Khi tỉnh lại từ trong cơn mê, Lang Xuyên thấy Cận Tân đang ngồi bên cạnh. Bọn họ đã về tới Trái Đất.
Mái tóc dài màu nâu vàng của người đàn ông tôn lên khuôn mặt anh tuấn, thấy tên nằm trên giường đã tỉnh, sắc mặt vốn đang lo lắng lập tức trở nên vui mừng, Cận Tân đưa tay vuốt ve gương mặt Lang Xuyên: “Cậu đã ngủ mấy ngày rồi, mấy tên kia tiêm vào cổ cậu phải tới cả lít thuốc an thần,” Giọng nói phô trương nhưng ý cười trên mặt lại nở rộ, “Tôi phải hạ lệnh sau này không được phép làm như thế nữa, làm thế sẽ khiến cậu trở nên ngu đi.”
Hình ảnh cuối cùng trước khi hôn mê là Đồng Nguyên hô lớn muốn bắt Hoắc Lan Hề, Lang Xuyên nhớ ra thì lập tức gào lên: “Anh ấy đâu rồi?”
Cận Tân làm như không nghe thấy câu hỏi của đối phương, hắn nói tiếp: “Cậu đã dẫn dắt hơn ba mươi người thợ mỏ ngăn chặn đợt tấn công hàng loạt của quân Melon và giành được thắng lợi cuối cùng, thật sự rất giỏi. Tôi đã báo cáo về chiến dịch này cho nghị viện, các nghị sĩ đều đồng ý thăng cấp cho cậu…” Ngừng lại một lát, sĩ quan tổng chỉ huy nhếch môi, gã nhoẻn cười, “Cậu sẽ được nâng lên hàm thiếu úy và đạt được huân chương máy bay chiến đấu, tôi vốn định cho cậu thăng lên chức cao hơn, nhưng mà binh nhì lên thẳng thiếu úy cũng đã đặc biệt lắm rồi.”
“Hoắc Lan Hề ở đâu?”
“Hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu là chuẩn bị tham gia bữa tiệc sắc phong tối nay, ba lão già kia sẽ lần lượt lên phát biểu, đồng thời trao huân chương danh dự cho cậu.” Cận Tân vỗ tay, người máy Sumer mang một bộ lễ phục vào phòng – lễ phục nhận quân hàm cho sĩ quan cấp úy cực kỳ đẹp, trên bộ quân phục màu xanh nhạt ban đầu đã được phối thêm ít màu xám nhạt, form áo phẳng phiu hơn, đường viền thêu chỉ bạc ở viền quân hàm sĩ quan cấp úy cũng mảnh và tinh tế hơn, thậm chí cậu còn có cả phù hiệu. Cận Tân cười dịu dàng, đưa tay gõ lên mũi Lang Xuyên, “Thiếu úy, cậu là anh hùng.”
Nhưng tên kia hoàn toàn không quan tâm.
Lang Xuyên đưa tay chặn tay đối phương lại, cậu quát lớn: “Hoắc Lan Hề đang ở đâu? Tại sao lực lượng phòng vệ quốc gia lại bắt anh ấy?”
Sắc mặt Cận Tân tối lại, gã hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở miệng: “Anh ta bị lây nhiễm, tình hình hiện tại không khả quan lắm, buộc phải cách ly.”
Lang Xuyên không do dự nhảy xuống khỏi giường: “Vậy anh ấy đang ở bệnh viện nào? Tôi phải đi tìm anh ấy ngay!”
“Tôi đã nói, anh ta bị cách ly!” Cận Tân dùng một tay túm Lang Xuyên về, cố nén lửa giận sắp bùng nổ, đổi sang giọng mềm mại hơn, “Thay lễ phục của mình, rồi đi lấy lòng đám già ở nghị viện, sau khi xong chuyện chắc chắn tôi sẽ cho cậu gặp anh ta.”
Buổi lễ sắc phong dài lê thê lại nhàm chán, đám thượng nghị sĩ thao thao bất tuyệt làm chàng trai trẻ gật gà gật gù.
Ngoại trừ thiếu úy không quân vừa được thăng chức, ai nấy trong buổi tiệc đều tỏ ra rất vui vẻ. Lang Xuyên cũng không định tỏ ra anh hùng, trên thực tế trận không chiến ở Pontus II kia cũng bị Cận Tân nói vống lên nhiều, cậu vốn không hề anh dũng vô địch như gã nói, phần lớn những lúc đạn pháo bay tới cậu đều nghĩ rằng “Ồ, trời ạ! Mình chết chắc rồi!” Tránh né bọn chúng và đánh trả giống như bản năng cầu sinh, rất nhiều lần trước khi bị bắn trúng, Hoắc Lan Hề luôn là người giải vây cho cậu.
Trai xinh gái đẹp nhảy múa theo điệu nhạc trên sàn, ánh đèn thủy tinh hoa lệ rườm rà làm cả sảnh tiệc lại càng thêm rực rỡ tưng bừng.
Lang Xuyên nhìn quanh, thấy một cặp thiếu nữ xinh đẹp mặc quân trang đang chỉ về phía mình thầm thì bàn tán, đôi lúc còn nhìn cậu bằng ánh mắt ái mộ. Thiếu úy trẻ không chịu nổi những cái nhìn nhiệt tình như lửa đó, cậu quay phắt sang làm mặt kỳ dị với hai cô gái đang rục rịch tâm trạng thiếu nữ kia, dáng vẻ nhe răng trợn mắt lập tức dọa cho mấy cô bỏ chạy.
Thiếu úy không quân đắc ý muốn khua tay, bỗng nhiên lại bị một người đàn ông bên cạnh kéo lại, dẫn tới trước mặt hai chỉ huy cấp cao của lữ đoàn không quân.
Chỉ huy Lữ đoàn số 1 Marden đỡ cái bụng của mình, sau đó vỗ lên vai chàng trai trẻ, giọng điệu thân mật: “Thiếu tá Hoắc chỉ dùng ba trận đấu đã giúp một binh nhì nhất đằng thăng cấp lên thành thiếu tá không quân, tôi nghĩ chưa biết chừng cậu sẽ vượt qua cậu ta đấy.”
Lang Xuyên đanh mặt không đáp, Cận Tân thì khẽ gật đầu mỉm cười: “Đương nhiên, cậu ấy sẽ vượt qua anh ta về mọi mặt.”
Mà chỉ huy Lữ đoàn số 2 luôn thích tranh cãi với Marden là Chandler cũng đứng đó, cung kính khom người lấy lòng sĩ quan tổng chỉ huy: “Tôi vẫn cho rằng Hoắc Lan Hề là không thể thay thế, nhưng rõ ràng là có trò giỏi hơn thầy.” Ông ta dùng ngón tay vuốt lên chòm râu dê được cắt tỉa cẩn thận của mình, nói, “Các thượng nghị sĩ cũng đã lên Odyssey và kiểm tra máy bay chiến đấu của các cậu, chiếc Bis của cậu gần như hoàn hảo, trong khi Taganrog của Hoắc Lan Hề thì không khác nào đống sắt vụn, xem ra khả năng chiến đấu của cậu ta đang tụt giảm -“
“Đó là vì tôi bay quá tệ, anh ấy vẫn luôn che chở cho tôi!”
Lang Xuyên đỏ bừng mặt vẫn còn định nói tiếp, Cận Tân lại ho nhẹ hai tiếng cắt lời.
Nhận ra người bên cạnh không vui, chàng trai không muốn trở mặt với đối phương quyết định đánh bài chuồn.
“Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, lúc này cậu còn đi đâu nữa?”
“Đi tiểu!” Lang Xuyên bỏ đi không thèm quay đầu, đồng thời còn ré lên, “Dù sao tôi cũng đâu thể tụt quần ở đây, cho thằng em tôi chào hỏi người khác được!”
Tất cả những người thượng đẳng trong sảnh tiệc đều bất ngờ trước lời nói thô thiển này, bọn họ vô thức nhìn sang sĩ quan tổng chỉ huy – người trẻ tuổi này do gã mang vào trong sảnh tiệc, kể từ khi lễ sắc phong bắt đầu, tất cả mọi người đều nhìn ra quan hệ giữa bọn họ không hề đơn giản.
Cận Tân lại hắng giọng, cố gắng mỉm cười giấu sạch cảm xúc trên mặt, gương mặt vẫn cao quý xinh đẹp làm người ta không dám lại gần. Gã nâng ly rượu trong tay về phía những người xung quanh, làm động tác “mời rượu”: “Nâng ly vì thiếu úy của chúng ta, vì sự ngây ngô của cậu ấy!”
“Nâng ly vì sự ngây ngô của thiếu úy!” Đám quan chức trong nghị viện đồng loạt nâng chén hưởng ứng, âm nhạc bắt đầu buổi tiệc cũng vang lên đúng lúc.
Trên bàn cơm hoa tươi tựa gấm, ánh nến lay động, một buổi tối xinh đẹp biết bao nhiêu.
Nghe thấy tiếng cười nói thỉnh thoảng truyền tới bên tai, Lang Xuyên biết người trong đó đã bắt đầu dùng bữa, nhưng cậu vẫn ngồi trên bồn cầu không chịu trở lại sảnh tiệc. Lễ phục màu xanh xám vẫn chỉnh tề trên người, cậu không cởi quần, chỉ muốn tìm một nơi im lặng mà thôi.
Cậu chưa từng quan tâm đến những ánh nhìn ưu ái từ người đẹp, cũng chẳng để ý những lời nịnh hót của đám quan chức làm mình khó thở kia. Dáng điệu của chỉ huy trưởng hai lữ đoàn cũng làm người ta khó nể phục, một kẻ ngồi không mà hưởng, y như đồ tể; một kẻ thì lấm la lấm lét, chẳng khác nào lộng thần.
Người quân nhân chân chính kia giờ đây sống chết không rõ, nhưng đám người đế quốc này đã vội lãng quên.
Đang định rời WC trở lại bàn tiệc, “lấy cảm tình” của đám người kia theo lời Cận Tân, cậu bỗng nghe thấy tiếng có người vào cửa. Có vẻ hai người nọ nghĩ WC không có ai nên trò chuyện không hề kiêng kỵ, mở miệng câu đầu tiên đã sởn cả da gà –
“Cậu biết không, Hoắc Lan Hề vào tù rồi.”
Lang Xuyên ngỡ ngàng, định đẩy cửa ra nhưng bỗng khựng lại.
Người ở Roeste đều có tới ngàn cái miệng, mãi mãi không thể để tin tức lọt ra, đặc biệt là tin xấu.
“Hoắc Lan Hề nào cơ? Hoắc Lan Hề của trung đội V17 ấy à? Hoắc Lan Hề còn ngầu hơn cả người máy đó hả?”
“Ừ, chính là Hoắc Lan Hề còn ngầu hơn người máy đấy.” Người đàn ông mở miệng trước nói tiếp, “Tôi có thằng bạn khá thân làm chức nhỏ trong nhà tù Fimbul, nó lén tiết lộ cho tôi, Hoắc Lan Hề vào tù rồi!”
Rõ ràng người đàn ông kia cũng cực kỳ hoảng sợ, giọng nói run theo: “Có… Có chuyện gì vậy?”
“Thằng bạn kia nói với tôi, Hoắc Lan Hề bị bắt vì ‘tội mưu sát cấp I’, ngay trong hôm Odyssey trở về Trái Đất thì đã bị tống vào tù rồi…”
“Mưu sát cấp I? Ai bị giết vậy?” Lúc nói chuyện, tiếng nước tiểu tí tách cũng vang lên.
“Bác sĩ Ngụy Bách Luân. Đứa con gái Junie của bác sĩ Ngụy chính mồm chỉ điểm anh ta, xem ra là nhân chứng rõ rành rành.” Dừng một lát, người đàn ông lại nói, “So với công trạng của Hoắc Lan Hề thì giết một bác sĩ vốn không đáng phải trả giá đắt như vậy, nhưng mà nghe đâu bác sĩ Ngụy đã phát hiện ra bí mật của anh ta, để che giấu thân phận nên anh ta đã giết người diệt khẩu.”
“Che giấu thân phận? Thân phận gì cơ?”
“Đây là một tin siêu chấn động, cậu phải hứa giữ bí mật mới được…” Người đàn ông hạ thấp giọng, nhưng thiếu úy trẻ trốn trong một góc vẫn nghe được từng chữ, “Hoắc Lan Hề là gian tế mà quân Melon gài vào Trái Đất, thân thể anh ta đã biến dị rồi…”
“Sao có thể? Hoắc Lan Hề… Không thể đâu!” Tiếng nước tiểu dừng lại, có vẻ tên kia cũng sợ hết hồn.
“Cậu nghĩ một chút về hành động của Hoắc Lan Hề mấy năm nay xem, sẽ thấy ngay thực ra đáng nghi từ lâu rồi – dù hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào, điều kiện tồi tệ ra sao, Hoắc Lan Hề chỉ cần nhận lệnh là chắc chắn sẽ chiến thắng trở về, thậm chí cả nhiệm vụ rõ ràng là đi chịu chết, anh ta cũng chưa từng nghi ngờ nửa câu, cậu không thấy làm thế không hợp lẽ thường lắm à? Còn nữa, ngoại trừ lần bị máy bay không người lái tấn công vào ba năm trước, anh ta chưa thua bao giờ, sao mà thế được? Giờ ngẫm lại chắc chắn là do bọn Melon đang nương tay với người của chúng nó, lũ bò sát của hành tinh Melon thông minh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, vì chỉ cần một ‘con người’ xuất sắc như Hoắc Lan Hề tồn tại, trí tuệ nhân tạo sẽ mãi mãi không thể tiến vào lĩnh vực quân sự, bọn chúng sẽ có thể thoải mái không lo nghĩ… Vậy nên tôi có đủ lý do để hoài nghi vụ máy bay không người lái mất kiểm soát lần ấy cũng có liên quan tới anh ta…”
“Cậu nói vậy tôi cũng nhớ ra. Khoảng chừng mười năm trước tôi và anh ta cùng nhận thí điểm kiểm tra thể lực quân lính từ cấp trên, số liệu kiểm tra thể lực của anh ta hoàn hảo như người máy. Sau một loạt các bài kiểm tra như máy không trọng lực và máy ly tâm, trong cuộc thi chạy việt dã mười ngàn mét, vậy mà nhịp tim của anh ta lại vẫn có thể đập đúng nhịp như một khúc nhạc! Thậm chí cả quản lý thí nghiệm tại đó cũng đều cho rằng anh ta gian lận. Bọn họ lục soát toàn thân anh ta lại không phát hiện ra thiết bị nào, nên mới yêu cầu anh ta chạy thêm lần nữa trong phòng mô phỏng -“
“Hai lần chạy việt dã hai mươi ngàn mét?!” Tiếng nước rửa tay không giấu được sự sợ hãi trong giọng nói người đàn ông, người nọ suy bụng ta ra bụng người hô lớn, “Phàm là người thì ai cũng sẽ từ chối thôi!”
“Không, anh ta làm theo thật. Sau khi chạy xong thì quỳ xuống đất nôn khan liên tục, nhưng anh ta vẫn làm theo, mặt không biến sắc, không nói một lời. Lúc đó tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, kể cả tôi – nhờ ơn anh ta mà năm đó toàn bộ chương trình huấn luyện quân sự của mọi người đều tăng gấp đôi cường độ, vì cấp trên đều cho rằng chúng tôi cũng phải làm tốt được như thế… Có lần tôi còn nghĩ anh ta là người máy, hôm nay mới hiểu, hóa ra là quái vật ngoài hành tinh!”
“Người này luôn cố tình khoe mẽ sự xuất sắc của mình, lại khiến người khác cảm thấy bản thân họ vô dụng đến thế nào…” Tiếng nước ngừng chảy, người đàn ông hung dữ nói, “Chỉ với từng đó, tôi cũng sẽ tin anh ta chính là gián điệp của Melon!”
“Đúng, anh ta chính là gián điệp.” Người đàn ông kia cười khành khạch, “Một khi thần thoại về Hoắc Lan Hề bị phá nát, chúng ta sẽ không phải ngày ngày lo lắng đề phòng, sợ hãi bản thân sẽ bị phái đi vào vũ trụ chịu chết bất cứ lúc nào nữa… Chuyện bảo vệ Địa Cầu cứ giao cho người máy của chủ tịch quốc hội là xong!”
Giọng nói nhỏ dần, bọn họ đã đi xa.
Lang Xuyên đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cậu vừa cảm thấy tức giận vừa thấy buồn bã: Phấn đấu quên mình của Hoắc Lan Hề suốt mấy năm nay chẳng hề nhận được hồi đáp, vậy mà những kẻ phải gánh trọng trách giống như hắn lại không lúc nào là không muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Không khí hòa hợp trên bàn bị phá vỡ.
Thiếu úy trẻ tuổi trở lại sảnh tiệc, mắt đã ngân ngấn nước, chất vấn sĩ quan tổng chỉ huy vừa mới chậm rãi nhấp một ngụm champagne: “Anh nói anh ấy đang được chữa trị, nhưng tại sao anh ấy lại bị tống vào nhà tù?! Anh ấy dẫn dắt phi công chiến đấu hết lần này tới lần khác, các người lại đối xử với một anh hùng như thế à?!”
“Về chỗ của mình ngay!” Cận Tân nhấc khăn ăn bằng lụa lên lau miệng, “Không được vô lễ như thế trước các thượng nghị sĩ!”
“Thiếu úy mới nói… là Hoắc Lan Hề?” Trưởng lão tóc bạc của nghị viện buông dao dĩa trên tay xuống, nhíu mày đầy khổ sở, “Sao thiếu tá Hoắc lại bị bắt vào tù?”
“Tôi cũng không muốn giấu ngài, chuyện này vẫn còn đang phải điều tra. Nhưng có rất nhiều chứng cớ cho thấy Hoắc Lan Hề là gián điệp của quân Melon gài vào trong quân bộ…” Dừng một lát, Cận Tân giương mắt nhìn các nghị sĩ và quan chức không quân trên bàn, cao giọng nói, “Nhà khoa học cùng vào vũ trụ lần này đã phiên dịch được ngôn ngữ của người Melon, chúng tôi phát hiện bọn chúng đang nhắc tới việc thiếu tá Hoắc sắp có hiện tượng đồng hóa thành người Melon, mà trước ngày khởi hành anh ta đã giết chết bác sĩ Ngụy Bách Luân vì tránh bị bại lộ thân phận…”
“Tởm lợm!” Lang Xuyên tức giận gào lên, “Anh vốn đang cắt câu lấy nghĩa! Là do anh không thể chấp nhận được sự xuất sắc của anh ấy -“
“Chàng trai trẻ, cậu đã bị che mắt rồi.” Andreas ngồi cùng bàn tiếp lời, thở dài đầy tiếc nuối, “Xem ra chúng ta đều đã bị che mắt, tôi đã từng nghĩ thiếu tá Hoắc là người đàn ông xuất sắc nhất thời đại này.”
“Anh ấy vốn là thế! Anh ấy vẫn luôn là thế!”
“Ngồi xuống!” Cận Tân lạnh mặt quát một tiếng, gương mặt xinh đẹp ngập tràn vẻ lo lắng cho thấy gã sắp bùng nổ, “Nếu cậu còn tiếp tục ăn nói bừa bãi như thế, tôi sẽ lập tức xử tử anh ta!”
Dường như lời đe dọa của sĩ quan tổng chỉ huy đã phát huy tác dụng, chàng trai trẻ im thin thít không nói nữa, nhưng cậu vẫn siết chặt tay, cơ thể cũng run bần bật.
“Giờ mới ngoan chứ.” Có vẻ Cận Tân khá hài lòng với kết quả này, giọng gã cũng dịu dàng hơn, gã nở một nụ cười nhẹ, “Ngồi xuống. Ngồi cạnh tôi.”
Món thứ hai được đưa lên, người phục vụ bưng món soup kem ngao vang trắng, đang chuẩn bị chia thành từng đĩa cho các quý ông quý bà trên bàn.
Chàng trai trẻ vốn đang đi về phía sĩ quan tổng chỉ huy bỗng quay bước. Trước khi người phục vụ kịp ngăn lại, cậu nhổ toẹt nước bọt vào bát soup lớn trên bàn, sau đó nở nụ cười trước ánh mắt trố ra kinh ngạc của bọn họ: “Chúc các ngài ngon miệng! Tạm biệt!”Hết chương 62.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT