“Tôi còn có nhiệm vụ, không thể đưa tất cả mọi người về. Tôi sẽ báo cáo với trung tâm chỉ huy không quân để bọn họ nhanh chóng phái phi thuyền đến đón mấy người.” Lang Xuyên xoay người rời đi, sau đó lại lo lắng quay đầu nhìn Cận Á, “Tuy quân Melon không có hứng thú với kim cương nhưng tình hình của mọi người vẫn rất nguy hiểm. Chị có muốn theo tôi về không?”

Cận Á lắc đầu: “Tôi thuộc về những bệnh nhân ở đây, tôi muốn ở lại nơi này.”

Thiếu úy trẻ tuổi nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, sau một đêm kề cận, dường như quan hệ giữa bọn họ đã có gì đó thay đổi. Người phụ nữ này khi ôm cậu vào lòng thì giống như mẹ cậu, sau lại như một người vợ, hiện tại cậu lại cảm thấy cô như con gái mình.

“Cậu sẽ làm được, cậu nhất định phải làm được.” Cận Á tiến tới ôm Lang Xuyên, mái tóc dài rủ xuống cổ cậu. Cậu lập tức lắng nghe lời căn dặn, nhẹ nhàng ôm lại cô.

Bọn họ lẳng lặng ôm nhau như người yêu sắp phải chia ly, một lát sau, Cận Á hướng ánh nhìn về phía Hạ Cách Nhĩ đang chờ cách đó không xa, thúc giục Lang Xuyên mau trở về với những binh lính của mình.

Không khuyên người phụ nữ kia đi theo nữa, thiếu úy trẻ tuổi hôn lên mặt cô, nói lời tạm biệt: “Bảo trọng.”

Vận chuyển số kim cương nặng hơn mức cho phép, bọn họ bay cực nhanh về lại Odyssey. Khi về suýt nữa gặp phải một đợt thiên thạch tấn công, cũng may lại thoát được khỏi tốp máy bay theo dõi của quân Melon, khi về thuận buồm xuôi gió, có lẽ đó là dấu hiệu tốt cho thấy mọi việc sẽ tốt hơn.

Quả thực Hạ Cách Nhĩ không thể nhìn được Olivier, dù biết rõ đối phương là người máy, nhưng mỗi lần thấy “anh ta” thì vẫn nghẹn ngào. Chàng trai tóc vàng vừa bước vào phòng chỉ huy đã lập tức sững sờ ngẩn ra, cậu ta khụt khịt mũi, suýt nữa đã nhào tới ôm lấy cổ người máy kia mà gào lên: “Thiếu tá…”

Lang Xuyên đứng cạnh đẩy mạnh vai cậu ta, hung dữ mắng: “Khóc gì mà khóc! Anh ấy còn chưa chết!”

Hạ Cách Nhĩ không nghe lời mà im lặng, ngược lại còn khóc thê thảm hơn, cậu ta vô cùng nhung nhớ cấp trên của mình, dù cho hắn luôn nghiêm khắc quá đáng với cậu, không bao giờ cười nói với cậu. Thấy chàng trai tóc vàng khóc dữ hơn, Lang Xuyên cũng dịu đi. Cậu kéo đầu người kia vào vai mình, vỗ nhẹ lên lưng cậu ta như anh lớn: “Cậu phải dũng cảm lên một chút, không thể cứ hở tí là khóc vậy được…”

Olivier tiến lên, đi tới trước mặt thiếu úy trẻ tuổi, hạ ánh mắt đối diện với cậu: “Suôn sẻ chứ?”

“Vẫn… Vẫn ổn.” Chỉ mới đối diện nhau thôi, Lang Xuyên đã không kìm được mà ấp úng – bảo sao Hạ Cách Nhĩ lại kích động như thế, cậu cũng hi vọng người đàn ông trước mắt mình đây chính là Hoắc Lan Hề.

“Chúng tôi mới vừa nhận được thông tin từ sĩ quan tổng chỉ huy, anh ta hi vọng cậu về thì lập tức trả lời.”

“Đã biết.” Lang Xuyên yêu cầu nhân viên trên chiến hạm liên lạc với bộ chỉ huy Địa Cầu, đi được vài bước thì bỗng quay ngược về trước mặt Olivier.

“Sao thế?”

Lang Xuyên không đáp, chỉ nâng tay sửa lại cổ áo của Olivier, chỉnh thẳng lại huy hiệu trên miếng quân hàm màu đỏ có viền vàng.

“Hoàn hảo.” Cậu cười nhe răng, bàn tay trượt từ cổ đối phương xuống tới lồng ngực không hề có nhiệt độ, chậm rãi lại lưu luyến. Olivier hơi cụp mắt, mặc cho đối phương tham lam vuốt ve cơ thể mình, thân hình cao ngất tựa như núi đá trong cơn gió rét.

“Thiếu úy Lang Xuyên, sĩ quan tổng chỉ huy đã online chờ ngài.”

Nếu không phải giọng một nữ hạm viên vang lên, cậu thật sự muốn kéo hắn nhảy một điệu.

Gương mặt đàn ông tuấn mỹ phản chiếu trong đôi con ngươi vàng kim pha xanh lá, có thể thấy được vẻ mặt hờn giận, mím môi cắn răng của chàng trai chủ nhân đôi mắt này.

Cận Tân trong màn hình mở miệng nói: “Tôi và đại tá Vũ Liệt đã nói chuyện lúc trước khi cậu về, quân Melon sau nhiều lần bị hạ gục đang ngày càng cẩn thận hơn, cậu không còn nhiều thời gian, cậu vẫn chưa đánh được một trận mang về chiến thắng long trời lở đất đâu.”

“Anh muốn tôi chủ động tấn công à? Dù là chiến hạm Odyssey mạnh nhất đế quốc cũng không đủ để đối phó với hàng ngàn hàng vạn quân Melon, tùy tiện tấn công không khác nào tự sát, chúng ta chỉ có thể lợi dụng ‘Tấm khiên Medusa’ để có được thắng lợi ổn định thôi.”

“Vậy cậu nên nghĩ cho kỹ xem làm sao mới có thể dụ được lũ quái vật đó tiến vào trong phạm vi phòng thủ của ‘Tấm khiên Medusa’.”

“Chúng ta đã mất đi mười sáu phi công rồi!” Lang Xuyên hơi khom người về phía trước, giận dữ đấm xuống mặt bàn, “Chúng tôi chỉ có một trung đội bay với quân số ít nhất đế quốc, mỗi lần chiến đấu trực diện với quân Melon đều như lấy trứng chọi đá, trong khi binh lính chỉ huy của những lữ đoàn không quân lại đang thản nhiên hưởng lạc!”

“Mọi người sẽ cảm động và đau buồn trước một thất bại lấy ít đánh nhiều, nhưng không bao giờ nhớ một chiến thắng sít sao.” Đôi môi đỏ mọng nhoẻn cười, Cận Tân thờ ơ nói, “Anh hùng chỉ có thể sinh ra trong nghịch cảnh, cậu còn chưa cảm ơn tôi đã cho cậu một mảnh đất có khả năng đắp nặn cậu trở nên rực rỡ, lại còn dám la lối lớn tiếng với tôi à?!”

“Đ*t mẹ cái rực rỡ của anh! Anh cùng lắm là muốn dùng tính mạng và máu tươi của chúng tôi để tăng cường đối trọng trong cuộc tranh đấu quyền lực mà thôi!”

“Bình tĩnh một chút. Trước khi mất kiểm soát sao cậu không nghĩ cho kỹ một chút, không có tôi ký tên đồng ý hồ sơ ‘Xét xử công khai’ thì Hoắc Lan Hề sẽ bị xử bắn đấy.”

Thiếu úy trẻ tuổi bị chặn ngang họng, cậu vô thức đưa tay vuốt lên huy hiệu đại bàng trước ngực, nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại. Sau một hồi thở dốc im lặng, cậu nói: “Tôi gặp chị gái anh, chị ấy đã hoàn toàn khác xưa, sống tốt lắm.”

“Chị ta có hỏi gì về tôi với cậu không?”

“Không.” Lang Xuyên trả lời không cần nghĩ, “Tôi sẽ lập tức báo tọa độ của hành tinh đó cho trung tâm chỉ huy không quân, anh có thể phái người tới đón chị ấy về.”

“Tôi sẽ cân nhắc chuyện đó.” Cận Tân nhún vai hờ hững, sau đó lại đưa mắt nhìn Lang Xuyên. Sự thay đổi của người này vừa rõ rệt vừa thú vị, những trận chiến vào sinh ra tử như chất dinh dưỡng nuôi nấng cậu, từ ánh mắt kiên định cho đến đường nét gương mặt dần rắn rỏi hơn, cuối cùng Cận Tân dừng tầm mắt trên tai trái của chàng trai trẻ – cậu vẫn còn đeo chiếc khuyên đinh kia. Chỉ cần rời khỏi Trái Đất, máy theo dõi hồng ngoại hình khuyên tai này sẽ mất khả năng giám sát, nhưng sĩ quan tổng chỉ huy vẫn rất vui vẻ khi đối phương còn đeo nó, ánh mắt dịu dàng đi trông thấy, gã vui sướng bật cười, “Cậu vẫn còn đeo thứ tôi cho, tôi vui lắm đấy.”

Nhưng Lang Xuyên lại giật khuyên tai xuống, ném thứ kia xuống đất ngay trước mặt Cận Tân.

“Xin cậu.. đừng như thế… Tôi thật sự rất lo cho an nguy của cậu…” Hốc mắt đỏ lên, không ai buồn bã lại tổn thương hơn sĩ quan tổng chỉ huy lúc này, “Tôi vốn có thể nghiền nát cậu trong tù, cũng có thể lôi cậu lên bàn mổ cắt thành từng mảnh nhỏ, nhưng tôi đã để cậu trở thành một người tốt hơn, tôi làm tất cả những chuyện này không phải là để mất đi cậu…”

“Anh vốn chưa bao giờ có được tôi, đừng có nói ‘mất đi’ cái gì cả.” Lang Xuyên lạnh nhạt đáp trả đối phương, “Không sao, tôi không quan tâm sẽ còn phải đổ bao nhiêu máu, hi sinh bao nhiêu thứ, chỉ cần anh giữ đúng lời hứa, tôi sẽ có thể làm được tốt hơn!”

Hai người im lặng giằng co hồi lâu, cho đến khi một trong hai nở nụ cười.

Cười đẹp đến sững sờ kinh ngạc, thậm chí khóe mắt khóe môi cũng vẽ thành nếp nhăn, kín đáo tinh xảo như tơ vàng được khảm.

“Quân Melon giả vờ tấn công liên tục thực ra cũng là vì đang thử sức mạnh của ‘Tấm khiên Medusa’, nếu ‘Tấm khiên Medusa’ do bộ chỉ huy Địa Cầu điều khiển tạm thời ngưng hoạt động, để cho lũ quái vật kia nếm được mùi giết chóc ngon ngọt, có khi thế mới dụ chúng tới được trung tâm hỏa lực. Chỉ cần thắng được trận tiếp theo một cách ngoạn mục huy hoàng, tôi sẽ giữ lời hứa, thăng cấp cho cậu, cũng cho Hoắc Lan Hề thêm một cơ hội.” Vẻ mặt tự cao tự đại lại trở về giữa ấn đường và đáy mắt của Cận Tân, nổi bật lên gương mặt tuấn mỹ chói lóa phi phàm. Sau một khoảng lặng vừa đủ, nụ cười trên gương mặt kia lại trở nên sâu xa, “Cậu thật sự… có sẵn sàng để hy sinh không?”

Sĩ quan tổng chỉ huy cắt đứt cuộc gọi, để lại thiếu úy trẻ tuổi đăm chiêu một mình đối diện với màn hình.

Cao ốc Empire State là tòa nhà đồ sộ nhất Roeste, chọc trời xuyên mây, kiên cố không thể phá hủy. Người đàn ông đứng trên tầng gác ở đây nhìn ra bên ngoài, có thể thấy nóc của những tòa nhà bằng kính lít nhít khắp nơi, Mặt Trời sắp lặn sừng sững ở nơi đó, dát vàng dát bạc lên những quần thể công trình đông người giàu sang, tỏa ra khí thế phô trương.

Gã không thấy ngạc nhiên khi người chị gái đã lâu không gặp kia không hề nhắc gì tới mình, cũng chẳng quan tâm lần nào người cha sắp chết kia cũng nhìn gã đầy thù hận. Cho tới bây giờ bọn họ hoàn toàn chẳng phải người thân của gã, người đàn bà ngu xuẩn lãng phí toàn bộ thời gian của mình cho một người đàn ông vốn không hề yêu thương cô, người đàn ông thân là cha ruột lại chỉ một lòng muốn gạt bỏ sự tồn tại của gã. Cảm giác cô độc và bất lực ấy đã bầu bạn với gã từ thuở nhỏ, gã đã quen rồi.

Cận Tân đứng dậy chậm rãi bước tới cửa sổ, cau mày nhìn ra ngoài theo tiếng gió mạnh dữ dội. Không biết bao lâu trôi qua, gã bỗng lên tiếng gọi to tên của đội trưởng đội cận vệ.

Người con trai mở cửa vào mặc quân phục thắt eo màu đen, dáng người cao ráo, đường nét cơ thể vạm vỡ. Trong ấn tượng của Cận Tân, tất cả những thanh niên Hornet đều có dáng người cao và cường tráng giống nhau, gã nhận ra vậy mà mình lại không thể phân biệt được những người này.

“Đội trưởng của cậu đâu?”

Chàng trai vừa vào cửa chào theo kiểu quân đội, nghiêm trang trả lời: “Đội trưởng nhờ tôi canh giữ ở đây thay cho anh ấy, anh ấy nói mình có chút việc với người bạn, gần đây có lẽ cũng khá bận rộn…”

“Bạn… Bạn…” Cận Tân thì thầm một mình, đăm chiêu gật đầu rồi lại hỏi, “Đã lựa chọn xong hết thành viên bồi thẩm đoàn sẽ xét xử Hoắc Lan Hề công khai chưa?”

“Thưa trưởng quan, đã xong. Hai mươi người trong các cuộc bầu cử sơ bộ của từng quận đã được tiến hành, tất cả bọn họ đều đã được cách ly, giám sát và bảo vệ bởi lực lượng phòng vệ quốc gia. Nhưng mà…” Chàng trai do dự ngừng một lát xong mới nói tiếp, “Nhưng ngoại trừ lực lượng phòng vệ quốc gia thì đại tá Cố Lâm khăng khăng phái cả binh lính trung đội V1 của mình luân phiên canh gác cùng, anh ta nói muốn đảm bảo ý chí của người dân không bị ảnh hưởng tác động bởi người ngoài.”

Cận Tân không nói thêm gì nữa, nhìn thẳng vào tên cảnh vệ không biết tên, đôi mắt vô hồn lại như đang xuyên qua cậu ta mà rong chơi ở nơi khác.

Ánh mắt làm người ta thấp thỏm không yên, cậu trai lắp bắp mở miệng: “Trưởng, trưởng quan…”

Thoát khỏi trạng thái thất thần, Cận Tân bỗng mỉm cười: “Nếu có một ngày cơ thể của tôi gặp phải tình trạng khốn đốn giống như Hoắc Lan Hề bây giờ, cậu nghĩ liệu có ai cũng cố gắng quên mình như vậy vì tôi không?”

“Ngài là sĩ quan tổng chỉ huy của đế quốc, ngài là con trai quân chủ đức cao vọng trọng, từ bé ngài đã khác biệt với người thường, sẽ không bao giờ phải chịu cảnh tù đày như quái vật đó.” Chàng trai tự cho rằng lời mình nói rất hay, nhưng phản ứng của đối phương lại khiến cậu ta sợ hết hồn.

“Phải.” Sĩ quan tổng chỉ huy gật đầu theo từng lời cậu trai kia nói, “Quyền lực là tất cả những gì tôi có, nếu không có quyền lực tôi còn chẳng bằng cứt loài chó thải ra.”

“Không, trưởng quan… Tôi không, không có ý đó…”

Người đàn ông mưa nắng thất thường kia lại không nổi giận, gã chỉ khẽ nhếch môi: “Được rồi, cậu lui xuống đi.”

Chàng thanh niên Hornet như nhận được đặc xá, lập tức kính chào lui ra, trong lòng còn thầm than may quá.
Hết chương 69.

Cả đời cô độc cực đoan, chết cũng sẽ cực đoan và cô độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play