Trên Địa Cầu nhiều người đã chìm vào giấc ngủ, đám lính trên Odyssey cũng nghênh đón khoảnh khắc bình yên nhất trong ngày.
Olivier đi tới trước cửa phòng Lang Xuyên, thiếu úy không quân sắp bước vào cuộc chiến khốc liệt vẫn còn chưa nghỉ ngơi, cậu đang vẽ gì đó trên màn hình ba chiều hiện giữa không trung, có vẻ như vẫn còn đang tìm kiếm điểm yếu trong “Tấm khiên Medusa” “không có sơ hở”.
Cậu tập trung hết cỡ, thỉnh thoảng lại mút ngón tay, như thể hoàn toàn không để ý đến người đứng ở cửa. Olivier nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”
“Vừa rồi tôi đã phát hiện ra lỗ thủng hỏa lực của ‘Tấm khiên Medusa’, sức mạnh của khẩu đại bác trên tuyến đường này không đủ, và tốc độ kích hoạt của lưới laser lại không kịp thời… Chắc chắn cần có phi công con người đóng quân phối hợp, nếu không khả năng cao là lỗ thủng này sẽ bị kẻ địch đột phá sau những lần tấn công dữ dội.” Lang Xuyên ra hiệu cho Olivier tiến vào bằng ánh mắt, nói với anh ta, “Anh giúp tôi xem xem còn chỗ nào có nguy cơ thành điểm yếu nữa?”
“Hôm nay chúng ta đã nghiên cứu rất lâu rồi, cậu, tôi, còn cả đại tá Vũ Liệt. Máy bay làm nhiệm vụ vẫn đang tuần tra, hiện tại việc cậu cần làm là dưỡng sức cho cuộc chiến sắp tới, phải cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.”
Đồng hồ hiển thị giờ trên Trái Đất, quả thực cậu đã không ngủ hơn ba mươi tiếng đồng hồ. Lang Xuyên sờ lên mí mắt, ngồi trên chiếc giường trải ga trắng: “Anh thì sao? Anh không ngủ à?”
Olivier đi tới trước mặt đối phương, mỉm cười đáp: “Người máy không cần nghỉ ngơi.”
“Xin lỗi, tôi quên mất.” Chàng trai trẻ vỗ lên đầu như hiểu được gì đó, lập tức lộ ra nụ cười ngây ngô.
Đã lâu rồi cậu không còn cười như vậy nữa, tràn đầy sức sống không thể ngăn cản, như ánh dương sáng rọi vén hết sương mù tràn xuống nhân gian. Olivier cảm thấy nụ cười này rất đẹp, sau đó anh ta lập tức nhận ra chính anh ta đang cho rằng nụ cười này xinh đẹp.
“Tôi rất tò mò, ban đêm khi mà người khác đi ngủ thì anh làm gì?” Lang Xuyên bảo đối phương ngồi xuống cạnh mình, nhíu mày ngờ vực, “Suốt cả đêm dài, một người máy không thể ngủ được thì có thể làm gì?”
“Tôi suy tư.”
“Suy tư?” Câu trả lời nghiêm trang của đối phương khiến người ta phải bật cười, Lang Xuyên cố gắng kìm nén độ cong nơi khóe môi, tự ép bản thân đứng đắn hơn mà hỏi: “Anh suy tư cái gì?”
“Ý nghĩa của sự tồn tại.” Thu lại ánh nhìn hướng thẳng về phía trước, anh ta quay sang nhìn đối phương, “Tôi tới thế giới này vì cái gì? Khi tôi rời khỏi nơi đây liệu sẽ có ai khóc cho tôi không?”
Lang Xuyên trịnh trọng gật đầu: “Tôi sẽ.”
Olivier lại cười: “Cậu sẽ không đâu.”
“Không, tôi sẽ. Giờ tôi khóc luôn cho anh xem.” Lang Xuyên vặn vẹo gương mặt, dùng sức chớp mắt mấy cái. Nhưng hốc mắt cậu vẫn khô khốc, làm thế nào cũng không nhỏ ra nổi một giọt nước mắt.
Olivier lắc đầu nói: “Tôi không phải là Hoắc Lan Hề.”
“Tôi biết. Từ lần đầu nhìn thấy anh, tôi chưa từng nhận lầm hai người. Ánh mắt của hai người khác nhau, còn cả… nơi này nữa…” Thiếu úy không quân bỗng nghiêng đầu, chôn trọn khuôn mặt vào trong ngực đối phương, “Tiếng tim của anh ấy không giống anh, không giống với bất cứ người nào khác… Nó luôn đập rất mãnh liệt, người khác không biết, nhưng tôi nghe được. Nhất là khi chúng tôi cùng nhìn lên bầu trời sao, tôi có thể nghe thấy…”
Olivier mặc cho cái đầu xù kia cọ trên ngực mình.
Anh ta là người máy, anh ta không có nhịp tim.
Lang Xuyên nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên huy hiệu trước ngực. Đây là thói quen gần đây của cậu, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, hoảng sợ hay nhụt chí, huy hiệu hình hai con đại bàng ngược hướng này sẽ tiếp thêm dũng khí cho cậu, cho cậu sức mạnh để vượt qua hết thảy chông gai.
Đêm nay không có chiến sự, ở trong chiếc Odyssey khẽ xóc nảy như đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ lung lay. Chàng trai đã bay trong vũ trụ hơn bốn tháng liên tục cảm nhận được sự mệt mỏi mưa dầm thấm lâu, lật người nằm xuống đầu gối của Olivier. Người máy này có gương mặt giống hệt người yêu của cậu, cậu cứ thế thiếp đi mà không mảy may đề phòng.
Cậu gối lên đầu gối anh ta mà chìm vào giấc ngủ, khẽ thì thầm như nói mơ: “I’m fighting for you, I’m fighting for a better world…”
Đương nhiên Olivier vẫn nhớ rõ lời nhắc nhở của Andreas trước khi xuất phát, thiết lập của anh ta vốn là trung thành tuyệt đối với chủ tịch quốc hội. Con quái vật này đã uy hiếp tới lợi ích của ngài nghị trưởng, hiện giờ anh ta phải giết chết cậu.
Olivier kề những ngón tay máy được phủ lớp da người nhân tạo vào sau gáy Lang Xuyên, anh ta có thể dễ dàng bẻ cổ cậu, sau đó vặt đầu cậu ra. Dù người này có là quái thai biến đổi gene thì cũng không thể có được sức mạnh “đứt đầu sống lại”. Đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm về phía trước không chớp, người máy nhẹ nhàng mân mê làn da trơn nhẵn mềm mại ở cổ chàng trai trẻ – dường như người nằm trên đầu gối nhận ra, lầm bầm một tiếng rồi lại càng rúc mặt sâu hơn vào giữa hai chân anh ta.
Cuối cùng vẫn không ra tay.
“Mơ đẹp nhé, Lang Xuyên.”
Quý ngài robot ưỡn thẳng lưng, giữ nguyên tư thế như vậy suốt cả một đêm, như đang sợ sẽ quấy nhiễu giấc mơ đẹp của người thanh niên trong lòng.
Đây là một cuộc động viên thường lệ trước mỗi trận chiến lớn, thiếu úy trẻ tuổi vốn định nói mấy lời kích động lòng người, nhưng nhìn những chàng trai trẻ này, cậu bỗng cảm thấy mình không mở miệng nổi. Cuối cùng cậu quyết định thẳng thắn nói thật: “Không phải vài chiếc máy bay, cũng không phải là một trung đội, lần này mồi sẽ là chiến hạm Odyssey mạnh nhất đế quốc. Bộ Tư lệnh Không quân sẽ ngắt ‘Tấm khiên Medusa’ một lát, đợi cho đám sói hoang kia ăn đủ máu thịt của chúng ta rồi sẽ kích hoạt hệ thống tiêu diệt toàn bộ.”
“Quân Melon vẫn còn chưa biết chúng ta đã dịch được tín hiệu trao đổi giữa chúng, chúng ta không cần phải tiếp tục cho chiến hạm của mình ‘ẩn thân’ nữa, chúng ta có thể lợi dụng phát minh của Phí Lý Mang để liên tục gửi đi những đoạn tín hiệu để quân Melon dễ dàng bắt được trong vòng phòng thủ, khả năng bọn chúng cắn câu sẽ rất lớn. Nó giống như việc dơi bắt côn trùng bằng sóng siêu âm, bọn chúng sẽ nghĩ mình là con dơi còn chúng ta là côn trùng, sự thật thì ngược lại.” Vũ Liệt mỉm cười, đôi môi xinh đẹp nói một câu đùa giỡn, “Odyssey vẫn luôn khiến chúng đau đầu, nếu có cơ hội xử lý chúng ta, chắc chắn chúng nó sẽ dốc toàn lực!”
Dù Lang Xuyên không nói tiếp nhưng tất cả mọi người đều nín thở. Những phi công này còn rất trẻ, nhưng bọn họ không ngốc. Nếu kẻ địch tới nhiều đến mức ngay cả “Tấm khiên Medusa” cũng không ngăn cản được, thứ chờ đợi bọn họ chính là toàn quân bị diệt.
“Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra… Có lẽ tôi rất ích kỷ, đây là trận cá cược giữa tôi và sĩ quan tổng chỉ huy, đây là quyết tâm được ăn cả ngã về không của tôi vì Hoắc Lan Hề…” Thiếu úy trẻ tuổi đã đỏ hoe hai mắt, “Có lẽ tôi không nên vì ý muốn cá nhân của mình, mà để mọi người chết một cách uổng phí…”
Sau một khoảng lặng, một cậu lính trẻ bỗng bật cười: “Thôi đi nhé thiếu úy Lang Xuyên!” Cậu ta nói, “Đừng có độc chiếm thiếu tá của chúng tôi, anh ấy đâu phải chỉ là người yêu của cậu, anh ấy cũng là trưởng quan của chúng tôi!”
Cảm xúc lạc quan lan tỏa nhanh chóng, những người còn lại cũng đồng loạt lên tiếng: “Có lẽ gene của cậu khác với chúng tôi, nhưng trong tình huống này, một mình cậu chẳng làm được gì đâu.”
“Thiếu úy Lang Xuyên, nếu sợ hãi thì giờ cậu có thể trở về, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình vượt xa mong đợi rồi, sau khi trở về vẫn sẽ được dân chúng hoan nghênh thôi!”
“Cho đến tận bây giờ đây chưa từng là cuộc chiến của một cá nhân, nếu cậu đang thực hiện chức trách của mình, vậy thì dù cậu có đói rét hay ấm no, là ngủ hay thức, bị người chỉ trích hay được người tán dương, hấp hối hay làm bất cứ chuyện gì khác, hãy làm cho chúng không hề có sự khác biệt nào đối với mình. Nếu cậu đã định đi chịu chết như một thằng ngu, ít nhất phải tin tưởng hi sinh của hôm nay là để nghênh đón một thế giới tốt đẹp hơn. Có lẽ bây giờ cậu còn chưa nhìn thấy, nhưng nó giống như mầm ươm ở sâu dưới đất, vĩnh viễn không khuất phục trước mùa đông.” Mái tóc vàng và hàm răng trắng lộ ra, Hạ Cách Nhĩ nở nụ cười ngọt như kẹo, “Nếu thiếu tá ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ nói như vậy.”
Đây là một nhóm những chàng trai đầy hoạt bát năng động, thân mặc quân trăng thẳng thớm chỉnh tề, ai nấy đều xán lạn rạng rỡ tựa ánh dương. Bọn họ giơ tay phải lên ngực, hô lên đầy tự hào: “Chiến đấu vì một thế giới tốt đẹp hơn!”
Bọn họ đã dự đoán được trăm ngàn tình huống có thể xảy ra, hoặc thê thảm, hoặc bi tráng, nhưng không ai ngờ được trận chiến cuối cùng lại có thể tuyệt vọng đến như vậy.
“Càng ngày càng nhiều! Chúng ta không chịu được!”
Bọn họ thả mồi, cá cũng cắn câu, nhưng quá trình thu lưới lại gặp vấn đề. Chiến hạm của quân Melon bao vây Odyssey tứ cố vô thân, thậm chí vẫn còn không ngừng phái thêm binh lực về phía bọn họ. Tàu chiến của địch nhung nhúc chen nhau bắt đầu điên cuồng tấn công Odyssey đã lâm vào tuyệt cảnh, chúng nhận ra có vẻ chiến hạm bách chiến bách thắng khổng lồ này đã lâm vào thế bí, như một con sư tử cô độc lạc giữa bầy sói hoang.
“Không, không thể được! Kẻ địch quá đông! Chúng ta không đỡ nổi -!”
Âm thanh của người trẻ tuổi kia biến mất, cậu ta chưa kịp tránh những đường đạn laser bắn tới mình như mưa rào, chiếc máy bay tiêm kích Taganrog bị bắn trúng biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Taganrog cố gắng tiêu diệt máy bay địch, bảo vệ phi thuyền mẹ ngày càng ít, Hạ Cách Nhĩ và Lang Xuyên cật lực tránh né hỏa lực đồng thời kêu lớn: “Ngay lúc này! Mau mở hệ thống phòng thủ đi!”
“Đừng mẹ nó khóc lóc sướt mướt như đàn bà thế, tiếp tục chống đỡ thêm chút nữa!” Tiếng hô của nữ giới truyền tới từng chiếc mũ bảo hiểm của phi công, lệnh cho binh lính cố gắng kiên trì thêm, “Radar cho thấy chủ lực của quân Melon đang tập trung ở trung tâm vòng hỏa lực, nếu giờ mở ‘Tấm khiên Medusa’, chắc chắn chúng sẽ quay đầu bỏ trốn. Đây có thể là cơ hội duy nhất chúng ta có thể khiến chúng bị thương nặng, thậm chí tiêu diệt toàn bộ!”
Những thành viên phi hành đoàn bị chấn động rung chuyển dữ dội lại một lần nữa bò lên khỏi mặt đất, ra sức chống trả bằng hỏa lực và trang bị. Odyssey bị trúng đạn pháo ở vài chỗ, mặc dù tạm thời không trúng vào những điểm quan trọng nhưng tình thế nguy cấp cũng đã cập kề vách núi. Vũ Liệt vừa bình tĩnh chỉ huy thành viên chiến hạm điều khiển phi thuyền nổ súng bắn trả vừa gửi tin cầu cứu tới trung tâm chỉ huy không quân: “Chúng tôi không chịu được nữa! Xin hãy mở hệ thống phòng thủ ‘Tấm khiên Medusa’!”
Kết nối trực tiếp với cô ta là tổng tư lệnh lực lượng không quân Cao Tùng Phu, nhưng người đàn ông này không hé răng nửa lời, vẻ mặt bi tráng làm người ta phải sinh nghi. Sau năm lần bảy lượt không được đáp lại, người phụ nữ trợn trừng mắt chửi một tiếng với chỉ huy cấp cao nhất của lực lượng không quân: “Đồ chó đẻ, mau mở hệ thống phòng thủ!”
Nhưng người đàn ông với khuôn mặt nghiêm nghị kia bỗng biến mất, màn hình tối đen.
Trung tâm chỉ huy không quân đơn phương cắt đứt liên lạc với Odyssey.
“Tấm khiên Medusa” ì ạch không khởi động, hệ thống hỏa lực phòng thủ được mệnh danh là “vĩnh viễn không thể bị công phá” hoàn toàn mất tác dụng, sĩ quan tổng chỉ huy đã lừa gạt những người trẻ tuổi này.Hết chương 71.
Bữa tiệc lại bắt đầu, nghẹn dã man thật sự:)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT