Không gian tối đen sáng lên trong nháy mắt, ngọn đèn phát ra tiếng “két” như tiếng kim đâm rách da thịt.

Người đàn ông ngã trên mặt đất nâng tay che mắt. Thay đổi trên cơ thể hắn dần trở nên rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt. Tròng đen không chịu được kích thích từ ánh sáng, đôi mắt đau đớn như sắp vỡ vụn tới nơi. Chất lỏng nóng ấm chảy ra từ tròng mắt hắn, tựa như nước mắt, cũng như máu nồng. Quân phục sĩ quan không quân cấp tá màu xanh đậm be bét máu đen, phần bả vai bị giáp cứng như cái gai đâm rách, máu đen sền sệt vẫn không ngừng trào ra từ vết thương trên vai hắn. Mặc dù người đàn ông đang cố hết sức chịu đựng nhưng tiếng rên rỉ thống khổ vẫn liên tục trào ra từ trong cổ họng hắn, tình trạng hiện tại của hắn đã rất tệ.

Hai gã đàn ông mặc quân phục từ xa tiến tới, giày quân đội gõ vang nhịp nhàng. Đi đằng trước là thiếu úy trẻ với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, còn người đi sau mang quân hàm trung sĩ. Bọn họ đi tới trước mặt hắn.

Nhận ra có người lại gần mình, Hoắc Lan Hề nằm nghiêng giấu mặt vào cánh tay đang gập lại. Quân phục cứng cáp phẳng phiu hiện tại mang tới vô vàn chật vật cho hắn, toàn thân như bị giam trong cơn đau không thể thoát ra.

“Trưởng quan, hình như anh ta sợ ánh sáng.” Chàng trai quân hàm trung sĩ tiến lên một bước, báo cáo với cấp trên của mình.

Thiếu uý tóc đỏ McGuire cúi đầu nhìn thiếu tá không quân đang cuộn người trên mặt đất, khóe môi hắn ta khẽ nhếch: “Thế thì bật toàn bộ đèn lên.”

Tất cả đèn trong ngục giam đều được bật sáng. Những ngón tay không thể ngăn được ánh sáng len lỏi khắp nơi, người đàn ông nằm trên mặt đất khổ sở rên một tiếng, máu lại chảy xuống từ khóe mắt.

“Ôi… Trời ơi!” Nương theo ánh sáng chói mắt sáng lòa, trung sĩ trẻ thấy được mặt người đàn ông này. Vì hoảng hốt lùi nhanh về sau mà suýt nữa lảo đảo ngã ra, cậu ta mở to hai mắt, lắp ba lắp bắp: “Đây… Đây tuyệt đối không… Không thể nào là Hoắc Lan Hề!”

Cậu ta đã thấy người đàn ông này vài lần từ đằng xa, biết các nữ quân nhân luôn say sưa nói về vẻ anh tuấn của Hoắc Lan Hề, đã hoàn toàn tin lời đồn là thật vào ngày mà đối phương tới “cướp ngục”.

Làn da trên mặt của thiếu tá không quân đang liên tục tróc ra, thay vào đó là một lớp vảy màu xanh mốc. Dường như hắn đã bị Chúa tách làm đôi chỉ trong một đêm, tình trạng biến dị nửa khuôn mặt bên trái cực kỳ nghiêm trọng, nhưng nửa mặt bên phải vẫn giữ lại hình hài nhân loại, anh tuấn như xưa.

“Thiếu tá Hoắc, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thiếu uý tóc đỏ đá một cước vào người đàn ông trên mặt đất, thấy đối phương vẫn không nhúc nhích thì cười nói, “Anh đã từng làm tôi mất mặt trước đám cấp dưới, tôi vẫn luôn muốn đáp lại ân tình này.”

Biết thiếu tá không quân sắp chết sẽ không thể gây uy hiếp cho mình, trung sĩ trẻ lại tiến lên hai bước, thều thào nói: “Ôi… Ôi trời ơi, nhìn cái bộ dạng đầm đìa mồ hôi của anh ta kìa, anh ta chắc đau giống như đang rặn đẻ…”

Nơi đây là nhà ngục Fimbul, một địa ngục khác của những tử tù.

“Sĩ quan tổng chỉ huy bảo tôi tới thẩm vấn anh, anh có phản bội đế quốc hay không? Anh có phải là gián điệp mà người Melon cài vào quân bộ hay không?”

“Không… Không phải như thế…” Hoắc Lan Hề tỉnh táo lại từ cơn đau đớn, hắn gượng người dậy. Một câu đơn giản nhưng lại bị ngắt quãng liên tục, đôi khi còn bị cắt ngang bởi hơi thở nặng nề gấp gáp, lời thanh minh của hắn vào tai đối phương đầy yếu đuối bất lực, thậm chí còn chẳng có ý nghĩa gì, “Tôi là quân nhân của đế quốc… Tôi yêu đất mẹ nơi mình sống… Cũng sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng vì nàng…”

“Thế tại sao anh lại biến thành như thế này? Anh thật sự nên nhìn bản thân bây giờ, mặt anh sắp nát bét rồi! Anh là tên gian tế khốn kiếp của Melon, anh tới Trái Đất lâu như vậy, rốt cuộc cái túi da bên ngoài cũng không giấu được thân phận của anh nữa.” McGuire dùng gót chân day lên người Hoắc Lan Hề, nụ cười trên miệng cũng nồng đậm hơn, hắn ta thúc giục liên tục, “Có phải như thế không? Có phải không?”

Hoắc Lan Hề gắng gượng đứng dậy nhưng lại bị McGuire đạp xuống lại. Trong nhà ngục Fimbul, hành vi ngược đãi tù nhân xảy ra liên tục, nhưng đám ngu xuẩn mặc cho số phận này cũng không hề đấu tranh. Không gì có thể so được khoái cảm khi tùy ý hành hạ sỉ nhục một người anh hùng được nể trọng như vậy.

“Bí mật về thân thế của anh giờ cũng đã được phơi bày, cha mẹ của anh ở Roeste vốn là cha mẹ nuôi, mấy năm nay trong quân đội không ai đề cập chẳng qua là vì anh là con rể nguyên thủ, anh vốn phải núp dưới váy đàn bà cả đời, nhưng anh lại ngu xuẩn đến độ đánh mất cô ta…” Thiếu úy tóc đỏ cười dữ dằn, “Thế nên chẳng phải tôi có thể hiểu là… Sau khi bị người Melon cưỡng hiếp, mẹ anh mới đẻ ra thứ lai căng như anh?”

“Tránh… Tránh… Tránh xa tôi ra…” Sau một lần bị giẫm đạp, tiếng thở của Hoắc Lan Hề càng nặng hơn, cảm giác như âm thanh cuối cùng với cuộc đời của một người sắp chết. Tiếng quân phục bị xé rách vang lên từ nơi bả vai, một mảng da thịt lớn rơi xuống, vươn ra từ trong quân phục rách nát là một cái gai máu chảy đầm đìa, hình hài làm người ta vô cùng sợ hãi. Ngón tay biến dạng như lưỡi dao, bị bao phủ bởi thứ vảy xấu xí cùng cực kia.

“Chẳng phải anh nghĩ mình ngon lắm hả? Chẳng phải anh luôn ra cái vẻ ‘anh hùng’ mà vênh váo tự đắc với người khác hay sao? Nhìn anh bây giờ đi, anh quỳ rạp dưới chân tôi như một con chó, bất lực trước sự sỉ nhục của tôi!”

“Cút đi…” Giọng nói trở nên trầm đến đáng sợ, cơ thể Hoắc Lan Hề co giật liên tục, lại thêm một cái gai cứng mọc ra từ vai hắn, máu nhỏ tí tách xuống đất.

Hắn ý thức được bản thân đã ở bên bờ vực mất kiểm soát, nhưng cái tên đằng sau vẫn còn chẳng hề hay biết.

McGuire vẫn còn đang độc địa mắng nhiếc: “Không, ngay cả chó còn hơn anh! Không có con chó nào xấu xí dị dạng thế này, cả người toàn là -“

Bao nhiêu đau đớn trong cơ thể biến mất trong nháy mắt một cách thần kỳ, thiếu tá không quân đột nhiên đứng dậy, vươn tay bóp chặt cổ của trung sĩ trẻ.

Ngay trước khi trung sĩ kia kịp lấy súng, năm ngón tay sắc như lưỡi dao đã cắt đứt cổ họng cậu ta.

Mưa lớn gió giông đang ào ào nổi lên bên ngoài nhà ngục Fimbul.

Bữa tiệc sắc phong kết thúc trong ảm đạm, đám người thượng đẳng sĩ diện biết điều rời đi, sĩ quan tổng chỉ huy trông có vẻ vừa cô đơn vừa tức giận, không ai muốn dây tới gã.

Từ ngày Lang Xuyên tới đây, Cận Tân đã bỏ thói quen quan sát toàn cảnh Roeste. Nhưng lúc này gã lại đang đứng trên đỉnh cao ốc Empire State, lẻ loi một mình ngắm nhìn cảnh đêm bên dưới. Hương thơm sót lại trong sảnh tiệc phiêu đãng trong không khí, như mùi khói lửa trần gian thấm vào bộ quân phục của gã, được gã đưa tới nơi trống trải quạnh quẽ này.

Gã đang nhớ lại người cha tệ hại, người mẹ ốm yếu, người chị không biết tung tích, nhận ra dường như bản thân chưa bao giờ thật sự có được họ.

Áo choàng dài màu trắng khẽ tung bay trong gió, nhờ sự bảo vệ của hàng rào hạt xung mà dù bản thân đang ở rất gần mây nhưng nhiệt độ không khí vẫn làm người ta dễ chịu. Ông cụ đầu bạc bước chậm rãi tới gần người đàn ông đang quay lưng về phía mình, đứng bên cạnh gã. Ông là một trong ba thượng nghị sĩ có mối quan hệ cá nhân tốt nhất với gia đình của quân chủ, cũng luôn là người ủng hộ kiên định nhất của quân chủ và con trai ông. Tình hình tối nay khiến ông cảm thấy rất bất ngờ, do dự hồi lâu xong ông vẫn quyết định đề xuất với đối phương: “Tôi định bây giờ sẽ đi thăm thiếu tá Hoắc, nếu tình trạng của cậu ấy thật sự tồi tệ, tôi hi vọng cậu ấy sẽ được đưa vào bệnh viện thay vì bỏ mặc trong ngục giam.”

“Anh ta là gian tế, là phản đồ, là kẻ địch. Hiện tại anh ta rất nguy hiểm, trước khi bị đưa lên tòa án quân sự, chỉ có thể ở trong một nơi an toàn.”

Trước thái độ cương quyết của sĩ quan tổng chỉ huy, ông cụ bất lực lắc đầu: “Về tình trạng của thiếu tá Hoắc, có người đảm bảo với tôi rằng cậu ấy tuyệt đối không thể là gián điệp của Melon, cậu ấy chỉ bị lây nhiễm, mà chuyện này cũng đã từng xảy ra rồi.”

“Có phải thiếu úy Lang Xuyên nói với ngài như vậy không?” Cận Tân nhếch môi, cười lạnh phản bác, “Thằng nhãi đó là đồ thần kinh! Nhìn từ hành vi lộn xộn là hiểu cậu ta không biết mình đang nói gì cả, lời của cậu ta cũng không hề đáng tin.”

“Không, người nói cho tôi chuyện này không phải cậu thiếu úy đó mà là đại tá Cố Lâm.”

“Cố Lâm?” Cận Tân nhớ ra hôm nay Cố Lâm cũng được thăng cấp, từ trung tá lên đại tá. Gã bực bội trước hành động phiền phức của đối phương, hung dữ chửi một tiếng, “Đồ khốn chết tiệt đó!”

Ông cụ tiếp tục giải thích: “Đại tá Cố Lâm nói với tôi, đoạn tín hiệu được phiên dịch ra của người Melon kia có lẽ nên hiểu theo cách khác, cậu ấy cũng đã từng chấp hành nhiệm vụ tới Bacchus III, khi đó còn có một cậu lính bị vật chất ngoài hành tinh lây nhiễm xuất hiện triệu chứng giống Hoắc Lan Hề, cậu ấy còn nói cậu từng hạ lệnh cho toàn bộ người tham gia nhiệm vụ lần đó phải kín miệng, người lính kia được đưa về xong thì bặt vô âm tín.”

Tiếng gió thầm thì bên tai, người đàn ông kia im lặng. Sĩ quan tổng chỉ huy cao lớn khiến cho trưởng lão của nghị viện nom càng già nua, trong khi ông lão có vẻ thất vọng trước sự im lặng như cam chịu của đối phương, tiếng thở than khẽ khàng bật ra hòa cùng đêm tối.

“Tôi biết cha cậu cả nửa đời, ông ấy là một quân nhân cực kỳ xuất sắc cẩn trọng, là người dẫn đầu làm người ta nể phục, là người đàn ông đáng được tôn kính. Tôi từng tin rằng đứa con trai duy nhất của ông ấy có thể kế thừa những phẩm chất này, nhưng hành động mấy năm vừa qua của cậu thật sự làm người ta không hiểu được.”

“Ý ông là thí nghiệm sinh hóa? Hay là chuyện tôi dung túng cho lữ đoàn không quân tự kiếm chác, chiếm đoạt tài nguyên sinh tồn của người hạ đẳng?” Không chờ ông lão nói, Cận Tân trả lời, “Vế trước thì tôi không muốn giải thích đi giải thích lại nữa, chúng ta đang trong thời chiến, để không bị giết chết đến gần như tuyệt diệt thì chỉ có không ngừng mạnh lên mới là con đường duy nhất. Còn vế sau, đó là pháp lệnh mà cha tôi ban ra thời ông ta còn cầm quyền. Nghị viện cũng biết chuyện ‘khác biệt về gene’ là dối trá, chúng ta cần đám binh lính đó có thể đi chịu chết trong thời khắc quan trọng, đương nhiên sẽ phải thỏa mãn toàn bộ nhu cầu của bọn họ, đương nhiên sẽ cần một đám nô lệ nhận thống trị vô điều kiện, nhường lại số tài nguyên trên Trái Đất vốn đã chẳng còn nhiều nhặn gì.”

“Nhưng không thể nói dối mãi được, người ở Quận 11 đang thức tỉnh, đang phản kháng, trong khi đám đại bàng bị đút cho no đẫy kia lại đang mất đi ham muốn chiến đấu.” Ngừng một lát, nghị viện trưởng nói tiếp, “Điểm khiến cho cha cậu nhận được sự nể trọng của người khác là dù ông ấy là người đàn ông có quyền lực cao nhất thế giới này, ông ấy vẫn có thể dũng cảm buông bỏ quyền lực. Trước khi bệnh nặng ông ấy đã từng thẳng thắn thừa nhận với tôi, có lẽ quân sự độc tài không phải thể chế chính trị tốt nhất, quốc gia này nên có một tương lai dân chủ và tự do hơn.”

“Không! Không thể nào! Chính trị không hà khắc thì không thể rèn cát vụn thành nắm đấm sắt!” Giọng Cận Tân đanh lại, thái độ bảo thủ không muốn tranh luận, “Ông có thể trông cậy vào lũ người ở trong sảnh tiệc hôm nay không? Dân chủ và tự do chỉ làm nhân loại trì trệ ì ạch hơn mà thôi, nếu như không có một người thống trị nói một không nói hai, khi kẻ địch tới thì ai sẽ chống đỡ?!”

“Cuối cùng trật tự cũ cũng sẽ bị trật tự mới phá vỡ, đây là quy luật thay thế của tự nhiên.” Thấy Cận Tân không hề muốn bàn luận nữa, ông lão lại thở dài. Ông đặt tay lên vai đối phương, nói với hắn như một người cha hiền từ đang dạy bảo con mình, “Trái tim của cậu phải càng phóng khoáng, sức mạnh của cậu mới có thể càng vô tận.”

Không phải sĩ quan tổng chỉ huy hoàn toàn không xúc động trước lời của cụ già, gã cau mày suy ngẫm rất lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: “Đúng là Hoắc Lan Hề rất nguy hiểm, nếu ngài khăng khăng hiện tại muốn đi thăm anh ta, nhất định phải có thêm một đội vệ binh hộ tống, tôi sẽ đi với ngài.”

Đội vệ binh vũ trang đầy đủ và sĩ quan tổng chỉ huy, trưởng lão nghị viện đang có mặt trong nhà ngục Fimbul, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều cảm nhận được sự sợ hãi thấu xương.

Máu lênh láng khắp nơi, mùi máu tươi làm người ta sởn cả da gà, hai cái xác nằm dưới đất. Một người thì đầu gần như bị chặt đứt, người kia thì thủng dạ dày, nội tạng la liệt đầy đất, tình trạng tử vong y hệt bác sĩ Ngụy Bách Luân.

Bọn họ thấy Hoắc Lan Hề khom lưng quỳ trên mặt đất, đối mặt với mình bằng khuôn mặt đã biến dị. Con ngươi màu xám đục nhòe trong màu máu, nhìn thôi cũng thấy rõ ràng người đàn ông này là một con quái vật.

“Tôi nghĩ cậu nói đúng…” Hình ảnh làm người ta kinh hãi khiến trưởng lão nghị viện thay đổi hoàn toàn dự định ban đầu, quên hẳn bản thân từng nắm tay thiếu tá không quân khen hắn là “địa vị không thể lật đổ”, ông ta run rẩy nói, “Tình trạng của thiếu tá Hoắc quá tệ, có lẽ cậu ấy thật sự là quái vật…”
Hết chương 63.

Thứ dễ lật nhất chắc chắn không phải bánh tráng:)) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play