Thiếu úy rời sảnh tiệc lang thang một mình hồi lâu, cuối cùng lại quay về nơi ở của thiếu tá không quân. Vì dịch được ngôn ngữ của người Melon, Phí Lý Mang đã bị lôi đi để nghiên cứu sâu hơn, hiện tại cậu không tìm được ai giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Lang Xuyên vẫn còn nhớ nhà tù đó, u ám, ẩm thấp, những tù nhân nhẫn nhục chịu đựng cùng với đám cai ngục có thể tùy tiện bạo hành tù nhân vì hứng thú của mình, ngoài ra còn một bức tranh trên tường.
Đại tá Cố Lâm bước ra từ bóng tối tóm chặt thiếu úy không quân vũ trang đầy đủ, rống lên ngăn cản cậu: “Tôi là cấp trên của cậu, tôi lệnh cho cậu không được phép hành động thiếu suy nghĩ!”
“Cấp trên con khỉ!” Thấy rõ người tới, Lang Xuyên cũng cao giọng gầm lên. Cậu giật cái huy hiệu đại bàng tượng trưng cho quân chủng không quân ra ném mạnh xuống đất, “Tôi chẳng cần bộ quân phục này, cũng chẳng cần cái huy hiệu con chim kia, nếu anh ngăn cản tôi tìm anh ấy thì đ*t mẹ nó tôi cũng không cần!”
“Cậu nói cái gì?” Tức giận trước thái độ của đối phương, Cố Lâm xách cổ áo Lang Xuyên lên, giơ tay như muốn đánh cậu, “Đối với cậu ý nghĩa của huy hiệu trên ngực này chỉ là thế thôi à? Hoắc Lan Hề coi nó như sinh mạng, cậu lại tùy tiện vứt bỏ như vậy?”
Huy hiệu đeo trước ngực nho nhỏ màu bạc bị bùn cát ướt đẫm vùi lấp một nửa, nửa còn lại lộ ra bên ngoài vẫn đang sáng lấp lánh.
Lang Xuyên nhận ra mình đã sai, mặc dù mặt mũi vẫn cau có nhưng đôi mắt đã dính chặt vào huy hiệu trên mặt đất.
“Nhìn từ góc độ nào đi nữa thì Hoắc Lan Hề cũng không phải một cấp trên tốt.” Sắc mặt thoáng dịu đi, Cố Lâm buông đôi tay đang túm chặt áo của chàng trai trẻ, đồng thời giọng cũng nhẹ nhàng hơn, “Ngoại trừ bộ đội cảnh vệ V1 của sĩ quan tổng chỉ huy sẽ có thể trực tiếp nhận chi phí quân sự và khẩu phần ăn từ đế quốc, những lữ đoàn không quân khác chỉ được quân đội trợ cấp đầu vào một phần nhỏ, nếu bọn họ muốn có thêm thì buộc phải thu được tài nguyên từ vũ trụ. Ý muốn ban đầu của quân chủ là để khích lệ quân lính vào vũ trụ chiến đấu, nhưng rồi chuyện này không tránh được việc bị biến tướng. Càng ngày càng có nhiều lữ đoàn không quân hoặc trung đội bay độc lập lén làm thuê cho những xí nghiệp tài phiệt, tới các hành tinh khác khai thác quặng và ươm giống, mang những tài nguyên mà Trái Đất ngày càng thiếu hụt về nâng giá bán. Với khả năng của trung đội V17, bọn họ vốn có thể chiếm được rất nhiều tài nguyên, nhưng lần nào Hoắc Lan Hề cũng chỉ giữ lại một phần rất nhỏ, còn đâu đều gửi cho người hạ đẳng bên ngoài Quận 5…”
Lang Xuyên giương mắt cắt lời Cố Lâm: “Tôi không hiểu ý anh, anh nói ngắn gọn chút được không?”
“Cậu ta sẽ bị đưa ra tòa án quân sự sớm thôi, sau đó để quân bộ cân nhắc quyết định sống chết của mình. Nếu thật sự như thế, Hoắc Lan Hề sẽ cầm chắc cái chết. Nhưng nếu cậu có thể xin được quyền xét xử công khai cho Hoắc Lan Hề, cậu ta sẽ còn một con đường sống.”
Lang Xuyên không hiểu lời đối phương, cậu nhíu mày hỏi: “Quyền xét xử công khai là gì?”
“Sau khi được chấp thuận xét xử công khai, bộ quân sự sẽ không thể trực tiếp quyết định sinh tử của Hoắc Lan Hề nữa mà vụ án này sẽ do quốc hội chủ trì. Bảy người sẽ được chọn ngẫu nhiên từ mỗi Quận trong số mười một khu sinh sống để thành lập bồi thẩm đoàn, và quyết định nội bộ của bảy người này sẽ tuân theo nguyên tắc nhất trí thông qua, trong khi đó quyết định của mười một bồi thẩm đoàn lại theo nguyên tắc đa số. Quá trình xét xử sẽ được công khai cho người dân của toàn đế quốc, mọi lời nói và hành động tại tòa án có thể thu hút các cuộc thảo luận sôi nổi và thậm chí bạo loạn, hiện tượng gian lận và bất công sẽ được giảm thiểu tối đa. Vì những khó khăn trong quá trình thực hiện, ‘phiên tòa công khai’ không thường xuyên xuất hiện trong lịch sử của đế quốc, nhưng tôi tin với công trạng trong quá khứ của Hoắc Lan Hề, các trưởng lão tại nghị viện có thể xét xử khoan hồng.”
“Ý anh là… giao sống chết của Hoắc Lan Hề cho một bồi thẩm đoàn toàn người bình thường quyết định?” Lang Xuyên vô thức quắp ngón tay, khẽ nói, “Những người bên ngoài Quận 5 đều coi anh ấy là anh hùng, như vậy khả năng cao kết quả xét xử công khai khi đó sẽ là bốn so với bảy…”
“Phải.” Cố Lâm thoải mái gật đầu, gương mặt luôn giăng kín lo âu cũng giãn ra, “Hoắc Lan Hề luôn được ngưỡng mộ ở những khu sinh sống đông người hạ đẳng, mà đám người hạ đẳng này là phe khó bị thao túng nhất. Chỉ có nhóm người thượng đẳng ở Roeste mới khăng khăng muốn giết cậu ta thôi, những thẩm phán đó sẽ tin Hoắc Lan Hề bị lây nhiễm, bọn họ sẽ phán cậu ta vô tội.”
“Để tôi nghĩ thêm chút nữa.” Thiếu úy không quân cúi đầu, im lặng trầm tư hồi lâu. Cậu vẫn đang nhíu chặt đôi mày tuấn tú, nhưng nhìn từ ánh sáng lấp lánh khi băng tan trong màu xanh lá vàng kim kia, cậu cảm thấy Cố Lâm nói đúng.
“Không còn nhiều thời gian, nếu cậu đã quyết định thì giờ phải theo tôi.” Cố Lâm quay người bước đi, để lại một bóng lưng rộng và đường eo hẹp, “Tuy tôi không đủ sức để điều khiển phiên tòa xét xử, nhưng có thể lợi dụng mạng lưới quen biết của tôi để khiến quân bộ đồng ý mở phiên xét xử công khai.”
Chàng trai trẻ không đuổi theo sau đại tá không quân. Cố Lâm đi được vài bước thì dừng lại quay đầu nhìn. Anh ta thấy chàng trai trẻ cúi người nhặt chiếc huy hiệu bị vùi dưới cát lên, cẩn thận phủi những hạt cát bị dính trên đó đi.
Nắm chặt trong lòng bàn tay rất lâu.
Nếu muốn có một phiên tòa công khai do quốc hội chủ trì, trước hết phải thuyết phục quân đội từ bỏ quyền xét xử. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lang Xuyên đã theo Cố Lâm chạy khắp những tòa cao ốc bằng kính kề sát nhau ở Roeste. Cậu quấy rầy chỉ huy Lữ đoàn số 1 Marden đang đắm chìm trong của ngon vật lạ, sau đó lại đến Chandler Lữ đoàn số 2 đang mềm oặt trong ngực ba cô gái… Dường như những người quyền cao chức trọng lại luôn tự xưng là phe chính nghĩa đã chờ một cơ hội bỏ đá xuống giếng thế này từ lâu, thuyết phục bọn họ không hề dễ dàng.
Ngôn Tình HayThiếu úy trẻ tuổi đưa ra tất cả những lời hứa hẹn trong khả năng của mình, cũng đồng ý với tất cả những điều kiện đủ để khiến cậu thịt nát xương tan.
Khi tất cả mọi người tỏ ý có thể cố gắng nhượng bộ đôi chút, cuối cùng bọn họ mới gõ cửa phòng sĩ quan tổng chỉ huy.
Cận Tân không mặc bộ quân phục thuần đỏ kia nữa mà đang mặc bộ đồ đấu kiếm màu trắng bạc. Áo bạc tóc vàng, động tác đâm kiếm phóng khoáng gọn gàng, thật sự xinh đẹp.
Thấy người máy đưa hai vị khách vào, Cận Tân thu lại đường kiếm đang định múa, xoay người hỏi một trong số hai người bọn họ: “Những tên kia vẫn luôn muốn dồn Hoắc Lan Hề vào chỗ chết, đặc biệt là Chandler – rốt cuộc cậu đã hứa hẹn với bọn họ cái gì? Mà khiến bọn họ đều tự nhiên thay đổi chủ ý?”
Vẫn còn tức giận đối phương, Lang Xuyên trợn mắt không chịu trả lời, Cố Lâm im lặng một lúc thì mở miệng: “Tướng quân Chandler vừa mới đưa một đám thợ mỏ tới tinh cầu khác, nhưng hiện tại đường lưu thông giữa Trái Đất và nơi đó đã thành khu cấm bay, ông ta hi vọng thiếu uý nói Lang Xuyên có thể chấp hành nhiệm vụ dẫn một nhóm phi công với năng lực xuất sắc đi tới đó, lén vận chuyển một ít tài nguyên không biết là vàng hay kim cương trở về…”
“Đúng là y như lũ ruồi trâu lòng tham không đáy!” Cận Tân cười lạnh, sau đó quay phắt sang nhìn Lang Xuyên, “Vì chuyện của Hoắc Lan Hề, cậu đã trở về Địa Cầu trước cả khi nhiệm vụ hoàn thành, đúng là tôi đã từng nói sẽ phải phái cậu và Odyssey lại vào vũ trụ. Nhưng tôi sẽ không cho V1 theo cậu làm nhiệm vụ lần này nữa, một mình cậu có gánh nổi không?”
“Đám Hạ Cách Nhĩ sẽ giúp tôi.” Lời hỏi thăm đầy ân cần bị thiếu úy trẻ tuổi đập trả về, “Nếu không gánh được, anh cũng định cho tôi ra tòa án quân sự à?”
“Nhiệm vụ lần này sẽ vô cùng dài và gian khổ, đi đi về về có lẽ sẽ mất của cậu hai năm.”
“Thứ tôi thừa chính là thời gian đấy.”
“Đúng vậy, cậu có thời gian.” Cận Tân cụp mắt nhìn mũi kiếm, gã chợt bật cười, “Nhưng thời gian của Hoắc Lan Hề thì không nhiều thế đâu.”
“Rốt cuộc anh định nói cái gì?” Những hành động lãng phí thời gian vào lúc này đều khiến cậu bực mình, chàng trai trẻ trải qua một trăm năm chỉ như một cái chớp mắt lần đầu tiên cảm nhận được sự cấp bách của thời gian, Lang Xuyên quay đầu bước đi, chẳng mấy chốc đã đi rất xa, “Tôi không hơi đâu mà rảnh rỗi phí thời giờ ở đây với anh, tôi phải đi cứu anh ấy!”
“Giờ cậu chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, Hoắc Lan Hề chắc chắn phải chết.”
Lời uy hiếp của sĩ quan tổng chỉ huy có tác dụng, thiếu úy không quân dừng bước, tức giận đến mức run bần bật.
Cận Tân không hề nhìn Lang Xuyên, gã quay sang đối diện với Cố Lâm: “Từ lúc theo Odyssey trở về, Đồng Nguyên bỗng trở nên kỳ lạ, cậu ta có vẻ đang nhiều tâm sự, sự trung thành nói sao làm vậy đang dao động – anh thì sao? Không muốn trung thành với tôi nữa à?”
“Không, thưa trưởng quan!” Cố Lâm dựng thẳng người, giơ tay chào kiểu quân đội với người đàn ông trước mắt, chần chừ một chút, anh ta mới lớn tiếng đáp, “Trước khi biết ngài là con trai nguyên thủ tôi đã thề sẽ tận trung với ngài, đây là niềm tin cả đời của tôi, đến chết không thay đổi!”
“Thế anh đang làm gì đây?” Cận Tân chậm rãi tháo găng tay đấu kiếm của mình xuống, dùng ngón tay trần thon dài gảy lên đầu mũi kiếm, đôi lông mi nhạt màu nắng rủ xuống che khuất ánh mắt gã, khuôn mặt mũi thẳng môi đỏ của người đàn ông này đẹp đến mức khó bề phân rõ giới tính.
Cố Lâm còn chưa kịp đáp, Cận Tân đã vung tay lướt một đường kiếm trên mặt anh ta – mũi kiếm sắc bén lập tức vẽ ra một vết máu trên mặt, Cố Lâm cũng không tin nổi mà mở to hai mắt.
“Anh ta là kẻ phản bội! Là gian tế! Buồn cười nhất là chính cha của tôi vậy mà vẫn còn tin tưởng anh ta!” Sĩ quan tổng chỉ huy mất kiểm soát gào lên, không còn là vương tử chỉ tay năm ngón nữa mà trở thành một kẻ điên không còn lý trí, “Cả lũ các người bị anh ta thôi miên hết rồi à? Muốn giúp anh ta lật đổ ngai vàng của tôi hay sao?!”
“Tôi không thể tự tiện định đoạt một người là có hay không có tội, nhưng tôi tin tưởng vào những gì mình mắt thấy tai nghe. Nếu hành động mấy năm vừa qua của Hoắc Lan Hề là hành vi của một kẻ phản bội, vậy thì trên đời này không có nhiều kẻ phản bội như cậu ta lắm -“
Cận Tân khoát tay, lại rạch một nhát trên mặt Cố Lâm.
Tiếng vang đáng sợ như tiếng roi lanh lảnh trong không gian, lực của nhát kiếm này rất mạnh, Cố Lâm cao to cường tráng gần như bị cú quật kia làm cho khó đứng vững, vết máu mới trên mặt cũng khiến người ta sợ hãi, kéo dài dọc từ khóe mắt xuống cằm. Nhưng không lâu sau anh ta lại đứng thẳng lưng, ánh mắt ung dung, giọng nói kiên định: “Trong mắt tôi, Hoắc Lan Hề là một anh hùng.”
Cận Tân không tùy ý tra tấn Cố Lâm nữa, gã nhìn anh ta một lát rồi ném thanh kiếm trong tay xuống đất.
“Andreas đang định mượn vụ này để thừa nước đục thả câu, một lần nữa đề xuất cho trí thông minh nhân tạo vào lĩnh vực quân sự, nhưng các người phải biết mục đích thật sự của lão ta là dựa vào việc nắm giữ quân đội để lật đổ chính quyền của tôi.” Gương mặt dữ tợn bình ổn lại, gã khẽ thở dài, gương mặt mỏi mệt chật vật, “Vậy nên tôi sẽ công khai thân phận của cậu, để cho Andreas một lòng muốn chứng tỏ AI mạnh hơn con người một nhát trí mạng. Nhưng điều kiện tiên quyết là,” Sau một khoảng lặng dài, Cận Tân cao giọng nói với Lang Xuyên, “dùng nhiệt huyết của cậu để rửa sạch tội danh của Hoắc Lan Hề, dùng công danh của cậu để đổi lấy mạng Hoắc Lan Hề!”
Thiếu úy trẻ tuổi nhìn bề ngoài thì chỉ đứng im bất động nhưng lục phủ ngũ tạng đã bị một thứ cảm xúc cuồng nhiệt vặn chặt vào với nhau, máu trong huyết quản đang sục sôi tràn trề.
“Tôi muốn một thần tượng do đích thân tôi sáng tạo ra, người đó chắc chắn phải tỏa sáng cho người ta thấy được hi vọng như bình minh, nhất định phải không thể ngăn cản như núi lửa phun trào! Khi cậu có thể được thăng cấp lên thiếu tá trong sự nể phục của tất cả mọi người, tôi sẽ chấp nhận cho Hoắc Lan Hề nhận xét xử công khai.” Thấy đối phương đanh mặt không nói lời nào, Cận Tân nhíu mày hỏi, “Có phải, thời gian ít quá à?”
“Không, vậy là đủ rồi.” Chào kiểu quân đội với người đàn ông trước mặt, cậu bắt đầu thể hiện như một quân nhân chân chính.
Sĩ quan tổng chỉ huy không nói lời nào, tỉ mỉ quan sát thiếu úy không quân trước mặt. Nhìn một hồi rất lâu, gã không còn nhìn thấy sự xốc nổi, sợ hãi hay chần chừ dù chỉ là nhỏ nhất trong đôi mắt màu vàng kim xanh lá này nữa. Đây là thứ cảm xúc vượt qua cả tình yêu, nó khiến một người yếu đuối sinh ra can đảm và sức mạnh, cũng khiến một người kiên cường lại càng trở nên bất khả xâm phạm.
Tựa như hoa hồng chẳng nở vì gã, sơn ca không hót vì gã, đôi mắt màu vàng kim pha xanh lá này có lẽ cũng vĩnh viễn không hướng về phía gã. Cận Tân cố gắng nuốt hết hết thảy không cam lòng và thất vọng vào lòng, bình thản nở nụ cười nói: “Nhưng mà tiếc quá, có lẽ các người tới chậm rồi. Hoắc Lan Hề đã nhận tội.”
Lang Xuyên và Cố Lâm đồng loạt kinh hãi lớn tiếng: “Cái gì?!”
“Phải, anh ta nhận tội rồi.” Khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, sĩ quan tổng chỉ huy tao nhã bước đi, “Anh ta đã thừa nhận chính mình giết chết bác sĩ Ngụy Bách Luân, cũng thừa nhận bản thân có liên quan tới vụ máy bay không người lái mất kiểm soát ba năm về trước.”