Trong gian nhà lao duy nhất có thể đón được ánh mặt trời của nhà ngục Fimbul, thiếu tá không quân nửa là người nửa là quái vật ngồi khom gối trên giường, người bạn nhà khoa học ngồi bên cạnh hắn, đẩy cái gọng kính màu hồng trên sống mũi, đọc một cuốn sổ ghi chép có bìa làm bằng da bò.

“Nhắc tới cũng kỳ, vậy mà đội trưởng đội cận vệ nóng tính cáu kỉnh kia lại có thể tự tiện mở vòng vây của đội cảnh vệ, cậu ta đã đánh lạc hướng đám ong gác ngoài cửa để tôi lấy được ghi chép y học của Ngụy Bách Luân trong nhà anh ta. Không chỉ thế, cậu ta còn cố gắng luồn lách giúp tôi, để cách vài ngày một lần tôi có thể đến nơi quỷ quái này thăm cậu.. Tôi hỏi có phải cậu ta đã tha thứ cho cậu không, nhưng tự nhiên cậu ta lại rồ lên với tôi, đấm về phía mặt tôi, cậu xem, là chỗ này này…” Phí Lý Mang hơi ngửa cổ lên, nâng tay chỉ vào xương gò má tím xanh của mình, phì phò oán hận, “Cậu ta đúng là thằng thần kinh.”

Ánh mắt hướng về phía bầu trời xuyên qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, Hoắc Lan Hề nâng mặt đón ánh sáng rạng rỡ mong manh, tựa như đang nghe Giáo lý Phúc âm của Chúa.

Đồng tử vẫn cảm thấy khó chịu dưới ánh sáng, nhưng đúng là hiện tượng biến dị đã dừng lại. Ngoại trừ cơn đau thấu gan thấu thịt đã dừng lại và bộ dạng nửa người nửa quỷ hiện giờ, dường như hắn chẳng hề khác biệt so với quá khứ. Vẫn kiệm lời, vẫn lãnh đạm, vẫn chỉ thể hiện ra sự nhiệt tình và tập trung khi đối diện với không trung.

“Chẳng chắc cậu muốn nghe tin về Lang Xuyên, phải thừa nhận là thằng nhóc đó giỏi thật đấy! Chiến đấu như thể chán sống rồi, không ai ngăn cản được cậu ta! Vậy mà cậu ta lại có thể sử dụng sóng vô tuyến siêu mạnh xung quanh lỗ đen để gây nhiễu radar thăm dò của người Melon, từ đó giấu đi thông tin về đội của mình, đánh cho quân Melon với số lượng nhiều gấp trăm lần không kịp trở tay, không hề quan tâm rằng nếu đánh kiểu đó thì bản thân cậu ta cũng có thể bị lốc không gian hút đi… Còn có một lần, cậu ta mai phục trong quỹ đạo của thiên hà mà quân Melon nhất định phải đi qua nếu muốn tìm quặng, dùng một chiếc Bis làm mồi, kéo một chiến hạm cỡ lớn vào trong vành đai thiên thạch, trong khu vực của hành tinh mà thiên thạch bay còn dữ dội hơn bom, một mình cậu ấy đã xử lý một cái chiến hạm…”

Không quan tâm tới rủi ro của việc đắc tội sĩ quan tổng chỉ huy, đại tá Cố Lâm đã ra lệnh cho cai ngục chuyển Hoắc Lan Hề từ tầng đáy không thấy ánh sáng của nhà ngục tới phòng giam này. Con ngươi màu xám trắng không chuyển động, hắn không đáp lời, chỉ nghe đối phương tiếp tục ba hoa: “Cả bộ quân sự đã bị Lang Xuyên lay động! Sĩ quan tổng chỉ huy thì một mực tuyên truyền đây là hình tượng mới do một tay mình tạo ra, mấy cô gái cũng nhớ kỹ tên cậu ta, nghe bảo ông già trong nghị viện kia vốn còn lo lực lượng phòng thủ đế quốc sẽ sụt giảm mạnh sau khi mất cậu, nhưng giờ như kiểu được thằng nhóc kia tiêm thuốc trợ tim cho, chẳng lo lắng gì nữa… Tất cả mọi người đều nói nhìn thấy cậu của năm đó trên người Lang Xuyên, thậm chí ai cũng tin rằng không bao lâu nữa, cậu ta sẽ vượt qua cậu trên mọi phương diện…” Dừng một lát, Phí Lý Mang bổ sung thêm một câu chẳng rõ là vui hay buồn, “Hoắc Lan Hề, thằng nhóc đó là thiên tài, có được năng khiếu phi hành của cậu và tư duy thông minh của tôi, cậu ta sẽ bình an trở lại, sau đó lật đổ địa vị của cậu.”

Nửa mặt quái vật bên trái đang đối diện với nhà khoa học, chẳng thể nhìn ra cảm xúc của người đàn ông này có thay đổi hay không.

“Còn đứa con gái của Ngụy Bách Luân nữa, con bé đó gào thét loạn lên muốn lấy lại cuốn sổ này từ tay tôi… Khó lắm tôi mới giữ được đấy, nhưng không thể thuyết phục nó thôi hận cậu. Tôi nghĩ chắc chắn con nhóc đó không thể tha thứ chuyện cậu giết cha nó… Mấy ngày nay nó cứ bám lấy cái tên đội trưởng đội cận vệ nóng tính kia xin cậu ta dạy bắn, nó học vừa nhanh vừa chắc, tôi thật sự lo chuyện không hay sẽ xảy ra…”

Dù nói gì cũng không thể khiến Hoắc Lan Hề hứng thú, Phí Lý Mang bĩu môi, quay về nhìn cuốn sổ của Ngụy Bách Luân, đọc to rõ ràng: “Lột da và mô cơ của bộ phận cơ thể bị nhiễm trùng, lần lượt cắt đi và loại bỏ xương cổ, xương bả vai, xương hông đã biến dị và các xương khác gần biến dị, kiểm tra tình trạng nhiễm trùng của xương ức, đốt sống và khung xương bên phải do lây nhiễm, xác định mức độ lây nhiễm và khả năng hoạt động nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được. Cấy thân kim loại thay thế khoang ngực vào xương ức và đốt sống bị nhiễm trùng của người bệnh, sau khi hoàn thành thì kết nối hệ thống thần kinh nhân tạo của bộ vi xử lý với hệ thống thần kinh của cơ thể người -“

“Ôi trời ơi!” Phí Lý Mang kinh hãi kêu to, giơ cuốn sổ trong tay cho Hoắc Lan Hề xem, “Cái người này chắc chắn đã điên rồi! Cậu xem cái lối suy nghĩ kỳ quặc của anh ta này, còn vẽ cả sơ đồ phác thảo… Không lẽ anh ta muốn cải tạo cơ thể máu thịt của cậu thành Iron Man hay sao?”

Nhà khoa học cảm thấy đây như chuyện cười, nhưng lại phát hiện thiếu tá không quân luôn im lặng không nói lại có phản ứng – hắn quay mặt qua, đôi mắt màu xám trắng nhìn chằm chằm y.

“Cậu… Cậu đừng có nhìn tôi thế… Sợ lắm…” Cảm giác bị một người như quái vật nhìn chằm chằm thật sự khủng khiếp, tên đàn ông nhỏ thó vô thức lùi về phía sau, ai ngờ lại bị bóng đen kia nhào tới túm lấy tay.

“Á! Cứu tôi với! Đừng giết tôi! Tôi là thằng bạn trung thành nhất với cậu đó… Đừng giết tôi mà!” Phí Lý Mang sợ đến độ bịt mắt kêu to, nhưng có vẻ như từ đầu đến cuối đối phương vốn chẳng hề để ý đến y. Hoắc Lan Hề buông tay người bạn cũ ra, nhặt cuốn sổ ghi chép rơi bên giường lên.

Người đàn ông thuận tay trái dùng tay phải chưa bị biến dị để lật trang, tốc độ đọc nhanh như gió.

Tai vạ không giáng xuống, tên đàn ông nhỏ thó dè dặt mở mắt, khó hiểu hỏi: “Cậu… Cậu đang xem gì đấy?”

Cho đến khi đọc đến chữ cuối cùng trên cuốn sổ, Hoắc Lan Hề mới mở miệng trả lời: “Làm theo ghi chép của Ngụy Bách Luân đi, cậu làm.”

“Cái… Cái gì?!” Sau một lúc lâu mới hoàn hồn, Phí Lý Mang lắp ba lắp bắp hỏi, “Ý… Ý của cậu là, cậu muốn tôi chặt nửa người cậu ra, như đồ tể xẻ thịt gia súc làm thức ăn ấy hả?!”

“Ừ.” Hoắc Lan Hề gật đầu, “Cậu là nhà khoa học xuất sắc nhất đế quốc, cũng là người bạn mà tôi tin tưởng nhất.”

Thấy trong mắt đối phương hoàn toàn không có bất cứ ý đùa cợt nào, Phí Lý Mang cuống đến mức la toáng lên: “Đây không phải ý hay đâu! Hoàn toàn không phải ý hay!” Thái độ của y quyết liệt và hung dữ, liều mạng muốn ngăn cản ý nghĩ vớ vẩn của đối phương, “Cậu biết gì về y học không hả? Cậu cùng lắm chỉ là một tên quân nhân tứ chi phát triển, thế mà lại ôm cái suy nghĩ kỳ lạ này trong đầu!”

“Chúng ta cứ coi như nửa cơ thể biến dị này chỉ là hoại tử hoặc nhiễm trùng mô bình thường thôi, chỉ cần cắt bỏ nó là tôi sẽ hồi phục lại.” Sắc mặt Hoắc Lan Hề vẫn lạnh lùng như cũ, giọng nói chắc nịch, “Kỹ thuật sinh học trên cơ thể người phát triển tới giờ, chuyện dùng máy móc thay thế cho cơ thể không phải chuyện hoang đường nữa. Huống hồ ít nhất tôi vẫn có một nửa thân còn nguyên, đúng không?”

“Đây là giả định vô căn cứ! Nếu sau khi cắt bỏ nửa người cậu chết luôn thì sao? Hoặc cậu có thể chịu được đến lúc thay thế khung máy vào, nhưng cậu có dám đảm bảo mình chịu được sự đau đớn khi kim loại ma sát trên máu thịt không, cậu có thể đảm bảo mình sẽ không chết vì những bệnh biến chứng khác không? Dù có may mắn sống sót qua tất cả những chuyện này, sao cậu dám chắc quá trình biến dị sẽ không bắt đầu lại lần nữa?”

“Tôi không biết.” Thiếu tá không quân nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói, “Ít nhất tôi đã thử.”

“Cậu điên rồi! Cậu đúng là đồ điên! Đáng ra tôi phải biết cậu bị điên từ lâu rồi mới phải!” Thái độ hoàn toàn không màng bản thân làm nhà khoa học tức đến giậm chân, y vò mái tóc xoăn của mình, thậm chí còn ném luôn cả kính xuống đất, “Cậu không thể ép tôi điên theo cậu được, cậu không thể ép tôi trở thành đồ tể giết cậu được!”

“Cơ thể dị dạng cồng kềnh này khiến tôi không thể điều khiển máy bay chiến đấu được nữa, nếu không thể bay, mạng của tôi chẳng còn ý nghĩa gì cả.” Ngón tay lướt qua nơi từng đeo huy hiệu đại bàng, Hoắc Lan Hề vươn tay đặt lên tim mình, “Không ai biết ngày mai sẽ mang tới điều gì. Nhưng chỉ cần nó còn ấm nóng, tôi sẽ vẫn hướng về bầu trời.”

Không ai biết ngày mai sẽ mang tới điều gì. Nó có thể cho cậu vương miện sáng chói trên đầu, cũng có thể cho cậu một cái quan tài lạnh lẽo.

Người dũng cảm thì thờ ơ với vế trước, và người dũng cảm sẽ mãi mãi không khuất phục vế sau.

Nhận ra không thể thuyết phục bạn mình, Phí Lý Mang tuyệt vọng thở dài, lắc đầu liên tục: “Cho tôi… Cho tôi ít thời gian… Tôi phải tìm bác sĩ nào đó đáng tin làm trợ thủ, tôi còn phải tìm cho cậu một ‘cơ thể’ thích hợp, trước giờ ngoài trồng dưa và hoa quả ở trong ‘Vườn Địa Đàng’ tôi chưa từng động vào cái gì bao giờ, tôi không biết mình có thể hoàn thành cuộc phẫu thuật dựa theo ghi chép kia hay không, tôi không biết có thành công nổi hay không…”

“Mong cậu nhanh lên một chút.” Hoắc Lan Hề ngửa đầu dựa vào đằng sau, “Giờ đến lượt tôi đuổi theo cậu ấy.”

Gương mặt nửa bên là quái vật bình thản yên tĩnh đến lạ thường dưới ánh mặt trời, dường như cơn buồn ngủ ập đến, hắn nặng nề nhắm hai mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play