Đèn không bật, một đôi mắt hiện ra trong bóng tối.

Màu mắt rất đẹp, so với màu xám xanh sâu xa hững hờ của thiếu tá không quân thì màu xanh da trời trong vắt nhã nhặn mê người này lại khiến người ta đắm đuối. Người máy Olivier đứng ngoài cửa yên lặng nhìn chằm chằm người đàn ông bên trong gian phòng, một lúc lâu sau, anh ta đẩy cửa phòng ra, bước tới trước mặt người đó.

Anh ta nói với người kia: “Dù bộ quân sự đã hạ lệnh phong tỏa tin tức nhưng không biết lời đồn truyền ra từ đâu, đám lính cho rằng cuộc chiến trường kỳ ngoài vũ trụ đã khiến Hoắc Lan Hề bị lây nhiễm virus, biến dị thành quái vật, thế nên bọn họ đồng loạt gửi báo cáo đến cấp trên, trung tâm quản lý nhân sự của quân đội xử lý đám đơn xin giải ngũ không xuể, hiện tại bên ngoài đã trở nên hỗn loạn.”

Không hề bất ngờ trước điều mình vừa nghe, Andreas lại rót một ly vodka cho mình – đây đã là ly thứ năm, sáu hay bảy gì đó không nhớ rõ mà ông ta uống cạn. Nhiều năm trong quân ngũ đã hình thành thói quen sinh hoạt rất khắt khe của người đàn ông này, ông ta không say, nhưng hôm nay bỗng muốn uống thêm vài chén.

Nâng ly chúc mừng khi sắp chạm tới thành công.

Phi hành hơn nửa đời người, di chứng để lại trên cơ thể không hề ít, người đàn ông có tuổi lại càng khó tránh cảnh ốm đau. Mặt đỏ lên vì rượu, chủ tịch quốc hội cởi quân trang ra như trút sạch oai phong lẫm liệt thường ngày, ông ta vừa ho khan vừa cười lớn: “Hôm nay đúng là… đúng là rất vui… khụ khụ… Trước tình hình hỗn loạn hiện tại, các thượng nghị sĩ trong quốc hội đã chủ động đề cập đến đề xuất ban đầu với ta, ta tin rằng chẳng bao lâu nữa trí thông minh nhân tạo cũng sẽ được phê duyệt tiến vào lĩnh vực quân sự…”

Olivier bước lên, ân cần vỗ nhẹ lên vai ông ta: “Ngài đã uống nhiều rồi.”

“Những năm gần đây, ý nghĩa tồn tại của Hoắc Lan Hề đã vượt xa giá trị ban đầu của cậu ấy với tư cách là một người lính…” Andreas dần ổn định lại hơi thở sau cơn ho dữ dội, nhưng vẫn không bỏ ly rượu trong tay xuống, “Cậu ấy tựa như Achilles* trong thần thoại hay Suvorov** trong lịch sử, sự tồn tại của cậu ấy soi sáng hướng đi cho những thanh niên lạc lối, khiến họ ấp ủ trong lòng khát khao về những anh hùng, cũng khiến bọn họ ngập tràn niềm tin chiến thắng. Nhưng một khi huyền thoại về cậu ấy bị vỡ nát, bản chất yếu đuối và tham lam của con người chắc chắn sẽ bị phơi bày, còn ai bằng lòng làm lính đi chịu chết nữa?”

*Trong thần thoại Hy Lạp, Achilles là nhân vật trung tâm và là chiến binh vĩ đại nhất của quân Hy Lạp trong cuộc chiến thành Troia, nhắc đến nhiều nhất trong sử thi Iliad. Những tích truyện về sau mô tả Achilles có một cơ thể không thể bị thương ngoại trừ gót chân của anh. Achilles đã chết vì bị thương ở gót chân, từ đó có câu thành ngữ “gót chân Achilles” thường dùng để nói về điểm yếu của mỗi người.

**Aleksandr Vasilyevich Suvorov, Bá tước xứ Rymnik, Đại Công tước của Ý, Bá tước của Đế quốc La Mã Thần thánh là vị Đại nguyên soái thứ tư và cuối cùng của đế quốc Nga. Ông là một trong số ít các vị tướng vĩ đại chưa thua một trận nào. Ông làm tướng dưới triều Nga hoàng Ekaterina II.

“Xem ra sĩ quan tổng chỉ huy đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng.”

“Sự đố kỵ khiến cậu ta vừa điếc vừa mù, đầu óc hẹp hòi và không hề có tầm nhìn chính trị. Nếu ta có trong tay một con át chủ bài như Hoắc Lan Hề, ta sẽ dốc hết khả năng của mình để trấn an cậu ấy, tiếp cận cậu ấy, lôi kéo cậu ấy, chứ không phải vắt óc ra tìm cách bóp nát cậu ấy trong tù.” Andreas dừng lại, hồi tưởng một hồi rồi mới nói, “Đúng là ta đã từng định lôi kéo Hoắc Lan Hề, ta đã đi tìm cậu ta sau khi quân chủ bị bệnh nặng, thẳng thắn nói với cậu ấy về những mặt hạn chế của chế độ độc tài quân sự và tầng lớp quyền lực mục ruỗng hết thuốc chữa, ta hi vọng cậu ấy có thể giúp ta lật đổ chế độ này dựa vào sức ảnh hưởng của mình, xây dựng nên một xã hội dân chủ cộng hòa – nhưng cậu ấy từ chối ta, cậu ấy nói trừ phi nhận được mệnh lệnh từ chính quân chủ, nếu không cậu ấy không muốn cũng sẽ không tham gia vào bất cứ cuộc tranh đấu quyền lực nào.” Lại thêm một khoảng lặng, chủ tịch quốc hội lắc đầu thở dài, “Ta vẫn luôn đánh giá cậu ấy rất cao, thật đáng tiếc…”

Olivier đi từ đằng sau tới trước mặt Andreas, quỳ một chân xuống và nói: “Ngài còn có tôi.”

“Cậu ấy à?” Andreas đã ngà ngà say vuốt ve gương mặt của Olivier, “Phải, ta đã bảo bọn họ thiết kế cho cậu có được hình hài của Hoắc Lan Hề -” Ông ta nấc lên vì say rượu, đôi mắt nhập nhèm, nụ cười cũng có lệ, “Vậy… cũng coi như sự đền bù cho tiếc nuối của ta…”

“Nhưng giờ anh ta đã biến thành quái vật… Thế nên, tôi là độc nhất vô nhị, đúng không?”

“Độc nhất vô nhị? Sao cậu có thể là độc nhất vô nhị được? Một khi phi công AI được đưa vào sản xuất, chẳng bao lâu sau nơi nào cũng sẽ toàn là người máy giống cậu y như đúc.”

Olivier nhíu mày, hệ thống cảm ứng thần kinh nhạy cảm thể hiện đầy đủ biểu cảm trên mặt.

“Sao nào? Cậu không vui à?” Andreas nhìn ra tâm trạng của đối phương chùng xuống, không hiểu lắm mà hỏi, “Thế cậu muốn gì?”

Tựa như đứa trẻ bất lực hoang mang, người máy có vẻ ngoài anh tuấn như con người quỳ gối trước “cha” của mình, cầm bàn tay thô ráp của ông ta kề lên má bản thân: “Tôi muốn có được tình yêu của ngài.”

“Yêu? Không không không, cậu không biết yêu. Cậu luôn quên bản thân là người máy.” Andreas dè bỉu hành vi đòi hỏi “tình cảm” của Olivier, ông ta vừa tiếp tục thưởng thức vodka đậm hương vị chiến thắng trong ly rượu vừa lơ đãng ứng phó đối phương, “Mặc dù công nghệ trí tuệ nhân tạo tiên tiến mang đến cho cậu ngoại hình giống người và khả năng nhận thức tương tự như con người, suy cho cùng cậu vẫn chỉ là một người máy thôi.”

Dù rất buồn trước những lời như vậy, Olivier vẫn quỳ xuống trước mặt Andreas, nắm tay ông ta và nói: “Nhưng ngài giống như cha của tôi vậy.”

“Không đâu nhóc, ta không phải cha của cậu. Cậu không có máu thịt, không có linh hồn, nếu như không có bảng mạch, cậu cũng chỉ là một cái vỏ máy móc mà thôi.”

“Nếu là như vậy, ngài có thể nói cho tôi biết…” Ánh mắt vẫn xanh thẳm quyến rũ, nhưng đôi mày nhíu chặt của chàng người máy lại làm người ta đau lòng, “Ngài có thể nói cho tôi biết, ý nghĩa tồn tại của tôi là gì?”

Chủ tịch quốc hội bật cười thành tiếng: “Nhóc ơi, đứa nhóc của ta! Người máy tồn tại đương nhiên là để phục vụ cho con người rồi.”

“Nếu Hoắc Lan Hề tồn tại là để đốt cháy sinh mệnh trong vũ trụ vô cùng, tồn tại để những kẻ hận anh ta chỉ muốn gạt bỏ sự tồn tại đó, để cho người yêu anh ta vì anh ta mà trả giá tất thảy,” Không hài lòng trước đáp án đối phương đưa ra, người máy cao giọng, cảm xúc kích động lạ thường, “vậy thì ý nghĩa tồn tại của tôi là gì? Ý nghĩa của việc tôi tồn tại như một cá thể rốt cuộc là gì?”

Dường như không muốn tiếp tục lằng nhằng về vấn đề ngu xuẩn như vậy với đối phương nữa, Andreas rút bàn tay đang bị Olivier nắm chặt, mất kiên nhẫn mà nói: “Chuẩn bị lên đường đi hoàn thành nhiệm vụ của mình đi, nhóc.” Dù đã say khướt, Andreas vẫn cẩn thận hạ thấp giọng, “Chắc chắn sĩ quan tổng chỉ huy cũng sẽ nhận ra lòng quân đang dao động, thế nên cậu ta mới nóng lòng muốn chàng trai trẻ kia tiến vào vũ trụ, cậu ta muốn đắp nặn nên một người hùng mới trước khi hình tượng anh hùng của Hoắc Lan Hề sụp đổ hoàn toàn! Ngay từ đầu ta đã cảm thấy thằng nhãi kia rất kỳ lạ, nghe xong báo cáo của cậu, ta lại càng chắc chắn cậu ta chính là người sống sót duy nhất trong kế hoạch ‘Sắc xanh ngày tàn’, thậm chí là người thành công duy nhất…”

Không nhìn ra sự mất mát trong đôi mắt xanh thẳm, Andreas nói tiếp: “Cậu đã hoàn thành bước đầu của nhiệm vụ, thành công tiếp cận thằng nhãi kia đồng thời có được sự tin tưởng của nó, cậu cũng dùng thân phận của Hoắc Lan Hề lấy được cho ta thuốc thử quan trọng nhất – có lẽ thứ này chính là chìa khóa quật ngã Cận Tân, kể từ khi cuộc luận tội thất bại, cậu ta đã trở nên cẩn thận hơn, rốt cuộc ta đã không thể tóm được bất cứ bằng chứng nào liên quan đến thí nghiệm gene nữa…”  Hơi rượu xộc lên đầu, chủ tịch quốc hội dựa vào thành ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, “Ta và đội trưởng đội cận vệ có qua lại với nhau, ta nghĩ cậu ta sẽ không ngăn cản cậu bước lên Odyssey… Hiện tại lo lắng duy nhất của tôi chính là thằng nhãi kia, cậu phải ở bên cạnh giám sát đường đi nước bước của nó, nếu nó biểu hiện quá xuất sắc trong quá trình chiến đấu, cậu phải nghĩ cách xử lý nó…”

Ngọn đèn vàng ấm áp hắt lên gương mặt của người đàn ông luống tuổi, mi mắt trĩu nặng khó có thể mở ra, tiếng hít thở cũng nặng nhọc hơn.

Olivier đứng dậy đi tới phòng ngủ mang chăn ra, phủ lên người Andreas.

“Ta muốn quật ngã thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia… Ta muốn sáng lập nên một thế giới mới, một thế giới tốt đẹp hơn…”

Chủ tịch quốc hội đa mưu túc trí trong mắt người ngoài sẽ không bao giờ mất kiểm soát như vậy, có lẽ chỉ khi say rượu ông ta mới có thể thổ lộ tiếng lòng không chút vướng bận. Người đàn ông đã chìm vào giấc ngủ lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn mà đối phương đang phải gánh chịu lúc này. Ông ta cho rằng người máy không biết yêu, đương nhiên cũng sẽ không biết đau. Ông ta không có vợ con, mà xem ra cũng chẳng cần. Ông ta từng là một chiến sĩ, hiện tại vẫn vậy chẳng có gì thay đổi, chẳng qua trước đây thì phấn đấu quên mình vì danh dự, hiện tại lại theo đuổi quyền lực tối cao.

Olivier quỳ trước “cha” của mình, cọ mặt lên đầu gối của ông ta, lắng nghe tiếng thở chầm chậm, cứ thế suốt cả một đêm dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play