Lửa đạn ập tới khiến người ta không kịp trốn, mấy người lính già bị sóng đạn thổi bay lên, rơi xuống ở nơi khác.
Thiếu tá không quân muốn trèo lên chiếc Taganrog của mình theo bản năng, nhưng một người máu chảy đầm đìa bỗng rơi xuống ngay trước mặt hắn.
Cúi đầu nhìn, là lão lính già răng thưa mồm toàn từ ngữ thô tục kia. Hoắc Lan Hề cúi người kiểm tra cơ thể đối phương, vết thương quá lớn, quá sâu. Ngực của lão lính già như đang nở một đóa hoa đỏ rực đẹp đẽ, máu lênh láng khắp cả người. Lồng ngực vỡ một nửa, mơ hồ thấy được hai lá phổi và trái tim nấp sau chúng lộ ra. Nó lớn hơn nắm tay siết chặt một chút, đang đập đầy mạnh mẽ sục sôi.
Hai cái răng cửa bị gãy rơi ra khỏi khuôn miệng thối hoắc.
Cái chết đến đột ngột là thế, vào thời điểm mà không một ai lường được nhất. Mây trên bầu trời bị lửa đạn nhuộm đỏ, giống như những cái kén thịt đẫm máu xếp hàng. Đập vào mắt là những cái hố bom do vụ nổ để lại la liệt khắp nơi. Những mảnh kim loại cỡ lớn bay tán loạn ra xung quanh, cắm phập vào bùn đất.
Mất máu quá nhiều, lá phổi nổ tung làm ông ta khó thở, lão lính già lập tức rơi vào trạng thái hấp hối. Nhưng ông ta vẫn không chịu ngậm cái miệng thiếu răng của mình lại, liên tục thều thào lặp đi lặp lại: “Có phải tôi sắp chết rồi không”, y như say rượu nói loạn.
Lang Xuyên đã đi tới bên cạnh Hoắc Lan Hề, cậu nhìn lão già đầy thương xót, quyết định nói một lời dối trá mang thiện ý: “Vết thương không sâu lắm, ông sẽ khỏe lại sớm -“
Đôi mắt đục mờ của lão lính già hướng sang thiếu tá không quân, hoàn toàn không chớp như đang tìm kiếm đáp án nơi hắn.
“Đúng, ông sắp chết rồi.” Thiếu tá không quân mặt không đổi sắc gật đầu, “Thực quản và cơ hoành của ông đều đã vỡ, động mạch chủ ngực bên trong đã bị thương tổn hoàn toàn, ông sẽ chết vì tắc nghẽn đường thở ngay lập tức.”
Lang Xuyên như muốn trợn mắt nhìn Hoắc Lan Hề, người này mãi mãi vẫn giữ vẻ miệt thị sinh mệnh, khiến cho người ta thấy lạnh lòng.
Lão lính già răng thưa vẫy tay với đối phương, chốc lát lại tự chỉ vào mình, sau đó lại buông thõng.
Hoắc Lan Hề hơi nhíu mày nhìn lão già sắp chết này một lát, sau đó cúi người lại gần lão ta – gần như cùng một lúc, người bị thương sắp chết bỗng trợn to hai mắt, nắm chặt lấy tay thiếu tá không quân. Ánh mắt của lão lính già miệng mồm thô tục dần tan rã, vẻ mặt lại rất đỗi dịu dàng, ông ta khẽ nói: “Kubie của ta, hóa ra con đã lớn thế này…”
Lão già răng thưa này chắc chắn là người ăn nói nặng nề với thiếu tá không quân nhất trong số những người ở đây, khuôn mặt ông ta thô bỉ, ngôn từ tục tĩu, rất nhiều lần cười nhạo Hoắc Lan Hề rằng cùng lắm chỉ được có cái mặt hơn người, còn nhiều lần nguyền rủa hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị máy bay chiến đấu của quân Melon bắn hạ – có những lời khó nghe vô cùng, nếu không phải tên binh nhì kia đang giận dỗi người yêu, chưa biết chừng ông ta đã bị đập cho một trận lâu rồi.
Nhưng đến khi hấp hối, ông ta lại nhận lầm người.
“Kubie, đứa con trai dũng cảm anh tuấn của ta… Đúng là cả đời này thằng bố khốn nạn của con đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, nhưng chỉ có hai chuyện… khiến cho lão có thể tự hào hơn bất cứ ai mà nói rằng, đ*t mẹ nó tao đã không sống uổng phí cuộc đời này… Thứ nhất là lão lén phịch Irina, vợ của thằng cha Robert nhà hàng xóm… cô em đó quyến rũ vô cùng, bên dưới cũng rất chặt… Chuyện thứ hai là lão ta có được con…”
“Ta không nên liên tục mượn rượu giả điên mà đánh mắng mẹ con, cũng không nên giữ chặt vai con mà mắng mỏ, chửi con là thằng chó đẻ…” Lão lính già cảm thấy hối hận sâu sắc khi mình chưa từng làm tròn bổn phận của người cha, nước mắt nước mũi giàn giụa chảy xuống, “Ta vẫn luôn nhờ người đi tìm kiếm tin tức về con, ta biết con đi làm lính… Có trời mới biết ta tự hào về con thế nào, ở cái đất Navas hoang vu hẻo lánh mà cũng có thể đẻ ra một phi công…”
“Ta biết con luôn hận ta… Vậy nên ta mới rời xa tinh cầu mà con sống để trốn lên nơi này, ta cũng không muốn con bị bạn bè nhạo báng khi có một người cha như vậy…” Ảo giác trước khi cái chết buông xuống làm người ta càng chìm sâu hơn, lão lính già cố gắng hết sức kéo tay của thiếu tá không quân đặt lên môi mình. Móng tay dơ dáy bấu vào da hắn, đôi môi run rẩy bao phủ lên đầu ngón tay của hắn, “Ta… Ta không dám mong ước xa vời rằng con sẽ tha thứ… Ta, ta…”
Lão lính già không thể nói được hết câu, lồng ngực vỡ vụn mất máu quá nhiều, chất lỏng dính dớp ông ta phun ra từ miệng làm bẩn đầu ngón tay của thiếu tá không quân.
Lang Xuyên im lặng đứng một bên, cậu không thể đoán được thiếu tá không quân trước giờ vẫn máu lạnh sẽ phản ứng thế nào trước chuyện này. Nhưng cậu không ngờ được rằng Hoắc Lan Hề cũng không rút bàn tay bị lão lính kia nắm chặt, ngược lại còn nhìn ông ta không chớp mắt. Ánh mắt mà đến chiến tranh cũng không thể dao động và tan băng dần trở nên ấm áp, nụ cười gần như khó nhận ra thoáng qua trên môi hắn, sau một khoảng lặng, hắn nói: “Cha, con tha thứ cho cha.”
Nước mắt nóng hổi trào ra từ vành mắt, Lang Xuyên bỗng nhận ra mình đã sai quá nhiều, mà người lính mù kia cũng dùng con mắt duy nhất của mình để liếc chàng trai trẻ, như đang muốn nói: Sao cậu có thể nói người đàn ông này không đủ dịu dàng…
Đúng, và buổi tối máu chảy thành sông này cũng vì thế mà trở nên dịu dàng.
Quân Melon đã bị hệ thống phòng thủ tự động làm khó, tạm thời không thể dễ dàng đột phá. Bom nổ liên tục và đạn laser lóe lên khắp nơi khiến bầu trời như đang tảng sáng. Lão già kia thỏa mãn khép mắt lại, tựa vào lòng bàn tay của một người đàn ông xa lạ hồi lâu.
Ông ta nghĩ hẳn là bình minh sắp tới, nở một nụ cười, không còn tỉnh lại.
Hoắc Lan Hề rút tay ra đứng dậy, khuôn mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng ngày thường. Hắn nói với chàng trai bên cạnh: “Chúng ta vẫn luôn không thể hiểu được tại sao người của hành tinh Melon lại liên tiếp xuất kích gây rối các ngôi sao quặng, nhưng lại tỏ ra hoàn toàn không có hứng thú với những kim loại thuộc nhóm vàng, bạc hay bạch kim. Giờ xem ra ngay từ đầu chúng gây rối đã là để tìm khoáng sản. Tập kích Bacchus III là để cướp barium và dysprosium*, tập kích Pontus II là vì indium. Những kim loại hiếm này không những không thể thiếu trong chế tạo tấm nền LCD mà còn thích hợp để chế tạo thiết bị tìm kiếm tên lửa có độ nhạy cao, radar phát hiện tầm xa và buồng lái tàng hình cho máy bay chiến đấu…” Dừng một lát, sắc mặt thiếu tá không quân đanh lại, hắn nói tiếp, “Có lẽ tài nguyên trên Melon đã bị khai thác cạn kiệt, nhưng rõ ràng là chúng đang sản xuất vũ khí dẫn đường công nghệ cao quy mô lớn, bọn chúng đang lên kế hoạch xâm lược trên quy mô toàn Trái Đất.”
*Bari là nguyên tố hoá học ký hiệu Ba, số thứ tự 56 trong bảng tuần hoàn, là một kim loại kiềm thổ có tính độc. Đây là một chất rắn, màu trắng bạc, và nóng chảy ở nhiệt độ rất cao.
Dysprosium là một nguyên tố hóa học có ký hiệu Dy và số nguyên tử 66. Nó là một nguyên tố đất hiếm với ánh bạc kim loại. Dysprosium không được tìm thấy trong tự nhiên ở dạng tự do, mặc dù nó được tìm thấy trong một loạt các khoáng vật, như trong xenotim.
Bả vai đau nhức như khỏi hẳn một cách thần kỳ, hoặc là một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, không một thứ gì có thể quấy nhiễu người đàn ông này nữa.
“Tuy vũ khí của bọn chúng hoàn hảo, quân số lại đông đảo, nhưng nếu đã mang theo cần cẩu khai thác quặng thì chắc chắn sẽ không thể linh hoạt bằng chúng ta.” Hoắc Lan Hề bước vài bước về phía máy bay chiến đấu, sau đó lại quay đầu hỏi Lang Xuyên, “Cậu định ở lại đây chờ chết, hay là bay cùng tôi?”
Lang Xuyên quệt nước mắt, gào lên đáp lại đối phương: “Đi theo anh! Đương nhiên là đi theo anh!”
Sắc mặt thiếu tá không quân cũng chẳng hề vui vẻ, hắn hờ hững nói: “Có thể sẽ còn chết nhanh hơn, mảnh xương chẳng còn.”
Hoang mang cuối cùng cũng hóa hư vô, cậu chỉ có thể đáp lại hắn bằng cách gào to: “Chết cũng muốn theo anh! Thịt nát xương tan cũng vẫn muốn theo anh!”
Hoắc Lan Hề khẽ nhếch môi, bước lên Taganrog đã sẵn sàng khởi động.
“Chờ chút!” Chàng trai đằng sau hắn không lên máy bay, bỗng hô lớn.
Thiếu tá không quân quay người lại, cau mày một cách khó hiểu. Bom vẫn còn đang nã liên tục vào hành tinh này, quân Melon sắp phá được phòng tuyến, tình hình nguy cấp vô cùng.
Lang Xuyên bò nhanh lên một gò đất, cậu lại thổi còi hiệu, tiếng bíp bíp vang lên như tiếng còi xung trận.
“Các vị hãy nghe tôi nói! Muốn về nhà, hay muốn chết thành từng mảnh nhỏ ở cái nơi quỷ quái này?!” Có lẽ cậu và Hoắc Lan Hề có thể phá được vòng vây, nhưng một khi bọn họ rời đi, những người lính già đáng thương này chắc chắn sẽ phải chết. Cậu binh nhì trẻ tuổi hoàn toàn không để ý bản thân đang đứng giữa làn đạn lửa, cậu lại thổi còi hiệu, cố gắng tập hợp đám lính già đang tứ tán xung quanh lại.
“Chúng ta sẽ chết! Chúng ta sẽ chết hết!” Mấy người lính già ôm đầu ngồi xổm xuống đất, ngoài chờ chết thì bó tay chẳng còn cách nào. Máy bay chiến đấu của quân Melon còn chưa phá được hệ thống phòng thủ cũ kỹ, nhưng chắc chắn sẽ không tránh được cảnh thảm sát máu me. Tuy ngày thường bọn họ luôn nói chỉ muốn kết thúc tháng ngày khốn đốn này, nhưng khi bước chân thần chết thật sự tới gần, đám già đầu có mạnh mồm nữa cũng vẫn sợ hãi. Bọn họ chạy trốn không mục đích khắp nơi, nhưng cảm xúc tuyệt vọng chẳng hề thuyên giảm, “Đây là do Thượng Đế trừng phạt chúng ta không có chí tiến thủ, đây là ý muốn không thể làm trái từ Thượng Đế!”
Bọn họ nhắc đến “Thượng Đế”, chàng trai trẻ quyết mượn luôn “Thượng Đế” để phóng đại lên.
“Tôi không đồng ý với lời các vị, mọi người nói là Thượng Đế bắt chúng ta chờ chết, nhưng tôi muốn nói là Thượng Đế đang muốn chúng ta trở thành anh hùng!” Một quả bom bay thẳng về chỗ bãi đất Lang Xuyên đứng, chàng trai rõ ràng có thể tránh né lại chẳng hề nhúc nhích, ngửa mặt nghênh đón nó tới.
“Trời ơi! Thằng nhãi đó điên rồi!” Đám lính già kinh hãi hô lên, “Kiểu gì cũng sẽ bị nổ nát bươm!”
Sau một tiếng vang nghiêng trời lệch đất, vậy mà chàng trai trẻ lại bò lên từ dưới hố sâu như một kỳ tích. Quần áo cậu rách rưới, khắp mặt be bét máu, trên người còn găm chi chít mảnh kim loại.
Lại một loạt những tiếng hô bàng hoàng: “Cậu ta… không chết à? Sao lại không chết được?”
Không những không chết, Lang Xuyên cắn răng rút những mảnh vụn cắm trong cơ thể mình ra, một vài vết thương khủng khiếp nhanh chóng khép lại ngay trước hàng loạt mắt nhìn, da thịt lại trắng nõn trơn loáng, hoàn toàn không hề hư tổn.
“Các vị xem tôi không hề bị thương, nếu Thượng Đế muốn chúng ta chết ở đây, tại sao người lại làm cho tôi không bị tổn hao gì dưới mưa bom bão đạn?!” Lang Xuyên thoăn thoắt nhảy ra khỏi cái hố, hô to với đám lính già còn đang bàng hoàng, “Chúng ta sẽ chiến thắng trận chiến này, đây mới là ý muốn thật sự từ Thượng Đế!”
Hoắc Lan Hề vốn cảm thấy hành vi của Lang Xuyên vừa ngu xuẩn vừa lỗi thời, nhưng lại hoàn toàn không ngờ thằng nhóc này là cao thủ kích động quân tâm – đây cũng là chuyện dễ hiểu, không ai biết thằng nhóc này là một con quái vật biến đổi gene, vậy nên chiêu này lần nào dùng cũng ngon nghẻ.
Kỳ tích thật sự đã xảy ra, tất cả mọi người đều không tin nổi vào mắt mình, nhưng rồi lại không thể không tin. Đám lính già vốn đã tuyệt vọng chờ chết đứng dậy khỏi mặt đất, chậm rãi tụ lại bên cạnh chàng trai trẻ.
“Ai rồi cũng sẽ chết đi, nhưng không phải ai cũng đã từng sống thật sự. So với vũ trụ vĩnh hằng và mênh mông, con người rất bé nhỏ, sinh mệnh rất ngắn ngủi… Có lẽ tôi sẽ may mắn sống được trên mặt đất năm mươi năm, có lẽ một giây sau tôi đã thịt nát xương tan trên bầu trời! Nhưng chỉ cần còn sống một ngày thôi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian…” Sau khi nói ra câu này, chính Lang Xuyên cũng lấy làm kinh hãi, mấy ngày nay cậu không thấy rõ được lòng mình, nhưng từng câu từng chữ của người đàn ông kia lại chặt chẽ khắc sâu trong lòng cậu.
Khí chất lãnh đạo của chàng trai trẻ được thể hiện rõ ràng ngay khoảnh khắc này, cậu ăn một mồm toàn bùn cát, nhưng hoàn toàn không hề bị thương. Cậu vung tay hô lớn, áo sơ mi bị xốc lên liên tục theo từng nhịp giơ tay, lộ ra mảng bụng phẳng và cái rốn đáng yêu.
Quận 11, Neudenburg, còn cả những người trên tinh cầu bị lãng quên này, cậu xoay chuyển tình thế bằng thiên phú của mình không chỉ một lần, nhưng thứ khiến cậu có được lòng người chắc chắn không chỉ là mỗi thiên phú của cậu.
Hoắc Lan Hề im lặng nhìn Lang Xuyên, như thể từ khi biết người này đến giờ, một người vốn luôn là mục tiêu dõi theo của muôn người như hắn lại đã quen với việc trở thành một người quan sát, một người lắng nghe trong lặng lẽ.
“Chúng ta sẽ trở thành anh hùng!” Chàng trai trẻ hô lớn lần cuối, “Chúng ta sẽ thắng được trận chiến này!”
Người lính mù vung nắm đấm đầu tiên, hô to theo cùng: “Chúng ta sẽ thắng được trận chiến này!”
Một người lính già khác cũng hô: “Chúng ta sẽ thắng!”
Lại một người nữa: “Sẽ thắng!”
Từng tiếng hô lớn phấn chấn lòng người được đơn giản hóa thành một âm tiết duy nhất: Win!
Trong tiếng còi quân đội thúc giục, cuối cùng khoảng ba mươi cựu chiến binh đã chạy về căn cứ mà không do dự. Lần này không phải để trốn tránh mà là để thổi sạch bụi tích tụ trên máy bay chiến đấu và ngồi vào buồng lái. Nhìn bọn họ như trẻ ra vài chục tuổi.
Đúng như suy đoán của thiếu tá không quân, đoàn quân Melon tấn công còn mang theo hơn mười cái cần cẩu đào quặng. Bọn chúng không đến đây để giết sạch người Địa Cầu, mà quan trọng hơn là tài nguyên Indium mà chúng đang cần gấp.
Tuy rằng quân Melon tiến công hung hãn nhưng bị cản trở bởi đống cần cẩu khai thác khổng lồ, không thể tấn công con người với đầy đủ hỏa lực. Nhưng vẫn có vô số máy bay chiến đấu liên tục bay từ chiến hạm của chúng ra, điên cuồng tấn công máy bay tiêm kích do con người điều khiển.
Thiếu tá không quân hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu phi công xuất sắc nhất đế quốc. Thậm chí hắn còn có thể tạo ảo giác rằng mình đánh ngang tài ngang sức với đối thủ bằng kỹ năng bay không ai địch nổi, dụ địch đuổi theo máy bay chiến đấu của mình và để rồi rơi vào hệ thống phòng thủ tự động bí mật, ảo diệu phá hủy từng máy bay địch một. Bản thân lại toàn thân trở ra.
Nhưng lần này thì không dễ dàng như thế. Số lượng máy bay địch gấp mấy ngàn lần số máy bay chiến đấu của bọn họ, hắn còn phải liên tục che chở cho tên binh nhì đang bám theo sau mình hết lần này tới lần khác. Cánh máy bay của Hoắc Lan Hề bị đạn pháo cọ vào bên ngoài, khi bay với tốc độ cực nhanh có vẻ rất khó cân bằng, chao đảo như sắp ngã.
Trong khi đó đám lính già lâu không chiến đấu lại càng khó có thể chống đỡ trước thế tấn công mạnh mẽ như vậy, ngay khi trận chiến vừa mới bắt đầu đã có vài máy bay bị hủy diệt, đến giữa trận chiến thì đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Trăm sông đổ về một bể. Không ai biết được tên của những người lính già này, nhưng bọn họ đều là anh hùng.
Pháo laser, đạn laser và nhiều loại vũ khí mới bùng lên những tia sáng đan xen dày đặc, vẽ ra vô số vòng cung rực rỡ sắc màu trong không gian, nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Tiếng đại bác làm rung chuyển đất trời, tựa như một khúc ca phúng điếu đầy bi tráng.
Khi trận chiến sắp kết thúc, cuối cùng thiếu tá không quân cũng xé tan được trận địa pháo giăng như mạng nhện và mở ra một khe hở hẹp. Qua thiết bị liên lạc, hắn hét lên với Lang Xuyên: “Binh nhì, gấp cánh lướt phía sau lại, cậu rời khỏi đây trước!”
Lang Xuyên làm theo lời đối phương, ngay khi thu cánh lướt đằng sau thì lại có đạn pháo từ quân địch bắn tới, chỉ kém một phần ngàn giây thôi, cậu sẽ lập tức rơi tan xác chỉ vì gập cánh lướt đằng sau.
Còn chưa thoát khỏi phong tỏa hoàn toàn thì lại có ba cái máy bay địch theo sát máy bay của cậu. Thấy rơi vào tình thế bất ổn, chàng trai trẻ gần như đã định nhắm mắt chờ chết, nhưng cậu không ngờ thiếu tá không quân không để cậu thoát khỏi tầm mắt hắn một giây nào, hắn bắn hạ máy bay chiến đấu của đối phương bằng khẩu pháo ba ion chỉ trong một lần.
Nhưng có vẻ người đàn ông kia cũng bị bắn trúng, tạp âm rè rè truyền tới qua tai nghe.
“Hoắc Lan Hề? Hoắc Lan Hề, anh đâu rồi?” Chật vật vất vả vượt qua được vòng vây trùng trùng của đạn laser và đạn pháo, Lang Xuyên vừa ra sức thao tác giữ thăng bằng cho chiếc máy bay tiêm kích đã hư hại không nhẹ vừa sốt ruột không thôi.
Liên tục thúc ép tai nghe liên lạc truyền lời hồi đáp: “Hoắc Lan Hề, anh đang ở đâu? Đ*t mẹ nó anh mau trả lời tôi đi!”
Cậu vẫn luôn thất thanh kêu tên hắn, chửi xéo hắn, miệng toàn từ tục tĩu, cho đến tận khi chiếc Taganrog kia loạng choạng hiện ra sau lưng mình, cho đến khi giọng nói lạnh tanh trước sau như một vang lên trong tai nghe: “Im mồm!”
Chiến hạm hình cái đĩa không thể đuổi theo quá xa khi mang theo cần cẩu khai thác, nhưng những máy bay chiến đấu loại nhỏ của quân Melon thì sẽ không bỏ qua cơ hội tận diệt. Số lượng máy bay đuổi theo sau bọn họ phải tính bằng đơn vị nghìn, chiếc Bis của Lang Xuyên bị hao tổn một góc, ít nhất còn có thể tăng tốc thoát khỏi vùng địch, nhưng Taganrog của Hoắc Lan Hề thì đã sắp hỏng hoàn toàn.
Cơ thể đã đến bờ giới hạn, hắn hoàn toàn không tăng tốc nổi nữa, cơn đau khủng khiếp ở vả vai cũng khiến hắn không thể điều khiển máy bay của mình một cách trơn tru. Những tốp máy bay của quân Melon giăng kín mít như một bầy ong điên loạn, ngày một áp sát, Hoắc Lan Hề hạ lệnh với Lang Xuyên qua thiết bị liên lạc: “Binh nhì, thả nốt bom trên máy bay ra… Còn lại giao cho tôi, cậu cứ tăng tốc đi trước…”
“Đ*t mẹ nó anh muốn ra vẻ anh hùng đấy à! Tôi không muốn nghe -“
“Cậu có thể im mồm nghe tôi nói hết không?!” Chửi một tiếng xong, hắn bỗng gọi tên cậu chậm rãi và nhẹ bẫng, “Lang Xuyên.”
Hình như là lần đầu tiên.
“Lang Xuyên, cậu hãy nghe tôi nói…” Giọng của thiếu tá không quân trở nên khàn khàn và dịu dàng chưa từng thấy, trong nháy mắt đã khiến nước mắt chàng trai trẻ kia ứa ra, “Trong cơ thể cậu ẩn giấu một dòng sông đang say ngủ, nó đã sắp thức tỉnh rồi… Bất kể ai cũng không thể ngăn cản nó chảy về phía trước, tôi cũng không thể…”
“Mẹ nó giờ nhắn nhủ lời trăng trối còn quá sớm… quá sớm…”
Hoắc Lan Hề dốc hết sức quay đầu máy bay, dùng chiếc máy bay đã chi chít vết thương hướng về phía quân địch sắp đánh tới. Thân máy bay rung lắc không ngừng, giọng hắn lại bình lặng như nước: “Nói tạm biệt đi, binh nhì.”
“Không được!” Không mảy may do dự, chàng trai trẻ bỗng kéo cần điều khiển, để chiếc Bis của mình lộn vòng một trăm tám mươi độ. Cậu lại sóng vai cùng với hắn, trong giọng nói là sự kiên định nhất quyết “đồng sinh cộng tử”, “Tôi đã nói là muốn đuổi kịp anh, anh đừng có hòng bỏ tôi lại!”
Cũng may vào cùng thời gian máy bay địch ập tới, trung tá Cố Lâm dẫn theo các phi công cũng đến nơi.
Đám thanh niên ở trung đội V1 và V17 đều bắt đầu phô diễn khả năng cá nhân, so với những cuộc cãi nhau bằng miệng không bao giờ kết thúc, bọn họ đang tham gia vào một cuộc đua thật sự giữa những người đàn ông.
Bóng tối vô tận bị pháo lửa chiếu sáng, vũ trụ rực rỡ sắc màu, tráng lệ như thế.
Cho đến khi đuổi hết toàn bộ máy bay chiến đấu của quân Melon đi, thiếu tá không quân và đám lính quay về trên Odyssey. Phi đội V1 và V17 đều có thương vong, nhưng ở trận chiến cuối cùng những chàng trai trẻ này đã bắt tay hợp tác, giành được chiến thắng.
Hoắc Lan Hề bước ra từ chiếc Taganrog đã báo sắp hỏng, Lang Xuyên cũng rời khỏi chiếc Bis của mình.
Chàng trai trẻ nhìn đối phương từ khoảng cách vài bước chân, những thay đổi của thiếu tá không quân trong khoảng thời gian này đã không thể che đậy được nữa, trên mặt hắn cũng đã có một vệt màu xanh lá.
Nhưng Lang Xuyên không hề để ý, cậu chưa bao giờ chắc chắn với lòng mình như lúc này: Người đàn ông này là cánh chim đầu đàn, là người mà cậu sẽ yêu cả đời.
Cậu tiến lại gần người mình yêu, vành mắt đỏ hoe: “Thích anh, em thích anh…”
Thiếu tá không quân sau trận đấu kịch liệt cảm thấy hơi ù tai. Hắn chỉ thấy đối phương mấp máy môi nhưng không thể nghe rõ lời cậu nói, hắn nhíu mày hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
“Thích anh, còn thích hơn cả khi nhìn lên không trung xa vời vợi!” Lang Xuyên nhào vào trong ngực Hoắc Lan Hề, ôm chặt lấy cổ hắn, khóc lóc như vừa tổn thương vừa vô lý, “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa…”
Bọn họ ôm chặt lấy nhau, đầu lưỡi ấm nóng dây dưa không rời.
Nụ hôn dài triền miên cuồng nhiệt kết thúc, Hoắc Lan Hề lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm không cảm xúc, hắn xoay người đi về phía phòng chỉ huy, còn vài tin tức chiến đấu cần phải báo cáo cho trung tâm chỉ huy không quân.
Vừa nghĩ đến việc suýt nữa đã mất đi người đàn ông này, Lang Xuyên vẫn còn chưa hết run sợ, nhìn bóng người cao ngất ấy rời đi, cậu bỗng chạy tới liều mạng tóm lấy cổ tay hắn.
Hoắc Lan Hề khó hiểu quay đầu, hắn nhìn thấy đôi mắt vàng xanh ửng đỏ, nghe thấy đối phương nghẹn ngào nói: “Em muốn nắm chặt lấy anh.”
“Làm thế rất ngu.” Thiếu tá không quân vẫn lạnh lùng, đôi mày nhíu lại đầy miễn cưỡng và buồn bực – nhưng rốt cuộc vẫn nắm lấy bàn tay kia.
Mười ngón đan nhau, Lang Xuyên cảm thấy như có năm con dao mổ đang luồn qua giữa khe ngón tay của mình, nhưng cậu cũng không buông ra.
Hai người đàn ông vừa xuất hiện sau cánh cửa phòng chỉ huy, bên trong đã có rất nhiều người, và ai cũng đang nhìn về phía mặt của thiếu tá không quân bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp. Đặc biệt là Vũ Liệt, sự áy náy ngập tràn trong đôi mắt xinh đẹp kia.
Hoắc Lan Hề cảm nhận được sự khác thường.
Khóe môi nhếch lên cười lạnh, đội trưởng đội cận vệ hung ác nhìn chằm chằm vào vết mốc xanh trên mặt người đàn ông, sau đó bỗng lớn tiếng hạ lệnh: “Bắt Hoắc Lan Hề lại!”
Cùng lúc đó, Vũ Liệt ở bên kia cũng gào lên: “Hoắc Lan Hề anh mau chạy đi! Tìm bừa một hành tinh nào đó, đi mau đi!”
Trước khi kịp phản ứng, chàng trai trẻ đã bị những hạm viên phục kích đằng sau đánh ngất. Nhưng dù cho đã bất tỉnh nhân sự, năm ngón tay cậu vẫn bấu chặt, nắm chắc lấy tay của đối phương.
Giống như Hứa Lãng Hà và người lính mù kia từng nói, cậu thật sự phải nắm chặt lấy tay người yêu của mình. Vậy nên Hoắc Lan Hề không thể tách được cậu ra, đừng nói là chạy trốn, ngay cả hành động phản kháng đơn giản nhất cũng không làm được.
Chỉ có thể bó tay chịu trói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT