuyển chủ đề, “Ba lão già kia lại có thể đồng ý mở cuộc họp nghị viện lâm thời, kêu là muốn thảo luận về tương lai quân sự đế quốc. Andreas có vẻ rất tự tin, ông ta cho rằng đế quốc thiếu đi một Hoắc Lan Hề là lòng quân sẽ dao động, ông ta muốn thuyết phục đám già lọm khọm đó nhanh chóng phê duyệt cho trí thông minh nhân tạo bước vào lĩnh vực quân sự… Hành động của người này luôn khiến tôi nhớ lại thời thơ ấu của mình, mấy thằng con trai cao to cùng trường luôn cười nhạo tôi trông giống con gái, bọn nó không biết thân phận của tôi, không hề tôn trọng tôi, bình thường khi tôi đi qua đều cố ý ngáng chân làm tôi vấp ngã, thậm chí còn ra tay sờ soạng thân dưới của tôi. Tôi đã từng muốn mách cha mình xin ông ra mặt, thế nhưng ông ta lại ghét bỏ chửi tôi không xứng làm con mình. Thế nên tôi mới xác định cái gì cũng phải dựa hết vào bản thân, tôi nấp trên con đường mà một trong những thằng đó phải đi qua, sau đó đột ngột xông ra tung vôi bột vào mắt nó – tôi biết không ai có thể trừng phạt con trai nguyên thủ nên tôi mới không hề nương tay, tôi đánh gãy đốt sống cổ của nó… Tôi vốn có thể lấy mạng nó ngay tại trận, nhưng cuối cùng tôi đã quyết định tha cho nó một lần, vì tôi biết mùi vị bị người ta cười nhạo còn khó chịu hơn cả cái chết.”
Cố Lâm sửng sốt, anh ta không nói gì, mặc cho đối phương tiếp tục –
“Andreas muốn tước đi vương quyền trong tay tôi, ông ta muốn giẫm lên chân tôi, nhưng điều đó là không thể. Cá sấu đói khát sẽ cắn xé đồng loại, sư tử lâm vào tuyệt cảnh cũng sẽ nhe nanh. Ngay cả cha tôi cũng không thể làm được.” Dừng một lát, Cận Tân nhoẻn miệng cười, “Học viện Quân sự Saint-Clair nổi tiếng nghiêm khắc, toàn bộ huấn luyện viên đều là ma quỷ. Tôi nghĩ ông ta đưa tôi tới đó không phải để rèn luyện mà chỉ là vì không muốn thấy một thằng vô dụng yếu đuối suốt ngày lượn lờ trước mắt mình, là vì muốn để tôi chết ở đó… Dù tôi có cố gắng thay đổi thế nào cũng không thể có được sự ưu ái của ông ta, ông ta mất hết hi vọng với kế hoạch ‘Sắc xanh ngày tàn’, tôi tổ chức một nhóm nghiên cứu khoa học mới để nói cho ông ta biết mình có thể làm được, ai ngờ lại bị ông ta chỉ trích là đồ tể máu lạnh, còn định trục xuất tôi ra khỏi Roeste… Ông ta nói với tôi rằng vị trí quân chủ đế quốc sẽ không đi theo cha truyền con nối, ông ta cũng không giúp tôi tham gia vào vòng chính trị. Kẻ nhu nhược đáng thương này lại tuyên bố bản thân sẽ là kẻ độc tài quân sự cuối cùng của đế quốc! Thậm chí khi bệnh nặng ông ta còn viết một lá thư dài cho Hoắc Lan Hề, yêu cầu anh ta dùng sức ảnh hưởng của mình để bắt tay với đám thượng nghị sĩ lật đổ tôi. May mà chị gái của tôi vì chút ấm ách nho nhỏ trong lòng mà không chuyển những lời đó cho chồng chưa cưới của mình…”
Dường như lời Cận Tân nói vẽ ra một tình huống vô cùng đáng sợ, lúc ấy Cố Lâm còn chưa hiểu hết, nhưng chẳng bao lâu sau anh ta đã biết được rõ ràng ý của đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT