Cuối cùng Lang Xuyên cũng có được cơ hội một mình tới gặp Hoắc Lan Hề trước khi hắn bị đưa lên tòa án quân sự một ngày.
Thực ra đội vệ binh cũng theo tới nhưng không ai dám tới gần con quái vật kia, đám thanh niên mặc quân phục đen lê bước đi cách xa thiếu úy không quân và một con chó lớn.
Thứ mùi kỳ dị tản mác trong tù, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có mùi như vậy. Lang Xuyên còn chưa vào trong phòng giam thì đã thấy một người đang nằm nghiêng trên mặt đất, người nọ gối lên cánh tay phải của mình, trong khi đó bả vai bên trái đã biến dị, đặc điểm của con người đã biến mất tăm. Những vảy mốc màu xanh lá thay thế cho làn da mềm mại ban đầu, quân trang bị những cái gai mọc ra xé thành mảnh vụn, một vài cái u thịt khó lọt vào tầm mắt lấp đầy những khe hở còn lại bên ngoài cơ thể.
Thiểm Linh hít ngửi xung quanh, nhưng nó lại không hề chạy về phía chủ nhân của mình, chỉ ngoan ngoãn nép bên người thiếu úy trẻ tuổi.
Lang Xuyên không khỏi hết hồn, mũi cậu cay cay, cậu chưa từng ngờ chỉ mới vài ngày không gặp, Hoắc Lan Hề đã rơi thẳng từ mây cao xuống bùn lầy.
Cậu nhẹ nhàng bước tới, nghẹn ngào nói: “Những kẻ kia… Những kẻ kia đã đồng ý nhượng bộ, cho anh nhận xét xử công khai…”
“Chuyện của tôi chẳng liên quan gì tới cậu cả.” Nhận ra người tới thăm mình là ai, người đàn ông giơ khuỷu tay lên che má trái, giọng nói vẫn không mảy may sợ hãi như trước, “Tôi không cần xét xử công khai.”
“Anh, anh nói cái gì?” Lang Xuyên không ngờ Hoắc Lan Hề lại khăng khăng chối bỏ bản thân như thế, cậu bỗng khựng lại lắp bắp, “Tại… Tại sao lại từ chối xét xử công khai? Cố Lâm và em đã chạy khắp Roeste, cuối cùng lũ người lạnh nhạt đó cũng đồng ý cho anh thêm một cơ hội, những người được anh bảo vệ, được anh giúp đỡ cũng sẽ không thể trơ mắt nhìn anh đón nhận cái chết, bọn họ sẽ cho anh một lời phán quyết công bằng nhất, bọn họ tin anh bị lây nhiễm, không thể kiểm soát được hành vi của mình -“
“Giết người là giết người, không việc gì phải ngụy biện dát vàng dát bạc lên.” Vẫn nghiêng người đưa lưng về chàng trai đằng sau, Hoắc Lan Hề nhắm mắt lại cắt lời đối phương. Tâm trạng của hắn không hề hỗn loạn, giọng nói cũng chẳng thăng trầm, tựa như thứ hai người đang tranh luận là sống chết của một người hoàn toàn khác.
Hi vọng tràn trề trong lòng bị đập vỡ, thiếu úy trẻ tuổi vừa ngỡ ngàng vừa kinh ngạc. Sau khoảng vài phút im lặng, cậu bỗng gào to như nổi cơn điên: “Anh đứng dậy! Mẹ nó anh đứng dậy, nhìn em mà nói chuyện!” Giọng nói xé rách cổ họng nghe vừa tức giận vừa tổn thương, “Em đi khắp nơi cầu tình cho anh, xin cho anh một cơ hội sống! Anh thì sao? Anh không chịu đấu tranh vì bản thân một lần mà đã từ bỏ à?!”
“Ồn quá.” Hoắc Lan Hề giơ cánh tay đang che nửa mặt trái lên bịt tai, “Tôi buồn ngủ lắm, không muốn ai tới thăm hỏi hết.”
“Đồ nhu nhược!” Thái độ của đối phương làm Lang Xuyên tức giận không kiềm chế nổi, cậu bước tới nhấc chân đạp vào sống lưng của Hoắc Lan Hề – đạp một cước vẫn còn chưa hết giận, cậu lại vung tay đánh vào mặt người đàn ông nằm trên mặt đất, sau đó lại kéo vạt áo của hắn để hắn nhìn thẳng vào mắt mình. Cơ thể sau khi biến dị to lớn và nặng gấp đôi lúc trước, dốc hết sức cũng không thể kéo được người yêu lên, tầm nhìn đã mờ nhòe đi vì nước mắt: “Anh đang trốn tránh cái gì? Sợ hãi cái gì? Anh hùng chân chính sẽ không bao giờ khoanh tay chịu chết, anh đúng là đồ nhu nhược!”
Nửa bên trái cơ thể biến dị xong thì đã không còn đau đớn, nhưng vết thương của thiếu tá không quân quá nhiều, hoàn toàn không chịu nổi lửa giận của người yêu. Mặc cho đối phương tay đấm chân đá một hồi, hắn ngồi bật dậy, đột ngột quay mặt qua.
“Đủ rồi! Dừng lại đi!”
Cuối cùng người yêu vẫn luôn đưa lưng về phía mình cũng đáp lại, chàng trai trẻ còn chưa kịp vui mừng thì đã nhìn thấy khuôn mặt kia.
Gương mặt này còn giữ được một nửa hình hài anh tuấn của con người, nhưng nửa kia đã bị một lớp giáp vảy cứng màu xanh mốc, trông khuôn mặt như dính đầy mủ, xấu đến kinh người.
“Mặt… Mặt của anh…” Thiếu úy trẻ tuổi đang quỳ không tự chủ được mà muốn trốn, bất cẩn bật ngửa ra đất, “Mặt của anh…”
Con chó lớn tới thăm chủ nhân kêu “ẳng” một tiếng rồi cất bước bỏ chạy – nó hoàn toàn không nhận ra hắn nữa, hắn đã mất đi hình hài con người, cũng mất đi mùi vị của con người.
“Có thể để một người lính giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng không?!” Rốt cuộc thái độ luôn bình chân như vại cũng đứng bên bờ bùng nổ, Hoắc Lan Hề ngẩng mặt nhìn thẳng vào Lang Xuyên, cặp mắt màu xám trắng khoét thẳng vào tim đối phương như dao nhọn, “Em muốn tôi làm gì? Muốn tôi khóc lóc kể lể trước mặt cả gần triệu người lạ, cầu xin đặc xá hay sao? Với một diện mạo xấu xí dị dạng thế này hay sao?”
Lang Xuyên mấp máy môi, nhưng trong cổ họng như có lửa đốt, khiến cậu không thể thốt ra dù chỉ một âm tiết.
“Tôi giết chết bạn mình, còn dùng cái tay… cái…” Hoắc Lan Hề giơ tay trái lên trước mặt Lang Xuyên, đó từng là bàn tay nam giới với những ngón thon dài xinh đẹp, hiện tại chỉ thấy được năm cái móng lớn gấp khúc, chất sừng cứng rắn mài sắc nó như lưỡi liềm.
Chàng trai trẻ sững sờ, ánh mắt thoáng liếc qua cái móng vuốt kia sau đó lại hốt hoảng đảo về.
Cậu gần như bị dọa cho choáng váng.
“Tôi nhớ ra rồi, cái chết của bọn họ đều liên quan tới tôi…” Khi đau đớn trên người biến mất trong nháy mắt, trí nhớ của hắn bắt đầu rút tơ bóc vỏ, từng giây từng phút càng thêm rõ ràng. Hắn nhớ mình đã dùng ngón tay đâm thủng khoang bụng một người đàn ông thế nào, cũng nhớ ra ngày đó vào ba năm trước, hắn sống sót sau tai nạn khi máy bay không người lái điên cuồng công kích, dẫn dắt đám cấp dưới không còn lại bao nhiêu đâm về phía luồng sáng trắng chói mắt như thiêu thân lao đầu vào lửa ra sao –
Vầng sáng tráng lệ quay xung quanh từng hành tinh giống như Trái Đất, vòng xoáy của từ quyển* tựa như mây mù vờn quanh ngọn núi, sóng xung kích của các nguyên tử hiđro từ một vụ nổ sao từ còn kinh hoàng hơn cả núi lửa phun trào, “Đài phun nước vũ trụ” là một dải lụa màu xanh dương sáng ngời chảy ra từ các dải ngân hà… Mỗi tiếng gọi đầy xúc động của Mẹ vũ trụ đều có thể khiến người đàn ông này phấn đấu quên mình muốn tìm tòi tới tận cùng, những người khác chỉ biết nín thở vì sợ hãi trước không gian tối tăm vô tận, chỉ có hắn mới có thể nhận thức được sự tráng lệ làm khuất lấp mọi cảnh vật trên thế gian này.
*Từ quyển là vùng không gian bao quanh một hành tinh được điều khiển bởi từ trường của hành tinh đó. Hình dáng của từ quyển là do kết quả của tương tác giữa từ trường của hành tinh với các dòng hạt tích điện, như gió Mặt Trời.
“Hoắc Lan Hề, anh điên rồi à? Không -” Đồng Thanh ý thức được luồng sáng trắng đó là mồi câu của quân Melon nên đã dốc hết sức gào to, trở thành lời trăng trối cuối cùng cho người em trai Đồng Nguyên, còn hắn thì chẳng hề hay biết, tỉnh lại bên bờ biển rìa Quận 11.
“Một người đàn ông giết chết bạn mình, một người lãnh đạo phản bội cấp dưới của mình, một đứa con trai bị chính cha đẻ cự tuyệt, một quân nhân sắp mất đi hết thảy danh dự, một phi công có lẽ sẽ không còn bay được nữa…” Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, cảm xúc ổn định, giọng nói bình tĩnh, “Đối với một người như thế, còn có… còn có cái gì đáng để hắn đấu tranh đây?”
“Vì em.”
Ánh nhìn đan cài cùng đôi mắt vàng kim pha xanh lá kia thật lâu, Hoắc Lan Hề không nói gì.
“Vì em.” Chàng trai trẻ lặp lại lần nữa, ánh mắt mong mỏi lại bi thương, cậu hỏi, “Vì em… cũng không được sao?”
Hoắc Lan Hề quay người xuống nằm, gối lên cánh tay của mình, lại co một cánh tay khác lên che đi má trái.
“Chính anh đã từng nói, nếu cảm thấy mất đi phương hướng, chỉ cần ngẩng đầu lên, bầu trời vẫn luôn ở đó…” Giương mắt lên nhìn, chỉ có khung vòm xi-măng bí bách và ngọn đèn sợi đốt lạnh lẽo che mất đỉnh đầu, chẳng hề có ánh sao. Xấu hổ trước lời nói bừa ngu xuẩn của mình, thiếu úy trẻ tuổi không khuyên bảo nữa, cậu đứng thẳng dậy, giơ tay chào theo kiểu quân đội một cách thật tiêu chuẩn với người đàn ông đưa lưng về phía mình.
Cố nén nước mắt trào ra, cậu xoay người rời đi.
Chờ đến khi tiếng bước chân của chàng trai trẻ không còn, thiếu tá không quân mới ngồi dậy. Chỉ riêng việc điều khiển cơ thể biến dị nặng này đã không dễ dàng, chỉ dựa tường ngồi dậy thôi cũng đã gần như tiêu hao toàn bộ thể lực của hắn. Hoắc Lan Hề tựa đầu vào tường, cách hai phòng giam, hắn thấy một bức vẽ trời sao đã bị phá hủy hơn một nửa.
Gần như cùng lúc khi sao băng vụt qua bầu trời, hắn nhận ra ngay ai là người vẽ bức tranh.
Mấy ngày nay hắn không rảnh để chú ý xung quanh, hoàn toàn chẳng hề quan tâm tới những gì bên cạnh mình. Nhưng bầu trời ở đây. Thật sự ở đây.
Nhìn mặt tường đã bị bẩn kia thật lâu, Hoắc Lan Hề khẽ nhếch môi, hắn nở nụ cười.
Thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra phiên tòa xét xử nội bộ của bộ quân sự, chỗ ngồi cho công chúng trong tòa án quân sự bị lấp kín bởi những tướng lĩnh cấp cao trong lực lượng không quân, anh hùng của đế quốc vừa xuất hiện đã dấy lên một hồi xì xào bàn tán.
“Sao cậu ta lại có thể biến thành như thế? Ôi trời ơi! Ôi trời ơi!”
“Tôi đã nói anh ta là quái vật mà, trên đời này làm gì có ai dũng cảm không sợ gì như thế? Hành động của anh ta chưa bao giờ bình thường hết!”
“Gene của người Melon trong cơ thể anh ta đã lộ ra rồi, Hoắc Lan Hề là một con quái vật!”
“Chắc chắn là quái vật!”
“Quái vật!”
Nửa khuôn mặt bên phải của hắn vẫn còn lưu lại nét anh tuấn nức tiếng xa gần kia, một người đàn ông mãi mãi không nở nụ cười cũng vẫn đẹp như phong cảnh. Nhưng bây giờ hắn là một con quái vật. Quân trang của hắn bẩn thỉu vô cùng, rách nát lỏng lẻo vắt ở trên vai phải. Ánh sáng giống như đèn pha vô tình chiếu vào nửa khuôn mặt biến dạng, đồng tử không chịu nổi sự kích thích của ánh sáng mạnh, Hoắc Lan Hề cau mày nhìn như đang đau đớn vô cùng, quay mặt qua một bên.
Đám vệ binh đeo loại gông xiềng nặng nhất cho người đàn ông này, vậy nên hắn không thể nâng tay ngăn cản ánh sáng chói mắt, nước mắt màu đỏ không ngừng chảy xuống hai má hắn.
“Anh ta khóc! Vậy mà người đàn ông lạnh lùng nhất Roeste cũng khóc!”
“Tất nhiên, ai sắp chết tới nơi chẳng sợ phát khóc, có thành quái vật cũng vậy thôi!”
Cố Lâm đang ngồi ở ghế công chúng cũng không nhịn nổi mà lớn tiếng: “Chết tiệt! Đ*t mẹ nó không tắt đèn đi được à!”
Hoắc Lan Hề ngồi giữa tòa án, người xung quanh bàn tán xôn xao không dứt, chánh án buộc phải gõ búa nhắc mọi người yên lặng.
Ngồi một mình trên bậc đá bên ngoài tòa án, Lang Xuyên có thể nghe thấy toàn bộ quá trình xét xử qua biểu tượng con ong trên ngực của đội trưởng đội cận vệ. Mỗi một lời buộc tội đều khiến cậu cảm thấy hết sức nực cười. Nực cười chính là mới đây thôi hắn còn là người anh hùng người người ngưỡng mộ còn cậu là quái vật mà ai cũng chán ghét kỳ thị, ấy vậy mà chỉ trong một đêm thân phận của bọn họ đã bị đảo ngược cho nhau. Có lẽ đây là quy luật cố hữu không bao giờ thay đổi của tự nhiên, thay thế.
Từng phút từng giây đằng đẵng như năm ánh sáng. Đối mặt với những lời buộc tội ép uổng đó, Hoắc Lan Hề trong tòa án vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối, Lang Xuyên bên ngoài tòa án cũng dần cảm nhận được nỗi tuyệt vọng bủa vây. Mấy hôm nay công sức bôn tẩu kêu gọi của cậu đều vứt đi, cho đến lần thăm hỏi cuối cùng cậu vẫn không thể thuyết phục đối phương thỏa hiệp. Người yêu của cậu đã buông bỏ rồi.
Thậm chí cậu cũng hiểu được hẳn là nên buông bỏ, cuộc đời của hắn tựa như bản chiến ca hào hùng rung động tâm can, vinh quang công lao của hắn là hào quang Mặt Trời trên đỉnh thế giới, vốn chẳng cần phải cúi đầu van xin những kẻ bất tài vô dụng này, lại càng không đáng để bị bọn họ sỉ nhục hết lần này tới lần khác.
“Thiếu tá Hoắc,” Kết thúc phiên tòa, chánh án lại gõ búa thẩm phán, “Anh còn muốn biện hộ gì trước những lời buộc tội này không?”
Thiếu tá không quân mấp máy môi, sau đó lại khép chặt. Sau mấy lần như vậy, cảm giác như hai cánh môi mỏng như tờ giấy nặng tựa ngàn cân, chỉ có thể phát ra một âm tiết nhỏ đến mức không nghe thấy: “Tôi…”
Lang Xuyên bên ngoài tòa án ngẩng đầu, nhìn về bầu trời xuyên qua hàng rào hạt xung. Ánh mặt trời không quá gắt, bầu trời xanh thẳm vô ngần như màu biển. Nhìn một lát, cậu giơ tay lên ngăn nước mắt chực trào ra, chờ nói lời tạm biệt với người mình thương một lần nữa.
Sau đó cậu nghe thấy giọng nói khàn trầm chậm rãi kia, mỗi một chữ thốt ra đều gian nan vô cùng, nhưng từng câu từng chữ ấy cũng toát lên sức mạnh bất khuất kiên định –
“Tôi không nhận tội… Tôi yêu cầu được xét xử công khai.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT